Âu Dương nói tiếp:
- Xưa kia Thần Sư đều không phải là Thần Sư thật sự.
Âu Dương thốt ra câu này, Mễ Bản lần nữa lên tiếng:
- Đúng vậy, ta có thấy ghi chép liên quan những Thần Sư trước kia, mỗi lần họ nghịch thiên cải mệnh sẽ không dẫn động Cửu Thiên Thần Lôi, coi như là vì cường giả ý chí nghịch thiên cải mệnh cũng sẽ không, tại sao ngươi lại dẫn đến Cửu Thiên Thần Lôi?
Âu Dương đáp:
- Bởi vì những Thần Sư đó không là Thần Sư thật sự, bởi vì Thần Sư giống như phi tiên, sau viễn cổ đã biến mất.
- Cái gì!?
Nghe tới đây dù là Bạch Hủ Minh cũng ngẩn ra. Sau viễn cổ đúng là phi tiên biến mất, nhưng mỗi qua một đoạn thời gian thì Chân Linh Giới sẽ sinh ra Thần Sư, mặc dù tuổi thọ của những Thần Sư này rất ngắn nhưng không ai cảm thấy Thần Sư biến mất.
Vậy thì tai gìsao bây giờ Âu Dương nói Thần Sư giống như phi tiên đều đã biến mất?
- Thần Sư bọn họ đều là mượn, cần trả lại, đó là lực lượng không thuộc về họ, mà ta là Thần Sư chân chính.
Thần Sư Âu Dương, cái tên này lắng đọng hai năm sau lại lần nữa xuất hiện ở Chân Linh Giới. Nhưng lần này tên Âu Dương xuất hiện không còn là người bị Đạm Thai gia truy sát mà là Thần Sư.
Danh tiếng Thần Sư Âu Dương vừa ra, toàn Chân Linh Giới biến đổi. Đầu tiên làm ra phản ứng là Thiên Hồn. Tổ chức Thiên Hồn lần đầu tiên không đánh chết một người, ngược lại lựa chọn rút về tất sát lệnh.
Thiên Hồn dám làm chuyện giết chết trưởng lão Vạn Tiên sơn, nhưng giết Thần Sư thì dù Thiên Hồn to gan bằng trời cũng không dám. Giết một trưởng lão Vạn Tiên sơn, tuy Vạn Tiên sơn rất tức giận nhưng sẽ không liều mạng với Thiên Hồn.
Nhưng nếu dám giết Thần Sư của Vạn Tiên sơn, thế thì ngày hủy diệt của Thiên Hồn sắp tới.
Tùy theo Thiên Hồn rút về tru sát lệnh, ánh mắt mọi người tập trung vào thiên cung và Đạm Thai gia. Đạm Thai gia ở Mê Hồn Hải một đường truy sát Âu Dương, cuối cùng Đạm Thai Khước Tà hủy đi Thứ Kiêu cung của hắn, đây là thù không đội trời chung. Lúc này Âu Dương dùng thân phận Thần Sư lần nữa xuất hiện, vậy thì tiếp theo Vạn Tiên sơn có tuyên chiến với Đạm Thai gia không?
Còn có thiên cung, thiên cung khó khăn lắm mới giành được vị trí đầu lĩnh bát tông, mới ngồi chưa tới một tháng đã bị Thần Sư Âu Dương hoàn toàn đánh bại.
Lúc này thiên cung dựa vào cái gì tranh giành với Vạn Tiên sơn?
Thiên hạ đệ nhất của Bạch Hủ Minh không phải nói đùa, đó chân chính là thiên hạ đệ nhất. Kéo Khúc Hướng Tiền ra đơn độc khiêu chiến với Bạch Hủ Minh thì chỉ có một hậu quả, đó là gã bị lão đánh bầm dập như chuối.
Khúc Hướng Tiền và Đạm Thai Kha cùng nhau đi đến Vạn Tiên sơn, may là họ chạy nhanh chứ không thì Bạch Hủ Minh sẽ liều mạng chiến đấu giữ lại một tên.
Nhưng Khúc Hướng Tiền chạy không đại biểu chuyện đã xong, Bạch Hủ Minh tuyên bố muốn Vân Tiêu bảo điện đã phá tán, Vạn Tiên sơn và thiên cung không thể tránh khỏi cuộc chiến.
