- Tướng quân đang cảm thấy thương tâm cho Thiệu Phong!
Có người nói ra suy nghĩ của Lôi Minh lúc này.
- Ha ha, thật ra trước đây rất lâu ta đã biết Thiệu Phong là một người thực sự không chấp nhận chịu thua. Lúc đó ta thích hắn chính vì điểm này. Nhưng hiện tại xem ra ta đã sai. Thiệu Phong không chấp nhận thua, rất nhiều lúc trùng kích điểm cao quá lực trùng kích. Nhưng ta không thể giao mạng sống của huynh đệ cho Thiệu Phong đánh bạc được!
Lôi Minh cân nhắc rất toàn diện. Có thể lăn lộn đến vị trí của hắn bây giờ, điều cần thiết nhất không chỉ là lộ hết sự sắc bén, còn phải biết giấu tài!
Lúc nào cần hiện, thời điểm nào cần giấu, đây đều phải có học vấn. Nếu như nói về Thiệu Phong, trong lòng Lôi Minh, Thiệu Phong chính là một thanh lợi kiếm. Nhưng thanh lợi kiếm này lại không có vỏ kiếm. Hắn chỉ là một thanh kiếm sáng, lại không hiểu được cách thu kiếm! Đây là một điều rất nguy hiểm.
- Có lẽ tướng quân cũng không hề từ bỏ thiệu phong. Tướng quân vẫn cho hắn một cơ hội cuối cùng đúng không?
Một đại tá nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi mỉm cười mở miệng nói.
- Lúc nào lão Hồng cũng hiểu ta! Không sai. Ta đang cho hắn cơ hội. Hoặc là nói cách khác ta đang đợi hắn tỉnh ngộ! Không phải cổ đại có câu nói nói rất hay sao? Câu nói ấy nói như thế nào nhỉ?
Lôi Minh thoáng nhìn về phía sau.
- Một khi tỉnh ngộ, vũ hóa phi tiên?
Lão Hồng nhìn Lôi Minh.
- Không sai, nếu như lần này Thiệu Phong có thể ngộ, vậy sau mười năm, người ngồi vào vị trí của ta chính là hắn! Nếu như hắn không thể tỉnh ngộ, vậy cả đời này có lẽ hắn chỉ có thể là như vậy...
Trong mắt Lôi Minh mang theo một chút chờ mong.
Trong kho, lúc này chỉ còn lại có một mình Thiệu Phong. Thiệu phong là một Thái Tử đảng! Nhưng Thiệu Phong không phải là một Thái Tử đảng bình thường. Địa vị của Thiệu Phong trong gia tộc không cao lắm. Người giống như hắn cả đời vốn chỉ ăn chơi chè chén. Nhưng Thiệu Phong không cam lòng. Hắn không cam lòng nhìn ca ca tỷ tỷ của mình dùng ánh mắt nhìn phế vật để nhìn mình. Cho nên hắn lựa chọn tòng quân! Hắn từng bước cố gắng mới có thể đi tới ngày hôm nay. Trong tình huống của hắn hiện nay có thể tương đương với kim giám trong truyền thuyết chỉ còn cách bảo tọa một bước cuối cùng, hắn lại ngã xuống!
Một bước này quả thực chính là gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời... Thiệu Phong nghĩ tới những năm tháng mình đã phấn đấu.
Ban đầu trong nhà không ai để ý tới mình. Dù sao cha mình đã chết sớm. Mẹ mình ở nhà không hề nói gì tới quyền. Trưởng bối cũng không mấy thích mình. Cho nên mình căn bản không có địa vị gì.
Nhưng những năm này mình từng bước đi tới vị trí nối nghiệp tương lai cho Long Quân. Ở vị trí này Thiệu Phong có thể nhìn xuống tất cả! Hắn có thể thu thập bất kỳ kẻ nào từng xem thường hắn dễ như trở bàn tay.
Những phong quang này khiến thiệu phong dần dần bồi dưỡng được cảm giác cao cao tại thượng kia. Mà bây giờ, mình lập tức bị đẩy vào vực sâu vạn trượng. Mà tất cả những điều này đều bởi vì tên Âu Dương kia!
Thiệu Phong nghĩ tới đây, hắn liền nắm chặt nắm đấm. Trong tim của hắn bỗng nhiên xuất hiện hận ý!
- Không nên hận bất cứ người nào. Bởi vì ngươi hận chứng tỏ ngươi không bằng hắn...
Đây là lời Lôi Minh từng nói.
- Ngươi chính là một kẻ không chấp nhận thua, ta không thể giao toàn bộ tính mạng của huynh đệ để ngươi làm tiền đặt cược!
Đây là lời nói của Lôi Minh lúc nãy! Ngay khi hận ý vừa thiêu đốt Thiệu Phong. Hai câu nói này của Lôi Minh giống như thiên lôi đánh xuống thiên linh cái của Thiệu Phong!
