Mà lúc này trên mặt Đặng Dương lại lộ ra một nụ cười khổ. Đêm nay vốn định dạy dỗ Lưu Khải Hàng. Nhưng không ngờ được nửa đường lại xông ra hai vai hề trực tiếp mở đại chiêu thuấn sát toàn trường.
Nhưng điều này cũng khiến Đặng Dương hiểu rõ một đạo lý. Rất rõ ràng Âu Dương không đơn giản. Trước tiên không nói ánh mắt của Thiệu Phong, chỉ nói tới việc Lưu Tĩnh dám quang minh chính đại gọi Thiệu Phong là tiểu bạch kiểm Thiệu Phong không hề nổi giận đã biết chỉ sợ mình không thể đối phó với mấy người này!
- Đặng thiếu...
Lão Lý đi tới phía sau Đặng Dương. Hắn cũng nghe được câu nói cuối cùng của Thiệu Phong. Hiện tại hắn muốn hỏi rốt cuộc chuyện lần này...
- Ở Bắc Kinh không có người nào dám đối nghịch với Thiệu Phong. Tuy rằng thế lực của ta rất lớn, nhưng ta còn chưa muốn chết. Cho nên bữa tiệc lần này chỉ là một bữa tiệc bình thường nhất. Mà trận thi đấu lần này người khác làm thế nào ta cũng không xen vào. Chí ít Đặng gia sẽ không tham dự!
Đặng Dương đã hiểu được đạo lý bo bo giữ mình.
Thiệu Phong đã nói như thế, nếu như Đặng Dương còn không biết thu liễm, phía sau hẳn chính là một đòn sấm sét! Mà lúc này nếu như hắn rời khỏi, sau đó giấu tài một thời gian, đợi Thiệu Phong quên lãng nhân vật nhỏ như mình, mình mới lại ra khỏi núi. Tất nhiên khi đó mình có thể bảo vệ được chính mình.
- Ta đã hiểu Đặng thiếu...
Lão Lý biết, lần này mình thật sự chọn sai đội. Nếu như đứng ở bên Lưu Khải Hàng, có lẽ mình thật sự sẽ bay lên. Mà đứng bên Đặng Dương, lão Lý biết mình đã thua...
Nhưng ai có thể ngờ được tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này? Đặng Dương cường thế ai cũng hiểu rõ. Không ai nghĩ đến Lưu Khải Hàng có thể ngăn cơn sóng dữ. Dũng không ai nghĩ đến đứng sau lưng Lưu Khải Hàng chính là Thiệu Phong. Đây không phải là một con rắn, đây là một con rồng...
Hai chiếc sang trọng chở sáu người. Đương nhiên sáu người này chính là hai vai hề và đám người Âu Dương còn có cả đại tiểu thư Đặng gia! Tất nhiên bọn họ muốn đi đến nơi phồn hoa nhất!
Lúc này ước chừng đã là khoảng chín giờ tối. Tuy rằng tuyết lớn bay đầy trời. Nhưng gần tới nguyên đán, tuyết lớn như vậy trái lại khiến người ta càng tăng thêm cảm giác phong tình. Cho nên lúc này khắp chợ đêm đều là người đến người đi.
Dẫn theo bạn gái đi dạo phố. Một nhà ba người đi dạo phố. Lão đầu lão thái thái đi dạo phố. Dù sao đi nữa người ngươi có thể nghĩ ra đều có thể gặp được ở chỗ này. Nói tóm lại, nơi này chính là một câu nói! Người đông...
Câu nói này chính là suy nghĩ trong lòng Thiệu Phong lúc này! Từ trước đến nay Thiệu Phong cũng không nghĩ tới, chợ đêm lại có thể xuất hiện nhiều người như vậy. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thiệu Phong rất muốn những người này hiện tại đều biến thành người chết! Bởi vì người chết sẽ không nhìn thấy chuyện hắn sắp phải làm.
- Quá độc ác! Vẫn là Lưu Tĩnh tàn nhẫn. Trực tiếp mang theo camera đến!
Đương nhiên Tử thần nghe được tiếng Lưu Tĩnh tìm nhân viên phục vụ đòi camera. Mà Tử thần đối với Lưu Tĩnh quả thực là vô cùng bội phục. Hình ảnh hay như vậy tại sao lại không ghi lại? Chuyện này quả thật là môt loại sỉ nhục đối với nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại Thiệu Phong tiên sinh chúng ta!
- Thiệu tiên sinh, xin hỏi hiện tại ngài có cảm tưởng thế nào?
Tử thần ôm Đặng Thiến cười ha ha hỏi.
- Tử thần! Ngươi rất trâu bò. Một ngày nào đó ta sẽ báo thù!