Đạm Thai gia cách ngoài Mê Hồn Hải, Vạn Tiên sơn tạm thời không làm gì được họ, thiên cung ở phía nam, chỗ đó không phải hiểm hóc gì, Vạn Tiên sơn có thể đặt chân tới. Rất rõ ràng, mục tiêu thứ nhất của Vạn Tiên sơn tuyệt đối là thiên cung.
Một phù triện to lớn dâng lên trong Tu Phục đường, thiên cơ phù triện vàng ẩn chứa lực huyền ảo không gì sánh bằng. Thật nhiều đệ tử Vạn Tiên sơn nhìn Âu Dương trưởng lão đứng chính giữa Tu Phục đường, tay nâng phù triện to lớn này, vẻ mặt họ tràn đầy rung động.
- Lực Thần Sư quả nhiên nghịch thiên, người khác tu phục yêu binh cần từng cái đến, thế mà Âu Dương trưởng lão có thể bày ra một phù triện giúp người tu phục yêu binh và kiếm linh.
Mấy Tu Phục Đại Sư mặt đầy vẻ sùng bái nhìn Âu Dương bày ra phù triện giống như Thái Cực đồ.
*Ong!*
Phù triện tỏa ra ánh sáng, sau đó dần chảy xuôi ánh sáng. Tất cả người có mặt đều cảm nhận được lực lượng thuộc về Tu Phục Sư không ngừng tỏa ra từ phù triện.
Âu Dương liếc toàn trường, nói:
- Hôm nay ta bày ra một Tu Phục pháp trận cho mọi người, nhưng hãy nhớ kỹ rằng nó không phải vạn năng. Ta không hy vọng đệ tử Vạn Tiên sơn bởi vì có nó mà không để ý yêu binh, kiếm linh của mình nữa. Đó là đồng bạn chiến đấu của các ngươi, quý giá như sinh mệnh của các ngươi. Cho nên đệ tử Vạn Tiên sơn trong đời chỉ có ba cơ hội tu phục. Ba thứ qua đi, không cho phép đặt chân vào đây nữa.
Ba cơ hội tu phục là điều Âu Dương sớm nghĩ ra.
Dù sao tác dụng của phù triện là trợ giúp ngươi chứ không phải khiến người sinh ra ỷ lại, nếu như đệ tử Vạn Tiên sơn bởi vì có phù triện mà không để ý yêu binh có bị tổn hại không thì Âu Dương cảm thấy ý nghĩa tồn tại của phù triện khác đi nhiều.
Lăng Túc đi tới bên cạnh Âu Dương, nói:
- Âu Dương, chưởng tông Huyễn Chân tông và Linh Thiên tông đã đến tiền điện, tông chủ kêu ta gọi ngươi đi qua.
Mặc dù hiện tại thân phận Âu Dương khác đi, trở thành trưởng lão Vạn Tiên sơn, còn là có địa vị ngang bằng với Bạch Hủ Minh, nhưng trong mắt gã thì hắn không có gì thay đổi, vẫn là huynh đệ của gã.
*Bốp!*
Đập tay với Lăng Túc, Âu Dương cười nói:
- Tốt, ta đi tiền điện xem thử, đợi hết bận rồi chúng ta ngồi xuống tâm sự.
Lăng Túc cười nói:
- Đi đi, nhưng ngươi đừng lười biếng, bây giờ tu vi của ta đã đạt đến thánh thể tứ giai, nếu ngươi lơ là thì nói không chừng lúc nào đó ta sẽ vượt qua người.
Âu Dương cười khan:
- Ha ha!
Đúng như Lăng Túc đã nói, thân phận Thần Sư khiến địa vị của Âu Dương xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng tu vi của hắn vẫn là một vấn đề. Âu Dương đang nghĩ lúc nào thì nghịch thiên cải mệnh cho mình, hấp thu Thiên Mệnh Thánh Dược, một hơi bước vào cảnh giới Đại Đế.
Tiền điện, tông chủ Huyễn Chân tông Chu Đào và tông chủ Linh Thiên tông Đỗ Thanh Huyền đi cùng Lỗ Tu, cười vui vẻ nói những đề tài nhạt như nước ốc.
