Lực lượng dao động đáng sợ như vậy đã chấn động linh nguyên xung quanh, mắt trận nương tựa vào linh nguyên tồn tại sao có thể chịu đựng được đại chiêu của nhiều cường giả như vậy?
Âu Dương đi đường khác với mọi người, hắn hóa thành tia chớp đen, chớp lóe mấy lần đã tới ngoài bốn, năm ngàn dăm cách Vân Đỉnh thiên cung.
Âu Dương nắm Thứ Kiêu cung, hắn đã tiến vào Đại Đế, mặc dù pháp thân cự tượng biến mất, Đại Đế chân thân tạm thời không thể ngưng tụ, nhưng hắn chỉ dựa vào yêu khí phát huy ra sức chiến đấu tuyệt đối cực kỳ đáng sợ. Kéo dây cung Thứ Kiêu cung, huyết sắc tên lại xuất hiện trên dây cung. Thần Sư Chi Nhãn màu vàng của Âu Dương xuyên thấu khoảng cách mấy ngàn dặm, tỏa định một đệ tử thiên cung yếu nhất, nhưng hắn vẫn chưa ra tay.
Yêu Cung Thủ thắng ở đột ngột, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định phải giết chết một đệ tử.
- Yêu Cung Thủ rất ít cơ hội, nắm chắc mọi cơ hội mới thắng bất ngờ!
Âu Dương biết tên của hắn đến bây giờ khó mà xứng đôi cùng tu vi, bởi vì hiện tại tên của hắn không thể một kích tất sát như trước kia. Ở trong lòng Âu Dương, dù là cường giả gì thì tên của hắn nên là một kích có thể tất sát, khi đạt đến bước đó thì tiễn thuật của hắn mới chân chính đại thành.
Âu Dương cảm thấy tất sát thuật này chắc có liên quan đến ý chí hủy diệt, đại biểu cho giết chóc trong ý chí viễn cổ. Ngày mà Âu Dương ngộ đạo ý chí hủy diệt sẽ là lúc hắn bắn ra mũi tên tất sát!
Âu Dương nhìn chằm chằm người yếu nhất trong bảy Đại Đế của thiên cung, đúng lúc người này là Huyễn Thuật Sư, với hắn giống như là oan gia ngõ hẹp.
- Không thể trách ta!
Mới rồi Âu Dương luôn chờ đợi xem cái tên này rốt cuộc là gì, bây giờ gã khống chế một phen lực linh hồn đã hoàn toàn bại lộ thân Huyễn Thuật Sư của gã. Mặc dù khoác lớp da Đại Đế, dù cho gã có thân thể Đại Đế thì gã vẫn là một Huyễn Thuật Sư khống chế linh hồn, lực linh hồn mới là căn nguyên của gã.
Cái danh Huyễn Thuật Sư chung kết giả không phải nói suông, Âu Dương bắn ra tên trời sinh có lực lượng đánh bại linh hồn, chẳng qua hiện tại hắn không rõ ràng mũi tên rốt cuộc là bởi vì thể chất của mình khác hẳn người thường hay vì Thứ Kiêu cung có điểm nào bí ẩn.
Một vệt sáng dỏ bay ra khỏi cung của Âu Dương, huyết quang xuyên thấu tầng mây trắng. Mấy ngàn dặm xa ở trước mũi tên chưa đến một giây đã bay trên chiến trường.
*Phập!*
Một trưởng lão Vạn Tiên sơn đang đấu với Huyễn Thuật Sư cấp Đại Đế bỗng nghe có tiếng da bị xuyên thấu, gã nhìn hướng đối thủ, phát hiện mới nãy còn đánh hăng say giờ ngực đối thủ cắm một mũi tên màu đỏ.
- Tên thật đáng sợ!
Trưởng lão Vạn Tiên sơn há hốc mồm nhìn mũi tên đâm thủng ngực, tên đến từ nơi xa, từ tay Âu Dương. Mũi tên này có năng lực tiêu diệt Đại Đế, điều này khiến trưởng lão vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng nghe nói chuyện Âu Dương ở Mê Hồn Hải liên tục giết chết hai Đại Đế, nhưng chuyện đó diễn ra ngay trước mắt thì ai nấy vô cùng giật mình.
