- Nhưng theo chiều hướng phát triển, bây giờ ngươi đã không có lựa chọn khác rồi!
Ngụy Bỉnh Dập nắm lấy vai Âu Dương dùng sức lắc mạnh!
- Cũng bởi vì không có lựa chọn ta mới có thể dừng ở lại chỗ này!
Âu Dương bỗng nhiên nổi giận. Hắn dùng một tay đẩy Ngụy Bỉnh Dập ra. Một cái đẩy này có mang lực lượng mạnh tới cực điểm. Ngụy Bỉnh Dập không có bất kỳ sự chuẩn bị nào không ngờ trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài bốn năm mét sau đó rơi xuống đất!
- Tại sao ta phải làm Chúa cứu thế gì đó. Thế giới này liên quan gì đến ta! Ta chỉ muốn làm Âu Dương, ta chỉ muốn một cuộc sống vui vẻ! Những đạo lý lớn này các ngươi đi mà gánh vác. Ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Tại sao cứ bắt ta phải gánh chịu tất cả. Chúa cứu thế! Ha ha ha. Mụ nội nó, ai sẽ nhớ tới Chúa cứu thế. Cho dù ta cứu vớt thế giới, không chừng sau mấy năm nữ hậu nhân cũng sẽ có kẻ nói đã từng có một kẻ ngốc, bỏ qua cuộc sống của mình cứu vớt thế giới này! Ta không muốn làm thằng ngốc kia!
Âu Dương rốt cuộc đã bộc phát.
- Ta chỉ muốn kết thúc tất cả mọi chuyện. Ta chỉ muốn nắm tay người yêu dẫn theo nàng đi xem ngàn vạn thế giới. Ta chỉ muốn mở ra hành lang luân hồi, ta chỉ muốn tìm được những người bạn chuyển thế. Ta chỉ muốn nhìn bằng hữu sống một cuộc sống hạnh phúc. Ta chỉ muốn tham gia hôn lễ của mỗi người bọn họ, chứng kiến bọn họ sống hạnh phúc. Ta căn bản không có hoài bão và lý tưởng to lớn như của các ngươi!
Âu Dương luôn miệng nói ra vô số điều khiến Ngụy Bỉnh Dập đang muốn nổi giận chợt đứng ngây người.
- Nhưng từ khí mới bắt đầu ngươi đã đi con đường ngược lại với tâm của ngươi...
Yên Hồng yếu ớt nói. Câu nói này của nàng khiến Âu Dương cúi đầu.
Từ ban đầu mình khổ sở phấn đấu, là vì cái gì? Để nổi bật hơn mọi người, để trở thành người đứng trên mọi người. Vì mục tiêu này mình mất đi bao nhiêu thứ? Kết quả mình hiểu rõ, mình theo đuổi tất cả những điều này, kết quả là những thứ mình nhận được lại mất đi vui sướng.
- Không cần lo cho hắn. Hắn đã đi đến một bước này, muốn rời khỏi cũng không thể nào. Chúng ta đi thôi!
Ngụy Bỉnh Dập thoáng nhìn về phía Âu Dương đang cực kỳ chán chường. Sau đó kéo Yên Hồng cũng không để ý tới sự giãy dụa của Yên Hồng, cứ như vậy bay ra khỏi địa ngục trở lại bên trên quỷ đảo.
- Ngươi làm gì vậy? Nếu như để hắn ở lại nơi đó, có thể cả đời hắn cũng nghĩ không thông!
Yên Hồng căm tức nói với Ngụy Bỉnh Dập.
Ngụy Bỉnh Dập lại chỉ cười một tiếng nói:
- Vậy thì thế nào? Ngươi cảm thấy ngươi ở lại nơi đó đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì sao? Ngươi ở nơi đó cũng chỉ lãng phí thời gian. Lãng phí thời gian của ngươi lãng phí thời gian của hắn. Hiện tại hắn đã rơi vào cái bẫy do bản thân hắn tạo ra. Bất kỳ ai cũng không giúp được hắn. Lúc này hắn chỉ có một lựa chọn, đó chính là quên đi tất cả đi theo con đường chí cao vô thượng kia!
- Nói rất hay...
Bỗng nhiên những tiếng vỗ tay truyền đến. Thiên Vương giống như hắc ám ở khắp nơi, không ngờ từ trong hư không từng bước đi ra.
- Là ngươi...
Nhìn thấy Thiên Vương, trong lòng Ngụy Bỉnh Dập lập tức lo sợ. Tuy nhiên hắn vẫn nhanh chóng bày ra tư thế phòng thủ.
- Đừng khẩn trương, trong mắt ta cái mạng nhỏ của ngươi không đáng giá một xu!
Thiên Vương khinh thường thoáng nhìn về phía Ngụy Bỉnh Dập. Câu nói này của hắn có lực sát thương tới cực điểm. Nhưng từ trong miệng hắn nói ra, Ngụy Bỉnh Dập chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu cam chịu.
