- Thật ra ta vốn cho rằng tổ trạch này của Lôi tướng quân có vấn đề. Nhưng bây giờ ta có thể nói rõ ràng cho Lôi tướng quân biết, nơi này không có bất kỳ điều gì cổ quái. Cái Lôi tướng quân gọi là không sống qua nổi sáu mươi tuổi hẳn là có vật gì niêm phong trên Lôi gia các ngươi, không ngừng quấy rầy các ngươi một chút!
Âu Dương nói ra phán đoán của mình.
- Lẽ nào ý của Âu Dương là có quỷ?
Lôi Minh tự mình đoán. Tuy nhiên lần này Âu Dương lại lắc đầu!
- Quỷ? Trong mắt ta, thứ này không tồn tại. Sau khi con người chết đi, bất luận linh hồn cường đại cỡ nào đều phải tiến vào hành lang luân hồi. Những con quỷ mọi người thường nhìn thấy chẳng qua chỉa là một vài linh hồn đang trên đường đi tới hành lang luân hồi mà thôi.
Linh hồn như thế đều có một đặc điểm, đó chính là khi còn sống cực kỳ mạnh mẽ. Thế nên sau khi chết có thể xuất hiện trong mắt con người. Muốn thật sự trở thành ác quỷ, như vậy cuộc đời này ít nhất phải là tiên nhân!
Âu Dương không hề nói dối. Cho dù là tại Chân Linh Giới, sau khi con người bị giết, linh hồn cũng rất khó bảo toàn được. Trên căn linh hồn của thân thể đã bị nghiền nát sẽ bị cưỡng chế tiến vào hành lang luân hồi.
Sau khi tiên nhân chết, chỉ cần linh hồn bất diệt đều có thể sống lại vô hạn. Tuy nhiên tỷ lệ linh hồn bất diệt rất nhỏ. Tại Tiên giới, chỉ cần ra tay là long trời lở đất, đánh thời không cũng phải nứt ra. Linh hồn không thể cường đại giống như thân thể. Lực lượng mà ngay cả thân thể cũng không chịu được đủ khả năng có thể thuấn sát linh hồn trong nháy mắt.
- Vậy đó là...
Lôi Minh muốn nhận được một kết quả từ trong miệng Âu Dương. Tuy nhiên Âu Dương lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái nói:
- Không sao. Bất kể là cái gì, ta đều bảo vệ an toàn cho Lôi tướng quân!
Câu nói này của Âu Dương xem như đã khiến Lôi Minh an tâm. Tuy rằng Lôi Minh quyền cao chức trọng cả đời cái gì cũng có thể thấy được, nhưng thật ra hắn chưa từng thấy những điều quỷ quái.
Người chỉ thuần tu luyện huyễn thuật trừ phi có thể đạt được trình độ như Âu Dương. Nếu như đạt được trình độ này, vậy có thể đạt được một trình độ đùa quá hoá thật!
Cái gì gọi là đùa quá hoá thật? Nói ví dụ như trong lòng ngươi ảo tưởng một thế giới, như vậy ngươi có thể dùng huyễn thuật chế tạo một tiểu thế giới. Đạt được trình độ như Âu Dương, chế tạo ra thế giới sẽ từ huyễn thuật biến thành tồn tại thật sự! Chỉ có điều thế giới này chưa bao giờ xuất hiện cường giả như vậy. Trước đây không có, sau đó chỉ sợ cũng rất khó xuất hiện.
Có khả năng đạt tới trình độ như Âu Dương tâm muốn chính là niệm đạt tan tác cũng chỉ có loại này năng lực đùa quá hoá thật.
- Tốt lắm. Tiếp theo ta sẽ phát thiếp mời đại thọ rộng rãi. Đến lúc đó sẽ để cho người trên toàn thế giới đều nhìn thấy Lôi Minh ta bước qua đại thọ sáu mươi. Ta xem ai dám nói Lôi gia ta gặp thiên tật!
Lôi Minh bỗng nhiên cười nói ra một câu như vậy. Câu nói này lại khiến Âu Dương lập tức thay đổi sắc mặt!
