Âu Dương nói, sau đó nở nụ cười khinh thường.
Đúng vậy. Những người ở đây không có mấy người thật sự để ý tới Trầm Điễn. Người vong ân phụ nghĩa như Trầm Điễn bọn họ thật sự nhìn không nổi. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, gia hoả này có bệnh rất nặng. Không nói những thứ khác, chỉ riêng chuyện vừa nãy hắn gầm lên với Trịnh Tú Nhi một câu "ngươi không sợ Thiên Vương sao?" đã đủ để biết gia hoả này hoàn toàn đáng bị giết..
- Thật ra hắn cũng giống như ta đều bị đoạt mất linh hồn chi hỏa! Chúng ta đã là cá nằm trên thớt rồi!
Trên mặt Trịnh Tú Nhi lộ vẻ bi ai nhàn nhạt. Sớm biết có hôm nay, lúc trước đã chẳng làm vậy.
- Bị đoạt đi linh hồn chi hỏa chỉ có một mình hắn. Ngươi không có!
Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên mở miệng nói:
- Cái gì là linh hồn? Ngươi tin tưởng nó tồn tại thì nó sẽ vĩnh viễn đi theo ngươi! Nếu như ngươi cam tâm nhìn nó bị lấy đi, như vậy nó sẽ rời khỏi ngươi. Ngươi thấy có đúng không Tiễn Thần đại nhân?
Ngụy Bỉnh Dập nói xong, liền xoay lại châm chọc Âu Dương một chút. Tuy nhiên Âu Dương lại không hề tức giận.
- Nói vậy là có ý gì?
Trịnh Tú Nhi không hiểu. Rõ ràng hỏa diễm linh hồn của mình đã bị Thiên Vương lấy đi. Chẳng lẽ nói đó chỉ là ảo giác của mình?
- Ta đã từng lấy hỏa diễm linh hồn của Vệ Thi. Thật ra hỏa diễm linh hồn mãi mãi cũng là một phần của ngươi. Trừ ngươi ra không ai có thể nắm giữ. Chỉ cần ngươi muốn nó trở về, tự nhiên nó sẽ trở về! Đúng không?
Âu Dương thoáng nhìn về phía Ngụy Bỉnh Dập. Thật ra đạo lý này hai người bọn họ đều hiểu rõ. Lúc trước Ngụy Bỉnh Dập đoạt hồn phách của Âu Dương, ban đầu Âu Dương không hiểu rõ đã chết rất thê thảm. Có lẽ sau khi đi đến thời hiện đại, Âu Dương một lần nữa khôi phục lại linh hồn, mới nghĩ tới những vấn đề này.
Linh hồn chi hỏa, nói trắng ra chẳng qua là một loại suy nghĩ. Khi ngươi cảm thấy nó đã bị người khác lấy đi, người khác có thể dựa vào đó để khống chế ngươi. Như vậy ngươi đã bị người khác khống chế. Nhưng nếu như trước sau ngươi vẫn cho rằng không có, như vậy linh hồn chi hỏa của ngươi trước sau vẫn thuộc về ngươi!
- Thật ra điều này giống như một loại gọi là thôi miên... Ách,... Các ngươi hẳn không hiểu thôi miên đâu...
Âu Dương vốn định dùng một sự việc trong thời hiện đại để giải thích một chút. Nhưng hắn phát hiện, đây chính là càng nói càng loạn.
- Thôi miên? Cái gì là thôi miên?
Một đám người đứng bên cạnh tò mò nhìn Âu Dương. Đặc biệt là Trịnh Tú Nhi, thật ra Trịnh Tú Nhi theo Thiên Vương làm sao không phải rơi vào bàn tay của hắn?.
- Cái này giải thích không rõ ràng. Dù sao đi nữa ngươi cứ coi như là một loại ảo giác đi. Dùng một câu ngươi có thể hiểu được chính là, ngươi chỉ cần nắm trái tim của ngươi, như vậy ai cũng không có cách nào lấy đi được
Âu Dương biết, ở chỗ này mọi người cũng chỉ có thể hiểu được như vậy!
- Các ngươi muốn phản bội Thiên Vương!
Nghe những người này nói chuyện với nhau, Trầm Điễn giống như đột nhiên phát hiện ra, nhìn mọi người la lên. Trong mắt của hắn có thần sắc tương đối điên cuồng. Điều này khiến tất cả mọi người hiểu rõ, hắn thật sự phát điên. Tên Thương Long Đao Khách này đã trở thành chó săn cho Thiên Vương.
- Cái gì gọi là phản bội? Chúng ta chưa từng cầm một phần lợi ích của hắn. Lúc đầu, hắn chẳng qua chỉ dùng mấy lời lẽ tiến hành hướng dẫn đối với chúng ta. Nếu như thật sự có thể đưa chúng ta lên tới chí cao vô thượng, vậy hắn cần gì phải e ngại Chiến Vương và Âu Dương!
