Âu Dương nói đến đây, đám người đối diện lần lượt thay đổi sắc mặt. Không ai ngờ được Âu Dương chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Vệ Thi giả này.
- Ha ha, ta đã nói, Âu Dương không thể nào ngã hai lần ở cùng một chỗ được. Thật ra lần trước Âu Dương đã nhìn thấu ta là ai. Chỉ có điều từ đầu đến cuối hắn lại không vạch trần. Còn lần này các ngươi còn định lừa gạt hắn, căn bản không thể nào làm được!
"Vệ Thi" nói xong, khuôn mặt bắt đầu xuất hiện biến hóa. Sau đó Trịnh Tú Nhi xuất hiện ở tại chỗ đó!
- Trịnh Tú Nhi, ta thật không ngờ được. Ngươi đúng là vẫn không nhìn thấu tất cả. Thật ra ngươi thật sự có thể quên đi tất cả. Với tư chất của ngươi có thể tiến thêm một bước nữa!
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi nói. Kẻ địch ban đầu này rốt cục vẫn đứng đối diện với mình.
- Thả xuống! Ha ha.
- Âu Dương, lời nói của ngươi thật ấu trĩ! Ngươi có thể thả xuống sao? Nếu như ngươi có thể thả xuống, vậy lúc trước ngươi đã không giết chết tất cả mọi người trong Trịnh gia chúng ta! Ngươi mới là kẻ cầm đầu. Hai tay của ngươi dính đầy máu tươi lại còn giả vờ từ bi nói với ta cái gì là tứ đại giai không. Ngươi mới là ma quỷ lớn nhất!
Con mắt Trịnh Tú Nhi đã biến thành huyết hồng. Rất rõ ràng, thù hận đã chôn vùi nàng.
- Đúng! Ta là ma quỷ lớn nhất. Có nguyên nhân ắt có quả! Ta giết cả nhà ngươi, nhưng ngươi có thể làm được gì? Ngươi ngoại trừ chơ một vài âm mưu quỷ kế tiểu nhân với ta, ngươi còn có thể làm được gì? Ngươi chỉ có thể bất lực đứng ở đó mà hò hét!
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi nói. Quá khứ thị thị phi phi như vậy Âu Dương biết nói cũng không rõ được.
Mặc dù là Trịnh Đan Đằng giết người trước, nhưng cuối cùng hắn lại diệt cả nhà người ta. Trịnh Tú Nhi tới Tiên giới cũng hại mình rất thảm. Dùng một câu nói ám muội để nói, hắn với Trịnh Tú Nhi căn bản không thể nói rõ là ai đúng ai sai. Dù sao đi nữa hai người hễ gặp nhau là đánh giết! Chính là cái dạng không chết không thôi!
- Ha ha ha ha! Rốt cuộc ngươi đã bộc lộ ra bộ mặt ác ma của ngươi! Ngươi cho rằng ngươi nắm chắc phần thắng sao? Nói cho ngươi biết, chẳng mấy chốc Thiên Vương sẽ tỉnh lại. Rất nhanh ngươi sẽ biết thế nào gọi là sống không bằng chết! Đến lúc đó ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ để ngươi tiến vào luân hồi. Sau đó ta sẽ khiến ngươi nếm thử cảm giác bị khổ vạn thế là thế nào. Mỗi ngày ta nhìn vẻ mặt thống khổ của ngươi. Ta muốn để tất cả mọi người nhìn thấy người từng là Tiễn Thần sau khi trải qua đau khổ vạn thế biến thành dáng vẻ một con súc sinh thế nào!
Mặt Trịnh Tú Nhi đã trở nên vặn vẹo. Con người chỉ vì thù hận từ bỏ tất cả thật sự rất đáng sợ...
Giờ phút này Âu Dương đột nhiên cảm giác nhìn Trịnh Tú Nhi thật sự đau xót. Một người chỉ sống trong bi ai trong cừu hận không có bất kỳ thứ gì khác thật sự rất đau xót...
Nhưng tương tự, từ trước đến nay Âu Dương cũng chưa từng cảm giác mình là một người tốt. Bởi vì Âu Dương biết, số máu nhuộm trên tay mình đủ để tạo thành một hải dương...
Âu Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấu gian kế. Khâu Vân Bình có nghĩ cũng không thể tưởng tượng được điều này. Sự thực bây giờ phát sinh trước mắt hắn, ngược lại trong lúc hắn nhất thời không biết nên làm như thế nào nữa!
- Ta không ở đây lãng phí thời gian cùng với các ngươi. Giao Vệ Thi ra ta sẽ tha cho Liễu Chân Ngôn một mạng. Bằng không cho nhận thi thể của hắn đi!