Gặp thiên tật? Đây không phải là không có khả năng! Lôi gia nhận truyền thừa sớm nhất từ Đông Hán. Từ đời Đông Hán tới nay, gia tộc này vẫn nhận truyền thừa, chưa từng xuống dốc! Theo Âu Dương thấy, cho dù mỗi đời của Lôi gia đều là người lương thiện, cũng tuyệt đối không có khả năng nghịch thiên như vậy!
Nắm giữ số phận chính là luân hồi. Người Lôi gia truyền thừa nhiều năm như vậy vẫn thịnh vượng như vậy. Đây thì vì cái gì?
- Theo truyền thuyết tổ tiên của tướng quân là Lôi Hùng từng thề, nếu như ông trời để cho Lôi gia đời đời hưng thịnh, Lôi gia nguyện ý đời đời lấy tuổi thọ còn lại cúng tế luân hồi!
Thiệu Phong đang ăn bỗng nhiên chen vào một câu. Một câu nói này lại càng khiến Âu Dương cười khổ.
- Lôi tướng quân, xem ra lần này phiền phức có hơi lớn!
Âu Dương thật sự có chút bất đắc dĩ. Hắn vốn chỉ cho rằng đây là do quái vật quấy phá. Nhưng bây giờ xem ra, không phải đơn giản như vậy.
Nếu như những lời Thiệu Phong nói là thật sự, như vậy chẳng khác gì tổ tiên Lôi gia đã ký giấy sinh tử với luân hồi với số phận, lấy tuổi thọ cung phụng luân hồi. Vậy mình muốn cứu được mạng của Lôi Minh nhất định phải chiến thắng luân hồi!
Oa! Luân hồi khống chế thiên đạo khống chế số phận trong tay. Muốn chiến thắng luân hồi, trong lòng Âu Dương thật sự có phần không tin tưởng.
- Không nên lo lắng như vậy. Điều này không tính là khế ước lớn gì. Cho dù luân hồi phát hiện có người vi phạm khế ước, nhiều nhất chỉ hạ xuống Tiên giới cửu cửu tiên kiếp thôi. Điều ngươi phải làm chính là đánh nát tiên kiếp trước khi nó đánh xuống mà thôi!
Yên Hồng biết kiến thức của Âu Dương đối với Tiên giới không nhiều bằng mình.
- Thì ra là như vậy. Tuy nhiên hiện tại cũng không dễ xác định. Chỉ có thể binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn thôi!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Dù sao tất cả đều chưa tới. Mình cần gì phải bởi vì chuyện còn chưa từng xuất hiện mà lo lắng như vậy.
- Cơm nước xong ta sẽ đi. Ngươi ở nơi này sẽ không có vấn đề gì. Lần này ngươi làm đủ tuyệt. Thậm chí ngay cả Thiên Vương cũng không phát hiện được sự tồn tại của ngươi. Thật ra ban đầu Yêu tổ có nghĩ đến. Tuy nhiên hiện tại Tiên giới loạn muốn chết. Hắn không có khả năng bứt ra được. Bây giờ Yêu tộc và Ma tộc bị đánh đã lùi đến Tây Bắc. Nếu như Tây Bắc lại thất thủ, vậy...
Yên Hồng nói xong liền đứng dậy. Nàng biết hiện tại Âu Dương sẽ không quan tâm tới những chuyện này. Cho nên nàng ôm quyền quay về phía những người đang ngồi nói:
- Được rồi, bản thân ta là sứ giả cứu vớt Âu Dương lần này. Ta nhất định phải trở lại hoàn thành nhiệm vụ của ta. Chúng ta tạm thời chia tay một chút. Ta sẽ nhanh chóng quay trở lại!
Yên Hồng rời đi. Từ lúc Yên Hồng nói chuyện đến lúc Yên Hồng rời khỏi, Âu Dương vẫn không hề đứng lên cho dù chỉ là tiễn đưa một chút. Tuy nhiên mọi người ở chỗ này đều nhìn ra, trên mặt Âu Dương có một phần mất mát nhàn nhạt.
