- Được! Ngươi cứ chờ đi. Thiên Vương sẽ giúp ta lấy lại tất cả. Đám giả hỏa các ngươi không thể nào là đối thủ của Thiên Vương được. Luân hồi đã bị mở ra. Trăm quỷ sắp xuất hiện. Đến lúc đó chính là ngày tận thế của các ngươi. Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể sống sót! Ha ha ha ha, chỉ có ta mới có thể trở thành chí cao vô thượng...
Trầm Điễn cười một cách điên cuồng. Sau đó hắn phá tan hư không biến mất không thấy bóng dáng.
Nhìn Trầm Điễn điên cuồng như vậy, mọi người đều lắc đầu. Trầm Điễn đã điên rồi. Việc đã đến nước này, hắn vẫn khăng khăng một mực.
- Luân hồi đã bị mở ra. Trăm quỷ sắp xuất hiện!
Trong lòng Âu Dương nghĩ tới lời Trầm Điễn vừa nói.
Hắn có mấy phần lo lắng. Có lẽ việc luân hồi bị mở ra, và trăm quỷ xuất hiện đều liên quan tới việc mình đã cắm thanh thần kiếm vào địa ngục tầng thứ mười. Vì thế Âu Dương tạm thời chưa thể nói ra những điều này. Bởi vì tạm thời tất cả còn chưa rõ ràng.
Mình không chỉ bình yên vô sự ở hải ngoại, hơn nữa còn có thể khiến những người này tỉnh ngộ. Tuy rằng Chiến Vương chết khiến Âu Dương bị đả kích rất lớn, nhưng những người này xem ra đều hướng về phía trước. Hơn nữa Âu Dương biết, mình hẳn phải lập tức trở về Chiến tộc. Bởi vì sau khi Chiến Vương chết, Chiến tộc hẳn sẽ điên cuồng trả thù. Nhưng mình lại không nghe nói Chiến tộc xuống núi. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ hoặc là Chiến tộc đã biến mất, hoặc là đang chờ mình xuất hiện.
Nếu như nói Chiến tộc biến mất, Âu Dương không mấy tin tưởng. Một chọi một, Chiến Vương tất nhiên là vô địch. Nhưng nếu như một Chiến tộc tụ tập lại cùng một chỗ, lực chiến đấu tuyệt đối không tầm thường. Cho dù là toàn thiên hạ đều bỏ đá xuống giếng, muốn hủy diệt Chiến tộc cũng không phải đơn giản như vậy.
- Chư vị, tin tức về Chiến tộc...
Âu Dương hỏi mọi người một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy Chiến tộc hẳn không có chuyện gì, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Nghe thấy hai chữ Chiến tộc, trên mặt một nhóm người đều lộ ra mấy phần xấu hổ. Cuối cùng vẫn là Bạch Tinh mở miệng:
- Sau khi Chiến Vương chết trận tại hải ngoại này, Chiến tộc liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người!
- Quả nhiên là thế!
Nghe thấy câu trả lời này, Âu Dương gật đầu. Hẳn là Chiến tộc trốn ở chỗ nào đó chờ mình xuất hiện. Có thể trước khi Chiến Vương xuất phát đã nói cho Chiến tộc biết điều gì đó.
Bản thân hắn là một Tịnh Kiên Vương cũng bởi vì Chiến Vương chết sẽ thăng cấp chân chính trở thành Chiến Vương.
- Sau hôm nay nên gọi ngươi là Tiễn Thần đại nhân, hay là Chiến Vương đây?
Ngụy Bỉnh Dập mỉm cười nhìn Âu Dương hỏi. Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy sợ hãi đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Lúc trước Ngụy Bỉnh Dập còn cường đại hơn Âu Dương, nhưng Âu Dương với kỹ thuật bắn cung bắn chết quỷ thần kia lại khiến Ngụy Bỉnh Dập chịu thiệt thòi rất lớn.
- Ta vẫn thích các ngươi gọi ta là Âu Dương!
