- Không trách được ngươi so tài xong lập tức không thấy tăm hơi. Ta còn tưởng rằng ngươi có chuyện gì. Hóa ra là nói chuyện phiếm tán gẫu với mỹ nữ đến mức quên cả bạn cũ!
Lưu Tĩnh đối với hai cữ bạn cũ đặc biệt coi trọng.
Âu Dương nghe nàng nói như thế chỉ có thể cười khổ. Tuy nhiên Âu Dương không muốn giải thích. Bởi vì hắn cảm thấy giải thích cũng không rõ ràng.
- Tiểu cô nương, ngươi với Âu Dương đã biết nhau bao nhiêu năm?
Yên Hồng nhìn Lưu Tĩnh hỏi.
- Hừ! Ta với hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn!
Giọng điệu của Lưu Tĩnh khi nói câu này đặc biệt rõ ràng. Thật ra nàng đã tính nhấn mạnh bốn chữ, đó chính là thanh mai trúc mã. Nàng tính nói cho Yên Hồng biết, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
- Tiểu cô nương, nếu như ta nói cho ngươi biết ta với Âu Dương quen nhau đã hơn trăm năm ngươi có tin không?
Yên Hồng vừa nói ra câu này, Lưu Tĩnh lập tức trợn tròn hai mắt. Trước tiên không nói Yên Hồng nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi tuổi, Lưu Tĩnh nhưng biết tuổi tác thực tế của Âu Dương. Lúc này Yên Hồng bỗng nhiên nói nàng với Âu Dương đã quen nhau hơn trăm năm. Chẳng lẽ nói nàng đã quen với Âu Dương từ đời trước?
Thành thật mà nói quen từ đời trước cũng không hẳn là sai. Dù sao đời trước Âu Dương thực sự có quen với Yên Hồng. Tuy nhiên Yên Hồng muốn ở trước mặt Lưu Tĩnh lấy khoảng cách thời gian quen biết ngắn dài để chiếm tiện nghi chính là tìm cái chết.
Phải nói rằng thời gian quen biết dài hay ngắn, ai có thể lâu hơn Lưu Tĩnh? Tĩnh tỷ với Âu Dương quen biết đã bao lâu? Dám với thời gian quen biết ngắn dài với Tĩnh tỷ sao? Đó chỉ là phù vân. Làm vậy chỉ là tìm tàn phế!
- Chuyện các ngươi quen biết bao lâu liên quan gì đến ta?
Sát khí! Bỗng nhiên! Tất cả nam nhân ở đây đều cảm nhận được sự tồn tại của sát khí. Khởi nguồn của sát khí này tất nhiên là Lưu đại tiểu thư của chúng ta!
Một khi Lưu đại tiểu thư phát uy, cho dù mạnh như tiểu bạch kiểm cũng chỉ có thể thành thật hầu hạ như thái giám hầu hạ lão phật gia. Ngay cả cái rắm cũng không dám thả loạn, rất sợ lão phật gia tức giận sẽ trút lên người mình.
- A... Ta hẹn với bằng hữu... Các ngươi từ từ tán gẫu...
Tiểu bạch kiểm lựa chọn chạy trốn!
- Ta hẹn người ngắm trăng...
Lý do của Tử Thần càng vô sỉ hơn! Trong nửa tháng gần đây đều là tuyết rơi. Ngắm trăng sao? Ngắm muội của ngươi đi...
- Người đã già, hẳn là nên ngủ nhiều mọt chút...
Lưu Khải Hàng nhìn thấy Tử Thần và Thiệu Phong chạy trốn, hắn cũng đánh hơi được một chút khí tức nguy hiểm, vội vàng xoay người rời đi...
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Lưu đại tiểu thư và Yên Hồng đứng đối diện nhau. Trên đầu Âu Dương chợt có một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Sau đó hắn khẽ nói:
- Vậy... Ta với Tử Thần cùng đi ngắm trăng...
- Không được!
Giờ phút này hai nữ nhân lại cùng lúc mở miệng. Không phải đều nói, có vài thời điểm nữ nhân vẫn có một vài đặc điểm cộng đồng, nói ví dụ như thời điểm la hét với người khác.
- Yên Hồng đúng không! Cái tên này nghe thật có nhã hứng!
Lưu Tĩnh bắt đầu tấn công. Câu nói này của nàng khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu! Nhã hứng... Oa, thật ra ý của Lưu đại tiểu thư chính là, cái tên này nghe ra thật có nhã hưng như những kẻ trong thanh lâu cổ...
- Ta không biết có nhã hứng hay không có nhã hứng. Ta chỉ biết là sư phụ ta nói, bình thường gặp mặt phải có lễ phép. Trước tiên phải tự giới thiệu mình. Ngươi nói thế nào?
