Nhưng những người này lại không hiểu rõ được những tất cả, nhất định phải tạo thành cái gì liên quân Tiên Giới để phản kháng lại. Lẽ nào bọn họ thật sự cho rằng bướm bay có thể tiêu diệt hỏa diễm sao? Biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa vẫn cứ khăng khăng một mực?
- Cẩu tạp chủng! Kẻ phản bội!
Một lão hữu của Mã Thanh Hà trước khi chết không quên mắng hắn.
- Người đều vì chủ của mình, có gì sai?
Mã Thanh Hà nhìn rất rõ ràng. Hắn cũng không sai. Điều này cũng giống như diễn Tam Quốc Diễn Nghĩa trong ti vi. Ngươi có thể nói ai là xấu sao? Chỉ có thể nói là đều vì chủ của mình. Chỉ có điều ngươi đứng ở góc độ khác nhau, nên nhìn thấy hình ảnh không giống nhau mà thôi.
- Đều vì chủ của mình, ta thích câu nói này!
Một nữ tử cực kỳ yêu diễm toàn thân mặc một cẩm bảo trắng như tuyết đứng ở phía sau Mã Thanh Hà. Mã Thanh Hà nhìn thấy nữ tử này xuất hiện vội vàng hành lễ. Đây chính là một trong bảy đại cường giả Thiên Đình Thượng Quan Hồng!
Đừng thấy nữ nhân này cả ngày cười híp mắt. Trên thực tế người bình thường không thể nào lý giải được sự cường đại của nữ nhân này. Sự ngoan độc của nàng cùng với sự cường đại của nàng đều khiến người ta cảm thấy kinh sợ!
- Thực sự muốn xem thử rốt cuộc tên Âu Dương có thể khiến lão đại Thiên Vương coi trọng như vậy có hình dạng thế nào!
Trong mắt Thượng Quan Hồng mang theo vài phần hiếu kỳ!
- Hắn là một kẻ nhu nhược, một người mới bắt đầu đã chạy trốn. Ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có! Ngày hôm nay sau khi chúng ta hoàn toàn quét sạch Sa Châu Tây Bắc, tiến thêm một bước nữa chính là tuyết cảnh Băng Nguyên. Lực lượng cuối cùng của liên quân Tiên Giới đều tập trung ở nơi này!
Thật ra Mã Thanh Hà rất đố kị đối với Âu Dương. Đều xuất thân từ nghèo hèn, Âu Dương lại chói mắt hơn so với hắn, thành tựu cao hơn hắn. Cũng không thể tránh được hiện tại trong lòng Mã Thanh Hà lại oán hận Âu Dương như vậy.
- Ha ha, không sao. Trước tiên phá hủy liên quân Tiên Giới đã!
Tất nhiên Thượng Quan Hồng hiểu rõ suy nghĩ của Mã Thanh Hà. Dùng cách nói của Thiên Vương, chỉ cần một người còn có dục vọng, như vậy hắn sẽ trở thành trợ thủ của chúng ta...
Bạch Tinh cầm Yêu thần thương trong tay đứng ở trên cửu thiên. Yêu thần thương giống như mặt trời tản mát ra hào quang loá mắt. Chỉ thấy Bạch Tinh chỉ Yêu thần thương về phía Thượng Quan Hồng. Sau đó không gian bắt đầu nghiền nát. Lực lượng khổng lồ nổ nát đánh về phía tất cả kẻ địch chắn ở trước mặt hắn!
Trong tay Thượng Quan Hồng lóe lên hồng quang. Hai thần binh giống như lợi trảo đã xuất hiện ở trong tay Thượng Quan Hồng. Thượng Quan Hồng quay về phía hư không tóm một cái, trực tiếp hóa giải một đòn cường lực này của Bạch Tinh!
- Ngươi mạnh hơn Hàn Sa mấy phần!