Âu Dương nở nụ cười. Tuy nhiên rất nhanh nụ cười trên mặt Âu Dương chợt cứng lại. Bởi vì hắn nhìn thấy người kia đã xuất hiện trên đảo.
Một nữ tử vô cùng điềm tĩnh. Lúc này Lý Uyển Như đang đứng ở trên hải đảo lẳng lặng nhìn Âu Dương.
Trên mặt nàng không hề tỏ bất kỳ thái độ nào. Giờ phút này trong lòng Âu Dương bỗng nhiên có chút đau đớn. Lý Uyển Như từng bước đi tới ngày hôm nay, có thể nói toàn bộ đều là vì mình. Nếu như không bởi vì mình, từ bảy ngàn năm trước nàng đã có thể lập gia đình, đã hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình. Tuy rằng làm vậy nàng không có tuổi thọ dài vô tận nhưng lại có niềm vui không gì sánh nổi..
Mình xuất hiện đã hoàn toàn làm rối loạn cuộc sống của Lý Uyển Như, khiến nàng chỉ có thể từng bước không ngừng đi theo dấu chân của mình. Nhưng mình lại không cách nào cho nàng dù chỉ một lời hứa hẹn.
- Chư vị, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là Thiên Vương sẽ không xuất hiện. Ta nghĩ chúng ta sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Tuy nhiên mọi người không muốn lơ là cảnh giác. Bởi vì trước khi bão táp xảy ra thường thường đều rất yên tĩnh!
Âu Dương biết, hôm nay bọn họ liên hợp không ngờ Thiên Vương lại không xuất hiện. Chắc chắn Thiên Vương cũng đang chờ đợi điều gì đó. Mà bây giờ điều hắn phải làm chính là tìm tới vị trí của Chiến tộc.
Mặc dù lực chiến đấu của mình mạnh tới cực điểm, nhưng trong thời đại này, lực chiến đấu của một người dù mạnh đến mấy cuối cùng cũng có hạn. Giống như Chiến Vương vậy, cuối cùng không phải đã bị bao vây giết chết sao? Nếu như lúc trước Chiến Vương dẫn theo tất cả Chiến tộc đến đây, chỉ sợ cho dù là tứ đại cường giả đồng thời ra tay cũng không có cách nào giữ Chiến Vương lại được.
Mọi người thoáng nhìn về phía Âu Dương, sau đó lại nhìn Lý Uyển Như đang đứng trên đảo một chút. Bọn họ đều mỉm cười.
- Hóa ra ngươi cũng biết sợ...
Tuy rằng Trịnh Tú Nhi tạm thời đè nén sự thù hận xuống, nhưng giữa nàng với Âu Dương vẫn có một cảm giác không thể nói nổi. Sẽ phải có một ngày nào đó, giữa bọn họ phải có một người chết.
- Là người đều sẽ sợ hãi. Ta cũng là người!
Âu Dương thản nhiên nói. Sau đó hắn đi từng bước về phía trên đảo.
Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương, cũng biết chuyện ngày hôm nay gần như đã kết thúc. Kế tiếp bọn họ chỉ có thể lấy bất biến ứng bách biến, chờ đợi Thiên Vương xuất quỷ nhập thần kia ra tay.
Mọi người đều tin tưởng, lần này Thiên Vương ra tay tất nhiên sẽ kinh động thiên hạ. Bọn họ lại chỉ có thể ứng đối. Dù sao kẻ địch ở trong chỗ tối, bọn họ lại ở ngoài sáng.
Từng bước đi về phía Lý Uyển Như, Âu Dương nhìn thần sắc của Lý Uyển Như có chút buồn bã. Âu Dương biết, giữa hắn với Lý Uyển Như nhất định phải nói cho rõ ràng. Bởi vì hắn hiểu rõ trái tim mình.
- Nhớ ra ta là ai chưa?
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương đi tới, trên mặt của nàng không ngờ hiện ra một nụ cười mê người. Nụ cười này khiến Âu Dương có cảm giác không thực.