- Không phải ngươi thích nàng chứ?
Lúc này Lưu Tĩnh đang ngồi ở bên cạnh Âu Dương dùng cánh tay của mình nhẹ nhàng đụng vào người Âu Dương sau đó một dáng vẻ nhìn quái vật nhìn hắn.
- Nói nhăng nói quậy gì đó. Ăn cơm đi!
Âu Dương trừng mắt với Lưu Tĩnh một cái. Bẵng hữu của hắn đều không có người nào suy nghĩ một cách bình thường!
- Thiết! Thật ra Yên Hồng tỷ tỷ rất thích ngươi. Chỉ có điều bản thân ngươi chẳng khác gì khúc củi thôi!
Lưu Tĩnh trừng mắt với Âu Dương một cái. Trong mắt Lưu Tĩnh Yên Hồng cực kỳ xuất sắc. Tại sao Lưu Tĩnh lại đến với Thiệu Phong. Có nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lưu Tĩnh nhìn ra được tình cảm của Yên Hồng đối với Âu Dương. Nàng đột nhiên cảm giác mình không có khả năng làm được như Yên Hồng.
Chí ít Lưu Tĩnh không có cách nào vĩnh viễn lẳng lặng phía sau Âu Dương như Yên Hồng. Cho nên Lưu Tĩnh lựa chọn rời khỏi. Tuy nhiên thật ra điều này là một lựa chọn sáng suốt. Bằng không cuối cùng Lưu Tĩnh sẽ bị tổn thương.
- Ngươi không hiểu, ngươi chưa từng gặp hắn, ngươi căn bản không biết, tên gia hỏa đó là một lưu manh thuần túy, trong mắt hắn chỉ có nữ nhân và tiền tài, hắn không có truy cầu khác, thực sự không ngờ Bì gia lại có một truyền thừa như vậy...
Trong mắt Vân Sinh công chúa đều là vẻ bất đắc dĩ.
- Công chúa, người thực sự không muốn lấy chồng sao?
Tiểu nha đầu nhìn công chúa, trong mắt mang theo một chuỗi câu hỏi.
- Ta... Đương nhiên không muốn, nhưng ta có thể làm thế nào? Ta sinh ra trong đế vương gia, ta không thể làm chủ cuộc đời mình, cho nên bất luận ta muốn hay không muốn, kết quả cuối cùng đều như nhau!
Vân Sinh công chúa nhìn dung mạo khuynh nước khuynh thành của mình trong hồ! Nếu như lúc này Âu Dương đứng ở đây, khi hắn thấy Vân Sinh công chúa nhất định sẽ điên cuồng!
- Vậy công chúa ta cho ngươi một chủ ý! Không bằng hiện tại ngươi chạy đến Bì gia, đánh cho tên gia hỏa kia một trận, khiến hắn sợ hãi ngươi, sau đó không dám lấy ngươi, để hắn hối hôn!
Đầu óc của tiểu nha đầu rõ ràng quá nơn nớt, nhưng Vân Sinh công chúa cũng bị ma quỷ ám ảnh, khi nghe tiểu nha đầu nói như vậy, nhãn tình của nàng bỗng nhiên sáng lên nói:
- Biện pháp của ngươi không tồi, nhưng có lẽ giết hắn sẽ tốt hơn!
Chiêu này của Vân Sinh công chúa quá độc ác.
Tiểu nha đầu nhiều nhất chỉ muốn đánh cho Bì Vân Liệt một trận để hắn sợ hãi, cho dù chuyện này có bị Bì Khánh Phong biết được cũng sẽ không nói gì, dù sao nhi tử của hắn là người thế nào, hắn cũng rõ ràng nhất, cho dù bị người ta đánh, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng nếu Vân Sinh công chúa giết Bì Vân Liệt, chuyện này sẽ rắc rối, phải biết rằng, Bì Khánh Phong là trung thần của quốc gia, nhưng nếu nhi tử của hắn bị người ta làm thịt, ngươi kêu hắn làm sao trung thành với quốc gia?