Mặt Thiệu Phong tối sầm. Bất kỳ ai đối mặt với chuyện như vậy cũng không thể nào bình tĩnh được đúng không!
- Đây cũng không phải là vẻ mặt của một nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại nên có. Ngươi nên cười. Dù sao có cơ hội tìm được hết giá trị của mình hẳn ra phải cười mới đúng chứ? Nếu như ngươi biểu diễn không thú vị, không thể khiến ta thoả mãn, như vậy khác nào không làm. Ta nghĩ hẳn là nhà biểu diễn nghệ thuật vĩ đại không thể chơi xấu đúng không?
- Yên tâm đi! Thiệu Phong đã đánh cược sẽ chịu được thua. Ta không phải một người quỵt nợ!
Thiệu Phong biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết. So với ra vẻ đáng thương, còn không bằng làm một người đàn ông thuần khiết!
- Đúng, rất đàn ông, ta rất phục!
Tử thần gật đầu, sau đó thoáng nhìn về phía Đặng Thiến đang ở trong lòng mình. Không thể không nói, Đặng Thiến là một nữ tử khiến nam nhân rất có cảm hứng. Hơn nữa Tử thần tin tưởng, nếu như hắn có ý, Đặng Thiến chắc chắn sẽ không từ chối hắn!
Nhưng Tử thần không có biện pháp. Chí ít hiện tại hắn không có biện pháp. Bây giờ đối với Tử thần, cái gì mà quyền lợi địa vị, danh lợi tiền tài mỹ nữ đều không hấp dẫn bằng thế giới thứ hai sau mười lăm năm nữa.
Đặng Thiến xinh đẹp như vậy tuyệt đối không đáng giá bằng vài chữ của Âu Dương. Lúc nào cũng có mỹ nữ, nhưng một khi bỏ qua công pháp rốt cuộc khó có thể gặp được lần nữa. Tử thần đã quyết định, thời gian sau này nhất định phải cố gắng theo sư phụ, cố gắng học tập phương pháp thánh chiến của sư phụ.
Bởi vì Tử thần hiểu rõ, trong thế giới này hắn là thần. Nhưng nếu như hắn không tiếp tục theo đuổi tiến bộ, như vậy ở thế giới phía dưới sẽ có những vị thần khác. Hắn sẽ trở thành Đặng Thiến hiện nay, dùng ánh mắt sùng bái nhìn những vị thần khác! Đương nhiên Tử thần không muốn như vậy. Cho nên hắn nhất định phải nỗ lực!
Cho dù đang ở Bắc Kinh, hai chiếc xe sang trọng này vẫn khiến mọi người chú ý. Dù sao sự sang trọng sa hoa của hai chiếc xe này đã vượt qua trình độ thưởng thức của người bình thường.
Mà khi Thiệu Phong bước xuống xe, không thể không khiến cho một đám hoa si và nữ tử hám giàu phải mê muội. Thời điểm Thiệu Phong đi xuống xe, mặt hắn không đen lại như lúc trước. Lúc này trên mặt Thiệu Phong hiện lên một nụ cười mỉm giống như một vương tử. Nụ cười mỉm này thật sự khiến người ta mê muội.
Sở dĩ Thiệu Phong bị gọi là tiểu bạch kiểm không phải chỉ có bởi vì bộ dạng tán gái lợi hại, còn có một điểm quan trọng nữa chính là Thiệu Phong thật sự có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm. Hắn thật sự rất tuấn tú! Thời điểm ban đầu Thiệu Phong cho rằng đây làm một biểu hiện khiến người ta đố kị.
- Oa, tiếp theo chờ xem ngươi biểu diễn rồi!
Tử Thần ngồi trong xe hạ kính thủy tinh xuống, quay về phía Thiệu Phong phất phất tay. Bộ dáng kia thực sự có vài phần cảm giác tráng sĩ một đi không trở về.
Lưu Tĩnh cũng từ phía sau trên xe bước xuống. Lưu Tĩnh vốn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Lúc này cô bước từ trên chiếc xe sang trọng như vậy xuống, trước tiên liền bị mấy người cho rằng cô là một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Tuy nhiên, trên mặt thiên kim tiểu thư nhà giàu này lại lộ ra một nụ cười xấu xa. Cô cầm trong tay một cái camera nhỏ đã hoàn toàn phá hỏng hình tượng tiểu thư này. Âu Dương và Lưu Khải Hàng ngồi ở trong xe. Dọc đường đi Lưu Khải Hàng không ngừng hỏi dò Âu Dương, rốt cuộc Thiệu Phong có thân phận thế nào?