- Vốn không quên, chỉ có điều không dám suy nghĩ tới thôi.
Âu Dương cố gắng trấn tĩnh. Cũng không biết tại sao, Âu Dương cảm giác mình tình nguyện đơn độc đối mặt với Thiên Vương đáng sợ kia, cũng không muốn một mình đối mặt với Lý Uyển Như.
Lẳng lặng đi tới bên cạnh Âu Dương, Lý Uyển Như nhẹ nhàng kéo cánh tay Âu Dương lên, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Âu Dương nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ giờ phút này.
Âu Dương không nói gì. Hắn biết, đây là món nợ của mình. Mình cần phải trả. Nếu hắn có thể cho Lý Uyển Như một chút thời gian, vậy cứ cho nàng thêm một chút thời gian đi. Dù sao cuối cùng sẽ có một ngày phải nói cho rõ ràng...!
Chuyện hải ngoại xem như tạm thời có một kết thúc. Âu Dương mang theo Lý Uyển Như trở lại thành thị nơi Âu Minh đang chờ hắn. Âu Minh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa không ngờ Âu Minh lại cực kỳ nghe lời, vẫn chờ trong khách sạn, từ đầu đến cuối chưa từng đi ra ngoài.
Khi Lý Uyển Như nhìn thấy Âu Minh gọi Âu Dương là ca ca nàng vẫn có chút kinh ngạc. Âu Dương đã tự mình giải thích cho Lý Uyển Như nghe một chút. Tới lúcnày Lý Uyển Như mới hiểu được mọi chuyện.
Chỉ có điều lần này mình thật sự quá xem thường giao thông tại Bắc Kinh, cho nên mới tới trễ lâu như vậy. Lần này mình thật sự đuối lý rồi!
- Trần bộ trưởng, người này là bằng hữu ta!
Thời điểm tên heo kia còn muốn mở miệng nói cái gì, Đặng Thiến đã chạy tới bên này. Đặng Thiến câu nói này nhất thời khiến trên Trần bộ trưởng đang muốn tiến hành giáo dục tư tưởng đối với Âu Dương lập tức biến sắc. Vốn cái mặt kia đã lớn, trong nháy mắt liền biến thành một khuôn mặt tươi cười.
- Hóa ra là bằng hữu của Đặng tiểu thư. Không trách được lại có tính cách như vậy! Ha ha ha, tốt, vận động viên nên có tính cách của riêng mình! Như vậy mới có thể khiến nước nhà được vẻ vang...
Một câu này bảo tiểu hài tử nghe xong cũng không tin. Âu Dương thiếu chút nữa thì phun máu,. Tuy nhiên Âu Dương cũng không quá quan tâm tới những điều này. Lần này mình tới đây nói trắng ra chính là lấy giải quán quân. Căn bản không cần nghĩ tới những người khác, trực tiếp giành lấy á quân là được rồi!
Sau một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, Âu Dương thành công lấy được giấy chứng nhận của mình. sau đó hắn đi theo Đặng Thiến bắt đầu tiến vào trong. Tuy nhiên hắn vừa đi tới bên cạnh Đặng Thiến, Đặng Thiến lại mở miệng nói:
- Lôi tướng quân bảo ta chuyển lời tới Âu Dương tiên sinh, lần này hình như có chút phiền phức. Tuy nhiên Lôi tướng quân tin tưởng phiền toái này đối với Âu Dương tiên sinh mà nói đều không phải là phiền phức! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phiền phức? Làm sao vậy? Vẫn là những người dị năng sao?
Âu Dương biết, thật ra số lượng những người dị năng trong thế giới này cực nhỏ. Nếu tính bình quân, một quốc gia cũng không có quá một người.
Trước đây Âu Dương xem trong quyển tiểu thuyết nào đó, nói trong một bữa tiệc liền gặp được mười, hai mươi người dị năng. Sự tình người dị năng nhiều như rau cải trắng là không thể nào xuất hiện. Dù sao nếu như có nhiều người dị năng như thế, vậy cho dù không muốn lộ ra cũng tuyệt đối không thể làm được.