Bạch Tinh nói rất khó nghe. Bạch Tinh cũng không ngốc. Nếu như Bạch Tinh không phải cực kỳ thông minh, như vậy khi còn ở trong mộ của Yêu Tổ hắn làm sao có thể giấu được nhiều người như vậy.
Ban đầu Bạch Tinh cũng bị ngôi vị chí cao vô thượng mê hoặc. Nhưng trải qua sự chỉ điểm của Âu Dương hắn bỗng nhiên hiểu rõ. Có thể Thiên Vương này không phải là chí cao vô thượng gì. Hắn thật sự mạnh hơn so với mọi người. Nhưng hắn luôn miệng nói giúp mọi người trở thành chí cao vô thượng cũng có chút vô căn cứ. Phải biết rằng, mục tiêu của Âu Dương và Chiến Vương lúc trước chính là chí cao vô thượng. Nếu như Thiên Vương có năng lực khiến mọi người trở thành chí cao vô thượng, vậy cần gì phải liên lạc với mọi người để đối phó Chiến Vương và Âu Dương?
Đây thật ra vốn là một đạo lý rất đơn giản. Tuy nhiên khi lợi ích tuyệt đối đặt ở trước mặt ngươi, trong mắt của ngươi chỉ còn sót lại lợi ích trước mắt, không có cách nào tự hỏi phía sau lợi ích kia rốt cuộc là âm mưu gì.
Mà ngày hôm nay sau khi nghe Âu Dương nói tỉ mỉ như vậy, mọi người đều hiểu rõ. Điều bọn họ phải làm không phải là loạn chiến, mà hẳn phải liên hợp lại với nhau đối kháng với tên Thiên Vương kia!
Đây chắc chắn là một sự đột phá. Đây là lần đầu tiên sau vô số thời đại lớn xuất hiện sự liên hợp lớn như vậy mà không phải là đại loạn chiến. Những thời đại lớn trước kia đều là tranh đấu giữa vô số chủng tộc và cái kết cuối cùng chính là hủy diệt. Nhưng lần này lại xuất hiện sự liên kết lớn như vậy. Đây là điều chưa có ai từng nghĩ tới.
- Ân ân oán oán của mọi người trước đó có thể tạm thời thả xuống. Hôm nay chúng ta bị buộc chung trên cùng một sợi dây thừng. Nếu như không có cách nào chiến đấu thắng Thiên Vương, như vậy chúng ta đều phải chết!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn mọi người. Trong những người này Âu Dương có thể tính là một điểm mâu thuẫn lớn. Muốn liên hợp đầu tiên phải giải quyết điểm mâu thuẫn này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ha ha, thật ra liên hợp phiền toái nhất chính là ta. Đúng vậy, ta và rất nhiều người trong số các ngươi đều có một vài ân oán. Tuy nhiên ta nghĩ hẳn là mọi người đều không muốn chết!
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười mỉm. Từ Âu Dương xuất hiện, nụ cười tự tin kia chưa hề biến mất. Hắn giống như một mưu sĩ siêu cấp bày mưu nghĩ kế, quyết thắng từ ngoài ngàn dặm.
- Chỉ cần tất cả mọi người muốn tiếp tục sống, vậy mọi người phải nhớ kỹ một điểm. Là chó săn cho người ta, cuối cùng sẽ bị chủ tử của mình làm thịt. Chẳng thà chúng ta liên hợp lại cùng nhau giết chết gia hỏa kia!
Âu Dương nói rất trắng trợn. Rõ ràng hắn đang sỉ nhục Trầm Điễn vẫn một lòng làm chó săn cho Thiên Vương.
- Các ngươi làm vậy là tự tìm cái chết!
Trầm Điễn nói. Hắn biết mình không thể dừng lại được.
Nếu như lại dừng lại, không chừng những người này có thể sẽ đối phó với mình. Sau đó liền nhìn thấy thân hình Trầm Điễn lóe lên. Hắn muốn tiến vào trung tâm Đạm Thai đảo mang Lý Uyển Như đi!
- Muốn cút tự ngươi cút. Hôm nay thả ngươi một con đường sống chính vì một chút tình cảm lúc trước. Nếu như ngươi lại có hành động gì, hôm nay ta sẽ phải chém ngươi!
Giọng nói của Âu Dương giống như sấm sét cuồn cuộn. Bên ngoài ngàn dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trầm Điễn ở trên không trung nhìn Âu Dương đứng ở phía dưới mặt đất, tay đã cầm Thứ Kiêu Cung, trong mắt hắn đầy vẻ oán hận.
Lúc này Trầm Điễn thực sự có dáng dấp người không người quỷ không ra quỷ.