Khi chín liệt diễm thần long xông vào pho tượng thì đôi mắt Âu Dương được điêu khắc rất có thần biến thành màu đỏ, Thứ Kiêu cung trong tay pho tượng Âu Dương cũng biến thành một vệt ảo ảnh.
Thứ Kiêu cung được điêu khắc ra vào phút này sống lại, nguyên cây cung bắt đầu đổi màu sắc, rất nhanh biến thành màu đỏ đen. Hai cự kiêu huyết sắc ở trên Thứ Kiêu cung không ngừng vỗ cánh.
- Thông linh! Pho tượng kia đã thông linh! Từ hôm nay trở đi nó và Âu Dương huyết mạch liền nhau, chỉ cần Âu Dương không chết thì pho tượng kia bất diệt!
Phi Vân Tiên Tử nhìn pho tượng to lớn, nàng biết nó đại biểu cho điều gì! Pho tượng thông linh như vậy cho dù Âu Dương rời khỏi Vạn Tiên sơn thì nơi này vẫn đứng ở thế bất bại.
Âu Dương cường đại như vậy, pho tượng thông linh là người thường có thể đối kháng sao? E rằng đến một đám cường giả ý chí nhị phương cũng chết chắc.
Có pho tượng như vậy thủ hộ Vạn Tiên sơn, cái danh thiên hạ đệ nhất tông e rằng thật sự vững chắc!
Một người tiến vào Chân Linh Giới chỉ mới vài chục, ở trong mắt nhiều người Âu Dương có tuổi còn rất trẻ lại chỉ dựa vào sức một mình thay đổi cả tông phái!
Nhìn Vạn Tiên sơn, Âu Dương như vậy, rất nhiều người lắc đầu.
- Sư phụ, đã giải quyết nguy hiểm cho Vạn Tiên sơn, tiếp theo đồ nhi phải đi rồi. Đồ nhi không biết lần này mình có còn sống trở về được không, nhưng bất kể thế nào thì nơi này là nhà của ta, không thể xâm phạm!
Âu Dương nói, liếc cường giả các phương. Hắn nói lời này là cho đám người nghe, để họ biết cho dù Âu Dương không còn thì chỉ dựa vào pho tượng đủ diệt họ.
Bạch Hủ Minh luôn kiên cường vào phút này hốc mắt đỏ lên, nói:
- Ta tiễn ngươi.
Mặc dù Âu Dương không nói cái gì nhưng từ lời nói của hắn Bạch Hủ Minh nghe ra lần này hắn rời đi hơn phân nửa là vĩnh biệt.
Linh San đứng trên đỉnh Thông Thiên phong, hét to với Âu Dương:
- Đừng đi! Ngươi không phải đối thủ của hắn! Cho dù ngươi vào sâu trong Mê Hồn Hải giải mở tất cả thì cuối cùng ngươi vẫn phải đụng độ hắn, ngươi không thể nào là đối thủ của hắn!
Âu Dương liếc Linh San, nói:
- Ta hiểu nàng nói đến ai, nhưng ta không có lựa chọn khác. Ta chỉ còn lại tuổi thọ năm mươi năm, ta không có đường lui, chỉ có thể liều mạng một phen! Thành thì vũ hóa phi tiên, bại thì tan biến trong thiên địa. Dù thành hay bại ta đều sẽ liều đến cuối cùng!
Âu Dương biết Linh San nói 'hắn' là ý chỉ Hoắc Khải Phong không thể chiến thắng.
Nhưng trong lòng Âu Dương chưa từng có thứ gì là không thể chiến thắng, chỉ có ngươi dám hay không. Nhiều năm trước Lăng Trung Thiên từng nói hắn không thể tu luyện, chẳng phải hắn đã phá vỡ lời nói đi đến hôm nay sao? Nếu lúc trước Âu Dương tin tưởng lời nói hắn không thể làm được gì, thì bây giờ có lẽ hắn còn ở trong tiểu thế giới hoặc là đã chết.
Âu Dương tùy tiện nói:
- Thiên phú của ta rất tệ, nhiều năm trước có người nói cho ta biết rằng ta không có khả năng tu luyện. Nếu như lúc đó ta tin tưởng, không tranh đấu thì có lẽ bây giờ ta đã chết. Hiện tại ta có thể sống thêm đến ngày hôm nay đều nhờ ơn trời ban, cho nên dù thế nào thì ta không có gì phải sợ.
Âu Dương không phát hiện khi hắn nói chuyện thì có nhiều người nhíu mày.
Cách nghĩ của đám người này khác với Âu Dương. Làm người đều sợ chết, đặc biệt là những cường giả có lực lượng cường đại, địa vị cao quý như vậy họ còn sống chính là hưởng thụ, cho nên không ai muốn từ bỏ nó đi tìm chết.