Bạch Tinh ha ha cười. Hắn nhìn ra được Thượng Quan Hồng đang đứng trước mắt này hẳn còn mạnh hơn mình một phần. Nhưng chiến đấu không phải nói lực lượng của ngươi mạnh hơn ta một phần đã chắc chắn giành được thắng lợi.
- Đánh bại ngươi sau đó có phải Yêu tộc của ngươi sẽ tan tác hay không?
Thượng Quan Hồng cực kỳ bình tĩnh nhìn Bạch Tinh. Sau đó cả người nàng giống như một cái bóng, hai trảo xé ra không gian, như con thoi tiến vào trong hư không. Khi xuất hiện lần nữa đã đến đỉnh đầu Bạch Tinh. Hai trảo lóe lên hồng quang trực tiếp hướng về phía đầu Bạch Tinh nắm xuống.
Trường thương của Bạch Tinh giơ lên phía trên đẩy một đòn này của Thượng Quan Hồng ra. Sau đó một vị Ma thần trong Yêu thần thương bay ra, Ma thần này có ba đầu sáu tay tiếng rít gào khiến núi sông đều vỡ tan. Ma thần vung tay lên. Không gian xung quanh chợt nổi lên bão táp. Trong khoảnh khắc bão táp bao phủ ngàn dặm xung quanh! Vô số Yêu tộc và Nhân tộc không thể không tạm thời bỏ đại chiến chạy ra phía xa để tránh một tiếng hống kinh thiên của Ma thần này!
Hai chân Ma thần đạp lên đại địa. Trong Sa Châu vô số Nhân tộc không kịp chạy trốn trực tiếp bị giẫm chết.
Bạch Tinh cầm Yêu thần thương trong tay, cả người bay đến trên đỉnh đầu Ma thần. Một tay cầm Yêu thần thương chỉ về phía xa nói:
- Tất cả ra đi! Tiểu nhân hèn hạ, cho rằng lấy một địch hai đã có thể thắng ta sao?
- Ha ha ha ha! Yêu tổ không hổ danh là Yêu tổ. Nếu như trở thành bằng hữu của ngươi nhất định sẽ là một chuyện đặc biệt thú vị!
Một nam nhân từ trong hư không hiện ra. Hắn đứng bên cạnh Thượng Quan Hồng!
- Hàn Sa, xem ra ngươi đã quên chuyện lần trước ta đâm trúng ngươi một thương! Tuy nhiên không sao. Một lát nữa lão tử lại thưởng cho ngươi một thương, cho ngươi lại chạy trở về quê nhà như con chó để dưỡng thương!
Bạch Tinh cũng rất lưu manh. Một người bị hai người vây đánh, nhưng Bạch Tinh không hề có chút sợ sệt nào. Hắn không ngừng truyền âm cho tộc nhân của mình, bảo tộc nhân rút đi.
Thật ra với tu vi của Bạch Tinh, nếu như muốn chạy trốn, Thượng Quan Hồng và Hàn Sa khẳng định không thể giữ hắn lại được. Nhưng Bạch Tinh không thể trốn. Lần này hắn mang đến hơn nửa chủ lực của Yêu tộc. Nếu như mình đi, khẳng định chủ lực của Yêu tộc nhất định sẽ chết trận hết. Như vậy trận đánh này mình đã thua hoàn toàn! Cho nên Bạch Tinh nhất định kéo dài thời gian để tộc nhân lui lại!
- Để xem một lát nữa ai sẽ giống như một con chó! Một đám đồ vô dụng. Nếu như không phải các ngươi ỷ vào đại trận luân hồi bên trên Tuyết Sơn kia, các ngươi sớm đã bị Thiên Đình trấn áp!
Hàn Sa cũng rất tức giận. Thật ra Thiên Đình không phải là người ngu. Thời điểm Thiên Vương ngủ say, bọn họ đã từng dùng toàn lực tấn công Tuyết Sơn. Bởi vì mọi người đều biết, hiện tại Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập chính là trụ cột tinh thần lớn nhất. Chỉ cần hai người kia chết, như vậy trong nháy mắt tất cả liên quân Tiên Giới sẽ sụp đổ!
