Vương Phong Minh nói tới đây liền câm miệng. Tuy rằng hắn là hoàng tử thiên tài nhất của Đại Vận, nhưng dù sao hắn cũng không phải đế vương. Sở Tương Hợp là thần. Hắn chỉ là một hoàng tử sao có thể chất vấn. Nói đến như vậy đã là quá đáng.
- Một người của giới bình dân? Ngươi ngoại trừ xuất thân tốt hơn ta, ngươi còn có gì tốt hơn ta? Tự cho mình rất thiên tài sao?
Âu Dương tiến lên một bước. Hắn không hề sợ hãi đối với thân phận hoàng tử của Vương Phong Minh. Có Sở Tương Hợp làm hậu thuẫn, bất kỳ ai trong Đại Vận cũng có thể nắm được mình sao?
- Ngươi... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bị Âu Dương mỉa mai một trận, sắc mặt Vương Phong Minh rất khó coi. Hắn nói:
- Tất cả người trong Lăng Hoa biệt viện đều là thiên tài. Muốn tham gia hội võ tứ quốc, trước tiên vẫn phải thông qua sự kiểm tra của Lăng Hoa biệt viện. Đừng tưởng có chút tư chất là có thể chạy tới đây giả mạo thiên tài!
Vương Phong Minh thấy không thể dùng thân phận ép được Âu Dương, hắn bắt đầu dùng tư chất để nói chuyện. Không sai, tư chất của hắn quả thật bất phàm. Theo cách nói của Sở Tương Hợp, thiên phú của hắn trong thế hệ trẻ tuổi đủ để tiến vào vị trí thứ ba. Chỉ có điều hắn kiêu ngạo đã hạn chế khả năng phát triển của hắn. Bằng không hắn cũng không thể nào bị Tiêu Vân Cận ép một đầu như vậy.
- Ta không phải là thiên tài!
Âu Dương mở miệng nói. Sau đó mắt hắn nhìn lướt qua những người trong Lăng Hoa biệt viện tự cho mình là thiên tài cao cao tại thượng này một lượt mới tiếp tục nói:
- Nhưng ca ca đây chính là người chuyên môn ngược đãi thiên tài! Ngày hôm nay ai không phục đều có thể đứng ra. Mặc kệ giai mấy ca ca đều đón tiếp!
Lời Âu Dương vừa ra khỏi miệng, những tiếng la "ngông cuồng" từ trong Lăng Hoa biệt viện truyền ra. Cho dù là Mạch Thiên Nhai lúc này ánh mắt hắn nhìn phía Sở Tương Hợp đã thay đổi! Hắn không rõ tại sao Sở Tương Hợp lại dẫn người này đến đây! Một người nói năng tùy tiện như vậy, bị người ta hơi đả kích một chút đã quên tất cả người đều có thể tham gia hội võ tứ quốc sao?
Trong mắt Mạch Thiên Nhai, Âu Dương chẳng qua chỉ là tứ giai. Nhưng không ngờ hắn lại lớn tiếng nói người nào không phục đều có thể đứng ra! Vậy không phải đã khiêu khích với tất cả Lăng Hoa biệt viện sao? Không nói những người khác, chỉ riêng hai người Vương Phong Minh và Tiêu Vân Cận đều cao hơn hắn một giai. Nếu như hai người này ra tay, vậy hôm nay không chỉ có Âu Dương mất mặt, còn có cả Sở Tương Hợp đã Âu Dương tới nơi này.
Đám thiên tài này kính ngưỡng Sở Tương Hợp, tuy nhiên bọn họ cũng có kiêu ngạo của riêng mình. Nếu như chỉ bởi vì kính ngưỡng mà mất kiêu ngạo, bọn họ sao có thể được gọi là thiên tài?
- Được! Thật ra ta cũng muốn xem thử rốt cuộc ngươi có năng lực gì có thể ăn nói ngông cuồng như vậy! Hiện tại ta đại biểu Lăng Hoa biệt viện khiêu chiến với ngươi. Nếu như ngươi thua lập tức cút ra khỏi Lăng Hoa biệt viện cho ta!
Vương Phong Minh ngạo nghễ nhìn Âu Dương. Hắn tự cho mình đủ ngông cuồng, nhưng ngày hôm nay lại đụng phải một kẻ còn ngông cuồng hơn cả hắn. Điều này bảo hắn làm sao chịu được?
Khi Vương Phong Minh mở miệng, hắn không quên thoáng nhìn về phía Sở Tương Hợp. Vốn hắn cho rằng Sở Tương Hợp sẽ tức giận. Nhưng ai biết khi hắn nhìn về phía Sở Tương Hợp, trong mắt Sở Tương Hợp lại lộ vẻ hài hước!