Nhưng từ lúc Âu Dương bắt đầu tu luyện đến hôm nay hắn cũng hưởng thụ, chẳng qua hắn hưởng thụ là không ngừng đấu tranh cùng tu luyện, hoàn toàn khác với đám người hưởng lạc.
Một đời trước thêm vào đời này, Âu Dương sống hai kiếp đều là cường giả trong đám người, thế nhưng hắn chưa từng dừng lại hưởng lạc cho bản thân.
Lần này đến lượt Lỗ Tu lên tiếng:
- Chúng ta tiễn ngươi!
Có lẽ lần này là sinh ly tử biệt, Xuyên Vân thuyền thứ hai chắc đã từ Bách Tôn đảo đi hướng biển Lâm Hải thành. Âu Dương sắp trở thành người thứ hai sau Hoàng Thiên Đại Đế đi lên Xuyên Vân thuyền tìm kiếm bí mật viễn cổ.
Mê Hồn Hải chia làm hai đại khu vực. Khu vực thứ nhất là lần đầu tiên Xuyên Vân thuyền đi qua, chỗ đó mặc dù nguy hiểm nhưng cường giả ý chí có thể thông qua.
Khu vực thứ hai là Tu La Huyết Hải lúc trước Âu Dương rớt vào trong, chỗ đó là lĩnh vực hoàn toàn cấm không, cho dù cường giả ý chí tam phương giống như Âu Dương cũng không thể bay bên trong. Muốn tiến vào khu vực biển đó có hai con đường, một là bơi qua, cái khác là ngồi Xuyên Vân thuyền đi vào trong.
Chỗ đó rốt cuộc có cái gì, không ai biết, bởi vì người tiến vào trong không trở về. Lần này là lần thứ hai từ sau viễn cổ Chân Linh Giới có người tiến vào.
Lần trước Hoàng Thiên Đại Đế cưỡi Xuyên Vân thuyền quái dị biến mất trong Tu La Huyết Hải, lúc đó y là cường giả ý chí nhất phương, có được ý chí hủy diệt y từng được gọi là đệ nhất chiến lực.
Lần này Âu Dương tụ tập ý chí tam phương, là chân chính thiên hạ đệ nhất!
"Cách vạn năm rốt cuộc lại có người lần thứ hai bước lên Xuyên Vân thuyền tiến vào Tu La Huyết Hải, lần này bí mật viễn cổ có thể bị mở ra hết không?"
Trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vây.
Có một số người yên lặng ghi nhớ cái tên Đa Văn tiểu thế giới, tiểu thế giới này không lộ sâu cạn nhưng trong vạn năm cho ra hai thiên hạ đệ nhất!
Thiên hạ đệ nhất chiến lực Hoàng Thiên Đại Đế và Âu Dương được công nhận là thiên hạ đệ nhất. Hai thiên hạ đệ nhất đến từ một thế giới, thế giới đó muốn không nổi danh cũng khó.
- Được.
Âu Dương gật đầu, thật tình thì hắn cũng không nỡ, mặc dù miệng hắn nói không quan tâm nhưng đối với sự vật không biết hắn thấy sợ hãi.
Bạch Hủ Minh gật đầu, nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngay mai...sớm lên đường đi Lâm Hải thành...
Mặc dù lần này Hồn Giới rầm rộ xâm nhập Chân Linh Giới, vô số người thường và tu luyện giả chết nhưng nhân khẩu toàn Chân Linh Giới rất nhiều, Hồn Giả đi qua chủ yếu là đồ thành và đồ sát tông phái, thánh địa, có một số người biết trước chạy trốn ra ngoại thành thì miễn cưỡng thoát một kiếp.
Lúc này trong Lâm Hải thành, một số cường giả ủ rũ ngồi trên mặt đất nhìn linh hồn xiềng xích của mình, họ không biết khi nào thì Hồn Giả sẽ trở về đem linh hồn mình đi.
- Ủa!
Bỗng có người kêu lên:
- Ta...linh hồn xiềng xích trên người ta biến mất!
- Ta cũng vậy!
Người thứ nhất dứt lời, ngày càng nhiều người kêu la theo. Họ nhìn linh hồn xiềng xích trên người mình biến mất, cảm nhận lực lượng lại lần nữa trở lại, ai nấy lộ vẻ vui sướng.
Có người nhìn linh hồn xiềng xích trên người mình biến mất, lên tiếng:
- Cái này...Không lẽ nói Hồn Giả bị người tiêu diệt?
Có người không dám tin nói:
- Không thể nào! Đây chính là mấy chục vạn Hồn Giả, hơn nữa chúng gần như đều là Đại Đế, ai có năng lực toàn bộ giết chết?
