Âu Dương lại nói một câu khiến Lý Uyển Như câm nín. Nàng đã từng gặp người mặt dày nhưng vô sỉ giống như Âu Dương, thật sự là chưa từng gặp.
Lý Uyển Như bất đắc dĩ nhìn Âu Dương, nói:
- Không biết nếu để người trong thiên hạ thấy Thần Tiễn trong lòng họ có bộ dạng thế này, họ có thất vọng hay không?
- Cái đó thì ta không biết. Dù sao ta biết con gái học tập tốt đến cuối cùng đều đi chung với con trai học tập dở. Trước kia ta nghe nói như vậy. Giờ tự mình trải qua, ta cảm thấy rất đúng.
Lý Uyển Như nắm búi tóc của Lý Uyển Như không buông tay, làm nàng câm nín không nói nên lời.
Trong bụng Âu Dương đã tính toán sẵn, nói:
- Lạc Nguyệt Cốc là cực địa của tây bắc. Chỗ này quanh năm có băng tuyết phủ lên. Nhưng có một nơi cực kỳ xinh đẹp gọi là Lạc Mai Trấn. Chỗ này có tên là Lạc Mai trấn, dù quanh năm tràn ngập băng tuyết nhưng lại ở trong biển mai. Toàn trấn nhỏ chỉ có chừng trăm hộ dân. Đợi khi nào tới nơi, chúng ta tìm một chỗ có hương mai thơm nhất để ở lại. Như vậy cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của ta.
Cả đời tranh đấu với người, cả đời xem như vô cùng huy hoàng. Hắn xuyên qua một tiểu thôn trấn không bắt mắt, giờ đến Tiên Giới sắp quay về hư vô, Âu Dương càng muốn trước khi chết trải qua cuộc sống bình thường không có đấu tranh.
- Tranh một đời, đấu một đời, kết quả cuối đời có thể yên tâm xem như cũng là may mắn.
Âu Dương mỉm cười. Bốn mươi năm, thời gian này đối với người trong tiểu sơn thôn không tính là ngắn, nhưng đối với tu luyện giả giống như hắn, bốn mươi năm chẳng qua chỉ là cái búng tay.
- Thôi.
Thấy sắc mặt Lý Uyển Như có chút khó coi, Âu Dương không muốn lại khiến nàng đau lòng. Hắn lắc đầu cười nói:
- Còn bốn mươi năm nữa, bây giờ nghĩ đến những điều này vẫn còn quá sớm.
Một đường đi tới Lạc Nguyệt Cốc, hai người đều ôm nỗi niềm riêng. Âu Dương nghĩ tới chuyện sau bốn mươi năm cuối cùng vẫn phải rời đi. Lý Uyển Như tràn đầy lưu luyến. Nàng chỉ cầu có thể cùng Âu Dương trải qua bốn mươi năm cuối cùng, khiến người đàn ông một đời xưng bá có thể hạnh phúc, vui vẻ trong bốn mươi năm cuối đời là đã đủ rồi. Nguồn truyện:
Hai người rời khỏi Lạc Nguyệt cốc một đường đi về phía tây bắc, tiến tới Lạc Mai trấn. Bọn họ muốn ẩn cư tại đây. Nhưng mấy ngày hai người rời đi, tin tức Âu Dương chưa chết đã được truyền khắp Tiên Giới. Còn truyện tin này do ai truyền ra, lại không ai biết được.
Tuy nhiên tin tức này lan truyền vô cùng kỳ diệu. Không bao nhiêu người tin tưởng, hơn nữa chính chủ vẫn không lộ mặt. Sau một thời gian, tin đồn lại lắng xuống.
Hoa mai giống như biển, vàng nhạt, đỏ rực, trắng không nhuộm bụi trần. Ở trong biển mai, ngửi mùi thơm không dứt, tay đón lấy tuyết từ trên trời rơi xuống, Âu Dương ngồi trên ghế xích đu tự chế, rất nhàn nhã.
Một đứa trẻ sáu, bảy tuổi nhìn chằm chằm vào Âu Dương, hỏi:
- Âu Dương gia gia, có phải người là địa chủ mà cha đã nói?
Giọng nói già nua của Âu Dương tràn ngập thắc mắc:
- Địa chủ?
Âu Dương không hiểu tại sao hắn bỗng dưng biến thành địa chủ?
- Đúng, đúng rồi!
Một cậu bé khoảng mười tuổi cũng lên tiếng:
- Phụ thân ta cũng nói chỉ có địa chủ lớn tuổi mới tìm một tỷ tỷ làm nương tử.
- Phụt.
Âu Dương phun ngụm trà ra khỏi miệng. Thì ra chỉ bởi vì thế mà hắn trở thành địa chủ? Nhưng đứa trẻ không nói sai. Ba mươi năm qua đi, hắn đã trở thành bộ dạng già nua, nhưng Lý Uyển Như là Tiên Tôn, ba mươi năm nay mỗi ngày nàng vẫn sống trong vui vẻ, không hỏi chuyện đời, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Âu Dương nói với bọn trẻ:
- Gia gia không phải là địa chủ. Uyển Như tỷ tỷ của ngươi cũng không phải là nương tử của gia gia.