- Lôi tướng quân nói ra tay lần này hình như không phải là người dị năng đã từng biết đến. Thậm chí ngay cả đối phương ở đâu cũng không thể thăm dò được rõ ràng!
Đặng Thiến thấp giọng nói. Tử Thần ở bên cạnh thoáng sửng sốt.
- Không phải là người đã từng được biết đến?
Âu Dương nghe vậy, trong trong nháy mắt tâm niệm của hắn liền được triển khai, trực tiếp bao bây tất cả trung tâm thể dục ở bên trong. Lần này Âu Dương lại sửng sốt!
Đó không phải là người dị năng! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Âu Dương. Bởi vì khi hắn triển khai tâm niệm, rõ ràng phát hiện được trong trung tâm thể dục có một điểm năng lượng vô cùng mạnh mẽ giống như hố đen.
Tuy rằng điểm năng lượng này đã được che giấu, nhưng Âu Dương có thể cảm giác được rõ ràng. Nó giống như biển rộng mênh mông. Sóng lớn ẩn núp trong bóng tối đủ để lật tung toàn thế giới trong nháy mắt!
Thoáng động sơn hà nát tan. Đây không phải là một lời nói suông. Âu Dương nghi ngờ, lúc này nếu quả thật gia hoả này trong sân thể dục ra tay, chỉ sợ thật sự có thể đánh vỡ thế giới này!
- Thế nào vậy sư phụ?
Tử Thần đi theo phía sau Âu Dương. Hắn nhìn thấy Âu Dương bỗng nhiên dừng lại sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn về phía xa.
- Có một gia hỏa rất lợi hại!
Sắc mặt Âu Dương có chút khó coi. Từ khi hắn biết được lực lượng của chính mình tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương gặp phải một gia hỏa cường đại như thế. Từ sâu trong lòng Âu Dương có cảm giác như vậy. Hình như gia hoả này không thuộc về thế giới này. Gia hoả này xuất hiện có lẽ có một quan hệ nào đó với mình!
- Gia hỏa rất lợi hại?
Đây là lần đầu tiên Tử Thần nhìn thấy Âu Dương xuất hiện biểu tình như vậy. Nếu như trước đây, Tử Thần căn bản không để ý tới cái gì gọi là gia hỏa rất lợi hại. Bởi vì hắn đã từng tin tưởng trong thế giới này hắn chính là người mạnh nhất. Nhưng sau khi trải qua sự giáo dục của Âu Dương, Tử Thần đã không còn giống như trước kia nữa.
- Còn lợi hại hơn cả sư phụ sao?
Tử Thần cười khẽ hỏi dò.
- Không! Lẽ ra ta có thể dễ dàng giết chết hắn. Nhưng lực lượng của hắn quá mạnh mẽ. Nếu như hắn ra tay trước...
Âu Dương cũng không nói cho Tử Thần biết đối phương có thể một đòn hủy diệt thế giới!
Một đòn hủy diệt thế giới? Chuyện này đối với một cường giả Tiên giới thật sự không tính là cái gì. Nhưng chuyện này đối với người dị năng của một tiểu thế giới thật sự chẳng khác nào nói mơ giữa ban ngày.
Địa cầu rất nhỏ, nhỏ đến mức thậm chí không bằng Vạn Tiên Sơn trước đây. Nhưng đối với những người đã sống cả đời trên địa cầu này mà nói, từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy địa cầu cực kỳ lớn. Đây ra đây chính là đạo lý một loại côn trùng mùa hè sao có thể nói chuyện về băng.
Người trên địa cầu, mạnh nhất được gọi là đạn hạt nhân hình người. Nhưng bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được, phía trên bọn họ còn có hai thế giới nữa? Mặc dù không phải nhân vật cấp phi tiên, cho dù chỉ là một cường giả ba ý chí xuất hiện trên địa cầu, nếu không khống chế nói, một đòn hủy diệt địa cầu không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Tử Thần cũng không hề ý thức được tính nguy hiểm. Khi nghe thấy Âu Dương có thể một đòn chế phục đối phương, hắn cười cười nói:
- Có sư phụ ra tay tất nhiên tất cả không có vấn đề.