Âu Dương một mũi tên xé nát linh hồn Huyễn Thuật Sư cấp Đại Đế xong không có vẻ gì là giật mình. Tùy theo đẳng cấp tăng cao, tên của hắn không thể như trước kia một kích tất sát, nếu mũi tên không thể một kích diểt Huyễn Thuật Sư vốn nên bị hắn khắc chế chặt chẽ, vậy Đại Đế như hắn có ý nghĩa gì nữa?
Một mũi tên bắn thủng một Đại Đế, dù là Khúc Hướng Tiền trông thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
Mũi tên này không lộ sâu cạn nhưng ai có ngờ nó tiêu diệt ngay lập tức?
"Năng lực hoàn toàn đè chết Huyễn Thuật Sư của tiểu tử này còn tồn tại, dù là Đại Đế đối mặt mũi tên của hắn chỉ đành ôm hận."
Bạch Hủ Minh một bên cùng Lỗ Tu liên hợp lấy kiếm trận không ngừng suy yếu trận đồ của Khúc Hướng Tiền, một bên suy nghĩ.
Âu Dương lại kéo cung, tâm tình sát thủ máu lạnh lại trở về. Bây giờ Âu Dương dùng Thần Sư Chi Nhãn liếc Đại Đế thiên cung đang chém giết, hắn vẫn tìm mục tiêu Huyễn Thuật Sư. Thiên cung có bảy Đại Đế, tính luôn kẻ mới bị giết bây giờ còn lại sáu. Âu Dương nhìn hồi lâu, trong sáu người có hai là Trận Đồ Sư, một là Yêu Chiến Sĩ, một là Lục Tiên, cái này leiecs mắt liền nhìn ra. Hai người kia đến giờ vẫn không bùng phát ra bất cứ lực lượng căn nguyên để chiến đấu.
- Hừ hừ! Dù ngươi có ẩn núp kín hơn cũng vô dụng!
Rất nhanh, Thần Sư Chi Nhãn của Âu Dương xuyên thấu thể chất hai người kia, bắt giữ lực linh hồn mạnh mẽ trong người họ.
Hai Đại Đế Huyễn Thuật Sư một là Đại Đế bình thường, một đã bước chân vào đỉnh Đại Đế. Âu Dương biết nếu hôm nay tiêu diệt hết hai người thì hắn cách đỉnh Đại Đế không còn xa.
Nghĩ đến bá khí đỉnh Đại Đế giương cung khá khung trời, Âu Dương tràn ngập mong chờ.
Trên dây cung vòng xoáy đỏ từ từ hình thành, một huyết sắc tên như là tru sát lệnh nhắm vào đỉnh Đại Đế. Lúc này đỉnh Đại Đế đơn độc đấu với hai người, Âu Dương không biết mũi tên của mình có thể uy hiếp đến đỉnh Đại Đế hay không.
Ngoài ngàn dặm, huyết sắc tên mang theo lực lượng xé rách tất cả xuyên qua mây mù. Một giây sau, mũi tên mang theo dự phán thuật đâm vào lưng Huyễn Thuật Sư đỉnh Đại Đế! Nhưng Âu Dương dù gì mới vào Đại Đế, mặc dù hấp thu huyết lực một Đại Đế nhưng cách đỉnh Đại Đế còn có một khoảng.
Tuy mũi tên này bắn thủng lồng ngực Huyễn Thuật Sư đỉnh Đại Đế nhưng không thể xé nát linh hồn của gã.
- Không chết! Như vậy mà vẫn chưa chết!
Ánh sáng vàng trong mắt Âu Dương lại biến thành huyết quang, kéo dây cung hai mũi tên, yêu khí đỏ tuôn vào Thứ Kiêu cung. Sau khi được tu sửa lành lặn, Thứ Kiêu cung lần đầu tiên phát huy huy lực chân chính của nó.
Hai huyết sắc kiêu hai bên Thứ Kiêu cung cùng phát ra tiếng hú, hai con kiêu hóa thành hai kiêu thủ tên xuất hiện trên dây cung!