Yên Hồng tất nhiên không phải là kẻ tầm thường. Câu nói này trực tiếp tại nói cho mọi người biết: Lưu Tĩnh! Ngươi ngay cả lễ nghĩa khi gặp mặt cũng không hiểu, ngươi còn đề cập nhã hứng với không nhã hứng với ta làm gì!
- Ngươi...
Lần này Lưu Tĩnh ăn phải thiệt lớn. Tuy nhiên Lưu đại tiểu thư vẫn rất cường đại. Lưu đại tiểu thư cười cười nói:
- Ta là Lưu Tĩnh bằng hữu tốt nhất của Âu Dương!
Lưu Tĩnh vừa nói còn kéo cánh tay Âu Dương lại, sau đó dùng con mắt mạnh mẽ uy hiếp Âu Dương một phen. Nhìn bộ dáng kia, Âu Dương lập tức cảm thấy dựng tóc gáy. Âu Dương biết, lúc này nếu như mình dám nói một chữ "Không", tất cả những thứ kia thật sự sẽ phải kết thúc...
Tại sao? Bởi vì ánh mắt giết người của Lưu đại tiểu thư như đang nói cho mọi người biết, nếu là ngươi dám nói một chữ "Không"! Ta liền giết chết ngươi...
Bản thân là một nam nhân, Âu Dương vẫn rất có giác ngộ nam nhân. Tuy rằng Âu Dương cười khổ, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng, chỉ xem mình như một người đứng ngoài chờ đợi Yên Hồng bắt đầu phản kích...
Hai vị cô nãi nãi xem như đều là người có hàm dưỡng. Cho nên cho dù châm chọc nhau, vẫn không nói ra những lời quá khích hoặc là ra tay đánh nhau. Âu Dương thấy có lẽ đây là chuyện đáng vui mừng duy nhất trong lúc này.
Tuy nhiên từ sau khi Yên Hồng xuất hiện, Lưu Tĩnh dường như đã xuất hiện một vài thay đổi nho nhỏ. Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương đã không còn trong sáng như trước đây nữa. Tất nhiên Âu Dương hiểu rõ ánh mắt kia đại biểu cho cái gì. Nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy Âu Dương liền giống tuyết trắng tinh thuần ngoài cửa sổ, hắn chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không rõ.
- Ngươi thực sự muốn giả ngu sao? Cô nương người ta chỉ còn thiếu chủ động nói cho ngươi biết nàng thích ngươi. Xem ra ngươi cái gì cũng thay đổi chỉ có điểm này là không thay đổi!
Yên Hồng nhìn bão tuyết bên ngoài cười nói. Nguồn truyện:
- Lưu Tĩnh là bằng hữu tốt nhất của ta. Cả đời này đều như vậy!
Âu Dương không trực tiếp trả lời. Nhưng nghe qua câu nói này của hắn chỉ cần là người có chút đầu óc tin tưởng nhất định có thể hiểu rõ đây là có ý gì.
Đời này là bằng hữu tốt nhất, ý này chính là nói cả đời này chúng ta đều chỉ nằm trong phạm trù bằng hữu không thể vượt ra ngoài. Dĩ nhiên, hiện tại bạn học Âu Dương chúng ta không dám trực tiếp nói với Lưu đại tiểu thư như vậy. Bởi vì kết quả rất có thể là bị bóp chết.
Mặc dù thần lực thiên hạ vô địch, nhưng chọc cô nãi nãi Lưu Tĩnh cũng sẽ bị ném mất mặt! Đây là câu nói do tiểu bạch kiểm Thiệu Phong tổng kết ra. Đám người Tử Thần vô cùng tán thành câu nói này.
- Trận tuyết lớn này đã rơi năm ngày. Cho dù là hiệu suất Bắc Kinh cũng có không ít căn nhà bị ép sập. Ngươi biết những ngày qua những địa phương khác đã có bao nhiêu người bị đông chết không?
Yên Hồng bỗng nhiên chuyển đề tài khiến Âu Dương có chút kinh hãi nho nhỏ.
Âu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra thời tiết như vậy đối với hắn mà nói không có gì đáng kể. nếu như hắn muốn, sau một khắc gió tuyết sẽ tan đi, bầu trời sẽ xuất hiện ánh mặt trời mới. Dùng sức một người thay đổi tự nhiên, nghe ra có chút huyền ảo. Trên thực tế người đạt được trình độ như Âu Dương, làm điều này vẫn cực kỳ thoải mái.
- Ta không để ý đến sự sống chếtc ủa những người khác. Ta chỉ cần có thể bảo đảm mình và bằng hữu của mình sống như vậy là đủ rồi!
Âu Dương tất nhiên biết, nếu như lại để Yên Hồng nói tiếp nói, nhất định sẽ có dính dáng đến những hành động đại nhân đại nghĩa cứu vớt thế giới.
