- Những người này đã phát điên. Mỗi người bọn họ đều nói một kiểu, đều la lên cái gì mà hóa ra kiếp trước của ta lại là như vậy. Bất luận những người khác hỏi bọn họ thế nào, bọn họ cũng không mở miệng. Tuy nhiên càng kỳ quái hơn chính là, saumột thời gian bọn họ sẽ biến mất khỏi Viên gia thôn.
- Những người đó biến mất sau đó chưa từng có người nào xuất hiện sao?
Âu Dương biết, quan trọng điểm đã tìm được. Chỉ cần có người rời đi đã trở lại, khẳng định như vậy sẽ có một kết quả xuất hiện.
- Có! Chỉ có một có người nói đã thành một tu luyện giả rất lợi hại. Cuối cùng hắn chết ở hải ngoại. Hài cốt của hắn được chôn trong mộ tổ của Viên Gia Thôn chúng ta!
Lời Viên Thiệu Nhất nói không giống như lời nói dối. Nhưng chỉ dựa vào những tin tức này có thể đại biểu cho điều gì?
Kiếp trước là như vậy? Người đi vào hoặc là mất tích hoặc là phát điên, sau một thời gian cũng mất tích. Những người đã phát điên này có khả năng cũng không phải thật sự phát điên. Trong số bọn họ có người trở lại hơn nữa sống đến mức tệ lắm. Cuối cùng lại đột nhiên chết ở ngoài hải ngoại, sau đó hài cốt được đưa về đây. Như vậy xem ra, trong Loạn Thạch Cốc này sợ là thật sự có vật gì đó tồn tại. Bằng không tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cũng không biết tại sao, từ sau khi ra khỏi mộ của Yêu Tổ, Âu Dương cảm thấy đặc biệt có hứng thú đối với những chuyện quỷ dị như vậy. Dù sao thời đại lớn đến, mỗi chuyện kỳ quái cũng có thể đại biểu cho cơ duyên cực lớn. Bây giờ mình có thể nói là đã cùng đường. Nếu như số phận khiến mình có thể gặp được cơ duyên lớn. có lẽ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nghĩ tới đây Âu Dương thậm chí có một suy nghĩ muốn tìm hiểu Loạn Thạch Cốc một chút. Dường như đã nhìn ra điều gì đó trong mắt Âu Dương, Viên Thiệu Nhất nói:
- Âu Dương tiểu ca, Loạn Thạch Cốc này không tầm thường. Ngoài cốc có một bia đá, tuy nhiên hiện tại đã không còn nữa. Nhưng nghe lão bối nói, phía trên ghi chép rất cổ quái. Có người nói trừ phi thật không có đường lui, bằng không đi tới Loạn Thạch Cốc sẽ chỉ có một con đường chết!
Viên Thiệu Nhất sợ Âu Dương thật sự sẽ muốn đi Loạn Thạch Cốc.
- Lão bá yên tâm, Âu Dương sẽ không làm chuyện xằng bậy!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Mặc dù có chút tự tin đối với thực lực của mình, nhưng Âu Dương tuyệt đối không tùy tiện tiến vào bên trong. Những sơn phỉ này đến ép người dân trong Viên gia thôn tiến vào nhất định phải có lai lịch không nhỏ. Nếu bọn họ có thể phát hiện Loạn Thạch Cốcm, chứng tỏ bọn họ đã tiến vào trong đó. Nhưng bọn họ lại chẳng đạt được điều gì, cuối cùng chỉ có thể ép người dân trong Viên gia thôn tiến vào bên trong,. Chỉ một điểm này đã có thể hiểu rõ Loạn Thạch Cốc này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
- Còn về Vấn Tâm Thạch kia! Thật ra có một cách nói liên quan với Vấn Tâm Thạch!
Viên Thiệu Nhất suy tư một hồi nói:
- Tiểu ca. Nghe đồn Vấn Tâm Thạch này rất quỷ dị. Có người nói Vấn Tâm Thạch này chính là bảo vật sinh ra từ thời thiên địa sơ khai. Chính là đồ thiên thành, có thể soi ra kiếp trước và kiếp này của con người, có thể giải trừ nghi hoặc lớn nhất trong lòng người. Trước đây những người trong Viên gia thôn cũng bởi vì nghe xong chuyện Vấn Tâm Thạch này mới có thể tiến vào bên trong. Tuy nhiên trên đời này làm sao có thể có thứ gì đọc được kiếp trước kiếp này chứ! Cho nên có lẽ thứ này chỉ là một tin đồn thôi...