- Không ngờ được, bên cạnh chúng ta không phải là một con cọp, mà thực sự là một con rồng! Vậy còn gia hỏa tự xưng là Tử Thần thì sao?
Lưu Khải Hàng rất tò mò.
Trên đại giang, hai người nghịch lưu đi hơn ngàn dặm, dọc theo đường đi hai người cũng đụng phải rất nhiều con thuyền, nhưng mỗi lần đụng phải, người khác đều dùng một loại ánh mắt khác lạ nhìn hai người.
Dưới chân hai người đạp lên bè trúc, nhưng tốc độ lại vượt qua con thuyền bình thường gấp trăm lần, điều này sao có thể không khiến người khác giật mình chú ý?
- Âu Dương, ngươi có từng nghĩ tới sẽ lưu lại nhất mạch hay không?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, "lưu lại nhất mạch" của hắn không phải nói Âu Dương hiện tại lấy vợ sinh con, mà là nói tiễn thuật của Âu Dương.
Thiên đình không có nhiều uy hiếp đối với Âu Dương, mặc dù thế lực thiên đình cường đại, nhưng ngày Âu Dương khôi phục tất nhiên chính là lúc thiên đình cúi đầu. Nhưng Thiên Vương sau này thì sao?
- Tên đồ đệ tên là Trát Khắc của ngươi không tồi, nhưng ta nghĩ hắn thích hợp tu tập ma công của ta chứ không phải tiễn thuật của ngươi. Đệ đệ Âu Minh của ngươi cũng rất thông minh, thế nhưng hai người đó tuyệt đối cũng không có khả năng tập được tiễn thuật của ngươi, ngươi chưa nghĩ tới sẽ tìm một đồ đệ chân chính kế thừa tiễn thuật của ngươi sao?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương, tiễn thuật của Âu Dương có thể nói là kiệt xuất một phương, nhưng con người có sớm tối họa phúc, nếu như tương lai Âu Dương thực sự ngã xuống, tiễn thuật của hắn thất truyền sẽ trở thành một chuyện vô cùng đáng tiếc của thế gian.
- Mũi tên của ta không cách nào truyền cho người khác!
Âu Dương lắc đầu cười khổ, kỳ thực hắn cũng từng nghĩ tới tìm một người có thể tu luyện tiễn thuật của hắn, nhưng tiễn thuật của hắn lại không giống những môn công pháp khác. Tiễn thuật của Âu Dương, Âu Dương đã từng tự tổng kết, đây là một loại mũi tên lòng tin, đây là lực lượng đỉnh phong nhất mà Âu Dương một đường chém giết ma luyện ra.
Loại lực lượng này cũng không thể truyền thụ cho người khác, điểm này bản thân Âu Dương cũng biết rất rõ ràng, cho nên không phải Âu Dương không muốn truyền lại, mà thật sự là không biết nên dạy như thế nào
- Cũng đúng, phương thức tu luyện này của ngươi xác thực có chút phiền phức!
Ngụy Bỉnh Dập cũng gật đầu, không nhắc đến chuyện này nữa.
- Phía trước hình như có một thôn trang, chúng ta cũng đã đi mấy ngày rồi, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi.
Âu Dương chỉ về phía trước, chỉ thấy ở chỗ rẽ phía trước vừa vặn có một thôn trang. Thôn trang này cũng không phải rất lớn, nhìn qua cũng chỉ là thôn trang có bốn năm nghìn người. Lúc này trong thôn trang có một số thôn dân đang dẫn nước sông tưới ruộng, bỗng nhiên nhìn thấy trên sông có hai người cưỡi bè trúc lướt tới, những người bình thường không màng đến thế sự này hiển nhiên có chút giật mình.
- Hai vị, không biết hai vị là...
Một người trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trong tay cầm nông cụ nhìn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Mặc dù trên sông không thiếu thuyền bè qua lại, nhưng nơi này là thượng du, mặc dù cảnh sắc cực kỳ tú lệ, nhưng nước sông bên này lại trở nên cực kỳ hung dữ, hai người này chỉ sử dụng bè trúc lại đi được đến đây, chuyện này thực sự có chút không thể tưởng tượng.
- Chúng ta muốn ở đây tá túc một chút, mau chuẩn bị cho chúng ta chỗ nghỉ ngơi tốt nhất!
Ngụy Bỉnh Dập đã quen thói kiêu ngạo, hắn mặc kệ những cái khác, tùy tiện đi lên trước, rất có dáng vẻ nếu như ngươi không đồng ý ta sẽ giết chết ngươi.
Nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Ngụy Bỉnh Dập, những thôn dân này có chút sợ hãi, nhưng từ trên người những thôn dân này Âu Dương đọc được một luồng vũ khí!
