Nghĩ vậy, Âu Dương liền đẩy cửa từ tròng phòng bước ra. Tuy rằng người trong thôn không mấy hiểu rõ về Âu Dương, nhưng mọi người đều biết Âu Dương là người được Viên Thiệu Nhất mời tới giúp đỡ. Lúc này nhìn thấy Âu Dương đi ra, mọi người thi nhau đưa ánh mắt nhìn về phía Âu Dương. Nhưng nhìn bộ dạng bình thản và thể trạng nhỏ bé của Âu Dương lại nhìn mười hai tên sơn phỉ cả người đều có tử quang lượn quanh, rất rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy không có hy vọng gì đối với Âu Dương.
- Các vị, gần đây ta không muốn giết người. Cho nên các ngươi vẫn nhanh chóng rời đi thôi!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng. Lời nói này giống như như sấm nổ giữa mùa đông, thiếu chút nữa đã khiến một đám sơn thôn phải bật cười.
Lời này thật sự quá điên cuồng. Vừa tới liền nói cho người ta biết, mình không muốn giết người. Tất rõ ràng phần lớn mọi người ở đây đều cho rằng Âu Dương đã phát điên. Thậm chí cái kia mười hai tên sơn phỉ kia cũng nghĩ như vậy.
Dù sao tu vi của Âu Dương quá cao, cao đến mức bọn họ căn bản không thể nhìn thấy rốt cuộc Âu Dương có tu vi thế nào. Dưới tình huống như vậy bọn họ lại cho rằng Âu Dương chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.
- Ngươi là người nào!
Dù sao người đầu lĩnh cũng có chút giật mình. Hắn không nhìn ra tu vi của Âu Dương, nhưng lại phát hiện trên người Âu Dương mang theo một cỗ sát khí như có như không. Rõ ràng sát khí này không thể có được trên người một người bình thường.
Lúc này toàn thân Âu Dương trên dưới không có một chút sóng lực lượng chấn động, lại có sát khí quỷ dị như thế. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều này chứng tỏ người đứng đối diện bọn họ hoặc là một đồ tể trong sơn thôn hoặc là chính là một cường giả chân chính, còn là loại cường giả giết người không chớp mắt.
Đúng, không sai, Âu Dương gần như có thể xem như là loại người sau. Chí ít trước đây Âu Dương thật sự là một ác ma giết người không chớp mắt. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách được Âu Dương. Giống như Chiến Vương nói, mỗi người đều có con đường mình phải đi, Âu Dương đi chính là một con đường giết chóc. Không giết người sẽ bị người giết. Vì sống sót cũng chỉ có thể dùng phương thức như vậy.
- Ta là người như thế nào các ngươi còn chưa đủ tư cách để biết. Trở lại nói cho chủ nhân các ngươi biết, tốt nhất đừng đánh chủ ý vào nơi này, tránh để bị dẫn lửa thiêu thân!
Âu Dương nhẹ giọng nói. Trong mắt mang theo mấy phần khinh thường. Trong thời đại lớn này, mình không có cách nào tranh hùng với cường giả của những chủng tộc kia, nhưng chỉ là mấy cao thủ giả mạo sơn phỉ cũng muốn phân cao thấp với mình sao? Đây quả thực chính là muốn chết.
- Đại ca, ta thấy gia hoả này đang cố làm ra vẻ bí ẩn thôi. Để ta tới phế bỏ hắn!
Một linh tiên rất khó chịu đứng dậy. Nhưng hắn vừa nói dứt lời. Đầu của hắn đã từ trên cổ lăn xuống. Từ đầu đến cuối không ngờ không có bất cứ người nào nhìn thấy Âu Dương đã ra tay thế nào!
Đây cũng là phương pháp thánh chiến! Tâm muốn chính là niệm đạt, khi trong lòng Âu Dương bình tĩnh trở lại, ngay cả không khí cũng có thể biến thành lưỡi dao sắc trong tay của hắn. Vừa nãy Âu Dương chỉ thoáng suy nghĩ dẫn động không khí chặt đứt linh hồn và thân thể của người này.
Nhất thời xảy ra biến cố như vậy khiến mười một người còn lại kinh hãi. So với bọn họ, những người dân trong sơn thôn càng giật mình hơn. Không ai trong số bọn họ từng nghĩ tới, Âu Dương lại cường thế như vậy. Tay không có nhúc nhích một chút nào đã có thể giết người. Hơn nữa còn là giết chết một cách triệt để như vậy. Đây quả thực chính là một sát thần!