Thanh âm không trong trẻo nhưng tiếng hú truyền ra mấy ngàn dặm phát ra từ Thứ Kiêu cung.
- Mũi tên linh hồn đỉnh Đại Đế, vạn kiêu cùng bay, ngươi đi chết đi!
Nhiều năm trước Âu Dương từng muốn thành Đại Đế bắn ra vạn kiêu cùng bay, hôm nay cuối cùng bước vào Đại Đế, đã có thể kéo Thứ Kiêu cung, hắn tràn ngập mong chờ vạn kiêu cùng bay!
- Gru!!!
Huyết sắc kiêu biến thành mũi tên hú vang, Âu Dương thả lỏng dây cung.
- Gru!!!
Tiếng hú chấn vỡ vô số đám mây, khiến toàn bộ mây gần Âu Dương và Vân Tiêu bảo điện năm ngàn dặm đều tách ra lộ một con đường.
Khi đám mây bị xé rách thì Âu Dương cũng thả dây cung! Chỉ nghe tiếng hú lại vang lên, hai con huyết sắc kiêu dùng tốc độ không quá nhanh, chúng bay qua để lại một chuỗi cái bóng, những cái bóng không lâu sau sống lại bay theo huyết sắc kiêu đằng trước, rồi lại kéo ra cái bóng.
Cái bóng không ngừng xuất hiện, không ngừng sống lại, đám mây quanh các huyết sắc kiêu biến thành màu đỏ. Hơn mười giây sau, Âu Dương phát hiện mình ở trong huyết sắc kiêu, bốn phía đều là huyết sắc kiêu của mình.
Đây mới là vạn kiêu cùng bay, nhiều huyết sắc kiêu như vậy nếu chạy đến Huyễn Chân tông bắn một mũi tên thì tuyết đối là chết một đống!
- Loại khả năng thứ hai là ngươi khiến hắn từ bỏ phong ấn với thế giới này, nhưng khả năng gần như số không...
Thật tình thì Vệ Thi không biết tại sao Hoắc Khải Phong phong ấn một thế giới, rốt cuộc vì lý do gì mà y phong ấn thế giới, đến bây giờ nó vẫn là một điều bí ẩn?
Âu Dương khẽ cười nói:
- Loại thứ ba có phải là chúng ta giết chết hắn?
Một nhân vật vượt qua phi tiên, một nhân vật có thể chung kết một thời đại, thật sự có thể bị giết chết không?
- Ngươi có thể cho rằng như vậy...
Vệ Thi vốn không định nhắc đến loại thứ ba nhưng nếu Âu Dương đã nói thì miễn cưỡng xem như đi.
- Mục tiêu lần này của chúng ta là ở Tu La Huyết Hải, tại đó ngươi có thể thấy viễn cổ họa quyển xưa kia Hoắc Khải Phong chân đạp Phong Bạo thành độc chiến cường giả thiên hạ, và máu của cường giả nhuộm đỏ cả hải vực, vong hồn cường giả vẫn không tan biến. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta và những vong hồn đã chết không phải cùng loại người, dù chúng nó có nói cái gì thì ngươi tuyệt đối đừng tin!
Vệ Thi hiểu biết chuyện viễn cổ nhiều hơn Âu Dương.
- Sao vậy? Những kẻ đã chết nhiều năm còn có thể làm ác?
Đây là lần đầu tiên Âu Dương nghe nói người đã chết còn có thể làm ác, dù sao cái loại quỷ quái không tồn tại, có một số cường giả có thể làm đến sau khi chết linh hồn trong thời gian ngắn bất diệt, nhưng dù là vậy thì trừ Hồn Giả ra, xem như linh hồn cường giả mạnh nhất thiên hạ cũng tuyệt đối không có sức sát thương.
Bây giờ mình có ý chí tam phương ở trong người, Linh Hồn Liệt Diễm thủ hộ thân thể, không lẽ nhưng linh hồn có thể tạo thành nguy hiểm gì cho mình sao?
