- Lôi Minh!
Lôi Minh tiến lên vài bước đi tới trước mặt cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh kia. Trên mặt hắn không mang theo sự kiêu ngạo của một người có quyền lực thông thiên, mà chỉ là một người bình thường.
- Âu Dương!
Không sai. Thiếu niên này chính là Âu Dương. Âu Dương biết, những người này sẽ không dễ dàng rời đi. Cho nên hắn chuẩn bị tự mình nói chuyện với những người này.
- Âu Dương tiên sinh nhất định không thích phí lời. Cho nên ngày hôm nay không nói nhảm!
Lôi Minh nói chuyện cực kỳ khôi hài.
- Hy vọng là như vậy!
Âu Dương khẽ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Thiệu Phong một cái. Vừa nãy nhìn người này Âu Dương có chút giật mình! Khí chất của một người có thể phản ánh ra tu dưỡng của người đó. Mà lúc này Thiệu Phong biến hóa rất lớn. Lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy hắn, hắn chính là một tướng quân kiêu ngạo xông lên mây xanh. Mà bây giờ hắn lại một ứng cử viên có thể treo quân hàm nguyên soái.
- Đầu tiên tại hạ muốn cảm ơn Âu Dương tiên sinh đã chỉ điểm đối với đệ tử này của ta!
Lôi Minh biết, với năng lực của Âu Dương, tất nhiên có thể nhìn ra sự biến hóa của Thiệu Phong. Hắn cũng không cho rằng Âu Dương chỉ là một người dị năng tầm thường. Có thể khiến Tử thần bái sư, khiến Chiến Lang muốn từ bỏ ý niệm của mình, sao có thể là người bình thường được?
- Hắn rất tốt!
Âu Dương liền nói ra ba chữ kia. Nếu một canh giờ trước, nghe thấy ba chữ kia có khả năng Thiệu Phong sẽ rất tức giận. Nhưng hiện tại hắn lại mỉm cười nhìn Âu Dương.
- Chuyện của ngài và suy nghĩ của ngài, chúng ta đã hiểu đại khái. Ta cảm thấy, có vài thứ đã trôi qua rồi, tốt cũng được, xấu cũng được đều không thể thay đổi được nữa. Chúng ta hẳn nên xem chuyện xảy ra sau đó. Âu Dương tiên sinh nghĩ thế nào?
Lôi Minh không hề nói với Âu Dương những lời như hiểu nhầm gì đó. Những lời như vậy chỉ có một vài nhân vật nhỏ mới có thể nói. Với cấp bậc như Lôi Minh, hiểu lầm thực sự không có ý nghĩa gì cả
Ngươi dẫn người xông tới nhà người ta, nếu nói với người ta là hiểu lầm, quỷ mới tin được!
- Ta chỉ là một nhân vật nhỏ. Ta muốn sống yên tĩnh!
Âu Dương lặp lại câu nói trái với lương tâm của hắn.
- Dạ dạ dạ, ta hiểu! Cho nên ta dám cam đoan cuộc sống tiếp theo của Âu Dương tiên sẽ vô cùng yên tĩnh!
Lôi Minh nói lại càng trái lương tâm!
- Hắn có thể ở lại. Ngươi đi đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Lôi Minh. Dường như hắn đã hiểu rõ điều gì. Sau đó hắn xoay người rời đi, cũng không với Lôi Minh thêm điều gì! Nguồn truyện:
Lôi Minh xoay người nhìn Thiệu Phong một chút nói:
- Đi thôi, Tử thần nói hắn có cơ duyên. Đây là cơ duyên của ngươi!
- Tướng quân...
Thiệu Phong có chút không rõ. Tại sao Lôi Minh với Âu Dương nói mấy câu nói liền bảo mình theo sau? Đây là ý gì?
- Ngu ngốc! Thần muốn bình thường có thể bình thường sao? Thần chán ghét phiền phức, chúng ta muốn để thần hài lòng, biện pháp duy nhất chính là khiến thần thoả mãn! Thần muốn bình thường, nhưng chính bản thân hắn rất khó bình thường. Như vậy chúng ta liền cho hắn bình thường! Ngươi có thể làm tốt chuyện này, trở về ta cũng là phải nuôi lão lạc...
Thật ra tuổi tác của Lôi Minh cũng không lớn, chỉ khoảng năm mươi tuổi. Tuy nhiên hắn cũng là một người tu luyện. Cho nên nhìn qua hắn cũng chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi thôi. Mà bây giờ hắn nói như thế chính là nói rõ cho Thiệu Phong biết. Làm được, trở về ngươi sẽ được nâng đỡ. Làm không tốt, ngươi tự trở về vị trí trước kia!
- Thì ra là như vậy... Tướng quân yên tâm, thần muốn bình thường ta hiểu được!
Thiệu Phong quay về phía Lôi Minh khẽ mỉm cười. Lôi Minh lại nhẹ nhàng vỗ vào vai Thiệu Phong, sau đó quay về phía Thiệu Phong gật đầu.