Nhưng ngay thời điểm bảy người bọn họ đánh tới bên trên Tuyết Sơn, bên ngoài bầu trời bỗng nhiên có một Tử Kim Hồ Lô bay tới, sau đó một giọng nói xuất hiện!
- Năm đó ân nhân năm đã ném Tử Kim Hồ Lô, trăm lần, ngàn lần cứu ta khỏi nguy nan. Có nhân này, ta sẽ hoàn lại quả này! Trước khi ân nhân tới, không gì có thể phá nổi Tuyết Sơn!
Sau khi nói xong câu này, Tử Kim Hồ Lô liền biến mất.
Lúc trước không ai để ý tới lời nói này! Nhưng bảy đại cường giả ở bên ngoài Tuyết Sơn suốt bảy ngày đều không thể nào đi vào Tuyết Sơn!
Không gì phá nổi! Đúng là không gì phá nổi. Bảy người này phát hiện, khi bọn họ bước vào Tuyết Sơn, không ngờ có một cỗ ý niệm khiến bọn họ mất đi tất cả lực lượng!
Chuyện này quá đáng sợ! Đây là lực lượng gì vậy? Bảy người này bất kể nói thế nào cũng không thể nào tưởng tượng được. Rốt cuộc chủ nhân của Tử Kim Hồ Lô là ai! Điều này cần lực ý niệm cường đại tới mức nào mới có thể khiến lực lượng của đám cường giả như bọn họ hoàn toàn biến mất?
Chủ nhân của Tử Kim Hồ Lô là ai? Vấn đề này không riêng gì Thiên Đình đang cố suy đoán, ngay cả liên quân Tiên Giới cũng đang suy đoán.
- Tử Kim Hồ Lô? Lại là Tử Kim Hồ Lô?
Âu Dương nghe Yên Hồng nói tới chuyện Tử Kim Hồ Lô, trên mặt liền lộ ra vẻ cổ quái.
Mặc dù Yên Nhiên đã chuyển thế, nhưng về bản chất, nàng vẫn là nàng. Hiện tại Âu Dương đang kể lại câu chuyện của Sở Yên Nhiên, nhưng Sở Yên Nhiên sau khi chuyển thế lại lấy một thân phận khác hỏi hắn rốt cuộc có thích hay không Chuyện này thật sự quá rối loạn . .
Âu Dương điều chỉnh tâm tình, nói tiếp:
- Ta và nàng giống như tri kỷ hơn?
- Hừ
Vân Sinh công chúa khinh thường nhìn Âu Dương, sau đó nghiêm trang nói:
- Tại sao nam nhân đều như vậy, lúc thích thì chỉ hận không thể dính vào, không thích thì nói là tri kỷ, ngươi như vậy khiến ta rất khinh bỉ ngươi!
Trên đầu Âu Dương đã toát mồ hôi, nói chuyện với một mỹ nữ ngốc tự nhiên như vậy, Âu Dương lại có thể thấy mồ hôi, đây chính là chuyện rất không dễ dàng. Đương nhiên tất cả chuyện này đều là vì thân phận của Vân Sinh công chúa. Thân phận này đương nhiên không phải thân phận công chúa, mà là thân phận Sở Yên Nhiên chuyển thế.
- Ngươi sai rồi, ta chưa bao giờ phủ nhận mình thích nàng, nhưng tình cảm này không phải thứ tình cảm giữa nam nữ, ngươi hiểu chứ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Khi Âu Dương nói ra những lời này hắn liền hối hận, hắn phát hiện mình chẳng khác nào tự rước lấy nhục, bởi vì Vân Sinh công chúa vừa lắc đầu nhìn hắn, đồng thời trên mặt lộ vẻ khinh bỉ.
- Giữa nam nữ có tình cảm thuần khiết sao?