Yêu Chiến Sĩ tứ giai không thể so với tam giai. Tam giai và tứ giai có thể nói là cách nhau một trời một vực. Bởi vì Yêu Chiến Sĩ tam giai không có cách nào chui xuống đất đi lại được. Nhưng Yêu Chiến Sĩ tứ giai đã có thể chui xuống đất đi lại. Tứ giai và ngũ giai tuy nhìn giống như chênh lệch một giai, trên thực tế mức độ chênh lệch không lớn như vậy. Đây chính là lý do tại sao có vài thiên tài sau khi đạt tới tứ giai có thể chiến đấu vượt giai. Điều này cũng là lý do tại sao Bì Ba một ngũ giai ở trên chiến trường đối kháng với Trịnh Công Danh là một lục giai, cho dù không địch lại cũng không bại.
Sở Tương Hợp nhìn Âu Dương. Hắn biết, Âu Dương cố ý làm như vậy! Nơi này tụ tập một đám thiên tài. Nếu như ngày hôm nay lấy phương thức nhún nhường tiến vào Lăng Hoa biệt viện, như vậy cho dù Sở Tương Hợp hắn đứng ra bảo đảm cho Âu Dương, những Âu Dương nhất định sẽ bị một đám thiên tài nghi ngờ. Loại người như hắn muốn dùng biện pháp này để gián tiếp nói cho mọi người biết, các ngươi đều là hàng lởm!
- Lục Tiên ngũ giai sao? Đừng tưởng rằng cao hơn một giai thì ngươi chính là thần! Muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!
Âu Dương nhìn Vương Phong Minh. Thật ra hắn có ý bắn chết hoàng tử này, nhưng ý nghĩ chỉ là ý nghĩ. Hắn không thể thực hiện được. Tuy nói giết Vương Phong Minh, tất nhiên có thể đạt được ngũ giai, nhưng thân phận của Vương Phong Minh không tầm thường. Giết một hoàng tử, cho dù là Sở Tương Hợp cũng sẽ gặp khó khăn.
- Ha ha ha ha! Các vị thấy chưa? Người này muốn chết, cũng không thể trách ta ra tay ác độc!
Vương Phong Minh hét lớn một tiếng. Cả người hắn đột ngột từ mặt đất bay về phía sân luyện võ của Lăng Hoa biệt viện.
Nhìn Vương Phong Minh bay về phía sân luyện võ, tất cả học sinh trong Lăng Hoa biệt viện đều liếc mắt nhìn Âu Dương một cái sau đó chen chúc tiến về hướng sân luyện võ!
Âu Dương liếc mắt nhìn Sở Tương Hợp một cái, cho hắn một ánh mắt ngươi yên tâm đi. Sau đó Âu Dương tháo Thứ Kiêu Cung từ phía sau lưng xuống. Giây phút Thứ Kiêu Cung nằm trong bàn tay hắn, lập tức hoàn thành yêu hóa. Âu Dương đã đạt đến trạng thái tốt nhất của mình. Ngày hôm nay hắn muốn ra oai phủ đầu đối với những gia hỏa tự cho mình là thiên tài này. Hắn muốn cho bọn họ biết, cho dù cấp độ của bọn họ lại cao hơn, cũng chỉ là nụ hoa trong nhà kính. Đụng phải mưa gió bọn họ ngoại trừ sẽ khóc sẽ nháo ra, còn có thể làm được gì!
- Quốc sư. . .
Mạch Thiên Nhai nhìn Âu Dương đi về phía sân luyện võ, hắn cảm thấy bất an đi tới bên cạnh Sở Tương Hợp. Hắn sợ Vương Phong Minh giận dữ sẽ chém chết người Sở Tương Hợp dẫ đến. Như vậy có khác nào đánh vào mặt Sở Tương Hợp. Nếu sự tình nháo lớn như vậy, sẽ không dễ thu thập!
- Yên tâm, Âu Dương sẽ không nặng tay. Phong Minh ngạo mạn quen rồi, cũng nên có người giết giết nhuệ khí của hắn. Tuy rằng Tiêu Vân Cận có thể ép Phong Minh một đầu, nhưng đáng tiếc Tiêu Vân Cận quá mức nội liễm. Ngày hôm nay có Âu Dương giáo huấn hắn một chút, cũng nhắc nhở hắn một chút!
Sở Tương Hợp mở miệng nói ra mấy câu, Mạch Thiên Nhai liền ngây ngẩn cả người. . .
Sở Tương Hợp căn bản không lo lắng cho Âu Dương! Hắn thật giống như đã nhận định Vương Phong Minh chắc chắn sẽ bại! Đây là chiến đấu vượt cấp! Vượt cấp còn có thể như vậy sao? Mạch Thiên Nhai bắt đầu nhắc nhở mình phải chú ý tới nhất cử nhất động của Âu Dương.
Hắn không phải là kẻ ngu ngốc. Người được Sở Tương Hợp dẫn đến, có thể kém cỏi sao? Nhưng chiến đấu vượt cấp còn có thể tin tưởng như vậy, rốt cuộc gia hoả này dựa vào cái gì!
- Đi thôi! Chúng ta cũng tới đó xem!