- Các ngươi đi vào trước đi. Ta lên khán đài xem thử!
Thời điểm Âu Dương đi vào trung tâm thể dục hắn đã tập trung vào điểm lực lượng hắn vừa phát hiện. Đây là một nữ hài, một nữ hài nhìn qua cực kỳ hồ mị. Nàng không giống như một vài nữ tử để biểu hiện vẻ quyến rũ của mình mà trang điểm. Bản thân nàng đã tản ra một cảm giác hồ mị.
Mà lúc này sát bên cạnh nữ hài đó, có mấy tên nam tử đang không ngừng ân cần hiến dâng. Quỷ cũng biết, những gia hoả này nhất định đều là nhân vật t*ng trùng lên não. Nhưng bọn họ căn bản không biết, nhân vật bọn họ lấy lòng căn bản không phải là một con người bình thường!
Âu Dương không tiến vào nơi thi đấu. Bởi vì lúc này chỉ còn cách thời gian cuộc thi đấu bắt đầu là mười phút. Trên thực tế cuộc thi dự tuyển rất đơn giản. Giống như Âu Dương, tùy tiện đi tới bắn mấy mũi tên cũng có thể tiến vào trận chung kết mà không hề có áp lực nào.
Âu Dương từng bước đi tới khán đài. Âu Dương cố gắng che giấu khí tức của mình. Nhưng khi Âu Dương còn cách nữ tử kia khoảng vài chục bước, nữ tử lại đột nhiên quay đầu nhìn về Âu Dương, sau đó vẻ mặt dường như bất ngờ không thể tin tưởng nhìn Âu Dương!
Nhìn thấy nữ tử bỗng nhiên nhìn phía mình, trong lòng Âu Dương hơi căng thẳng. Tuy nhiên sau đó hắn lập tức bình tĩnh lại. Ánh mắt nữ tử nhìn Âu Dương lại đột nhiên khác lạ!
Sùng bái! Điên cuồng! Oán giận! Trong lúc nhất thời đủ loại thần sắc biến đổi trong con mắt của nữ tử này. Âu Dương thực sự không rõ tại sao trong nháy mắt nữ tử này lại phát ra nhiều thần thái như vậy!
- Ngươi biết ta!
Đây là lần đầu tiên Âu Dương nói ra một câu kỳ quái như vậy đối với một nữ tử.
Thời điểm Âu Dương nói ra câu này, một vài nam nhân xung quanh thi nhau ném tới ánh mắt khinh bỉ. Dù sao bản thân mỗi người bọn họ đều là một nhóm chuyên tán gái loạn. Mỗi người bọn họ đều dùng qua thủ đoạn tán gái như vậy. Nhưng hôm nay bọn họ đều biết, nữ tử này không phải dễ đối phó như vậy.
Ngay khi tất cả mọi người chờ đợi Âu Dương mất mặt, không ai có thể ngờ được, nữ tử kia bất ngờ gật đầu. Sau đó nàng lộ vẻ u oán nói:
- Ngươi thay đổi, thay đổi quá nhiều! Nếu như không phải trên người ngươi mang theo một tia khí tức, có thể ta đã không có cách nào tìm được ngươi...
Câu nói này giống như bạn hữu xa cách rất lâu giờ mới gặp lại. Nhưng khi Âu Dương tìm kiếm trong đầu mình lại không có cách nào tìm ra được mối quan hệ giữa mình với nữ tử này! Bất kể là trong ký ức hiện tại, hay những ký ức vỡ vụn kia, Âu Dương đều xác định mình tuyệt đối không nhận ra nữ tử này!
- Ta tên là Yên Hồng...
Nữ tử kia mở miệng nói. Hai chữ Yên Hồng giống như kích thích sợi dây nào đó trong lòng Âu Dương. Không ngờ trước mắt Âu Dương chợt xuất hiện một hình ảnh...
