Editor : Semii 세미
Mặc dù lấy lại di động, nhưng sắc mặt Hạ Kỳ hoàn toàn trắng bệch, thậm chí còn trắng hơn so với vừa rồi.
Có một sự yên lặng giữa hai người.
Quân Cẩn Ngôn lặng lặng đứng đó không nói lời nào, mà tâm trí Hạ Kỳ đang hỗn loạn tự nhiên cũng không nói gì thêm.
Một lúc lâu sau Hạ Kỳ mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện lúc này hai người đang đứng ở cổng chung cư. Nhân viên bảo an đứng ở cổng đã dùng ánh mắt kỳ quái quan sát bọn họ rất lâu.
"Rời khỏi đây trước đã." Cô nói, nhưng vừa mới bước được hai bước thì bị Quân Cẩn Ngôn kéo lại.
"Diệp Nam Khanh tại sao lại gọi điện thoại cho em?" Anh lạnh lùng hỏi, ngón tay nắm lấy cổ tay cô, càng ngày càng dùng sức.
"Đau!" Hạ Kỳ hét nhỏ một tiếng, lông mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Phần cổ tay bị anh nắm chặt đã đỏ lên một đường.
"Anh buông tay trước đã." Cô vừa nói vừa xoay cổ tay, lại cảm thấy anh bóp càng chặt hơn.
Cùng đau hơn nhiều.
"Nhưng là tôi hết lần này tới lần khác đều không muốn buông ra." Anh nhỏ giọng, bất ngờ nhấc cổ tay cô đưa lên môi. Anh vươn đầu lưỡi, liếʍ ɭáρ phần bị đỏ.
Cổ tay lập tức cảm thấy nóng bỏng. Hạ Kỳ thậm chí còn không biết cảm giác nóng này là bởi vì đau đớn hay bởi vì bị Quân Cẩn Ngôn liếm.
"Anh..." Cô há hốc miệng, nhưng cổ tay lại không dám động đậy.
Bên trong đôi mắt của Quân Cẩn Ngôn đang nhìn chằm chặp cô, ánh mắt sắc bén như dao, giống như muốn nhìn xuyên thấu tâm can cô, lộ ra vẻ vô cùng nguy hiểm.
"Tôi không biết." Cô hít sâu một hơi, hàm răng cắn cắn môi dưới.
Đây là nói thật, cô thật sự không biết Diệp Nam Khanh vì sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô. Nói chính xác hơn thì cuộc điện thoại này còn không phải cô trả lời. Từ đầu tới đuôi, cô còn không có cơ hội nói chuyện với Diệp Nam Khanh.
Hàm răng của anh đặt ở cổ tay côm phảng phất như muốn cắn nát da thịt cô. "Vậy em vừa rồi không muốn nói 'được' là bởi vì Diệp Nam Khanh sao?"
"Không phải." Cô nhanh chóng đáp.
"Vậy bởi vì cái gì?"
Giờ phút này, giọng nói của anh vừa lạnh lùng vừa trống rỗng. Cảm giác nguy hiểm bao bọc xung quanh giống như chỉ cần cô trả một sai một cái cả cô và anh đều sẽ đồng quy vu tận.
Cổ họng của Hạ Kỳ cực kì khô khốc, cô cắn cánh môi, đang nghĩ nên trả lời Quân Cẩn Ngôn như thế nào. Chuông điện thoại di động lại lần nữa bất ngờ vang lên.
Quân Cẩn Ngôn chậm rãi ngồi thẳng lên, lôi điện thoại từ trong túi ra, ấn nút trả lời. Chỉ là ánh mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, đến mắt cũng không nháy.
"... Được, tôi đã biết... Tôi sẽ đến đúng giờ..." Anh đáp đơn giản vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
"Nếu như anh bận việc thì tôi đi trước đây." Hạ Kỳ liên tục muốn rời khỏi, thế nhưng lần nữa lại bị Quân Cẩn Ngôn kéo lại.
"Không cho phép đi!" Anh hung hăng nói. "Nếu em không trả lời câu hỏi của tôi thì chỗ nào cũng không được đi, càng không cho phép rời khỏi tầm mắt của tôi!"
Cái gì?! Cô sững sờ, cả người đã bị anh kéo về phía chiếc xe anh dừng ở cách đó không xa.
Hạ Kỳ cả người giống như bao cát bị Quân Cẩn Ngôn nhét vào trong xe. Sau khi thắt dây an toàn cho cô xong anh mới ngồi về ghế lái.