Vệ Thi nói:
- Năm đó Hoắc Khải Phong chiến đấu với tất cả cường giả Chân Linh Giới, trận chiến ấy máu nhuộm đỏ một nửa khu vực biển, xác cường giả vô số kể trôi nổi trên biển. Cường giả chết đi thật sự quá mạnh, anh linh không tán. Vô số anh linh cường giả biến thành sương mù trên biển như bây giờ, bao phủ lấy biển. Truyền thuyết khi có người có thể tẩy đi lệ khí của họ thì chính là lúc Mê Hồn Hải tan biến.
Vệ Thi nói xong lắc đầu.
Muốn hóa giải những lệ khí anh linh viễn cổ thì e rằng chỉ con đường giết chết Hoắc Khải Phong, nhưng ai có thể giết y? Cho nên chuyện này gần như là vĩnh viễn không thể thực hiện.
Âu Dương gật đầu, hắn cũng biết Vệ Thi nói thật, lệ khí như vậy gần như không thể tiêu trừ.
Giết Hoắc Khải Phong? Nếu những anh linh này không tan vậy mình sẽ nói cho bọn họ mình đi giết Hoắc Khải Phong, họ sẽ tin tưởng sao?
Hiển nhiên họ không có khả năng tin tưởng, vậy nên đây gần như là bí ẩn vĩnh viễn không thể giải. Trừ phi có người đạt đến loại cảnh giới như Hoắc Khải Phong, đi vào biển cưỡng ép đánh tan toàn bộ anh linh.
- Những huyết sắc mê vụ này rất cường dại, coi như là huyết sắc liệt diễm của ta cũng khó thể chớp mắt hỏa táng chúng nó.
Mặc dù có viễn cổ thần quang bao phủ Xuyên Vân thuyền nhưng huyết sắc mê vụ đôi khi thẩm thấu vào, Âu Dương vươn tay thử bắt lấy một tia sương mù đỏ, sau đó dùng huyết sắc liệt diễm của mình đốt cháy, kết quả phát hiện huyết sắc liệt diễm khắc chế tất cả linh hồn muốn hỏa tàng tia huyết sắc mê vụ cần thời gian rất lâu.
- Không cần thử, trên người ngươi có viễn cổ họa quyển, khi chúng ta tiến vào viễn cổ chiến trường thì viễn cổ họa quyển sẽ mở ra cho ngươi. Biển có hai nơi viễn cổ họa quyển, hai bức viễn cổ họa quyển sẽ chỉ dẫn phương hướng cho ngươi, để ngươi và ta hiểu tiếp theo chúng ta nên làm sao thức tỉnh Hoắc Khải Phong.
Vệ Thi ngồi bên lan can, nhìn phương xa. Nàng không nói gì nữa, đĩnh linh hồn đa đưa cho Âu Dương nhưng nàng vẫn không thể giữ mạng cho các Hồn Giả.
Vệ Thi biết chuyện này không thể trách Âu Dương, có trách thì chỉ trách Hồn Giả điên cuồng, chúng đã quên Linh Hồn Liệt Diễm trời sinh là khắc tinh của chúng, mơ tưởng khiêu chiến Âu Dương, đúng là đi tiếp chết.
Sau khi Xuyên Vân thuyền tiến vào Tu La Huyết Hải thì tốc độ bỗng chậm lại, đằng sau thuyền không ngừng phát ra thanh âm quái dị, dường như có thứ gì kéo thuyền không để nó đi.
Âu Dương tính toán thời gian, chuyến đi biển này sợ là cần ít nhất năm mươi năm! Xuyên Vân thuyền dùng năm mươi năm mới ra khỏi Tu La Huyết Hải quay về khu vực sương mù, hắn không có khả năng nửa đường xuống thuyền, vậy nên muốn rời đi cần ít nhất năm mươi năm.
"Năm mươi năm, sinh mệnh của ta cũng chỉ có năm mươi năm, chính là nói từ giờ phút này ta không thể thất bại, ta nhất định phải thành công, nếu không thì sinh mệnh của ta cũng đi tới cuối."
Âu Dương biết thời gian rất căng thẳng, sinh mệnh hơn năm mươi năm một chút và chuyến đi biển năm mươi năm.