Một nữ tử, lấy một Tu La Tiễn huyết sắc làm vũ khí đại sát tứ phương... Vô số ác quỷ chung quanh bồng bềnh, một bóng người mơ hồ đi theo phía sau mình. Bọn họ giống như muốn xâm nhập vài mười tám tầng địa ngục.
Yên Hồng... hai chữ quen thuộc tới mức nào. Nhưng lúc này Âu Dương không sao nghĩ ra được!
- Không thể tưởng tượng được ngươi lại chọn lựa như vậy. Nhưng ngươi đã sai. Ngươi thật sự cho rằng làm như vậy ngươi có thể bình tĩnh sao? Thiên Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi. Mà bây giờ bên kia thiên hạ đã sớm đại loạn! Tất cả Tiên giới đều sinh linh đồ thán! Đây vẫn chỉ là bắt đầu. Không lâu sau đó Thiên Vương sẽ nghênh về phía Thiên Đình. Lúc đó chính là thời điểm thật sự hủy diệt. Lẽ nào ngươi muốn nhìn từng bằng hữu của ngươi chết đi sao?
Yên Hồng nói ra những câu đó khiến đám người đứng chung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh.
Phải biết rằng, cái gì thiên hạ đại loạn cái gì Tiên giới, cái gì sinh linh đồ thán trong miệng Yên Hồng, bọn họ cảm giác giống như những lời thoại trong điện ảnh! Rất nhiều người đột nhiên cảm thấy, nữ tử cực kỳ mỹ lệ này có thể là một người điên...
- Thật xin lỗi, ta nghĩ không ra! Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh!
Âu Dương bỗng nhiên lắc đầu. Thật ra Yên Hồng nói ra những lời này, hắn lại không có một chút ấn tượng nào. Hắn muốn suy nghĩ lại không sao nghĩ ra được.
- Cũng đúng. Ngay cả Thứ Kiêu Cung cũng không thấy. Ngươi đã không còn là Tiễn Thần trước đây nữa! Một Tiễn Thần ngay cả sát khí cũng muốn vượt trời... Một Tiễn Thần nói với ta hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh... Ha ha, Âu Dương, ngươi thật sự thay đổi!
Yên Hồng thiên tân vạn khổ chạy đến thế giới này tìm kiếm Âu Dương, thật ra chính là muốn mang Âu Dương trở về Tiên giới. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy thất vọng. nàng đã không còn thấy Âu Dương trong trí nhớ của mình. Hiện tại tuy rằng Âu Dương nắm giữ thần lực, nhưng không còn tâm ý bất bại nữa!
Âu Dương đã từng cường thịnh bởi vì Âu Dương có thần lực thiên hạ vô song, lại có thêm một tâm ý vĩnh viễn không nói thất bại! Âu Dương có hai thứ này mới có thể quét ngang thiên hạ.
Nhưng Âu Dương bây giờ, thần lực tuy rằng vẫn còn, nhưng cái tâm vĩnh viễn không nói bại đã biến mất. Hiện tại hắn thật sự giống như một đứa trẻ lên ba nhận được lực chiến đấu thiên hạ vô địch. Cho dù là lực lượng cường đại hơn nữa hắn cũng không có cách nào khống chế, chỉ có thể làm những chuyện đứa trẻ ba tuổi thường làm...
Yên Hồng làm sao có thể ngờ được điều này? Tiễn Thần trước kia nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, bây giờ không ngờ nói cho nàng biết, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Chuyến đi này thật nực cười tới mức nào!
Yên Hồng là biết từng chuyện trong cuộc đời Âu Dương, từng nghe Âu Dương từ tiểu thế giới bắt đầu phấn đấu từng bước đi tới Tiên giới, cuối cùng cắt đất làm giới tự xưng Yêu tổ. Lúc đó Yên Hồng rất khâm phục Âu Dương, trình độ thậm chí vượt qua Mã Thanh Hà. Dù sao một đời Mã Thanh Hà còn chưa đủ truyền kỳ. Nhưng một đời phấn đấu của Âu Dương lại vĩnh viễn đầy sắc thái truyền kỳ.