Vũ khí này đương nhiên không phải nói tu luyện giả trong thôn này, mặc dù nơi này là tiên giới, là thế giới của tiên nhân, nhưng ở tiên giới rộng lớn như vậy, luôn luôn có phàm nhân sinh tồn. Thôn làng này rõ ràng chỉ là một thôn làng của phàm nhân.
Phàm nhân trong thôn này có lẽ cũng tu luyện qua một số loại vũ kỹ gì đó. Chỉ có điều những vũ kỹ này so với tiên nhân thực sự không có chỗ lợi gì, tác dụng của những vũ kỹ này chính là giúp những phàm nhân đi săn thú mà thôi.
- Các ngươi không phải là đạo tặc sao?
Một nữ tử nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu, trong tay cầm một cây cung săn, lúc này nữ tử dĩ nhiên đã mắc mũi tên trên dây săn cung, nhìn dáng vẻ thật sự có cảm giác nếu các ngươi dám qua đây, ta sẽ bắn chết các ngươi.
- Tiểu muội muội, ngươi chơi cung trước mặt bằng hữu của ta có vẻ không thích hợp !
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thấy có người cầm cung tiễn chỉ vào Thần Tiễn Âu Dương cũng cảm thấy buồn cười, chơi cung? Trên đời này có người nào dám cầm cung đứng trước mặt Thần Tiễn Âu Dương hống hách chứ.
- Hừ! Dám xem thường Thanh nhi muội, bọn họ quả thực là tìm chết! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bên cạnh nữ tử được xưng là Thanh nhi, một tráng hán răng nanh mở miệng nói, rất hiển nhiên Thanh nhi muội muội có lẽ có thủ đoạn tiễn thuật gì đấy.
- Ha ha, như vậy đi, tiểu muội muội, ta đứng đây cho ngươi bắn, nếu ngươi có thể bắn trúng ta, ta lập tức xoay người rời đi?
Âu Dương nhìn Thanh nhi, dáng vẻ cầm cung của Thanh nhi hoàn toàn là chồn hoang, có lẽ là tự mình lĩnh ngộ, căn bản không thể nào so sánh với thủ đoạn tu luyện có hệ thống của hắn trước kia.
Thế nhưng Âu Dương cũng không vì vậy mà xem thường Thanh nhi.
Phải biết rằng, tiễn thuật không có quy định cứng nhắc, Âu Dương chưa bao giờ nhìn cách cầm cung và bắn tên của một người mà phán xét người đó có tư cách tu luyện tiễn thuật hay không.
- Hừ! Mũi tên của ta chưa bao giờ thất thủ, nếu ta giết ngươi thì làm thế nào!
Thanh nhi trừng mắt nhìn Âu Dương, dáng vẻ như vậy thật ra khiến rất nhiều người yêu thích, chẳng trách bên cạnh Thanh nhi lại có nhiều tiểu tử như vậy, có thể tưởng tượng, trong thôn trang này Thanh nhi có lẽ có không ít người theo đuổi.
- Nếu như ngươi có thể dùng một mũi tên giết chết hắn, ta thề, ngày mai cả tiên giới sẽ biết đến tên ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập cũng thấy thích thú, một mũi tên bắn chết Âu Dương. Nói đùa gì chứu, Âu Dương là tổ tông chơi tên. Cho dù tiễn thuật của ngươi có mạnh hơn nữa, muốn bắn trúng hắn cũng vô cùng khó khăn.
Âu Dương dám nói, cho dù đứng đối diện với hắn là một cao thủ tiễn thuật cường đại giống như hắn, trong vòng mười mũi tên tuyệt đối cũng không có khả năng bắn trúng Âu Dương. Cái này giống như Âu Dương đối tiễn với người ta ở tiểu thế giới trước kia, cao thủ tiễn thuật chân chính không chỉ bắn ra mũi tên tuyệt thế, đồng dạng cũng có thể phán đoán ra phương hướng bắn tên của ngươi trong nháy mắt, từ đó đưa ra phán đoán né tránh!
- Được rồi, xem ra ngươi rất thích nói khoác, vạn nhất nếu ta giết chết ngươi, vậy thì phiền phức, ngươi xem!
Săn cung thanh sắc trong tay bỗng nhiên vung lên, mũi tên trong tay nàng mang theo đường vân giống như gợn sóng, vù một tiếng bay ra, sau đó mũi tên mang theo tiếng vang chui xuống dòng sông, rất nhanh, từ dưới sông nổi lên một con cá cực lớn. Mũi tên của Thanh nhi vừa vặn cắm trên mắt con cá.
Mũi tên này từ khi xuất thủ đến phán đoán, đến chui xuống dòng sông cắm vào mắt con cá, có thể nói vô cùng lưu loát