Hai người lần này đến nói là để chúc mừng Vạn Tiên sơn lại cướp về vị trí đứng đầu bát đại tông phái, sự thật người sáng suốt đều thấy ra họ muốn xem Âu Dương có nguy hiểm như trong lời đồn không.
Âu Dương bước vào tiền điện liền thấy hai tông chủ lập tức quay đầu nhìn hắn. Âu Dương không lúng túng vì đối mặt hai nhân vật đứng ở đỉnh Chân Linh Giới, hắn biểu hiện bình tĩnh thong dong.
- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, đồn đãi Âu Dương trưởng lão mười mấy năm trước chém Linh Sử vào Chân Linh Giới, gia nhập Vạn Tiên sơn, không biết có phải là sự thật?
Thật ra Chu Đào sớm đem gốc gác của Âu Dương điều tra đến tận rễ, hiện tại hỏi ra lời nhàm chán như vậy chẳng qua muốn gợi chuyện.
Âu Dương đáp:
- Chu tông chủ quá khen, Âu Dương chẳng qua là hơi may mắn.
Âu Dương ngồi xuống vị trí dưới tay Lỗ Tu, một đệ tử Vạn Tiên sơn cung kính dâng lên một chén trà thơm cho Âu Dương.
- Ha ha ha, xem ra tin đồn cũng có chuyện thật, đáng buồn là Thái Nhất tông có người không có mắt nhận được kim hương ngọc thế nhưng...
Đỗ Thanh Huyền mới nói tới đây liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng nữ.
Nhưng sự thật không hề đơn giản như vậy. Từ viễn cổ đến bây giờ đã mấy vàn năm, thiên tài lớp lớp, không phải không có người thiên phú cao hơn, vận khí tốt hơn Âu Dương, nhưng không có một ai giải được bí mật viễn cổ. Không phải bởi vì bí mật viễn cổ khó tìm mà là khi họ đi đến một bước như Âu Dương, bày trước mặt họ không phải cánh cửa mà là ngọn núi cao có lẽ vĩnh viễn không thể trèo lên đỉnh.
Hoắc Khải Phong cường đại vốn không nên tồn tại trong thế giới này, y vốn không thuộc về thế giới này, muốn đẩy ngã y là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Băng nguyên bắc cương, tuyết bay đầy trời, dân chúng Bắc Thiên thành mặc áo lông dày vội vàng đi trên đường. Chỗ này một năm bốn mùa hiếm khi có thời tiết sáng sủa, gần như cả năm đều là tuyết bay.
Phía nam Bắc Thiên thành, một cánh cửa to đen bỗng mở ra, vô số Hồn Giả từ cánh cửa rít gào vọt ra. Có Hắc Mạn cường giả nhị phương ý chí, đám Hồn Giả muốn xuyên qua một vùng đất dễ như trở bàn tay.
Từ phía đông Lâm Hải thành một đường đồ thành, bây giờ chúng đã lao tới băng nguyên bắc cương, xme ra chúng diệt sát hết Chân Linh Giới mới cam lòng.
Đám ý chí hủy diệt như điên cuồng, bị Hoắc Khải Phong phong ấn ở - Hừ! Nhiều năm như vậy, chủng tộc vốn đã khát máu quên đi mặt khác, trong lòng chúng chỉ còn lại giết chóc, giết chóc vô tận, giết chóc hủy diệt toàn Chân Linh Giới.
- Ù ù ù ù....!!!
Tiếng rít gào xuất hiện trên bầu trời Bắc Thiên thành, Khổng Si Huyền Chân tông hiện đang ở Bắc Thiên thành. Khổng Si nghe thấy thanh âm, vụt ngẩng đầu nhìn ra xa, liếc mắt thấy tình cảnh khiến ghã dứt khoát xoay người biến thành vệt sáng chạy nhanh hướng bắc.
Người có tu vi thấp không cảm ứng được mây đen đó đáng sợ, Khổng Si đạt đến ý chí hiểu rõ mây đen đó không phải quái vật gì, bên trong bao gồm hơi thở ý chí đáng sợ. Khổng Si cảm ứng được có ít nhất mười cường giả ý chí tu vi còn mạnh hơn cả gã, còn có một sự tồn tại khiến gã không dámđụng độ.
Mây đen như vậy cho Khổng Si một tá lá gan thì gã cũng tuyệt đối không dám dừng lại.
