Nhất kích tồi sơn, đây mới là sự mạnh mẽ tiên tôn nên có. Quét xong một kích kia Hùng Phong không dừng lại mà Hàng Ma Xử cắm xuống đất. Mặt đất lấy Hàng Ma Xử làm trung tâm xung quanh bắt đầu nứt rạn.
Từng mảng đất sụp xuống, từng núi cao bị hủy diệt. Bây giờ Hùng Phong không kiêng dè gì nữa, gã chỉ muốn bắt lấy Âu Dương, bóp chết hắn.
*Ầm!*
Tuyết sơn sụp đổ, tuyết băng! Vô số tiên nhân hoặc Dị tộc trên mặt đất hoảng sợ la to bay lên trời. Hùng Phong vẫn đứng trên mật đất, nhìn sóng tuyết khủng bố như vạn mã chạy chồm, mặt không đổi sắc.
Hùng Phong hét to:
- Để ta xem ngươi núp ở đâu!
Hai tay nhanh chóng đẩy hướng sóng tuyết, hai bàn tay khổng lồ đủ che lấp bầu trời bỗng xuất hiện ở trước mặt Hùng Phong. Hai bàn tay khổng lồ mang theo lực tích thiên ngăn cản sóng tuyết lao nhanh!
Dùng sức người đối kháng tự nhiên, sợ rằng cũng chỉ có tiên tôn mới làm được! Đây đã là thần lực lượng, này đã vượt qua khái niệm con người.
Hùng Phong chỉ mới bước vào tiên tôn, trên mặt gã còn có cường giả như Mã Thanh Hà, Diệp lão, trên Diệp lão còn có Chủ Dị tộc.
Âu Dương tránh trong tuyết nhìn thấy tất cả, thầm nghĩ tương lai hắn đối mặt với Chủ Dị tộc mạnh đến cỡ nào?
Hai tay đối kháng với tự nhiên, lực tiên tôn đúng là nghịch thiên. Hùng Phong đẩy ra đôi tay có xu hướng giữ cân bằng sóng tuyết, dù sóng tuyết có vỗ cỡ nào cũng không thể xông qua đôi tay ngăn cản. Nhưng biểu tình trên mặt Hùng Phong dần biến đổi, gã tăng thêm lực tay.
Hùng Phong hét to:
- Ngươi cho rằng trốn ở chỗ này thì ta không làm gì được ngươi sao? Nếu ngươi đã thích trốn thì ta sẽ kéo ngươi ra!
Hai tay Hùng Phong bỗng đẩy tới trước, sóng tuyết bắt đầu tan vỡ, vô số cầu tuyết bắn tung tứ phía.
Lúc sóng tan vỡ thì một bàn chân trắng đạp sóng tuyết, tay cầm Thứ Kiêu cung lướt sóng, bộ dạng phiêu dật xuất trần khiến nhiều người kiềm không được kinh kêu.
- Dị tộc thấp kém?
Mấy tên Dị tộc rốt cuộc trông thấy hình dạng của Âu Dương, nhưng thấy hắn chỉ là một Dị tộc thấp kém thì họ không thể chịu nổi.
*Vèo!*
Bóng tiễn đầy trời chớp lóe, nguyên không trung vô số bóng ảnh tung bay bốn phương tám hướng. Mấy Dị tộc mới lên tiếng chưa kịp phản ứng đã bị tên xuyên thủng đầu, từ trên trời ngã xuống mặt tuyết, chết đi.
- Thật độc ác!
Nhìn công kích không phân biệt địch ta, dù là Hùng Phong cũng không thể không khâm phục thanh niên này. Dù tuổi của người này không lớn nhưng trái tim lạnh băng khiến Hùng Phong thấy đáng sợ.
Thật tình thì Âu Dương không muốn giết nhiều người như vậy, nhưng hắn cũng hết cách, bởi vì người Tiên Giới trông thấy mặt hắn thì đành thôi, dù sao cũng thuộc về đối địch, cho dù họ nói lung tung cũng không ai thèm để ý. Nhưng nếu có Dị tộc cao đẳng khác thấy bộ dạng của Âu Dương, quay về Vạn Yêu Chi Thành nói ra chuyện về hắn thì e rằng Chủ Dị tộc lập tức hiểu thân phận của hắn ngay.
Trên sóng tuyết, Âu Dương nhìn phía xa Hùng Phong đang phát điên, hiện tại hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn tin tưởng Triệu Cương cũng từng có.
Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục giằng co thì Âu Dương đấu ngang tay với tiên tôn là bình thường, nhưng mấy lần hắn công kích là dốc hết sức nhưng với Hùng Phong không có chút tác dụng, áp chế đẳng cấp vẫn tồn tại.
Dù có yêu khí gia thân cho Âu Dương có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng không nhất định có thể đấu thắng. Có thể vượt cấp chiến thành ngang tay, Âu Dương đã rất là vừa lòng.
Âu Dương nói:
- Là Hùng Phong đúng không? Ta ghi nhớ tên này, bảy ngàn năm sau, cuộc chiến hai giới, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi.
Âu Dương biết hôm nay có đấu tiếp đã không còn bất cứ ý nghĩa, hắn không thể giết Hùng Phong, gã cũng không thể bắt được hắn.
