Editor : Chè Xôi Nước
Beta-er: Jiully
"Đi thì cũng đã đi rồi." Anh cúi đầu khẽ cụng vào trán cô , ánh mắt ấm áp. "Để như vậy đi, anh ôm em cả đời cũng được."
Cô ngẩn ngơ một lúc.
Khóe miệng anh cong lên "Bây giờ em giống như chỉ có thể dựa vào anh , không thể đi, chỗ nào cũng không đi được."
Anh cười tươi, nhìn người trong lòng mình có hơi trẻ con một tí nhưng lại rất đáng yêu, vẻ đẹp kiều diễm khiến ai nhìn vào cũng khó rời mắt.
Tâm trạng lúc này của cô hơi rối loạn.
Anh cẩn thận đặt cô vào trong xe. Cô nói "Anh nói với người ở chỗ vừa rồi đem giày tôi để quên đến cho tôi đi, giày hơi ướt chứ không có bị gì cả, về phòng tôi sẽ thay đôi khác."
"Em nhất định phải mang giày?" Anh hỏi.
"Vâng." cô gật đầu khẳng định.
Không thể nào để anh ôm chân không một mạch như vậy mà đi đến phòng ngủ được.Như vậy nhìn có vẻ không hợp lắm.
Anh cẩn thận ôm cô vào trong một quầy giày có tiếng ở đó, hai bên tai cô lúc này đã đỏ ửng lên hết rồi. Tất cả mọi người ở đó đều dùng ánh mắt dò xét hướng về phía hai người.
"Em thích đôi nào."Anh hỏi qua ý kiến của cô
"Tùy ý......" khi cô thốt ra lời vừa rồi mới cảm thấy mình đã nói sai, có khả năng chỗ này cũng là do anh sở hữu vì Quân thị lớn như vậy mà, cô nhìn xung quanh chỉ về một đôi giày ở gần đó, "Đôi này có vẻ được, lấy đôi này đi."
"Xin hỏi tiểu thư mang giày size bao nhiêu ạ?" nhân viên ở đó lên tiếng hỏi.
"Số 36." Hạ Kỳ trả lời.
"Dạ, xin tiểu thư chờ một lát." nhân viên ở đó lấy đôi số 36 ra, đang định đưa cho Hạ Kỳ thì anh nhanh tay cầm lấy đôi giày trước cô.
"Tiểu thư, cô có được người bạn trai rất tốt." Nhân viên ở đó dùng ánh mắt hâm mộ mà nói với cô.
Người ngoài nhìn vô ai cũng nghĩ "Anh" là bạn trai của cô.Hạ Kỳ ngơ ngẩn nhìn người trước mặt đang chăm chú mang giày cho cô.
Tính đến hôm nay đây là lần thứ hai anh quỳ trước mặt cô rồi, lần đầu tiên là tháo giày ra giúp cô, còn lần này là mang giày cho cô.
Từ trước đến giờ cô luôn coi anh giống như một người tuỳ hứng, anh đối với cô cũng giống như là hứng thú với một món đồ chơi không dễ dàng buông tay mà thôi
Cô không thể phân biệt rõ người trước mặt mình bây giờ đang suy nghĩ gì nữa!
Người có thể vì cô như vậy, chắc là chỉ có mỗi anh !
Mang giày xong anh và cô đi đến bãi đổ xe, "Hôm nào em sẽ gửi tiền giày lại cho anh ,giờ em về trường trước." cô cảm giác cả ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện cần phải bình tĩnh lại trong đầu bây giờ đang rối tung cả lên.
Cô bất ngờ với hành động của anh, thấy bờ môi mỏng khẽ nói "Em đối với anh ta là loại tình cảm gì?"
"Người nào?" cô không hiểu người anh đang hỏi tới là ai.
Ba chữ "Diệp Nam Khanh" khi anh nói ra giọng liền trở nên lạnh lùng
Bỗng nhiên thân thể cô trở nên cứng đờ ,nghĩ ngay tới anh túm cô lại để bắt cô đi dự tiệc chung. Thì ra là muốn biết đáp án