- Trịnh Tú Nhi, chúng ta xuất thân cùng một tiểu thế giới, trong mắt ngươi ta là người sai lầm, trong mắt ta ngươi là người sai lầm, kỳ thực chúng ta đều không sai, chỉ có điều chúng ta đứng ở vị trí khác nhau, quan niệm nhìn nhận thế giới khác nhau, không thể nói là ai đúng ai sai.
Lúc này thần sắc của Âu Dương rất bình tĩnh, bởi vì linh hồn hỏa diễm của hắn đã bắt được tâm thần của Trịnh Tú Nhi, hiện giờ chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động, Trịnh Tú Nhi sẽ hóa thành hư vô.
Con mắt của Âu Dương nhìn ra ngoài trăm dặm, ở đó, đám người Khâu Vân Bình đang nỗ lực chạy về phía này, nhưng cho dù bọn họ một đường cắt hư không mà đi chí ít cũng cần hai mươi phút mới có thể đến nơi.
- Ai đúng ai sai...
Trịnh Tú Nhi nghe thấy bốn chữ này, trong mắt nàng mang theo mấy phần thất lạc, kỳ thực nàng vốn thông minh làm sao không biết nàng và Âu Dương không sai lầm?
Có thể trong mắt một số người, Âu Dương giết sạch cả nhà nàng là sai lầm, nhưng đứng ở góc độ của Âu Dương, Âu Dương lại không sai, bởi vì Âu Dương làm như vậy chính là báo thù cho những chiến hữu đã chết.
Nếu đẩy về phía trước một chút, Trịnh Tú Nhi tiêu diệt người của Âu Dương cũng không sai, bởi vì bọn họ là quốc gia đối địch, để giành được thắng lợi có thể không tiếc tất cả giá phải trả.
Rất lâu trước đây, Âu Dương đã nghĩ thông đạo lý này, cho nên hắn từ bỏ cừu hận, nguyện ý cùng Trịnh Tú Nhi biến chiến tranh thành hòa bình, nhưng Trịnh Tú Nhi lại không thật lòng làm như vậy, ngược lại nàng giả chết, hung hăng cho Âu Dương một đao sau lưng.
Nếu nói trước kia bọn họ chẳng qua là vì quốc gia của mình, không có đúng sai, cuối cùng việc làm của Trịnh Tú Nhi đã có chút khác người, khiến Âu Dương hoàn toàn phẫn nộ.
Điểm yếu của Âu Dương chính là Vệ Thi, nhưng Trịnh Tú Nhi lại lấy Vệ Thi làm nước cờ cuối cùng muốn một kích giết chết Âu Dương, nếu không phải Minh Hậu không biết, tạo ra quấy rối, khiến Âu Dương rơi vào trong luân hồi, có thể cuối cùng Âu Dương thực sự sẽ chết trên tay Trịnh Tú Nhi.
Cho nên, mặc dù nói Âu Dương bị Minh Hậu lừa, nhưng đồng thời Minh Hậu cũng xem như giúp đỡ Âu Dương, sau này Âu Dương nghĩ thông suốt mới thả cho Minh Hậu một con đường sống, bọn họ từ đối địch biến thành quan hệ hợp tác.
- Tú Nhi!
Âu Dương nắm chặt tay, trong kim giáp võ thần, linh hồn của Trịnh Tú Nhi bị kéo đến trước mặt Âu Dương! Âu Dương nhìn linh hồn Trịnh Tú Nhi bị linh hồn hỏa diễm thiêu đốt nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ngươi biết gì không? Từ tiểu thế giới đến hiện tại, ngươi tuyệt đối là nữ nhân thông minh nhất mà ta từng gặp.
- Trước kia khi chúng ta rong ruổi sa trường, ta đã từng nghĩ, nếu như để ta thống lĩnh thiên quân đánh một trận với ngươi liệu ta có thể thắng lợi hay không? Cuối cùng ta nhận ra đáp án chính là ta nhất định thất bại! Ta chỉ là một dũng tướng, vĩnh viễn không thể là một nguyên soái thống lĩnh thiên quân vạn mã, cho nên ngươi cũng xem như người mà Âu Dương ta bội phục.
Những lời này của Âu Dương tuyệt đối không hề giả dối, nếu như thật sự lĩnh quân, trước mặt Trịnh Tú Nhi, Âu Dương chắc chắn là thất bại.
- Khi ngươi là bán yêu giả, nếu phụ hoàng nghe lời ta, không tiếc tất cả giá phải trả tiêu diệt ngươi, cho dù Sở Tương Hợp sẽ can thiệp, cuối cùng Tây Kỳ cũng không bị diệt quốc...
Trong mắt Trịnh Tú Nhi có sự hối hận, nàng đã tính toán tất cả, nhưng tất cả lại không phát triển theo suy nghĩ của nàng.
- Sở Tương Hợp...