Vân Sinh công chúa ngơ ngác nhìn Âu Dương, những lời này lại khiến Âu Dương không biết làm sao giải thích. Dù sao thời đại sinh hoạt khác nhau, mặc dù Âu Dương đã xuyên qua vô số năm, cộng thêm vô số lần, nhưng hình thức tư duy vẫn là hình thức hiện đại, điểm này chưa bao giờ thay đổi.
Ở thời đại của Âu Dương, nam nữ trở thành tri kỷ, trở thành hảo bằng hữu là chuyện rất bình thường, nhưng đừng quên, thế giới này gần với thế giới cổ đại. Ở đây mặc dù nữ nhân không có tam tòng tứ đức gì, nhưng tuyệt đối cũng không cởi mở như thế giới trước kia của Âu Dương.
- Được rồi, ta công nhận ta giải thích không rõ ràng.
Âu Dương nhún vai, nhưng lúc này hắn rốt cuộc cũng minh bạch vì sao cuối cùng Sở Yên Nhiên lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy. Không riêng Sở Yên Nhiên, còn cả Lý Uyển Như cũng lựa chọn phương thức như vậy, tình cảm không phải vì cái khác, mà là trong lòng hai người, mình có thể xem là loại bội tình bạc nghĩa.
- Trước đây ta cứ nghĩ mình không có gì sai, thì ra người sai nhiều nhất chính là ta!
Âu Dương cười khổ, nhưng ánh mắt nhìn Vân Sinh công chúa lại có thêm vài phần hổ thẹn.
- Nữ nhân đó cuối cùng như thế nào?
Vân Sinh công chúa nhìn Âu Dương hỏi.
- Nàng đã chết!
Mỗi lần Âu Dương nói đến lúc này, trên mặt cũng không dễ chịu, bởi vì Âu Dương luôn nhớ đến bốn chữ "không oán không hận" trước khi Yên Nhiên nhắm mắt.
Khi Sở Yên Nhiên chết nói với hắn không oán không hận, khi Lý Uyển Như chết cũng nói với hắn không oán không hận, nhưng xét đến cùng mình vẫn là người sai nhiều nhất, là mình không nói rõ với các nàng trước khi mọi chuyện xảy ra.
Đối với Sở Yên Nhiên, kỳ thực từ lúc ban đầu Âu Dương vẫn duy trì một phần cảnh giác, Âu Dương luôn nghĩ mình rất thông minh, hắn luôn nghĩ Sở Yên Nhiên có thể sẽ là một quân cờ, nhưng cuối cùng hắn đã biết, Sở Yên Nhiên thật sự là một quân cờ, nhưng người hạ cờ lại là hắn, hắn đã từng bước hủy diệt quân cờ này.
Còn Lý Uyển Như thì sao? Không sai, ban đầu Lý Uyển Như xác thực cảm động Âu Dương, nhưng Âu Dương lại sai hoàn toàn, Âu Dương bỏ qua một điểm, cảm tình không phải cảm động, chỉ khác nhau một chữ lại cách biệt lớn như vậy.
Cuộc đời hắn có ba nữ nhân gắn bó với mình, người đầu tiên chính là Vệ Thi. Ban đầu Âu Dương cũng không để ý đến nữ vương hồn tộc, nhưng cuối cùng Âu Dương lại phát hiện, thì ra Vệ Thi đã len lỏi vào trái tim của hắn từ lúc nào, khiến hắn muốn bỏ cũng không bỏ được.
Sau này khi hắn gặp Lý Uyển Như, vì truy tìm cước bộ của mình tiến vào tiên giới, sau này khi mình nghèo túng nhất, dứt khoát từ bỏ tất cả gắn kết với mình. Tình cảm này thật sự cảm động Âu Dương, nhưng Âu Dương chỉ độc có chuyện tình cảm là thiếu quyết đoán. Nếu hắn có thể quyết đoán nói cho Lý Uyển Như cảm giác của hắn, như vậy hắn có thể làm tổn thương Lý Uyển Như rất sâu sắc, nhưng sẽ không từng bước đi đến tình cảnh cuối cùng đó.
