Liên Vân lên tiếng nói:
- Thần Tiễn đại nhân, trong Bạch Tôn các dã chuẩn bị tốt khách phòng thượng đẳng, chúng ta đi vào trước rồi nói.
Lần này biết Âu Dương sẽ đến theo ước hẹn nên đám Liên Vân sớm chuẩn bị chỗ ở tốt nhất cho hắn và Đạm Thai Minh.
- Tốt.
Âu Dương gật đầu với Đạm Thai Minh, hai người sóng vai theo sau Liên Vân hướng đến Bạch Tôn các.
Người phía sau lên bờ không được ba đảo chủ Liên Vân tiếp đãi nhưng họ không có ý kiến gì, chỗ này là Bách Tôn đảo, tại đây chỉ xẻm Tu Phục thuật chứ không nhìn đại vị của ngươi là gì.
Một là Thần Sư, một là Hắc Thần Vu giả. Một đại biểu cho Tu Phục thuật chính thống, một đại biểu đỉnh tà thuật viễn cổ. Hai đỉnh cao tại đây, Tu Phục Tông Sư bọn họ đúng là chỉ có thể đứng bên cạnh xem.
Lần này Tu Phục Sư phong hội sẽ không giống như cuộc tỷ thí tông sư trước kia, bởi vì lầnn này khác với trước, lần này là hai đỉnh cao đụng độ. Những người khác đều là làm nền, nhân vật chính chỉ có Âu Dương và Đạm Thai Minh.
Đạm Thai Minh biểu tình khổ sở nói:
- Âu Dương huynh, Đạm Thai gia có thẹn với Âu Dương huynh, Đạm Thai Minh tại đây trước tiên thay Đạm Thai gia xin lỗi Âu Dương huynh!
- Không cần.
Âu Dương lắc đầu nói:
- Đạm Thai Khước Tà truy sát ta xa trăm vạn dặm, năm mươi năm trước ta đã thề một ngày kia sẽ huyết tẩy Thánh Tà đảo, Âu Dương nói được thì làm được.
Ánh mắt Âu Dương rất kiên quyết, lần này đi đến Bách Tôn đảo hắn không định tha cho Đạm Thai gia.
Hắn cùng Đạm Thai gia đã xem như là kẻ thù không đội trời chung, cho kẻ địch cơ hội là khiến mình một bước tử vong, Âu Dương không ngốc như vậy. Lấy thực lực hiện tại của Âu Dương, chớp mắt có thể giết sạch tất cả người Đạm Thai gia.
Đạm Thai Minh vẫn cố gắng khuyên:
- Âu Dương huynh, mặc dù gia chủ truy sát Âu Dương nhưng...đến giờ Âu Dương vẫn còn sống, vậy thì...cần...gì...
- Ha ha, Đạm Thai Minh, chuyện không liên quan đến mình thì đương nhiên nói sao cũng được. Không bằng thế này đi, chúng ta tỷ thí thêm vào một thứ.
- A? Là cái gì?
Đạm Thai Minh cũng rất bất đắc dĩ, có ai ngờ Âu Dương từ một tiểu nhân vật thực lực chỉ là thánh thể nhị giai trưởng thành Thần Tiễn cười ngạo thương khung.
Âu Dương nheo mắt, nói:
- Thêm vào mạng sống tất cả người Âu Dương.
Thật ra lúc chưa đến Bách Tôn đảo thì Âu Dương cảm thấy lực Thần Sư của mình có thể hoàn toàn đè chết Đạm Thai Minh, nhưng bây giờ gã đã thăng lên Hắc Thần Vu giả. Cùng là đỉnh cao, Âu Dương không biết mình có thể thắng được không.
Hiện tại Âu Dương dùng cách này buộc mình đến đường cùng, đập nồi chìm thuyền, cho mình tín niệm tất thắng.
Nếu như không thắng thì lời hứa của hắn sẽ bị phá vỡ, Đạm Thai gia may mắn thoát khỏi khó khăn. Nếu như thắng thì Đạm Thai gia giao ra sinh mệnh.
Đạm Thai Minh do dự:
- Cái này...
Không chỉ mình Âu Dương, sau khi gã có được truyền thừa Hắc Thần Vu giả vốn cảm thấy cho dù Âu Dương bước vào Thần Sư thì gã vẫn thắng được, dù sao thế giới này không tồn tại Thần Sư chân chính nữa.
Nhưng hôm nay gặp được Âu Dương, Đạm Thai Minh mới hiểu Thần Sư này không có chút gì yếu kém, là Thần Sư chân chính. Đạm Thai Minh thật tình không biết gã có thể thắng nổi không.
- Cược với hắn đi!
Bỗng trên bầu trời xuất hiện một bóng đen, Đạm Thai Kha đừng giữa không trung, cách trăm thước nhìn Âu Dương.
