- Thật sự, ta không có giống như các ngươi vừa sinh ra trong miệng đã ngậm chìa khóa vàng. Nhưng trước sau ta chỉ là một người liều mạng. Cũng chính vì sự liều mạng này, khiến ta một đường đi từ tiểu thế giới tới ngày hôm nay!
Âu Dương biết, mình một đường đi tới, hoàn toàn dựa vào sự liều mạng. Nếu như không phải mình đủ liều mạng, có lẽ mình đã sớm ngã xuống.
Ngụy Bỉnh Dập lắc đầu nói:
- Ngươi không chỉ liều mạng, trong lòng ngươi còn có tình! Ngươi nói một câu không thua được khiến ta biết được rất nhiều rất nhiều điều!
- Xem ra ngươi làm đối thủ của ngươi cũng không uổng phí. Chí ít ngươi vẫn hiểu rõ rất nhiều thứ của ta!
Âu Dương nghĩ tới câu nói kia. Người hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn chính là đối thủ của ngươi.
- Vệ Thi có vấn đề. Hơn nữa vấn đề rất lớn. Tại sao ngươi còn muốn dẫn nàng theo?
Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên nhảy ba cấp nói sang chuyện khác. Chuyện này đồng thời cũng là chuyện Âu Dương không muốn nói tới nhất.
Lý Uyển Như có vấn đề, Lý Uyển Như đã chết. Hiện tại Vệ Thi lại có vấn đề, lẽ nào Vệ Thi cũng phải chết sao? Âu Dương không thể nào tiếp nhận được kết quả này. Cho nên sau khi bắt đầu tiến vào tiểu thế giới, Âu Dương đã để Vệ Thi lại một nơi hắn không nhìn thấy. Hắn thật sự rất muốn phòng ngừa một vài chuyện phát sinh.
- Ngươi không thua được chính là nàng?
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập rất nghiêm nghị nhìn Âu Dương. Hắn biết Âu Dương không thể thua nhất định chính là Vệ Thi. Hắn biết chuyện Sở Yên Nhiên chết. Hắn cũng biết chuyện Lý Uyển Như chết. Bây giờ không ngờ đến phiên Vệ Thi. Hắn biết nếu như Vệ Thi lại xảy ra vấn đề gì, có lẽ Âu Dương sẽ thật sự phát điên!
- Bây giờ ngươi đi Tiên giới cũng vì nàng?
Ngụy Bỉnh Dập thực sự có vài phần trêu tức nhìn Âu Dương. Phải nói rằng bản lĩnh của Thiên Vương thật sự quá lớn. Hắn gần như đã tính toán không sai một chỗ nào. Mỗi một bước đều được hắn tính toán chính xác. Nhược điểm của Âu Dương cũng bị hắn nắm chặt trong tay.
- Nói như thế nào đây. Có lẽ nguyên nhân lớn nhất chính là vì nàng. Tuy nhiên lần này chúng ta phải đi tới Cửu U!
Âu Dương nở nụ cười, tâm tình của hắn đã có chút hòa hoãn nói:
- Còn nhớ ta đã nói không? Lúc trước Thiên Vương gạt ta nói ta hỗ trợ mở ra địa ngục. Tất cả đều bắt đầu từ một khắc đó. Ta luôn cảm thấy nơi đó có thứ mà chúng ta cần!
- Xuống Cửu U?
Ngụy Bỉnh Dập có chút phát lạnh. Cửu U chính là địa ngục. Theo truyền thuyết địa ngục liên kết với hành lang luân hồi. Nếu như đi sâu vào bên trong rất có khả năng sẽ bị cuốn vào hành lang luân hồi, vĩnh viễn không có cách nào đi ra.
- Làm sao? Ma Vương cũng có lúc sợ sao?
Âu Dương nở nụ cười trêu tức. Ngụy Bỉnh Dập ngượng ngùng lắc đầu nói:
- Ngươi điên rồi. Ngươi chính là một người điên. Từ xưa tới nay có mấy người dám xuống Cửu U. Được rồi, ta điên với ngươi một lần. Nói đi, phải đi xuống tầng thứ mấy?
- Chín mươi chín!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra một con số khiến Ngụy Bỉnh Dập sụp đổ! Cửu U địa ngục, tầng chín mươi chín. Nơi đó có một truyền thuyết. Nơi đó chính là một thông đạo nối liền với hành lang luân hồi. Tiến vào nơi nào sẽ không thể đi ra. Nếu như không phải biết Âu Dương không thể nào chịu chết, Ngụy Bỉnh Dập thậm chí sẽ nghi ngờ có phải bởi vì trước đây mình bắt nạt Âu Dương qusa nhiều cho nên hắn cố ý trả thù mình muốn kéo mình cùng chết hay không.
- Ngươi phát điên rồi!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn không nhịn được kêu lên.