- Một chấp niệm, Âu Dương có thể giống như một con bướm bay vào trong đống lửa. Lúc này hắn đã đứng ở trung tâm của đống lửa. Có lẽ chỉ một ý nghĩ hắn có thể dục hỏa trùng sinh biến thành một con Phượng Hoàng bay lượn cửu thiên, nhưng cũng có lẽ sẽ hóa thành tro tàn!
Trên mặt Thiên Vương mang theo mấy phần hưng phấn.
- Tuy nhiên ta hi vọng hắn có thể dục hỏa trùng sinh. Ngươi biết không? Khiến đối thủ lớn nhất trưởng thành đến cảnh giới tối cao, sau đó giết chết hắn từng chút một. Đó mới là điều ta theo đuổi!
Thiên Vương duỗi một tay ra, bộ dạng như nắm giữ càn khôn.
- Biết chưa? Ta có vô số bằng hữu. Bọn họ đều đang ở vực ngoại. Thật ra lão bà Minh Hậu kia căn bản không biết, chỉ cần ta triệu hoán bọn họ bất cứ lúc nào bọn họ có thể trở về thế giới này! Nhưng bây giờ gặp được một tiểu tử thú vị như thế. Ta rất muốn chơi đùa với hắn một chút. Ta thật hy vọng hắn có thể trưởng thành đến một độ cao khiến ta phải sợ hãi, như vậy mới có tính khiêu chiến đối với chúng ta! Chúng ta cần chính là khiêu chiến! Mà không phải là lãng phí thời gian với đám tạp nham các ngươi! Với đám tạp nham như các ngươi, một tay ta cũng có thể bóp chết! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Toàn thân Thiên Vương phát ra lực lượng cực kỳ cuồng bạo. Ngụy Bỉnh Dập liền cảm thấy thời gian xung quanh cơ thể mình giống như bất động. Một tay Thiên Vương từ phía xa đã nắm được Ngụy Bỉnh Dập!
Giờ phút này Ngụy Bỉnh Dập rốt cuộc đã hiểu rõ, Thiên Vương một mực che giấu thực lực của mình. Hắn tuyệt đối sẽ không thua kém gì so với Minh Hậu chí cao vô thượng kia!
- Yên tâm đi tiểu tử. Ta sẽ không giết ngươi. Thực lực như ngươi có thể tiếp tục sinh sống trong hủy diệt. Đến lúc đó ngươi nhất định có thể nhìn thấy thế giới hoàn toàn mới do ta sáng tạo ra! Ha ha ha, thế giới hoàn toàn mới! Đó mới là thiên đường!
Thiên Vương nói xong dùng một tay ném Ngụy Bỉnh Dập như vứt rác rưởi xuống đất. Sau đó hắn xoay người bước vào trong bóng tối.
- Ta sẽ chờ hắn. Nếu như hắn đã chết, vậy quá đáng tiếc, hy vọng cuối cùng của các ngươi biến mất. Nếu như hắn có thể sống lại, vậy chúc mừng các ngươi, thế giới này sắp bị hủy diệt rồi!
Một giọng nói từ trong bóng tối truyền đến. Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy đều rùng cả mình.
Hai người ngơ ngác đứng ở đó. Trong lúc nhất thời không ngờ bọn họ không biết nên lựa chọn như thế nào!
- Ta cảm thấy mỗi một bước của chúng ta đều nằm trong kế hoạch của hắn. Có thể ngay cả chuyện chúng ta ở trong tiểu thế giới hắn cũng đã biết rõ! Chỉ có điều hắn rất tự phụ. Hắn muốn chơi đùa!
Trong lòng Ngụy Bỉnh Dập có chút ưu thương. Hắn vốn cho rằng ba người bọn họ liên hợp lại có thể chắc chắn giết chết Thiên Vương. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, bọn họ đã quá ngây thơ. Người ta mới là đầu não khống chế tất cả. Bọn họ chẳng qua là nhân vật nhỏ trong trò chơi. Nói lớn chuyện ra, chỉ được xem như tiểu BOSS mà thôi.
- Chúng ta không phải không có hi vọng. Chí ít hiện tại bọn họ kiêng kỵ đang Âu Dương. Nếu như Âu Dương thật sự có thể dục hỏa trùng sinh, vẫn có thể nghịch thiên mà đi!
Yên Hồng đối với Âu Dương đầy tự tin.
- Vô dụng, Âu Dương đã nảy sinh nghi ngờ đối với chính mình. Hắn muốn sống thực sự quá khó khăn!
Ngụy Bỉnh Dập bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó hắn nhìn một chút về phía xa. Hắn biết nếu như không có kỳ tích xuất hiện, tất cả đều sẽ kết thúc.