Chuyến đi biển kết thúc mình lập tức xuất phát đi tiểu thế giới, đi Tỏa Yêu tháp cuối cùng sinh tử cảnh, chỗ đó phong ấn tất cả bí mật, cũng là mấu chốt giải tất cả, thành bại cuối cùng đều sẽ công bố ở đó.
Trung Châu, việc làm ăn của Ức Dương lâu vẫn đắt như vậy, từ lần trước Âu Dương tại đây ăn chí tôn yến hội một lần thì Ức Dương lâu trở thành thiên hạ đệ nhất lâu nổi tiếng!
Coi như là lúc trước Lý Bảo Sơn cũng không dám tùy tiện lấy tên này, nhưng sau cuộc chiến Hồn Giả xâm nhập, cái danh thiên hạ đệ nhất của Âu Dương không có bất cứ ai dám chất vấn, mỹ danh thiên hạ đệ nhất tuyệt đối là danh xưng với thực.
Ức Dương lâu tầng một đại sảnh, lúc trước Âu Dương ở đây ăn chí tôn yến hội, bàn dài vàng ròng vẫn đặt ở đó, vị trí hắn ngồi vẫn để đó, thậm chí bát đũa không thay đổi.
Bất cứ ai tiến vào Ức Dương lâu đều sẽ trông thấy nơi này, bọn họ sẽ hiểu một điều, đó là Thần Tiễn Âu Dương từng ngồi tại đây ăn chí tôn yến hội.
Ức Dương lâu tung tin, tiếp theo Ức Dương lâu sẽ đời đời truyền xuống, sau khi Âu Dương vũ hóa phi tiên, nếu có ai đạt đến huy hoàng như hắn hôm nay thì tương lai người đó có thể ngồi cùng vị trí, hưởng dụng chí tôn yến hội tương tự.
Tin tức này khiến người trẻ tuổi mơ mộng đêm trằn trọc khó ngủ, khiến nhiều người mong đợi thành danh mơ mộng có một ngày mình ngồi ở đó, ngồi ở thiên hạ đệ nhất lâu, ngồi ở vị trí của Thần Tiễn Âu Dương. Cùng ăn cùng ngồi với Thần Tiễn, đó là loại huy hoàng, vinh diệu cỡ nào?
Trên tầng cao nhất Ức Dương lâu, một cô gái vô cùng xinh đẹp soi gương, nhìn mình trong gương, nàng rơi lệ. Nàng này chính là Lý Uyển Như đã hồi phục thanh xuân, nàng nhớ tới những lời Âu Dương đã nói, cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Âu Dương nói không sai, nàng đối với hắn gần như là sùng bái, nhưng trong lòng Lý Uyển Như dù là loại tình yêu nào thì đó là tình yêu duy nhất đời nàng.
Lý Uyển Như thấp giọng nói:
- Nếu như ta cũng có thể trở thành cường giả đỉnh cao nhất thì có lẽ hắn sẽ không nói như vậy.
Âu Dương kêu nàng tìm người tốt gả đi, nhưng Lý Uyển Như chưa từng nghĩ như vậy, không phải không muốn mà là trong lòng nàng, khuôn mặt chỉ vì một người mà hồi phục, trong sinh mệnh chỉ có người kia, đó là người từng cứu nàng vào lúc nguy nan nhất, nhẹ nhàng ra tay khiến nàng thoát khỏi cạm bẫy.
- Ta ở trên người ngươi cảm nhận được oán khi mạnh mẽ.
Trong khi U Nguyệt Ảnh khóc lóc thì bỗng một giọng nói vang sau lưng nàng. Lý Uyển Như ngẩng đầu nhìn trong gương, chỉ thấy có một cô gái mặc áo khoác lệ bì, toàn thân toát ra khí lạnh đứng sau lưng nàng.
- Ngươi...ngươi là ai?
Lý Uyển Như đứng bật dậy, xoay người, vẻ mặt kinh sợ chỉ vào cô gái, nàng không hề phát hiện cô ta làm sao tiến vào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cô gái cất tiếng nói lạnh như băng:
- Ta là ai không quan trọng, mỗi cách một vạn năm ta sẽ đi các nơi tìm một ít cô gái thích hợp tu luyện Âm Băng quyết, thể cửu âm của ngươi thích hợp điều kiện, nếu ngươi muốn thì ta sẽ mang ngươi rời đi.