- Đã chết
Vân Sinh công chúa nhìn Âu Dương, nàng có thể nghe ra, khi nam nhân này nói hai chữ "Đã chết", trong lòng hắn có cảm giác hổ thẹn! Không sai, chỉ là hổ thẹn mà thôi. Sự hổ thẹn này phảng phất khiến Vân Sinh công chúa minh bạch cái gì đó, nàng nhìn Âu Dương nói:
- Ta có chút lý giải ý tứ của ngươi. Nàng đối với ngươi có lẽ rất quan trọng, xem như là người thân của ngươi, nhưng lại không phải nữ nhân của ngươi, đúng không!
- Không sai! Chính là như vậy!
Lời nói của Vân Sinh công chúa khiến ánh mắt Âu Dương sáng ngời, sau đó hắn nhìn Vân Sinh công chúa nói:
- Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là để nàng có thể có hạnh phúc của mình!
- Kỳ thực nàng đã rất hạnh phúc!
Khi Vân Sinh công chúa nói những lời này, trên mặt mang theo vẻ xinh đẹp. Nếu như không phải xác định Vân Sinh công chúa không khôi phục ký ức, lúc này Âu Dương thậm chí tưởng nàng là Sở Yên Nhiên. Bởi vì cảm giác xinh đẹp vừa rồi chính là dáng dấp của Sở Yên Nhiên trước kia.
- Vì sao nói như vậy?
Trong lòng Âu Dương có chút chấn động nhìn Vân Sinh công chúa, lúc này Vân Sinh công chúa phảng phất như biến thành Sở Yên Nhiên, ngồi bên cạnh hắn. Loại nhãn thần này cũng không phải loại nhãn thần ngốc tự nhiên của công chúa, mà là một loại cảm giác có trí sâu sắc, loại cảm giác này khiến Âu Dương cảm thấy có chút nguy hiểm và sợ hãi.
Nguy hiểm là cái gì, Âu Dương không biết, nhưng Âu Dương biết mình sợ hãi cái gì. Âu Dương sợ hãi Vân Sinh công chúa cũng chính là Sở Yên Nhiên nhớ lại những chuyện phải trái kiếp trước của mình. Âu Dương không biết khi đối mặt với Sở Yên Nhiên mình nên nói cái gì. Đối mặt với Vân Sinh công chúa mình có nghĩ cái gì nói cái đó, nhưng đối mặt với Sở Yên Nhiên hắn lại không làm được.
- Hạnh phúc của một người cũng không nhất định là những thứ ngươi tưởng tượng, có thể có một người thật tâm yêu nàng chính là hạnh phúc lớn nhất. Nhưng xem ra ngươi thật tâm yêu nàng, đúng không. Chỉ có điều tình yêu này không phải loại tình cảm nam nữ, mà là một loại giống như tình thân, kỳ thực như vậy cũng là đủ rồi, cho nên ta mới nói, nàng là một người hạnh phúc!
Vân Sinh công chúa nhìn thẳng Âu Dương, ngược lại khiến Âu Dương có chút ngại ngần.
- Không sai biệt lắm, đại khái chính như ngươi nói!
Âu Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Vân Sinh công chúa ngồi bên cạnh lại lặng lẽ huých cánh tay Âu Dương nói:
- Thần Tiễn đại nhân, ta lén chạy ra khỏi cung, bây giờ ta phải nhanh chóng trở về, bằng không phụ hoàng biết được, không biết sẽ như thế nào.
- Được, ta đưa ngươi về!
Âu Dương đứng dậy, trực tiếp bổ ra một thông đạo thông đến hoàng cung, nhưng Vân Sinh công chúa lại lắc đầu mỉm cười với Âu Dương, sau đó một mình chui xuống dưới đất biến mất.
- Thực sự là một nha đầu tinh quái....
Âu Dương nhìn tàn ảnh của Vân Sinh công chúa biến mất trên mặt đất, mỉm cười nằm xuống nóc nhà ngắm trời sao.