- Hóa ra là như vậy!
Thiệu Phong lập tức hiểu ra, Lôi Minh không hề từ bỏ hắn. Vừa nãy lời nói của Lôi Minh chính là cho hắn một cơ hội cuối cùng. Nếu như vượt qua một bước này, chính là lập tức từ kim lân thuận gió Hóa Long!
- Ha ha ha ha... Thì ra là như vậy!
Khí tức tàn nhẫn trên mặt Thiệu Phong đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ vững vàng thận trọng giống như Lôi Minh! Không sai, hắn đã tỉnh ngộ. Thiệu phong không phụ lòng Lôi Minh. Hắn đã tỉnh ngộ hiểu rõ khuyết điểm của mình ở chỗ nào, đồng thời đã buông cái này xuống.
Nếu như ngày hôm nay hắn lựa chọn sử dụng thủ đoạn đối phó Âu Dương, như vậy Lôi Minh không có gì bất ngờ. Dù sao tất cả những điều này có lẽ đều liên quan đến Âu Dương. Thiệu Phong không dám đối phó với Lôi Minh, chỉ có thể đối phó với Âu Dương. Nếu nói như vậy, cuối cùng Thiệu Phong sẽ mất đi tất cả. Bởi vì hắn không chỉ không chấp nhận thua, còn không thể thua!
Nhưng bây giờ Lôi Minh nói như vậy không ngờ khiến Thiệu Phong hiểu rõ những điều này. So với đi oán hận người khác, không bằng tự hỏi chính mình một chút rốt cuộc vì sao lại thua!
Ý tứ Lôi Minh muốn truyền lại cho Thiệu Phong rất đơn giản. Thua không đáng sợ. Đáng sợ chính là ngươi chịu chấp nhận thua, hoặc là ngươi không thể thua! Hành động lần này là Lôi Minh tự mình dẫn đội. Trước một tồn tại giống như thần linh kia, Lôi Minh đã thừa nhận lần này hắn thua rồi, vậy mình có cái gì mà không thể thua?
Lôi Minh nói không sai. Nếu như lần này không phải do Lôi Minh mang đội, mà do mình mang đội, như vậy mình nhất định sẽ chọn thủ đoạn cường ngạnh hơn. Đến lúc đó huynh đệ sẽ tổn thất nặng nề. Thậm chí người dị năng do mình mời từ nước ngoài tới cũng có thể bị giết chết. Cứ như vậy tất cả cục diện hoàn toàn hỗn loạn.
Cách làm của Lôi Minh lại rất ổn thỏa. Thăm dò! Không ngừng thăm dò! Khi biết địch mạnh ta yếu, trong tình huống chênh lệch quá lớn, dướt khoát từ bỏ. Đây mới là phong thái của một tướng soái nên có!
- Tướng quân là soái, ta chỉ là tướng. Tuy nhiên tướng quân, ta sẽ không để cho ngài thất vọng. Mười năm sau, ta nhất định phải ngồi vào vị trí của ngài.
Thiệu Phong mỉm cười. Sau khi nói đến đây, hắn liền vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo đám người Lôi Minh. Hắn biết Lôi Minh nhất định không đi xa, nhất định đang đợi kết quả cuối cùng của hắn.
Thành công. Như vậy ngươi chính là người nối nghiệp tốt nhất. Thất bại, vậy ngươi cút ngay cho ta! Đây chính là ý tứ của Lôi Minh. Tàn khốc, nhưng cũng có sự khuyến khích...
Sau khi Thiệu Phong chạy được một kilomet, quả nhiên thấy Lôi Minh đang đi bộ bên bờ sông. Hắn bước nhanh tới phía sau Lôi Minh. Đám người phía sau Lôi Minh đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn. Nhưng Thiệu Phong không hề nói gì, cứ lẳng lặng đứng ở phía sau Lôi Minh, giống như trước kia vậy.
Lôi Minh ngồi xuống bờ sông, cứ ngồi trên đê duỗi hai chân xuống đong đưa với bộ dạng không buồn không lo giống như một hài tử. Từ đầu tới cuối hắn thậm chí không hề quay đầu lại nhìn Thiệu Phong một cái.
- Con người, cả đời này đều không ngừng lựa chọn. Khi còn bé phải đối mặt với cuộc thi lựa chọn. Lớn lên phải muốn đối mặt với những lựa chọn nhân sinh. Có lúc đáp án thật ra rất đơn giản. Chỉ có điều có đáp đúng hay không. Nói trắng ra đúng hay không cũng chỉ bởi vì trong lòng một chấp niệm!
Lôi Minh nói chuyện, giọng điệu rất nhẹ nhàng. Hắn vừa nói vừa xoay người nhìn thấy được cửa hàng bán cần câu có vẻ cũ nát.