Thiệu Phong không nói gì thêm, bước nhanh theo Âu Dương.
- Người làm tướng, xem trọng một chữ dũng. Người làm soái, dũng có thể được, nhưng người làm soái quan trọng hơn là một chữ nhẫn...
Đây là lời nói cuối cùng của Lôi Minh dành cho Thiệu Phong!
Một đại tướng coi trọng tấn công trước. Giống như lúc trước khi Âu Dương ở trong trung đội số 7, dũng mãnh lại thêm một chút tâm cơ liền có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng người làm một nguyên soái lại khó hơn nhiều so với một đại. Bởi vì tất cả đều cần tới mệnh lệnh của ngươi. Quỷ kế của kẻ địch, thời cơ chiến đấu ngươi đều phải nắm chặt. Tất cả đều vô cùng quan trọng. Cho nên khi nên tĩnh thì tĩnh, khi động gặp thời thoáng động liền khiến núi lở đất nứt!
Nắm chặt động tĩnh lại có hai ý nghĩa không giống nhau, cũng hai loại có mức độ mạnh yếu tuyệt đối không giống nhau! Cho nên nói làm tướng sẽ vĩnh viễn là tướng, làm soái sẽ vĩnh viễn là soái. Tướng và soái là hai loại phong cách tuyệt đối không giống nhau, cũng không có điểm nào tương tự...
Dẫn theo một thiếu tướng, còn là một thiếu tướng tương lai sẽ trở thành một trong những người có quyền lực tối cao của quốc gia này nhưng Âu Dương lại không có bất kỳ áp lực nào.
Bởi vì Âu Dương hiểu rõ, thiếu tướng này đã hoàn toàn khác với thời điểm mình gặp hắn lần đầu. Lần đầu tiên mình gặp gia hoả này, hắn vẫn còn một Thái tử đảng, hơn nữa còn là một thái tử đảng siêu cấp kiêu ngạo. Cho dù hắn có tư cách đó, nhưng lúc đó Âu Dương vẫn không cho rằng hắn có thể là người làm được đại sự. Nhưng hôm nay tại bờ sông khi nhìn thấy Thiệu Phong, hắn biết Thiệu Phong đã thay đổi. Hắn đã từ một thái tử đảng biến thành một tồn tại giống như cao nhân đắc đạo.
Âu Dương biết, một gia hoả như vậy, trong khoảnh khắc tâm trí của hắn đã biến hóa trăm lần, ngàn lần. Nhưng hắn chỉ không làm một điều chính là lấy trứng chọi đá.
Hắn hẳn đã biết sự tồn tại của mình. Hắn ở lại có ý nghĩa thế nào, Âu Dương cũng đã rõ ràng.
Trung tướng kia mới thật sự là soái. Hắn lưu Thiệu Phong lại bởi vì hắn biết đối với Thiệu Phong mà nói, mình vừa là phật cũng ma. Để Thiệu Phong ở bên cạnh mình không bằng ném Thiệu Phong vào trong mồ ma. Như vậy Thiệu Phong nhất định phải trực tiếp đối mặt với Âu Dương. Như vậy hắn chỉ có hai khả năng. Một khả năng chính là tâm tính vừa xuất hiện sẽ trở nên cô đọng hơn. Một khả năng khác chính là trong lòng hắn sụp đổ.
- Ngươi thuộc về một ngành bí mật. Nói vậy quyền lợi của ngành này rất lớn đi!
Âu Dương đi phía trước, Thiệu Phong đi theo phía sau Âu Dương. Đây thật ra chính là một sự biến hoá. Bằng không với sự kiêu ngạo của Thiệu Phong, mặc dù ở trong nhà, ngoại trừ lão đầu ra, những người khác cho dù là thúc bá cũng chỉ có thể ngang hàng với hắn mà thôi. Người cùng thế hệ với hắn nhất định phải lùi về phía sau một bước.
Bây giờ hắn lại có thể đứng phía sau Âu Dương. Đây chính là sự lột xác của hắn.
- Không phải Âu Dương tiên sinh không muốn tham dự vào những thứ này sao?
Thiệu Phong nở nụ cười. Dù sao nụ cười trên khuôn mặt hắn vẫn có một chút khó chịu. Tuy nhiên so với thời điểm vừa nhìn thấy Thiệu Phong, lúc này Thiệu Phong khiến Âu Dương cảm thấy thư thái hơn một điểm.
- Mọi người đều hiếu kỳ. Ta cũng có!
Âu Dương cũng không hề đặt mình tới độ cao của một thần linh. Nói thật, từ khi chuyển thế tới nay, Âu Dương trước sau rất kiêu ngạo. Ngoại trừ đối mặt với bằng hữu của mình, Âu Dương đối với bất kỳ người nào cũng cực kỳ kiêu ngạo.