Thế nhưng Vân Sinh công chúa chỉ suy nghĩ đến bản thân mình, căn bản không nghĩ tới hậu quả phát sinh!
Vân Sinh công chúa nghĩ đến liền làm, nàng quay sang nói với tiểu nha đầu:
- Nếu có người hỏi ta đi đâu, ngươi nói ta đi bái tế mẫu hậu !
Nói xong Vân Sinh công chúa cũng không chờ tiểu nha đầu nói gì, trực tiếp độn địa mà đi...
Vân Sinh công chúa không phải một nữ nhân yếu đuối, nàng chính là một Yêu Chiến Sĩ lục giai, một công chúa, một nữ hài tử lại có tu vi khi còn trẻ như vậy, thiên phú của Vân Sinh công chúa tuyệt đối không thua kém Trịnh Tú Nhi... !
Âu Dương ngồi trong phòng, trải qua một đêm hắn đã khôi phục tới cấp Đại Đế, loại tốc độ khôi phục này cho dù không thể khiến Âu Dương hoàn toàn thoả mãn, thế nhưng cũng xem như thông qua.
Dựa theo tốc độ này, khoảng chừng năm ngày sau ta có thể trọng tố kim thân, dùng thân thể của chính mình!
Âu Dương kỳ thực vốn định sau khi hoàn toàn khôi phục mới trọng tố chân thân, như vậy bảy ngày là có thể giải quyết, hơn nữa tiết kiệm thời gian và sức lực. Nhưng thân thể của Bì Vân Liệt thực sự quá kém, Âu Dương cảm thấy trong bảy ngày khẳng định không thể khôi phục đến đỉnh phong.
Cho nên chỉ có thể khôi phục trong năm ngày, sau đó hai ngày cuối cùng trọng tố thân thể của mình. Dù sao thân thể Âu Dương trọng tố ra khẳng định cường đại hơn thân thể của Bì Vân Liệt trăm vạn lần, đến lúc đó cách mục tiêu khôi phục trong bảy ngày cũng không xa.
Âu Dương không thể kéo dài, dù sao lúc đó hắn trốn vào luân hồi cũng không phải không có vết tích.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể chậm hơn người của thiên đình, cho dù chậm hơn một ngày cũng không được.
Thời gian một ngày này đủ để phát sinh rất nhiều chuyện, không từ mà biệt, Âu Dương cảm thấy một ngày này đủ để người của thiên đình đến tiểu thế giới làm thịt mình.
Bị bốn người truy sát vẫn có thể bỏ trốn thành công, nếu như cuối cùng chết ở đây sẽ là chuyện phiền muộn cỡ nào. Nhẹ nhàng từ trên giường bay lên, Âu Dương thầm tính toán, nếu như ngày thứ năm trọng tố kim thân, khoảng chừng cần thời gian nửa ngày mình mới có thể trọng tố ra thân thể. Âu Dương tỉ mỉ suy nghĩ, với tốc độ tu luyện của bản tôn mình vẫn còn lại một ngày rưỡi, hoàn toàn khôi phục vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
- Không được! Ta chỉ đại khái phán đoán bốn người của thiên đình bảy ngày sau sẽ được thức tỉnh linh hồn.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của ta, không có kinh nghiệm gì, ta cũng không biết rốt cuộc sẽ như thế nào!
Âu Dương nghĩ tới đây, hắn quyết định, mình không thể lười biếng, ngày thứ tư mình đã phải trọng tố ra thân thể. Như vậy dùng bản tôn phong luyện, có thể hơn sáu ngày là có thể khôi phục đến đỉnh phong.
- Đây là chuyện liên quan đến tính mệnh của mình, không thể qua loa!
Âu Dương cũng không muốn bị bốn người kia ngăn chặn, sau đó mới phát hiện tất cả đều vì mình quá lười.
Âu Dương xác thực rất lười, dù sao khi thực lực của hắn càng thấp, tốc độ trọng tố kim thân cũng càng chậm.
Mà trọng tố chân thân cũng không phải dễ dàng, cần phải mở ra thông đạo thông tới tiên giới, sau đó từ tiên giới hấp thu khí tức tiên linh, từng chút đắp nặn thân thể của mình.