Nhưng chính là một nhân vật huyền thoại như vậy, ngày hôm nay dường như đã trở thành một con cọp mất đi nanh vuốt. Tuy rằng hắn còn có thân hình của một cọp, nhưng khí phách trước kia của con cọp lại biến mất...
- Âu Dương...
Một giọng nói đặc biệt đê tiện xuất hiện. Đây là giọng nói của tiểu bạch kiểm. Thật ra bạn họ tiểu bạch kiểm đã nhìn thấy Yên Hồng đứng trên khán đài từ lâu. Lúc đó hắn đã động lòng. Chỉ có điều bị vướng bởi thân phận tiểu bạch kiểm vẫn xấu hổ không dám tới. Nhưng bây giờ nhìn thấy Âu Dương ở chỗ này, tiểu bạch kiểm nhân cơ hội tìm kiếm Âu Dương không ngờ chẳng biết xấu hổ chạy tới đến gần.
Tuy nhiên Âu Dương giống như nhìn thấu tâm tử của tiểu bạch kiểm, trực tiếp lườm hắn một cái nói:
- Nếu như không muốn chết, thì đừng trêu chọc nàng!
- A? Của ngươi sao?
Thời điểm Thiệu Phong nói ra câu này, hắn lập tức bịt kín miệng mình. Bởi vì hắn biết điều này hiển nhiên là không thể. Nhưng sau đó hắn nhìn về phía Yên Hồng lại phát hiện trong mắt Yên Hồng mang theo một vẻ oán hận sâu sắc.
- Chờ ta thi đấu xong rồi nói sau!
Âu Dương liếc mắt nhìn Yên Hồng một cái. Hắn biết Yên Hồng là ngừoi biết một ít quá khứ của hắn. Nhưng lúc này trong lòng Âu Dương có một vài nghi vấn!
Đối với cuộc sống bây giờ Âu Dương vẫn cảm thấy tương đối thoả mãn. Tuy rằng cuộc sống bây giờ nhìn qua có chút đần độn vô vị, nhưng vẫn được coi là yên tĩnh. Âu Dương không biết đó có phải là cuộc sống mình mong muốn hay không, nhưng tạm thời mình cũng không hề cảm thấy phiền chán đối với cuộc sống như thế.
Mà bây giờ Yên Hồng xuất hiện muốn đánh vỡ tất cả sự yên tĩnh mà hắn thật vất vả mới tạo dựng. Âu Dương cảm thấy có chút khó tiếp nhận nổi.
- Ngươi có biết ngươi trì hoãn lâu thêm một khắc sẽ phải có bao nhiêu người chết ở trong tay Thiên Vương hay không? Hắn đang dùng linh hồn người khác để chơi đùa! Ngươi muốn quên đi tất cả! Ngươi thật sự muốn quên đi tất cả sao? Thật ra ngươi chính là một kẻ nhu nhược! Nếu như ban đầu ở Phượng Hoàng thành ngươi thật sự buông xuống tất cả, như vậy bây giờ ngươi không nên xuất hiện ở đây. Ngươi hẳn đang ở trên Thiên Đình thu thập đám gia hoả kia, tìm Vệ Thi trở về!
Yên Hồng có chút kích động. Tuy nhiên lúc nàng nói chuyện Âu Dương đã xoay người đi xuống phòng chờ đi lên sân bãi của vận động viên.
Yên Hồng nhìn Âu Dương rời đi như vậy, nàng lắc đầu cười khổ. Âu Dương đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng cảm giác của ta từ đầu đến cuối lại không có thay đổi.
Bắt đầu từ ngày Yên Hồng biết Âu Dương, nàng đã biết Âu Dương là một người chỉ dựa vào chính mình. Hắn muốn làm chuyện gì từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ngăn cản được hắn. Hôm nay hắn gần như mất đi tất cả lại không có mất đi chính mình.