Nhắc tới quốc sư Sở Tương Hợp, trong lòng Âu Dương có vài phần chua xót, quốc sư thủ hộ Đại Vận Bách Niên, cuối cùng vì mình mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt, xa quê hương, cuối cùng mất mạng. Cuộc đời này của mình thật sự có đủ thất bại.
- Âu Dương, nếu như ông trời cho ta một cơ hội nữa, trước kia ở chiến trường ta nguyện ý một mạng đổi một mạng với ngươi!
Trịnh Tú Nhi nhìn Âu Dương, những lời này của nàng đã có chút nặng nề.
Trước kia Trịnh Tú Nhi chính là công chúa, chính là thiên tài. Còn Âu Dương mặc dù quật khởi cấp tốc, nhưng lúc đó Âu Dương chỉ là một bán yêu giả mà thôi, một mạng đổi một mạng, nếu đặt ở lúc đó nghe ra thật sự vô cùng ngu ngốc, thế nhưng ai có thể nghĩ đến, bán yêu giả không được ai xem trọng hiện nay lại trở thành Thần Tiễn Âu Dương có thể chấp chưởng Càn Khôn!
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó, có cái gì muốn nói cứ nói ra đi, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa!
Thần thái Âu Dương rất bình tĩnh, lúc này tất cả mọi người trong Hạo Thiên thành đều vô cùng hưng phấn, ai có thể ngờ được, hôm nay bọn họ lại có thể tận mắt nhìn thấy Vu Tổ Trịnh Tú Nhi bỏ mạng ở Hạo Thiên thành?
- Ta muốn biết, nếu có kiếp sau, nếu ngươi lại gặp ta, ngươi còn mang theo phần cừu hận này không?
Trịnh Tú Nhi phảng phất cũng đã nhìn thấu sinh tử, nàng lẳng lặng nhìn Âu Dương. Bất luận cừu hận của hai người lớn như thế nào, nhưng đối với Âu Dương, Trịnh Tú Nhi vẫn có một sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm, đây là tôn trọng đối với cường giả, đồng dạng cũng là tôn trọng đối với địch nhân!
- Không! Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm tri tâm bằng hữu với ngươi!
Âu Dương mỉm cười, những lời này hắn nói rất chân thành, đồng dạng cũng là suy nghĩ phát ra từ nội tâm của hắn.
- Tranh đấu một đời, ta lại không có lần nào thắng được ngươi, thực sự là quá thất bại!
Trịnh Tú Nhi khẽ vuốt mái tóc của mình, lúc này nàng mới nhớ tới trạng thái linh hồn của mình. Lúc này, cánh tay của nàng đã xuyên qua linh hồn của nàng.
Trịnh Tú Nhi mỉm cười nói:
- Âu Dương, ngươi một đường sáng tạo kỳ tích, thiên đình không chống đỡ được ngươi, ta thật sự muốn nhìn xem cuối cùng ngươi có thể thắng được Thiên Vương hay không!
Trịnh Tú Nhi thực sự rất muốn nhìn thấy trận đánh đỉnh phong cuối cùng đó của Âu Dương!
- Chờ giải quyết xong thiên đình ta sẽ bế quan, để trạng thái của mình đạt được đỉnh phong nhất, sau đó nghênh tiếp trận đánh cuối cùng!
Âu Dương biết, Thiên Vương tuyệt đối là đối thủ cuối cùng của mình, cho dù hiện tại hắn hoàn toàn không có lòng tin có thể chiến thắng Thiên Vương.
- Được! Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta tin tưởng ngươi!
Trịnh Tú Nhi nói đến đây, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, không thể không nói, nụ cười của Trịnh Tú Nhi thực sự rất đẹp, đặc biệt sau khi Trịnh Tú Nhi đã từ bỏ cừu hận, Trịnh Tú Nhi càng có vẻ thánh khiết, chỉ tiếc nàng cũng giống như Nghi Quân, nhận ra mọi chuyện khi đã quá muộn. Nếu bọn họ thức tỉnh sớm hơn một chút, có lẽ kết quả cuối cùng của bọn họ không phải là cái chết, mà trở thành hảo bằng hữu sóng vai chiến đấu với Âu Dương, cùng chứng kiến truyền kỳ sinh ra.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định lựa chọn làm bằng hữu với ngươi, chứ không phải địch nhân!
Trịnh Tú Nhi nói đến đây, nàng chậm rãi đi vào trong linh hồn hỏa diễm, hỏa diễm bắt đầu thiêu đốt linh hồn của nàng.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định cũng lựa chọn làm bằng hữu với ngươi, ngươi vốn là một tinh linh vui vẻ, ta hi vọng nhìn thấy vẻ tươi cười của ngươi chứ không phải ánh mắt tràn ngập cừu hận của ngươi, Tú Nhi, đi đường bình an!