Thân thể của tiên nhân, một khi đạt được Linh Tiên, trên thân thể cơ bản sẽ xảy ra thay đổi bản chất. Khí tức tiên linh trong cơ thể sẽ ngưng tụ thành thực thể, cho nên trước khi tiên nhân không đạt được Linh Tiên, không thể hoàn toàn phát huy lực lượng của mình. Chỉ sau khi khí tức tiên linh trong cơ thể ngưng tụ thành thực thể, tiên nhân mới có thể triệt để hòa hợp thành một thể tiên giới, như vậy mới có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của bản thân.
Khi Âu Dương đang suy nghĩ, hắn bỗng nhiên nhíu mày, sau đó dùng con mắt nhìn dưới mặt đất phía xa, linh thức của hắn rõ ràng cảm nhận được, từ xa có một người đang độn địa về phía mình.
- Tình huống gì vậy?
Âu Dương phát giác, đây là một Yêu Chiến Sĩ giai rất thấp, người này rõ ràng đang chạy về phía mình.
- Chẳng lẽ đến ám sát ta?
Âu Dương buồn bực, một Yêu Chiến Sĩ lục giai đến ám sát mình? Chuyện này cũng quá buồn nôn? Mặc dù hiện tại mình chỉ có cấp Đại Đế, nhưng cho dù như vậy kêu một Yêu Chiến Sĩ lục giai tùy tiện đến ám sát mình cũng khó hơn lên trời.
- Không đúng, đây không phải ám sát ta! Lại là một nữ nhân, thú vị thật!
Âu Dương phát giác người tới lại là một nữ hài càng thêm giật mình. Hắn chưa từng nghe nói có người phái Yêu Chiến Sĩ lục giai đến sát Đại Đế! Càng buồn cười hơn còn phái đến một nữ nhân.
Âu Dương không phải khinh thường nữ nhân, then chốt là có một số lúc nữ nhân không xuất thủ hung ác bằng nam nhân, cho nên ám sát như vậy bình thường đều giao cho nam nhân đến đối phó.
Âu Dương vô cùng hứng thú nhìn thích khách đã chui tới rồi vị trí cách mình hơn mười thước, sau đó dừng lại cẩn thận quan sát.
Lúc này Âu Dương rốt cuộc minh bạch, đây tuyệt đối là một người nửa vời. Dù sao dựa theo tình huống bình thường mà nói, khi thích khách giết người đều là tới trước người đối phương trong nháy mắt, sau đó tiến hành một kích truy hồn. Nhưng lúc này nữ thích khách còn dừng lại quan sát mình... Chuyện này cũng quá buồn cười.
Khi Âu Dương đang suy nghĩ những chuyện này, Vân Sinh công chúa ở dưới mặt đất lại không ngừng quan sát Bì Vân Liệt, thế nhưng không biết vì sao, lúc này Vân Sinh công chúa lại phát giác Bì Vân Liệt này hình như không giống với trước kia.
Nàng cũng không phải chưa từng gặp Bì Vân Liệt trước kia, đó căn bản là một kẻ lưu manh, tuyệt đối không thể thành thật ngồi ở đó giống Âu Dương. Lúc này Vân Sinh công chúa nhìn thấy Bì Vân Liệt như vậy liền sản sinh một loại cảm giác giống như không quen biết.
- Ta không nhận nhầm người đấy chứ?
Trong lòng Vân Sinh công chúa có một nghi vấn như vậy, nhưng nàng rất nhanh xác định mình khẳng định không nhận nhầm người, bởi vì lúc này, Bì Vân Liệt lại ngồi trên giường cười dâm đãng với nàng, sau đó còn không biết xấu hổ ngoắc ngoắc ngón tay với nàng!
Nếu như thật sự là một người ám sát thông minh, lúc này khẳng định sẽ minh bạch, đối phương đã phát hiện ra mình, có lẽ nên bỏ chạy mới đúng, nhưng Vân Sinh công chúa căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Hành động này của Âu Dương không chỉ có không hù dọa được nàng, còn khiến nàng càng thêm tức giận.