- Tầng thứ chín mươi chín chính là mục đích cuối cùng của chúng ta. Có thể chưa đến được tầng thứ chín mươi chín chúng ta đã có thể tìm được thứ chúng ta muốn !
Âu Dương cười hì hì. Thật ra hắn nói tầng thứ chín mươi chín này chỉ vì muốn kích động Ngụy Bỉnh Dập một chút thôi. Đừng nói là Ngụy Bỉnh Dập, bản thân Âu Dương cũng không dám tiến vào tầng thứ chín mươi chín!
Âu Dương còn nhớ rõ Yêu thánh chó ba đầu lúc trước. Âu Dương luôn cảm thấy chó ba đầu này hẳn phải biết điều gì đó. Chỉ cần có thể lại tìm được chó ba đầu, nhất định có thể biết rõ rất nhiều thứ! Dĩ nhiên, lần này Âu Dương tiến vào địa ngục còn muốn tìm một thứ khác. Thứ này là thứ cá nhân hắn muốn tìm. Tuy nhiên thứ này lại có một vài mối liên hệ cực kỳ quan trọng đối với toàn cục.
- Ngươi điên rồi. Đúng là một kẻ điên. Tuy nhiên dù sao đi nữa cũng đã bị ép tới cùng đường. Chẳng thà đi cùng với người điên như ngươi một lần!
Ngụy Bỉnh Dập hào khí ngất trời nói. Đến lúc này hai người điên cười lớn chạy ra khỏi tinh không bước vào Tiên giới...
Tiên giới, hắc vân vẫn đang bồng bềnh tại hải ngoại. Tuy sát hắc vân không tiến vào đại lục Tiên giới, nhưng mọi người ở Tiên giới đều cảm thấy bàng hoàng! Bây giờ tất cả chủng tộc tại Tiên giới trên căn bản đều đang chửi rủa đám người Âu Dương.
Chuyện tên Thiên Vương này là một tên điên cuồng hầu như tất cả mọi người trong Tiên giới đều đã biết. Mục đích của hắn là hủy diệt thế giới này, sau đó sẽ tạo một thế giới khiến hắn thoả mãn. Như vậy hắn chính là chí cao vô thượng.
Nhưng cũng không có ai muốn chết. Không chỉ là chủng tộc còn sót lại, cho dù là Nhân tộc cũng có rất nhiều người đều phản bội Nghi Quân tạo thành một tiểu thế lực khác. Nhưng một thế lực như vậy có khác nào đào hố chống lại Thiên vương?
- Một khi hắc vân tiến vào đại lục, đến lúc đó chính là thời gian Tiên giới lưu lạc. Không ngờ ba tên nhát gan kia mang theo lực lượng của mình bỏ chạy như vậy! Thực sự không thể tưởng tượng được.
Tại một tửu điếm ở Tiên giới, mấy tiên nhân uống quỳnh tương mắng.
- Cũng không trách người ta được. Vũ Vấn nếu như ngươi biết rõ không thể làm ngươi còn có thể làm không?
Một nữ tử khác mái tóc hơi rối, một thân mặc hồng y, bên hông còn dắt một mũi tên huyết sắc! Đây chính là Yên Hồng. Thật ra ngay cả Yên Hồng cũng không nghĩ đám người Âu Dương sẽ bất ngờ chạy trốn như vậy.
Trong mắt Yên Hồng, Âu Dương hẳn là một dũng giả vô luân lúc nào cũng chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Hắn sẽ không lùi về phía sau. Nhưng sự thực chứng minh hắn vẫn đi.
- Bọn họ cho là bọn họ có thể chạy trốn được sao? Hừ, lực lượng của Thiên Vương càng ngày càng lớn. Đợi sau khi Tiên giới bị hủy diệt sống lại, Thiên Vương chính là chí cao vô thượng. Tuy rằng chúng ta đã chết, nhưng bọn họ có thể sống sót sao?
Có người không phục, lúc này nói một vài lời không may cũng là chuyện bình thường.
- Không nên xem thường ba người bọn họ. Ba người bọn họ liên hợp lại, ngay cả là Thiên Vương cũng không phải là đối thủ. Có thể bọn họ không phải chạy trốn, mà đang chờ đợi cái gì đó!
Yên Hồng muốn biện giải. Tuy nhiên nàng cảm giác lời thanh minh của mình dường như vô lực.
- Đúng vậy, có thể bọn họ chưa bao giờ chạy trốn. Bọn họ đang đợi dành cho kẻ địch một đòn trí mạng! Chưa tới thời khắc cuối cùng cũng không ai biết nai chết trong tay sai!
Bỗng nhiên, một giọng nói từ bên ngoài cửa tửu điếm truyền đến. Giọng nói này đầy tự tin, khiến người ta không nhịn được muốn nhanh chân đến xem trong thời kỳ màu còn ai có thể nói ra những lời chí khí như vậy?