*Xẹt đùng!*
Phong lôi từ trong mây đen vang lên, tiếng rít gào cùng sấm sét xen lẫn vào như ngày tận thế quét hướng Bắc Thiên thành.
- Đó là cái gì?
Trong Bắc Thiên thành, một xa phu kéo xe bỗng dừng lại, chỉ ra xa mây đen ập đến, hỏi một quý phụ nhân sau lưng.
- Ngươi nói nhiều quá, mau đi đi!
Quý phụ nhân mất kiên nhẫn, lúc này trượng phu của nàng đang ở bên ngoài chờ nàng đi tham gia một tụ hội, nếu không phải xe ngựa trong nhà bịhư thì nàng sẽ không chọn xe thấp kém như thế này.
Bây giờ tốt lắm, còn đụng phải xa phu nhiều chuyện như vậy, nếu không phải quý phụ nhân có việc gấp thì rất muốn tát miệng gã này, sau đso nói cho gã trượng phu của nàng là đội trưởng tuần thú Bắc Thiên thành!
Xa phu bỗng có cảm giác không may, nói:
- Phu nhân, người xuống xe đi, đám mây này hơi kỳ quái, ta nhìn thấy sợ, không thể đi hướng tới nữa, ta sẽ hét to.
- Ngươi muốn chết đúng không? Nói cho ngươi, trượng phu của ta đang chờ ta, muộn một khắc sẽ hỏi tội ngươi! Trượng phu của ta là đội trưởng tuần thú Bắc Thiên thành!
Quý phụ nhân nói đến trượng phu của mình thì vẻ mặt kiêu ngạo, rất đáng ghét.
- A...
Xa phu nghe lời quý phụ nhân nói bị hù giật nảy mình. Đội trưởng tuần thú Bắc Thiên thành rất nổi tiếng, hiện tại quý phụ nhân nói cho gã biết trượng phu của nàng chính là đội trưởng tuần thú, nếu bây giờ gã bỏ đi thì ngày mai chắc chắn sẽ có người tìm răc rối với gã.
- Hắc hắc... Hắc hắc... Phu nhân thứ lỗi cho, ta đi...ta đi đây...
Xa phu vội cười làm lành, kéo xa đi hướng quý phụ nhân đã nói.
- Hừ!
Quý phụ nhân kiêu ngạo hừ lạnh, bộ dạng thỏa mãn, người không biết còn tưởng tượng phu của nàng là cường giả thiên hạ đệ nhất.
- U u...
Quý phụ nhân mới hừ lạnh không lâu thì dấy lên tiếng quỷ khóc đầy trời, vô số Hồn Giả khống chế linh hồn quỷ quái đi đến bầu trời Bắc thiên thành.
Xa phu nghe thấy thanh âm lập tức thả tay kéo, xoay người chạy vắt giò lên cổ. Quý phụ nhân bởi vì xa phu thả tay kéo, nàng không phản ứng kịp ngả ngửa trên mặt đất, té choáng váng.
Quý phụ nhân nhe răng trợn mắt định há mồm chửi, nhưng nàng mới mở to mắt liền thấy trước mặt mình xuất hiện một quái vật cả người đen thui, mắtđỏ rực. Quý phụ nhân hét chói tai, bị hù vỡ tim chết.
Đầy trời Hồn Giả cuốn sạch Bắc Thiên thành, tuy trong thành có rát nhiều cường giả nhưng không ai có thể ngăn cản bước chân của đám Hồn Giả. Thật nhiều bình dân bách tính bị Hồn Giả quét qua mất đi linh hồn đã chết. Tu luyện giả thì bị đội ngũ Hồn Giả dùng linh hồn xiềng xích phong tỏa. Nguyên Bắc Thiên thành chốc lát trở thành địa ngục, tiếng khóc kêu, cầu xin vang khắp bốn phía. Nhưng Hồn Giả không có chút gì mềm lòng, bước chân giết chóc của chúng không giảm.
Trung Châu, đằng trước sơn môn Vạn Tiên sơn vây quanh rất nhiều người. Nửa tháng nay chuyện Hồn Giới Hồn Giả đồ sát nhân loại náo động đến cả Chân Linh Giới nổi điên.
Không nói đến Hắc Mạn mạnh mẽ, chỉ là trưởng lão cấp ý chí cũng đủ càn quét, bình thường cường giả cường giả ý chí Chân Linh Giới đụng phải Hồn Giả tổ thành đại đội thì cơ bản chỉ có nước bị nhốt.