Thậm chí khiến nàng nhớ tới tràng cảnh lần đầu tiên nhìn thấy đồ lưu manh này, đồ lưu manh chẳng biết xấu hổ ôm lấy mình, nói mình chính là thê tử tương lai của hắn.
- Ta làm thịt ngươi!
Vân Sinh công chúa tức giận, nàng chui từ dưới đất ra ngoài.
Trong tay cầm một cây đoản đao lục sắc, đâm về phía đồ lưu manh.
Âu Dương cũng buồn cười, hắn thoáng cái đã bị người ám sát này chọc cười, người này không chỉ là kẻ nửa vời, đầu óc của nàng cũng có vấn đề, đã bị người ta phát hiện ra tồn tại của mình, còn mặt dày mày dạn từ dưới đất chui lên tấn công? Đây quả thực là muốn chết ...
Nhưng khi Vân Sinh công chúa từ dưới đất chui lên, khi Âu Dương nhìn thấy dung mạo của Vân Sinh công chúa, trong nháy mắt toàn thân hắn ngây dại, thậm chí đối mặt với một đao đâm tới của Vân Sinh công chúa, hắn cũng không né tránh!
Vân Sinh công chúa cũng mặc kệ Âu Dương có ngây người hay không, nàng biết, Bì Vân Liệt chính là một phế vật thuần túy. Lúc này hắn khẳng định đã bị mình doạ cho choáng váng, sau khi mình giết hắn, lập tức rời đi tuyệt đối không có người phát hiện ra tồn tại của mình.
Nhưng Vân Sinh công chúa từ đầu tới cuối căn bản không nghĩ xem, tại sao ở đây lại không có cao thủ thủ hộ? Phải biết rằng, Bì gia là gia tộc thủ hộ của Đại Vận quốc, nếu như người của Bì gia dễ giết như vậy, vậy Bì gia phỏng chừng đã sớm xong đời!
Nếu như chính xác, bên người Bì Vân Liệt chí ít sẽ có một cao thủ hóa giai theo bảo hộ. Gần đây, sau khi Âu Dương chiếm lấy thân thể của tên công tử ăn chơi này, cường giả thất giai cũng biến mất.
Có thể không biến mất sao... Mỗi ngày Âu Dương đều nhìn cường giả thất giai giống như đang chăm chú cái gì ẩn giấu trong bóng tối, cho dù thần kinh của hắn có vững chắc thế nào cũng biết mình không thể bị người ta nhìn chằm chằm như vậy. Cho dù hắn có da mặt dày thế nào cũng tuyệt đối không làm được trình độ của Vân Sinh công chúa, biết rõ bị người ta phát hiện còn tiếp tục xông lên.
Mà Vân Sinh công chúa còn bỏ qua một điểm, người này ở bên ngoài mười thước đã có thể dễ dàng phát hiện ra nàng.
Đồng thời còn có thể dâm đãng mỉm cười với nàng, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, tên gia hỏa đó làm sao có thể bị hù dọa khi thấy nàng xông ra?
Dù sao Vân Sinh công chúa cũng là công chúa, bất luận thiên phú của nàng tốt như thế nào, tuyệt đối cũng không có khả năng đối chiến với người khác trên sa trường như Trịnh Tú Nhi trước kia, cho nên Vân Sinh công chúa có thực lực, nhưng kinh nghiệm đối địch lại vô cùng kém.
Nói không khoa trương, lúc này nếu có một gã lưu manh ngũ giai, tuyệt đối có thể đánh ngã Vân Sinh công chúa! Cho nên có câu nói rất hay, trừ phi là thực lực của ngươi có thể cao hơn đối phương vô số lần, bằng không, kinh nghiệm và hung ác cũng cực kỳ trọng yếu.