Mặc dù bây giờ là ngày hè nhưng nghe cô gái nói chuyện khiến Lý Uyển Như có cảm giác rơi vào hầm băng.
- Đương nhiên ngươi có thể lựa chọn từ bỏ, nhưng thể cửu âm của ngươi chỉ có thể tu luyện Âm Băng quyết của ta, hơn nữa ta có thể mang ngươi đi đến thế giới mà thế giới này của các ngươi nằm mơ đều muốn đi. Có thể xem như ngươi một bước lên trời!
Cô gái cong lên khóe môi nhưng dù nàng cố cười vẫn chỉ khiến Lý Uyển Như thấy lạnh lẽo.
- Ngươi có thể cho ta biến thành cường giả?
Lý Uyển Như không hiểu cô gái nói gì, trong đầu nàng nghĩ tới chỉ là có thể trở thành cường giả hay không, có thể đi theo bên Âu Dương giúp dỡ hắn hay không.
Cô gái nói:
- Cường giả trong miệng ngươi chỉ là cường giả Chân Linh Giới, ta có thể cho ngươi vượt qua tất cả.
Bông tuyết rơi, Lý Uyển Như và cô gái cùng biến mất trên đỉnh Ức Dương lâu.
Khi Lý Bảo Sơn phát hiện Lý Uyển Như biến mất đã là ngày hôm sau, lão tìm khắp Trung Châu cũng không phát hiện bất cứ tin tức gì của nàng. Lý Uyển Như tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, giống như Đạm Thai gia biến mất vậy.
…
Vạn Tiên sơn, một thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo từ trên trời cao nhìn xuống Vạn Tiên sơn bên dưới, biểu tình có quyến luyến.
- Ủa? Đó là pho tượng của ai? Ngàn năm trước chưa có pho tượng này, tại sao ngàn năm sau....tam...ý chí tam phương! Linh Hồn Liệt Diễm! Đây...đây rốt cuộc là ai!
Thanh niên nhìn pho tượng, y chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu trên pho tượng có ý chí tam phương và Linh Hồn Liệt Diễm ẩn giấu bên trong pho tượng.
- Chân Linh Giới sao có thể sinh ra ý chí tam phương? Không lẽ có người tìm được Tứ Phương chiến kỳ đi trên con đường viễn cổ? Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy, thật đác tiếc.
Người đàn ông lắc đầu, lầm bầm:
- Phong Đế dù ở bên trên cũng là đỉnh cường giả, trừ phi Phong đế nguyện ý giải phong ấn, nếu không thì thế giới phương này vĩnh viễn không có người vũ hóa phi tiên!
Người đàn ông nói xong bay tới Thông Thiên phong Vạn Tiên sơn, lúc này trên Thông Thiên phong có rất nhiều đệ tử Vạn Tiên sơn, nhưng dù là ai thấy người đàn ông xuất hiện mà như không thấy, hình như họ không hề phát hiện sự tồn tại của người đàn ông này.
- Ưm, không tệ, có một người sắp đột phá ý chí nhất phương, có một đã được ý chí nhất phương!
Người đàn ông nói, bước nhanh đi hướng đại điện tông chủ. Người đàn ông tựa như u hồn, tất cả người tới gần y đều bị ảnh hưởng, tự động tránh đường cho y. Người đàn ông rất nhanh bước vào đại điện tông chủ vẫn không gặp bất cứ ngăn cản nào.
- Sư huynh, đã qua năm năm rồi, ngươi nói xem có phải Âu Dương đến tiến sâu vào Tu La Huyết Hải không?
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh ngồi xếp bằng ở đó, lúc này trên người lão ý chí vĩnh sinh và trung hậu tiến hành dung hợp cuối cùng, khi ý chí nhị phương dung hợp thì chính là lúc Bạch Hủ Minh cùng có ý chí nhị phương.
- Chắc là còn chưa, từ lúc Xuyên Vân thuyền biến mất đến khi xuất hiện cần năm mươi năm, chính là nói Xuyên Vân thuyền muốn đi ra ít nhất là năm mươi năm. Có lẽ tới lúc đó Âu Dương mới xuất hiện.