- Âu Dương đã đi Bách Tôn đảo, bây giờ không có cách nào liên lạc với Âu Dương được!
Bạch Hủ Minh ở trước sơn môn đã giải thích vô số lần nhưng luôn có người hỏi vấn đề tương tự.
Thật ra trong lòng Bạch Hủ Minh sốt ruột hơn bất cứ ai, đến bây giờ Âu Dương không có tin tức, lão lo nhất là hắn đã một mình tiến vào sâu trong Mê Hồn Hải, đi con đường viễn cổ, nếu vậy thì lần này thật sự là tai kiếp Chân Linh Giới.
Âu Dương chỉ có tuổi thọ năm mươi năm, chuyện này Bạch Hủ Minh chết sống cũng không thể nói ra. Âu Dương đi con đường viễn cổ có thể thành công hay không chính Bạch Hủ Minh cũng không biết. Nếu Âu Dương đã tiến sâu vào Mê Hồn Hải, như vậy lần này Chân Linh Giới muốn đánh lui các Hồn Giả gần như là không thể.
Một trưởng lão Hồn Giả mở miệng hỏi Hắc Mạn:
- Đại trưởng lão, ta từ ký ức người vừa chết biết được Trung Châu mới là nơi phồn hoa nhất, sao chúng ta không trực tiếp đi Trung Châu?
- Trung Châu? Đương nhiên ta biết Trung Châu phồn hoa nhất, nhưng Trung Châu là địa ngục với chúng ta!
Hắc Mạn híp mắt, nói tiếp:
- Không lẽ các ngươi đã quên? Bốn mươi năm trước huyết sắc ác ma đó càn quét Hồn Giới, ác ma kai ở Trung Châu. Người Chân Linh Giới xưa nay không đoàn kết, chỉ cần chúng ta không đụng đất Trung Châu thì có lẽ ác ma đó sẽ mặc kệ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắc Mạn ý nghĩ kỳ lạ nói.
Hắc Mạn dứt lời, trưởng lão xung quanh kiềm không được đánh rùng mình, chúng vẫn nhớ rõ bốn mươi năm trước Âu Dương một mình một người lật tung Hồn Giới. Sự khủng bố của Âu Dương đã cắm sâu vào lòng người, ngay cả nữ vương Vệ Thi cũng biến mất sau trạn chiến đó, hiện tại thực lực của Hắc Mạn so với Vệ Thi đúng là trên trời dưới đất.
ý chí tam phương cùng nhị phương ý chí, nghe thì chỉ chênh lệch một ý chí nhưng sự thật là cách biệt chỉ có thể miêu tả bằng một trời một vực.
Trên Bách Tôn đảo, U Nguyệt Ảnh phát thề, từ khi nàng biết đến Âu Dương tới giờ lần đầu tiên hy vọng hắn mau chóng tỉnh lại. U Nguyệt Ảnh nhìn Âu Dương nằm trên giường như rối gỗ, nàng không biết nên nói sao.
Ai đều biết tên này mạnh mẽ, nhưng phút mấu chốt thế này hắn mê mang bây giờ Hồn Giới Hồn Giả tiến vào có liên quan rất lướn với hắn, tất cả đều tại hắn cùng Đạm Thai Minh tỷ thí bổ thiên mới tạo thành như vậy. Bây giờ hắn ra thế này, không biết sống chết, khiến U Nguyệt Ảnh sắp phát điên.
- Ưm...
Ngay khi U Nguyệt Ảnh kiềm không được muốn há mồm chửi thì Âu Dương nằm trên giường bỗng khẽ rên, rồi người hắn xuất hiện huyết sắc liệt diễm, linh hồn xiềng xích trói hắn bị huyết sắc liệt diễm đốt thành tro.
Có huyết sắc liệt diễm ở trong người, bây giờ Âu Dương gần như miễn dịch với lực lượng linh hồn, linh hồn xiềng xích nho nhỏ đối với hắn độ cứng cỏi không bằng cả sợi tóc.
- Có chuyện gì vậy?
Âu Dương mở mắt ra thấy mình đang nằm trên giường thì hơi giật mình, hắn nói chuyện rõ ràng với Vệ Thi xong chỉ mới mười mấy phút, sao chớp mắt đã nằm trên giường?