Âu Dương trước kia ở trên chiến trường chính là dựa vào kinh nghiệm và hung ác của mình mới có thể từng bước xông pha. Nếu như ngươi ném Vân Sinh công chúa ra chiến trường, phỏng chừng kết quả chỉ có một, đó chính là cô nương này sẽ bị bắt làm tù binh... Còn là bị gia hỏa có đẳng giai thấp hơn nàng bắt làm tù binh... Đây là một kết quả đáng thương đến cỡ nào!
- Xem đao...
Vân Sinh công chúa quá xuất lực, khi ám sát người ta còn không quên dùng tiếng hét chín mươi đê-xi-ben kêu lên một tiếng "Xem đạo"! Cũng may, cũng chính vì Âu Dương phân phó, xung quanh không có ai, bằng không một tiếng này của Vân Sinh công chúa cho dù ở bên ngoài một dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng, người ám sát như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên xuất hiện.
Khi người ta ám sát đều rất sợ bị phát hiện, có ai từng nhìn thấy thích khách từ dưới đất chui lên, không trực tiếp giết chết người mà còn kêu to "Xem đao"....
Trong nháy mắt bích lục đoản đao đã tới cổ Âu Dương, lúc này Âu Dương nhìn qua giống như đang há miệng vì quá choáng vang, nhưng trên thực tế Âu Dương cũng không phải thực sự bị doạ choáng váng, mà bởi vì hắn thấy được hình ảnh có thể khiến người ngây người.
Lúc này lại có một người thực sự bị doạ choáng váng... Đó chính là người ám sát Vân Sinh công chúa đáng yêu của chúng ta. Khi Vân Sinh công chúa nhìn thấy đoản đao của mình sắp sửa đâm trúng cổ tên lưu manh Bì Vân Liệt, khiến máu tươi chảy ra, nàng bỗng nhiên sợ hãi, thậm chí nàng có một loại suy nghĩ có phải ta nên thu đao, sau đó xoay người chạy trốn?
Quả nhiên là một lần ám sát kinh điển, người ám sát kinh điển, thủ đoạn ám sát kinh điển, phương thức xuất hiện kinh điển, cùng với người bị ám sát kinh điển ... Đây tuyệt đối là một lần ám sát độc nhất vô nhị trong lịch sử...
Vân Sinh công chúa từ nhỏ đã quen nuông chiều, đừng nói là giết người, cho dù là một con chó phỏng chừng cũng chưa từng giết qua, lúc này chân chính đối mặt với hình ảnh máu tươi sắp sửa xuất hiện, Vân Sinh công chúa lại sợ hãi.
Nhưng nàng sợ hãi cũng đã muộn, vì lúc này bất luận như thế nào cũng không thể thu đao, nàng chỉ là lục giai, tuyệt đối không làm được loại cảm giác thu phát do tâm....
Trong nháy mắt bích lục đao mang chớp động đã cắm vào cổ Âu Dương, nhưng khi đao mang va chạm vào cổ Âu Dương, trên người Âu Dương lại chớp động một đạo huyết quang, huyết quang hóa thành một đoàn hỏa diễm nho nhỏ, trực tiếp thôn phệ đao mang, thậm chí toàn bộ bích lục đoản đao trong tay Vân Sinh công chúa triệt để bị khí hoá ... Nguồn truyện: Truyện FULL
Vân Sinh công chúa thoáng chốc ngây người, thanh đoản đao trong tay nàng cũng có thể xem là một món bảo vật, nhưng một bảo vật như vậy lại trực tiếp bị khí hoá, làm sao Vân Sinh công chúa có thể không ngây người?
Cho nên trong nháy mắt chúng ta có thể thấy được một hình ảnh vô cùng quỷ dị! Đó chính là một mỹ nữ tuyệt thế cầm một cây lục sắc đao chỉ vào một nam nhân, nhưng hai người đều ngơ ngác nhìn đối phương, nếu cắt bỏ thanh đao trong tay mỹ nữ tuyệt thế, đây căn bản chính là một hình ảnh tình nhân gặp mặt!
Vân Sinh công chúa có chút không kịp phản ứng, nàng thực sự không rõ, vì sao thanh đao của mình lại bị hòa tan? Tại sao ngay cả tên phế vật này mình cũng không thể giết chết?