Đạm Thai Kha tức giận trừng Âu Dương, nói:
- Nếu như ngươi thắng thì cứ lấy sinh mệnh toàn Đạm Thai gia. Nếu như ngươi thua thì sao!?
Đạm Thai gia từ viễn cổ truyền thừa đến nay, chưa từng bị người buộc đến đường cùng.
Hiện tại Đạm Thai gia đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe. Âu Dương khủng bố đứng đây, không ai dám trợ giúp Đạm Thai gia, lúc này hắn đề ra tiền đặt cược như vậy, Đạm Thai gia không còn con đường lựa chọn nào khác, chỉ có thể được ăn cả ngã về không.
Đạm Thai Kha lần nữa mở miệng hỏi:
- Đạm Thai gia chúng ta cược với ngươi. Nếu như ngươi thắng, sinh mệnh của người Đạm Thai gia thuộc về ngươi. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?
- Ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta sao?
Âu Dương bỗng ngẩng đầu trừng Đạm Thai Kha, huyết lực khủng bố như xúc tua của ác ma từ người hắn bùng phát, hợp thành một cái lưới to kéo Đạm Thai Kha từ trên trời đập mạnh xuống đất.
Âu Dương tiến lên một cước đạp trên đầu Đạm Thai Kha, tay chỉ vào cường giả cấp ý chí này, nói:
- Ngươi có tư cách gì đặt điều kiện với ta? Nếu không phải ước định năm mươi năm với Đạm Thai Minh thì vài chục năm trước Thánh Tà đảo đã sớm bị ta hủy diệt!
Lời nói huênh hoang và hành động điên cuồng của Âu Dương khiến những người đến xem náo nhiệt hít ngụm khí. Đạm Thai Kha chính là cường giả cấp ý chí, trong toàn Chân Linh Giới có sức chiến đấu ít nhất xếp vào mười hàng đầu. Cường giả như vậy không có cả sức phản kháng bị Âu Dương từ trên trời kéo xuống, giống như phế vật bị hắn dùng chân đạp nằm im không nhúc nhích.
- Cường!
U Nguyệt Ảnh trợn to mắt nhìn Âu Dương. Trên người Âu Dương rốt cuộc có mấy phương ý chí, U Nguyệt Ảnh còn ghi nhớ khắc sâu, nhưng hắn nhẹ nhàng không cần giơ một ngón tay đã đem Đạm Thai Kha, cường giả ý chí từ trên trời kéo xuống đạp dưới chân là điều nàng không đoán được.
- Có lẽ Âu Dương cách vũ hóa phi tiên thật sự chỉ có một bước cuối cùng.
Người Thái Nhất tông lắc đầu, ai đều biết lúc trước Âu Dương đi ra từ tiểu thế giới của Thái Nhất tông bọn họ, nhưng Thái Nhất tông không có phúc, phái đi năm Linh Sử phế vật không chỉ không chiêu quái vật này vào Thái Nhất tông, ngược lại bị Âu Dương giết chết.
Tất cả đều chỉ vì năm Linh Sử họ Trịnh. Nếu như cho U Nguyệt Ảnh thêm một cơ hội, nàng thà rằng diệt hết trịnh gia, dùng Trịnh gia đổi lấy cường giả như Âu Dương tuyệt đối đáng giá. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, hiện tại Âu Dương không có khả năng liên quan gì đến Thái Nhất tông nữa. Có thể không đổ ân oán với Trịnh gia lên đầu Thái Nhất tông đã xem như Âu Dương đủ ân nghĩa.
- Đây...đây còn là lực lượng của con người sao?
Đông Phương Hoa không phải chưa từng thấy cường giả cấp ý chí ra tay, gia gia của gã, Đông Phương Vân chính là cường giả ý chí, giống như Đạm Thai Kha cùng là cường giả ý chí vĩnh sinh. Nguồn truyện:
Đạm Thai Kha đối diện Âu Dương không có một chút sức phản kháng, bị hắn ném ra ngoài như rác rưởi, điều này khiến Đông Phương Hoa cảm thấy mình như đang nằm mơ.
- Hắn không phải con người.
Đông Phương Nguyệt ôm má nhìn Âu Dương phía xa, ai có mắt cũng nhìn ra nàng mê mẩn. Đông Phương Nguyệt nói câu khó hiểu làm Đông Phương Hoa quay lại nhìn sư muội của mình, nàng nói câu tiếp theo khiến gã không biết nên nói gì.
- Bởi vì hắn là thần, là thần trong cung tên.
Đông Phương Nguyệt đã hoàn toàn bị hành động bá khí của Âu Dương hấp dẫn.
Âu Dương một cước đạp Đạm Thai Kha tức nghẹn đến mặt đỏ rực, hắn biểu tình khinh thường nói:
- Ngươi cũng xứng bàn điều kiện với ta? Đạm Thai gia các ngươi có tư cách gì đặt điều kiện với ta? Chỉ bằng ý chí vĩnh sinh của ngươi?