Âu Dương thấy U Nguyệt Ảnh đứng bên giường thì giật nảy mình, nhưng thế chưa hết, hắn cảm giác cánh tay hơi đau. Nâng tay lên để trước mặt nhìn, Âu Dương phát hiện nửa bên cánh tay thối rữa lộ xương trắng hếu, không biết có phải vì lực Thiên Mệnh Thánh Dược không ngừng giúp đỡ hắn ngăn cản, nếu không thì có lẽ toàn thân đã mục rữa rồi.
*Bùm!*
Một tiếng khẽ vang, khối thịt rữa trên tay Âu Dương và Phong Thần Tán bị hắn chấn rớt, tiếp theo cánh tay hắn nhanh chóng khép lại, chưa đến một phút máu thịt đã lại mọc đầy trên cánh tay hắn, thoạt trông không khác gì trước kia.
- Cái này là ai làm?
Âu Dương nhìn chằm chằm U Nguyệt Ảnh, trong lòng hắn đã có suy đoán. Trên Bách Tôn đảo ra độc thủ như vậy với hắn e rằng chỉ có một người, Đạm Thai Kha!
…
Ánh mắt của Âu Dương cực kỳ đáng sợ, nhân lúc hắn ngủ say dùng Phong Thần Tán tập kích, đây là thủ đoạn cực kỳ tồi tệ, may mắn hắn tỉnh lại, nếu không thì thân thể bị phá hư, còn sót lại linh hồn chắc chắn phải đoạt xá mới trùng sinh được. Nếu làm như vậy có lẽ trong năm mươi năm hắn không thể hồi phục tu vi, chỉ có thể sống năm mươi năm.
- Đạm Thai Kha! Lại là Đạm Thai Kha, lần này không diệt sạch Đạm Thai gia thì có lỗi với mình!
Mắt Âu Dương lóe tia sát khí. Vốn Đạm Thai Minh dùng sinh mệnh cuối cùng điểm lên cửa Hồn Giới đặt cược cơ hội một lần cuối khiến hắn rất khâm phục gã. Âu Dương đã định tha cho Đạm Thai gia, nhưng bây giờ Đạm Thai Kha dùng thủ đoạn này tương đương với muốn mạng của hắn, nếu hắn nhân từ nương tay thì hắn không phải là Âu Dương.
Một giọng nữ từ hư không truyền đến:
- Tộc nhân của ta đã bắt đầu đồ sát Chân Linh Giới.
Tiếp theo ở ngực Âu Dương xuất hiện một vòng xoáy đen nho nhỏ, Vệ Thi từng chút một chui ra khỏi ngực hắn, nàng tiến tới một bước, thân hình to lớn ra.
Mới rồi trong thế giới linh hồn của Âu Dương, hai người coi như đạt thành hiệp nghị cuối cùng. Hiệp nghị này thật ra là Âu Dương uy hiếp Vệ Thi, Hồn Giả lao ra Hồn Giới tiến vào Chân Linh Giới đồ sát, đừng nhìn Âu Dương ở trong thế giới linh hồn, hắn chỉ suy đoán cũng trúng. Các Hồn Giả bị nhốt trong Hồn Giới nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên đi tới Chân Linh Giới, kêu chúng không như sói đói vồ mồi là không thể nào.
Âu Dương vì khiến Vệ Thi đi theo mình cùng bước trên đường viễn cổ, bất đắc dĩ đành dùng tất sát kỹ cuối cùng! Dùng mệnh của toàn bộ Hồn Giả làm tiền cược.
Nếu Vệ Thi không đồng ý với hắn, Âu Dương sẽ đồ tận Hồn Giới, lấy nó uy hiếp nàng, coi như nàng không muốn làm cũng không được.
- Ngươi so với Hoắc Khải Phong càng ác. Mặc dù Hoắc Khải Phong là người độc ác nhưng so với ngươi thì hắn còn chưa đủ độc, rất khó tưởng tượng lấy tính cách của ngươi nếu đến tiên giới thì ngươi có rơi vào ma đạo hay không!
Đây là đánh giá của Vệ Thi về Âu Dương. Thật lâu trước kia Vệ Thi cảm thấy Âu Dương là ác ma giống như Hoắc Khải Phong, bây giờ xem ra so với hắn thì Hoắc Khải Phong coi như là người tốt.