Có người tìm ra điểm mấu chốt vấn đề:
- Không lẽ là Thần Tiễn? Nguyên Chân Linh Giới chỉ có Thần Tiễn Âu Dương mới có năng lực này!
Thần Tiễn Âu Dương biến mất rất lâu rồi, nhưng Thần Tiễn Âu Dương vẫn luôn là truyền thuyết, một truyền thuyết bất bại. Nếu nói Chân Linh Giới còn ai có năng lực giết hết Hồn Giả thì e rằng chỉ có một mình Âu Dương.
- Ưm...
Bỗng trong Lâm Hải thành một số cái xác vốn đã mất đi linh hồn bỗng phát ra tiếng, cái xác không nhiều nhưng tiếng vang khiến nhiều người kinh ngạc há hốc mồm.
- Chuyện gì vậy? Người chết sao có thể sống lại!?
Nhìn hình ảnh này, rất nhiều người không thể tin.
Vấn đề này không có ai giải thích được, người chết làm sao có thể sống lại?
Người chết tất nhiên là không có khả năng sống, nhưng tu luyện giả có một ít linh hồn Huyễn Thuật Sư quá cường đại, dù bị Hồn Giả kéo đi thì chưa chắc giết chết trong ý chí hủy diệt. Những linh hồn đọng lại trong thân hình Hồn Giả, bây giờ Hồn Giả bị giết, mây đen trên bầu trời Vạn Tiên sơn chính là vô số linh hồn bình thường.
Những linh hồn này chớp mắt trở lại bên thân thể của mình linh hồn quay về thì đám người cũng thức tỉnh, chẳng qua loại thức tỉnh này có lẽ không phải chuyện tốt.
Một cô gái trẻ tuổi mới thức tỉnh sờ mặt mình đầy nếp nhặt, khóc la:
- A? Sao ta biến già đi? Sao ta già như vậy được?
- Hu hu....
Cô gái này còn đỡ, bên cạnh một người đàn ông khuôn mặt từ hai mươi lăm chớp mắt đến trăm tuổi rồi trực tiếp chết già.
Năm tháng dường như trong khoảnh khắc xâm nhập toàn Chân Linh Giới, không ngừng có người chết già, liên tục có một số người vì không chịu nổi mình biến già nua mà điên điên khùng khùng.
Tất cả đều do lực lượng linh hồn mà ra, linh hồn của họ bị Hồn Giả mang đi, dù là linh hồn gì đều có tiêu hao, chẳng qua có người nhiều người ít.
Có thể quay về thân thể đa số là tu luyện giả, tuổi tác của tu luyện giả rất dài. Khi lực lượng rời khỏi thân thể họ thì năm tháng trở lại trên người, vậy nên có rất nhiều người chết già ngay tại chỗ. Có nhiều người mặc dù không chết, nhưng năm tháng mất đi lại trở về trên mặt họ, khiến họ từ thanh niên chớp mắt biến thành người già.
Tất nhiên cũng có một số người may mắn không bị năm tháng xâm nhập, nhưng quá ít ỏi.
- Ta không muốn sống như vậy! Ta không cần làm bà già!
Một tu luyện giả nữ giới vùi đầu trước ngực, nàng không dám vuốt da mình, làn da quá khứ mềm mại non mịn đã không còn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hài kịch và bi kịch có khi cách nhau gần như vậy đấy, ông trời cho họ sống lại nhưng để họ mất đi năm tháng quý giá nhất.
Lâm Hải thành, tiếng khóc la từ ngày hôm qua đến bây giờ chưa dừng lại, cũng có khá nhiều người chết già.
Một ông lão tay cân run run vỗ vai một bà lão, an ủi nói:
- Đừng khóc nữa, có thể sống lại là nàng đã nhặt được cái mạng, hơn nữa không chết chứng minh còn một phần tu vi trong người nàng, chỉ cần theo cách trước kia tu luyện lần nữa thì sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng bằng hữu của ta thì đã chết già...
Một ngày trước ông lão vẫn là thanh niên thoạt trông khoảng hai mươi tuổi, nhưng một đêm qua đi, ông lão biến thành một lão già trăm tuổi.
- Đúng vậy! Ta còn có thể hồi phục! Chỉ cần ta tu đến thánh thể là được!
Cô gái nghĩ đến đây tâm hồn rộng mở, dù sao còn sống là còn có hy vọng, chỉ cần có thể lại tu luyện thì mọi thứ có thể lấy lại được.
Giống như bọn họ vốn là thánh thể, cơ thể tự động hấp thu linh nguyên, vậy nên chỉ cần dựa theo cách tu luyện trước kia tiếp tục tu luyện, muốn hoàn toàn hồi phục sẽ khá nhanh.