Âu Dương không nói dối. Dù ở cùng một chỗ ba mươi năm nhưng hắn vẫn không đâm thủng tầng giấy cuối cùng với Lý Uyển Như. Hai người dù cùng một nhà, chung phòng thì vẫn tương kính như tân. Không phải nói Âu Dương không dám mà là hắn không thể.
Đừng hiểu lầm. Âu Dương vẫn là một người đàn ông bình thường. Lý do như vậy là vì hắn biết nếu hắn ôm Lý Uyển Như, vậy khi hắn rời đi cô gái si tình này sẽ không thể buông tay. Âu Dương nghĩ sau khi hắn đi, nếu Lý Uyển Như có thể bước ra khỏi thế giới, tương lai sẽ có một ngày nàng tìm được hạnh phúc mới.
Đứa trẻ mười tuổi tiếp tục hỏi Âu Dương:
- Sau này tỷ tỷ sẽ gả cho người khác sao?
Âu Dương sờ đầu Lục Tử, cười khẽ nói:
- Đương nhiên rồi, tỷ tỷ đẹp như vậy sau này sẽ tìm một phu quân xứng đôi.
Lục Tử siết nắm tay, tuyên bố:
- Vậy sau khi lớn lên ta sẽ cưới tỷ tỷ làm nương tử!
Tuổi như Lục Tử nếu ở đại thế giới bên ngoài đã sớm hiểu nhiều chuyện. Nhưng trong thôn trấn này, lại chỉ là lời nói của con nít, không thể tin là thật.
Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi che miệng nói:
- Thôi đi. Lục Tử ngươi lùn như vậy, sau này Uyển Như tỷ tỷ sẽ không gả cho ngươi. Dù có gả cũng phải gả cho Triệu Thiên đại ca.
Triệu Thiên là đứa trẻ khá lớn trong Lạc Mai trấn, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Thiên phú tu luyện của Triệu Thiên không tệ. Lý Uyển Như cố ý vô tình truyền cho hắn vài cách tu luyện. Đứa trẻ này rất cố gắng. Dựa vào cách tu luyện hắn đã tu đến thánh thể, thường hay chạy vào biển mai vung nắm tay nói cho Âu Dương biết, một ngày nào đó gã sẽ cưới Lý Uyển Như.
Biết cách nghĩ của thiếu niên, Âu Dương có chút bất đắc dĩ. Nhưng cũng không trách hắn được. Dù sao ai cũng có lúc từng là thiếu niên.
- Nữu Nữu nói đúng. Dù Uyển Như tỷ có gả, đương nhiên là gả cho ta!
Một thiếu niên có chút kiêu ngạo đạp tuyết mà đến. Dù gì gã cũng đã là thánh thể. Diện mạo lại uy vũ bất phàm.Triệu Thiên đi trong tuyết hấp dẫn một số cô gái.
Nhưng Triệu Thiên thích lầm người. Cảm tình của Lý Uyển Như và Âu Dương sinh ra trong hoạn nạn. Dù hai người không có danh phận phu thê nhưng đồng tâm. Đừng nói là Triệu Thiên đến, dù là một người ưu tú tới đâu đi nữa đến đây vẫn tuyệt đối không thể cướp đi Lý Uyển Như.
Từ trong phòng truyền ra một giọng nữ:
- Thiên, không cho nói nhảm!
Lý Uyển Như xách bình nước nóng đi ra khỏi phòng, châm thêm nước vào bình trà cho Âu Dương.
- Lục Tử, chúng ta đi về trước đi. Đừng quấy rầy Âu Dương gia gia nghỉ ngơi.
Triệu Thiên biết Âu Dương tuổi tác đã cao, chịu không nổi cả ngày ồn ào. Mặc dù gã rất muốn ở lại nhìn Lý Uyển Như lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn kéo đám trẻ rời đi.
Nhìn bọn trẻ đi về, trên Âu Dương lộ ra một nụ cười.
Lý Uyển Như vừa châm nước cho Âu Dương vừa khẽ hỏi:
- Rất thích con nít sao?
Âu Dương ngẫm nghĩ, nói:
- Không biết.
Âu Dương cũng không biết mình có thích con nít hay không. Nhưng hắn biết một điều, khi ở chung với đám trẻ này, mỗi ngày dạy chúng viết chữ, dạy chúng hát ca khúc hiện đại thực sự rất vui vẻ.
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương, hỏi:
- Thật ra nếu chàng thích con nít tại sao không tự mình tạo ra?
Mấy năm trước nàng đã hỏi Âu Dương nhưng hắn chỉ cười bỏ qua.
Âu Dương vẫn là nói câu kia:
- Ta không muốn khiến đứa con không có phụ thân.