- Người không vì mình trời tru đất diệt, con người còn sống phải không ngừng leo lên. Xa xưa kia ta ngây thơ cho rằng mình có thể bình tĩnh sinh hoạt, nhưng ta muốn lặng mà gió không ngừng. Ta là người sợ rắc rối, vì không bị rắc rối quấn thân, ta nhất định phải giẫm nát tất cả những người tạo rắc rối cho ta!
Đây là câu đáp của Âu Dương cho Vệ Thi.
Âu Dương đi tới Chân Linh Giới vài chục năm, hắn đã nhìn thấu tất cả. Dù là ở thế giới nào, muốn sống cho tốt thì ngươi nhất định phải có thực lực, nếu không thì ngươi chỉ có thể bị người khi dễ.
Con người không thể thay đổi thế giới, vậy nhất định phải tự mình biến đổi. Ngoan độc, độc ác, dù là độc cái gì đều vì sống càng tốt.
Âu Dương liếc U Nguyệt Ảnh, hỏi:
- Đạm Thai Kha đã quay về Thánh Tà đảo?
Sau khi Đạm Thai Kha làm chuyện này chắc không có gan ở đây chờ chết.
- Âu Dương, hơn nửa tháng ngươi hôn mê Hồn Giả đã đại khai sát giới Chân Linh Giới, bây giờ phía đông Lâm Hải thành tử thương thảm trọng, Hồn Giả đã đến băng nguyên bắc cương, Bắc Thiên thành bị đồ, Bà Sa thánh địa, Già Lam thánh địa và Huyễn Chân tông tử thương vô số. Bây giờ trừ Trung Châu ra chỗ khác hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện Hồn Giả, nguyên Chân Linh Giới sớm rối loạn. Mọi người đều đi Trung Châu, đi Vạn Tiên sơn tìm thiên hạ đệ nhất ngươi xuất thủ!
Trong giọng điệu của U Nguyệt Ảnh chất chứa van xin, không chỉ những tông phái nàng đã nhắc tới, lần này đệ tử Thái Nhất tông ở bên ngoài cũng tử thương vô số.
Hiện tại đại quân Hồn Giả ở phương bắc, đợi Hồn Giả đến phương nam thì Thái Nhất tông khó tránh khỏi vận rủi diệt tông, toàn thiên hạ đang chờ đợi Âu Dương xuất hiện.
Âu Dương nhếch môi, tông phái khác bị Hồn Giả giải quyết là bình thường, Hắc Mạn có nhị phương ý chí gần như vô địch, thực lực Hồn Giới rất mạnh, Chân Linh Giới trừ phi tập hợp lại toàn bộ nếu không thì tuyệt đối không thể ngang ngửa với Hồn Giới.
- Hồn Giới! Chuyện Hồn Giới ta sẽ giải quyết, những Hồn Giả này rất nhanh sẽ lăn trở về thế giới chúng nên ở!
Lời nói của Âu Dương rất bá đạo, hắn nói cũng không sai. Bây giờ Âu Dương nắm giữ ý chí tam phương, hắn không đi Hồn Giới bắt bớt thì Hồn Giả đã cảm ơn trời đất, lại còn chạy tới Chân Linh Giới gây rối, cho rằng Chân Linh Giới không có người sao?
Vệ Thi ở một bên không vui nói:
- Nói năng chú ý chút!
Mặc dù Vệ Thi đã không làm nữ vương Hồn Giới, nhưng nàng dù gì cũng là Hồn Giả, Âu Dương mới nói câu kia tương đương mắng luôn cả nàng.
U Nguyệt Ảnh tiếp tục khuyên nhủ Âu Dương:
- Âu Dương, bây giờ tất cả người trong Chân Linh Giới đều tụ tập ở Vạn Tiên sơn, đang chờ đợi ngươi xuất hiện, không lẽ ngươi định vì chuyện riêng của mình mà bỏ mặc sinh mệnh của ngàn vạn người Chân Linh Giới sao? Mê Hồn Hải đối với người khác là lạch trời, đối với ngươi chỉ chớp mắt liền tới. Thánh Tà đảo ở đó, khi nào ngươi muốn cũng có thể lấy mạng họ ngay!