Tin tức Hồn Giả bị Thần Tiễn tiêu diệt truyền khắp Chân Linh Giới. Chân Linh Giới vẫn luôn rung chuyển rốt cuộc xem như bình lặng lại, vô số dân chúng trốn khỏi thành từ khắp nơi xa xôi trở về, thành thị toàn Chân Linh Giới trên cơ bản không bị phá hư bao nhiêu. Mặc dù chết rất nhiều người nhưng đối với bình dân thì vẫn phải tiếp tục sống.
Lâm Hải thành, không khí bị xé rách, một khe hở to lớn xuất hiện bên trên thành thị. Nhiều người giật mình nhìn lên, lúc trước khi Hồn Giả xuất hiện thì cũng là hiện tượng như vậy. Nhiều người đều cho rằng có Hồn Giả đến đây!
- Không phải Hồn Giả! Bên trong không có lực lượng linh hồn!
Một số người có năng lực cảm giác mạnh phát hiện, cảm giác lực của họ chỉ cần đụng vào khe hở liền bị cắn nuốt, cảm giác quái dị đó khiến người khó miêu tả.
- Đó là thế giới trục xuất!
Khe hở ngày càng lớn, rốt cuộc có người nhìn ra manh mối. Nhưng bình thường thế giới trục xuất đều là cường giả cấp ý chí muốn trục xuất Đại Đế mới mở ra, tại sao trên Lâm Hải thành xuất hiện thế giới trục xuất?
- Ai mở ra thế giới trục xuất?
Mọi người đầy thắc mắc nhìn khe hở xuất hiện trên bầu trời, một câu hỏi khác dâng lên.
- Không đúng! Nếu như có cường giả ý chí mở ra thế giới trục xuất thì ngươi đó nên ở bên cạnh, tại sao trên trời không có ai?
Mọi người rất là giật mình nhìn bầu trời, trên trời không có một bóng người.
- Không lẽ...
Bỗng nhiên có người dường như nghĩ đến điều gì, chỉ lên bầu trời, nói:
- Không lẽ có người ở bên trong thế giới trục xuất mở nó ra?
- Ngươi nói đùa sao! e rằng nguyên Chân Linh Giới chỉ có Thần Tiễn đại nhân mới có năng lực đi ra từ thế giới trục xuất! Ngươi cho rằng bây giờ Thần Tiễn đại nhân...
Người này chưa phản bác hết câu đã thấy một thanh niên áo đen ra khỏi khe hở, sau lưng người thanh niên có ít nhất hơn trăm người. Hơn trăm người này đều có một đặc điểm, đó là khí thế của họ cực kỳ cường đại.
- Toàn...toàn là Đại Đế và cường giả ý chí!
Có một Huyễn Thuật Sư tu vi khá cao có pháp thân, năng lực cảm giác đặc biệt mạnh, gã lập tức phát hiện đám người từ trong khe hở đi ra, gã không cảm giác được tu vi của người trẻ tuổi đi đằng trước nhất, sau lưng thanh niên thì đều là Đại Đế và cường giả ý chí!
- Là Thần Tiễn Âu Dương!
Rốt cuộc có người biết mặt Âu Dương nhận ra thân phận của hắn, hét to lên.
Tiếng kêu to khiến nhiều người cùng kinh kêu. Thần Tiễn Âu Dương, vương giả dùng sức mạnh bản thân chung kết tất cả Hồn Giới gã đàn ông vào lúc này xuất hiện ở Lâm Hải thành, không lẽ...
Rất nhiều người biết chút chuyện. Không sai, lúc này cách ngày Hồn Giả bị giết đã qua hai tháng, Âu Dương bị đám bằng hữu giữ lại, ở Vạn Tiên sơn hai tháng, cũng đem tâm tiễn thuật và tâm đắc Yêu Cung Thủ của mình ghi chép lại.
Không phải Âu Dương không tự tin vào mình mà để phòng ngừa, hắn sáng lập ra con đường này, từng bước một đi đến hôm nay, không thể để từ nay đứt gánh giữa đường, bất kể thế nào phải tiếp tục kéo dài.
Dù cho mình không sống qua năm mươi năm thì cũng hy vọng sau này có người đem tất cả của mình phát dương quang đại....
*Tuuu!*
Dường như ông trời cũng biết Âu Dương sắp rời đi, khi mọi người bước ra thế giới trục xuất thì tiếng còi Xuyên Vân thuyền thứ nhất xuyên thấu Mê Hồn Hải sương mù từ xa truyền đến, thanh âm như kể ra cho mọi người thanh âm viễn cổ.
Âu Dương nhẹ lắc đầu, nói:
- Xem ra không có thời gian cùng các ngươi nói lời cuối!
Chỗ đó có thân nhân, bằng hữu, sư huynh đệ của hắn, hôm nay ly biệt là vĩnh biệt hay gặp lại, không ai biết.