Bạch Hủ Minh đã suy nghĩ chuyện này từ lâu.
Tiến vào Tu La Huyết Hải, đó là lĩnh vực hoàn toàn cấm không, muốn bay bên trong trừ phi tiên ra không ai làm được. Âu Dương muốn đi vào và đi ra chỉ có thể dựa vào Xuyên Vân thuyền, cho nên dưới tình huống bình thường, hắn muốn từ bên trong đi ra cần ít nhất năm mươi năm sau.
- Năm mươi năm, hy vọng Âu Dương có thể thành công, nếu không thì...
Lỗ Tu không nói tiếp. Năm mươi năm đối với bọn họ đương nhiên không đáng là gì, nhưng với Âu Dương thì năm mươi năm gần như là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
*Ong!*
Trong khi Lỗ Tu và Bạch Hủ Minh nói chuyện thì cửa đại điện tông chủ bỗng đóng lại. Lỗ Tu, Bạch Hủ Minh cùng nhíu mày, hai người bật dạy nhìn hướng cánh cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo màu xanh, thoạt trông khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi đang từ ngoài cửa đi hướng hai người. Từ lúc này hai người không hề cảm ứng được hơi thở của người này xuất hiện.
Hai người liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy sự kinh khủng. Một thanh niên có thể lừa được Bạch Hủ Minh cường giả ý chí? Sợ là trong Chân Linh Giới có thể làm được điều này chỉ một mình Âu Dương!
Nhưng thanh niên này tuyệt đối không phải là Âu Dương, bởi vì dù hắn che giấu cỡ nào thì Bạch Hủ Minh vẫn có thể cảm ứng từ người hắn một chút lực lượng dao động. Thanh niên này không có bất cứ lực lượng dao động nào, cho người cảm giác giống như người bình thường.
- Là ai!?
Lỗ Tu nhìn người thanh niên. Lỗ Tu không biết người này có tu vi gì, nhưng gã chắc chắn tu vi của y không dưới Âu Dương.
- Ta là ai không quan trọng, nhưng thật lâu trước kia ta cũng là từ nơi này đi ra thế giới này.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, bộ dạng sâu không lường được.
Lời của y cũng sâu không đoán được, thật lâu trước kia cũng là từ nơi này đi ra thế giới này? Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu liếc nhau, hai người thông minh nghĩ ra vài chuyện.
Bạch Hủ Minh chỉ lên trên, nói:
- Ngươi đến từ...
- Đúng vậy, chúng ta cùng một mạch, chẳng qua các ngươi xem như là đệ tử hậu bối của ta. Lần này rốt cuộc đến lượt ta tới chỗ này, các ngươi có muốn cùng ta rời đi không?
Người đàn ông nói đến đây vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Thế giới y ở không đơn giản giống như thế giới này. Tại đây chỉ có cái gì bát tông thập nhị thánh địa cùng với tứ đại gia tộc. Vạn Tiên sơn tại đây đủ độc bá một phương, thậm chí treo danh thiên hạ đệ nhất tông, nhưng ở bên trên, Vạn Tiên sơn chẳng qua là chi nhánh nho nhỏ, một chi khiến người không đáng lọt vào mắt.
Cho dù là một chi nhánh nho nhỏ như vậy vẫn vẫn khiến vô số người cố gắng liên tiếp đnế, lần này tới lượt Bách Minh Thanh đến chọn đệ tử. Có thể gặp Bách Minh Thanh xem như là an ủi cho Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu, ít nhất hai người rất có tương lai, nếu bồi dưỡng cho tốt thì có lẽ có thể khiến địa vị Vạn Tiên sơn hơi tăng lên chút, từ không ra gì lên tam lưu.
- Không được!
Bạch Hủ Minh nghe hiểu ý của Bách Minh Thanh nhưng lão nói hai chữ không được! Âu Dương đến nay còn chưa vết, không ai biết hắn có trở về không. Nếu năm mươi năm sau dù Âu Dương sống hay chết, lão chắc chắn sẽ rời đi, nhưng bây giờ kêu lão đi thì lão không yên lòng.