Âu Dương đã kéo căng dây cung, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.
- Âu Dương, ngươi rất mạnh. Nhưng năm người chúng ta ở đây, ngươi thật sự cho rằng chúng ta giao Vệ Thi vào trong tay ngươi, thì ngươi có thể dẫn đi được sao?
Khâu Vân Bình nhìn Âu Dương nói. Thật ra hắn cho rằng, nếu từng người trong số bọn họ đơn đả độc đấu với Âu Dương chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Nhưng bọn họ không ngốc tới mức yêu cầu đấu một mình với Âu Dương.
Một khi đấu võ chắc chắn một nhóm người hợp nhau tấn công. Nếu như vậy mặc dù Âu Dương mạnh hơn cũng không thể nào đồng thời đối mặt với năm người. Mặc dù Âu Dương có bản lĩnh lớn bằng trời, một người chạy trốn hẳn không sao.
Nếu như còn dẫn tới Vệ Thi, khả năng chạy trốn được thật sự không lớn lắm!
- Ngươi cần phải suy nghĩ về vấn đề này!
Âu Dương cười nhạt. Ngày hôm nay nếu dám đến đây, hắn cũng đã tính kỹ đường lui cho mình!
Liễu Chân Ngôn nhìn Âu Dương hắn đứng trên không trung. Hắn muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Dù sao mạng mình bị người khác nắm trong tay. Nếu như hiện tại mình còn lắm miệng, có thể một khắc sau, mạng của mình sẽ bị người ta lấy mất.
- Ngươi thắng!
Khâu Vân Bình quay về phía đám người đứng sau phân phó một câu. Sau đó mấy người lại dẫn theo một Vệ Thi khác cũng bị trói như thế từ phía xa đi tới. Lần này Âu Dương liếc mắt một cái đã có thể xác định đây chắc chắn chính là Vệ Thi.
Vẻ an tĩnh kia chỉ có một mình Vệ Thi mới có được. Ánh mắt giống như có thể hiểu rõ tất cả kia cũng chỉ có một mình Vệ Thi có thể có được.
Vệ Thi cũng không dừng lại bên cạnh đối phương. Khi dây trói trên người nàng được mở ra, nàng lập tức phi thân tới bên cạnh Âu Dương. Nàng không hề kêu khóc tỏ ra mình oan ức tới mức nào, mà lẳng lặng chờ Âu Dương phía sau, để Âu Dương vĩnh viễn biết sau lưng hắn luôn có một người. Người này mãi mãi cũng không muốn làm dây thừng ràng buộc hắn, mà chỉ là bến càng để hắn cặp vào sau một ngày mệt mỏi...
- Được rồi Âu Dương. Mục đích của ngươi đã đạt được. Ngươi...
Khâu Vân Bình còn chưa nói hết lời, một mũi tên của Âu Dương đã bắn ra. Mũi tên này giống như một con rồng độc nhất trên đời, trực tiếp xuyên qua lồng ngực Liễu Chân Ngôn ghim chặt Liễu Chân Ngôn xuống mặt đất!
Cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Còn không chờ bọn họ phản ứng, Âu Dương đã kéo Vệ Thi hóa thành một tia chớp màu đen trốn đi thật xa!
- Thật có lỗi, ta nói dối!
Đây là giọng nói của Âu Dương của từ phía xa truyền đến. Âm thanh này lại khiến những người này đứng ngây ra tại chỗ!
Một cường giả tuyệt thế như vậy lại có thể nói ra mà không giữ lời sao? Cho dù là bất kỳ ai cũng không thể ngờ được, bất kỳ ai cũng không thể tin được mạnh như Tiễn Thần lại nói mà không giữ lời như vậy?
- Đuổi theo!
Lý Thu Linh căm tức nhìn lên bầu trời. Nàng cầm lấy chiến chuy của mình xông lên phía trước. Nhưng Khâu Vân Bình lại lắc đầu ra hiệu nàng trở về!
- Đã muộn rồi. Nếu như hắn không giết Chân Ngôn, thật ra chúng ta có một người có thể đuổi kịp được hắn. Nhưng vừa nãy trong nháy mắt ngắn ngủi kia, t hắn đã ở ngoài ngàn dặm xé nát hư không trốn vào trong hư không rời đi...
Khâu Vân Bình bỗng nhiên phát hiện, dường như Âu Dương đã đoán được tất cả. Hắn đã nghĩ tới chuyện Âu Dương sẽ nhanh chóng chạy trốn. Hắn đã chuẩn bị xong đối sách từ lâu.
Phất trần trong tay Khâu Vân Bình chính là một pháp bảo siêu cấp. Phất trần này có năng lực tập trung hư không.