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Tên đầu lĩnh linh tiên kia rõ ràng đã có chút lo sợ. Dù sao giết người một cách khó hiểu như vậy, dưới cái nhìn của hắn chắc chắn phải là do cường giả siêu cấp ra tay.
- Đi đi. Nói cho chủ nhân của các ngươi biết, nơi này không phải nơi các ngươi có thể tới được! Bằng không người này chính là kết cục của hắn!
Sau khi Âu Dương nói xong liền xoay người trở về gian nhà của mình.
Sau khi Âu Dương rời đi, mười một người này đều liếc mắt nhìn nhau một cái. Bọn họ không hẹn đều lựa chọn rời đi. Âu Dương cường thế vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Không ai từng nghĩ tới, tại một sơn thôn hẻo lánh như vậy không ngờ lại có một ma vương như vậy đang ở ẩn. Chẳng lẽ tin tức bọn họ nhận được đã bị lộ. Còn có cường đại cường đại hơn muốn đi trước một bước nhận được thứ kia trước bọn họ?
Đám người kia rời khỏi, các thôn dân có thể nói là vô cùng cao hứng. Dù sao nguy cơ lớn như vậy không ngờ vị tiểu ca trẻ tuổi do Viên Thiệu Nhất mời tới lại giải quyết dễ dàng như vậy. Trong lúc nhất thời những tiếng nghi vấn của người dân trong thôn đối với Âu Dương đều trở nên im ắng.
Tuy nhiên sau đó bọn họ lại suy đoán một hồi! Cường giả như Âu Dương tại sao lại muốn chạy đến nơi đây? Hắn tới đây nhằm mục đích gì?
- Không cho phép mọi người nói bậy. Âu Dương tiểu ca là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Hơn nữa Âu Dương tiểu ca đến nơi này hoàn toàn là do lão phu tình ngờ gặp được!
Viên Thiệu Nhất thực sự không chịu được đám thôn dân không có văn hóa này. Những ngày qua bọn họ không những không cảm ơn Âu Dương, trái lại lén lút ở sau lưng bàn luận xem có phải Âu Dương suy nghĩ tới bảo vật của bọn họ hay không. Nếu những lời này để cho Âu Dương nghe thấy sẽ khó xử tới mức nào.
- Trưởng thôn, không thể nói như vậy được. Lòng người sâu như đáy biển, khó dò. Ai biết có phải hắn định... Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Người dân này còn chưa nói hết lời, Viên Thiệu Nhất đã thay đổi sắc mặt kêu lên:
- Câm miệng, bất luận Âu Dương tiểu ca có như các ngươi từng nói hay không, Âu Dương tiểu ca đều ân nhân cứu mạng của chúng ta. Từ lúc nào các ngươi lại trở nên vong ân phụ nghĩa như vậy!
Vừa nghe Viên Thiệu Nhất nói như vậy, tất cả mọi người liền ngậm miệng. Trước tiên không nói Âu Dương có phải có mưu đồ gì hay không. Chỉ nói trước đây không lâu Âu Dương cứu bọn họ một mạng, bọn họ lại ở sau lưng nói Âu Dương như vậy, bản thân điều này đã là một biểu hiện vong ân phụ nghĩa.
- Trưởng thôn, nếu không, ngươi để hắn đi đi!
Có người lại có ý nghĩ mới. Tuy nhiên hắn nói mà không suy nghĩ kỹ. Âu Dương doạ một nhóm người phía trước dời đi, lẽ nào chủ nhân của những người kia thật sự sẽ để yên sao?
Những người kia ép người dân trong thôn tiến vào trong loạn thạch cố lấy cái gì Vấn Tâm Thạch kia. Đây nhất định là mưu đồ từ lâu. Nếu như chỉ nói như thế đã hù dọa khiến người ta từ bỏ, vậy cũng không phù hợp với lẽ thường!
- Viên Chính. Không phải Nhị thúc ta nói ngươi. Cha ngươi chết sớm, từ nhỏ ta đã dạy ngươi cái gì gọi là mưu tính sâu xa. Tại sao ngươi vẫn suy nghĩ thiển cận như vậy? Đám sơn phỉ kia mưu đồ đã lâu, chắc chắn sẽ không dễ dàng giải hòa như vậy. Âu Dương tiểu ca ở chỗ này là tọa trấn cho chúng ta, có thể bảo vệ sự bình yên của toàn thôn chúng ta. Nếu như Âu Dương tiểu ca đi, đám sơn phỉ kia trở về vậy chẳng phải tất cả những gì chúng ta làm đều uổng công sao?