Sau khi Viên Thiệu Nhất nói xong những lời này liền đứng dậy cáo từ. Trước khi rời đi Viên Thiệu Nhất còn không quên xin lỗi Âu Dương lần nữa. Dĩ nhiên, nội dung xin lỗi chính là những lời nói độc địa của người dân trong thôn trong thời gian gần đây.
Chờ đến khi Viên Thiệu Nhất rời đi Âu Dương lại nằm trên giường của mình, ngắm nhìn bầu trời. Trong lòng Âu Dương chỉ còn lại tin đồn liên quan với Vấn Tâm Thạch.
Bảo vật có thể soi sáng ra kiếp trước kiếp này. Âu Dương không biết thứ như vậy có tồn tại hay không. Tuy nhiên có một điểm Âu Dương có thể biết, đó chính là mình rất rõ ràng về kiếp trước của mình, không cần chiếu Vấn Tâm Thạch. Nhưng kiếp này của mình lại quá mức mơ hồ.
Nhưng Âu Dương là một người không tin vào mệnh trời. Nếu như Vấn Tâm Thạch này thật sự có thể soi sáng con đường tương lai của mình, vậy mình còn tính là một người sao? Chỉ có thể dựa theo một con đường do ông trời sắp đặt cho mình, đi theo quy củ tiến lên từng chút một. Đây căn bản không phải là một người sống nữa. Đây căn bản chỉ là một xác chết biết di động, một con rối. Mặc dù người còn sống, nhưng tâm l đã chết.
- Vấn Tâm Thạch không thể soi sáng ra con đường tương lai của ta, nhưng có thể tìm được thứ ta đã đánh mất!
Trong lòng Âu Dương bỗng nhiên sáng tỏ. Có lẽ chỉ có Vấn Tâm Thạch mới có thể giải thích nghi hoặc cho mình.
Nơi mộng kết thúc chính là mộng mới bắt đầu. Câu nói này là có ý gì? Có lẽ mình sau khi mình tìm được thứ đã mất đi, mình có thể hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này. Có lẽ đây chính là điểm mấu chốt để mình có thể đứng lên lần nữa.
- Lý Uyển Như! Cái tên này thật quen thuộc. Nhưng tại sao ta không nhớ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Âu Dương nhắm đôi mắt lại, cứ an tĩnh nằm ở đó. Giờ phút này Âu Dương nói không ra nghĩ không hiểu. Vậy cái gì hắn cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không làm. Điều này thực sự rất khó xuất hiện trên người Âu Dương.
Bên trên Tiên đảo Đạm Thai, trong một rừng đào, hai mắt Lý Uyển Như vô thần ngồi trong rừng đào, ánh trăng tuyệt đẹp nhưng thê lương chiếu trên người nàng. Bóng dáng cô đơn của nàng thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng. Chí ít Trầm Điễn đứng ở phía xa nhìn thấy thực sự rất đau lòng.
- Một phần chấp niệm lại có thể khiến tỷ như vậy. Ta rốt cuộc muốn làm cái gì mới có thể khiến tỷ quên hắn, để trong mắt tỷ chỉ có ta đây?
Trầm Điễn tự hỏi mình, hỏi trời xanh, hỏi đại địa, nhưng bất kỳ ai cũng không thể cho hắn một đáp án rõ ràng.
- Tỷ luôn mồm nói muốn cả thế gian đều trở thành kẻ địch của hắn, nhưng trong lòng tỷ trước sau lại chỉ có hắn. Tỷ luôn miệng nói phải ép hắn đến tuyệt lộ, nhưng lại nói cho ta biết thiên hạ không người nào có thể tiêu diệt hắn. Chính bản thân tỷ cũng không biết rốt cuộc tỷ đang yêu hắn hay đang hận hắn!
rầm Điễn nói xong liền xoay người biến mất khỏi rừng đào.
Lý Uyển Như vẫn một mình nhìn ánh trăng thê lương mà tuyệt mỹ kia. Trên mặt của nàng mang theo một cảm giác ai oán sâu sắc. Âu Dương lại có thể quên nàng. Đây là điều Lý Uyển Như không tưởng tượng nổi. Tuy rằng bản thân Lý Uyển Như biết nguyên nhân là gì, nhưng nàng bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, làm một ngàn chuyện tốt kết quả đơn giản là một sai lầm mà bị gạt sang một bên sao?
Hơn nữa sai lầm này rốt cuộc là vì ai? Còn không phải là vì hắn sao? Tại sao hắn thì không thể hiểu cho mình? Nếu như hắn có thể dừng lại liếc mắt nhìn mình một cái, có thể bây giờ sẽ không phải là một kết quả như vậy.