- Muốn đi? Để ta xem ngươi chạy được đến đâu!
Âu Dương muốn từ bỏ không đại biểu Hùng Phong đồng ý. Đệ đệ bị giết chết, nỗi đau trong lòng chỉ mình Hùng Phong biết, nếu không thì gã sẽ không điên tiết như vậy.
- Nếu ta muốn đi, trong, thiên hạ ai có thể ngăn ta?
Âu Dương không thèm để ý Hùng Phong, nếu đánh thì hắn chắc chắn không phải là đối thủ của tiên tôn nổi danh lâu năm này, nhưng muốn chạy thì trên đời không bao nhiêu người có tốc độ vượt Âu Dương.
Cuối cùng một đời Bạch Hủ Minh sáng tạo ra công pháp không có năng lực đặc biệt, chỉ có một chữ nhanh! Tùy theo Âu Dương trưởng thành, tốc độ cũng càng lúc càng khủng bố. Đơn độc tu công pháp tốc độ vốn đã hiếm lạ, có rất nhiều người sẽ không lựa chọn công pháp như vậy, nhưng nó rất có ích cho Âu Dương.
Hữu dụng chính là tốt nhất, đây là điều Âu Dương luôn vững tin. Những thứ truyền kỳ chưa chắc thích hợp với mình, chỉ có hợp bản thân mới là tốt nhất.
- Không cần phải gấp, bảy ngàn năm sau ta sẽ khiến huynh đệ các ngươi đoàn viên... Ha ha ha ha...
Tiếng cười của Âu Dương theo gió tán đi. Khi tiếng cười biến mất, Hùng Phong phát hiện hơi thở của quái vật biến mất.
Hùng Phong siết chặt nắm đấm, từ khi gã tu luyện đến nay chưa từng giống như hôm nay bất lực như vậy. Từ nhỏ Hùng Phong đã cùng đệ đệ Hùng Bá nương tựa lẫn nhau. Mặc dù thiên phú của đệ đệ không tốt bằng mình nhưng có mình chăm sóc, từng bước một trưởng thành đến tình trạng hiện giờ, hôm nay đệ đệ chết không nhắm mắt trong đất tuyết này, sao không Hùng Phong có thể chấp nhận?
Hùng Phong ngửa đầu hú dài:
- Âu Dương...Âu Dương!
Hai chữ Âu Dương chất chứa sát ý và lửa giận khiến người nghe đều hiểu.
*Phập!*
Ngay khi Hùng Phong gầm rống thì đệ tử Thiên Trụ sơn chui lên khỏi mặt đất, lần này là Lưu Cơ phụ trách chứa đồ vật. Ngay khi Lưu Cơ trồi lên thì không lâu sau một huyết sắc tên từ trên trời giáng xuống, xuyên qua ngực gã, đóng đinh gã trên mặt đất.
Mấy người bên cạnh Lưu Cơ trông thấy hình ảnh đó thì giật mình bịt miệng, nhưng họ chưa kịp nghĩ xảy ra chuyện gì thì một cái bóng trắng lóe lên, vòng tay chứa đầy Đông Lăng Thảo trên tay Lưu Cơ đã biến mất.
Trường bào sắc trăng, trường cung, đối diện tiên tôn vẫn thong dong bình tĩnh cười, tất cả đeièu này khắc trong lòng đệ tử Thiên Trụ sơn, đời này họ không thể quên người đàn ông đó. Người đàn ông này cũng khiến họ hiểu Dị tộc không dễ ăn hiếp như họ tưởng. Trong Dị tộc cường giả không kém hơn của Tiên Giới, hơn nữa Dị tộc độc ác hơn xa bọn họ tưởng. Đội ngũ Thiên Trụ sơn rời đi, không phải Hùng Phong không muốn tiếp tục tìm Âu Dương mà vì cái chết của Hùng Bá lay động cao tầng Thiên Trụ sơn. Giây phút Hùng Bá chết, tấm bia đại biểu linh hồn gã vỡ vụn, Mã Thanh Hà liền biết bên đó có chuyện. Mặc dù biết Hùng Phong là tiên tôn, nhưng gã vừa vào tiên tôn không lâu, nên Mã Thanh Hà bất chấp tất cả ra lệnh kêu Hùng Phong quay về Thiên Trụ sơn.
Trên Thiên Trụ sơn, Hùng Phong đã mất đi nụ cười ngày xưa, vẻ mặt của gã chỉ có lạnh băng. Đệ đệ chết tạo thành kích thích quá lớn cho Hùng Phong, lớn đến mặt hổ cười biến thành mặt lạnh Tu La.
Mã Thanh Hà chờ thật lâu không nghe Hùng Phong nói chuyện, thở dài, đành lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc là ai?
- Âu Dương!
Lúc này Hùng Phong rất khẳng định, chắc chắn là Âu Dương! Là Âu Dương áu mươi năm trước khiến Hoàn Nhan Liệt điên cuồng, nếu không thì một Dị tộc thấp kém sao lại có thực lực cường đại như vậy? Nhưng không biết tất cả có phải là âm mưu của Hoàn Nhan Liệt?