Editor : Semii
Lúc này Hạ Kỳ cùng Lục Tiểu Nhứ đương nhiên không biết, người tạm nghỉ học kia chính là nữ sinh đêm hôm đó đã chụp ảnh Quân Cẩn Ngôn và Hạ Kỳ ngủ cạnh nhau. Còn người nữ sinh kia đắc tội không ai khác chính là Quân Cẩn Ngôn.
—— ——
Nhà cũ Quân gia.
Thời điểm Quân Cẩn Ngôn quay về nhà cũ, người giúp việc liền cho biết "Tam thiếu gia, lão gia tử phân phó nói thiếu gia đến thì lên thư phòng gặp ngài ấy."
Lão gia tử trong lời của người giúp việc là chỉ ông nội của Quân Cẩn Ngôn, người nắm quyền hành lớn nhất của Quân gia lúc này: Quân Hồng Đào.
Lúc Quân Cẩn Ngôn đi vào thư phòng , Quân lão gia tử đang cầm bút lông, viết chữ lên giấy tuyên.
"Ông nội." Quân Cẩn Ngôn nhàn nhạt mở miệng.
Quân lão gia tử không ngẩng đầu, chỉ là nói. "Tới rồi à."
Quân lão gia tử tiếp tục viết chữ, mà Quân Cẩn Ngôn cũng chỉ đứng yên tĩnh ở một bên, không tiếp tục lên tiếng.
Chừng 15 phút sau, Quân lão gia tử cuối cùng cũng buông bút lông xuống, nhìn thoáng qua đứa cháu này: ánh mắt của đối phương giống như đang nhìn người, nhưng cũng giống như chẳng nhìn thấy ai. Vẻ mặt không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, cứ vậy đứng thẳng —— dáng đứng thưởng thấy của người trong Quân gia,
Quân lão gia tử trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Ông có ba người cháu trai, người làm ông cảm thấy khó hiểu nhất chính là đứa trước mắt này, bởi vì anh dường như điều gì cũng không tính toán.
Có điều, vẫn có một số điểm hiểu rõ, chẳng hạn như năm sáu tuổi anh đã quen biết một cô bé. Chỉ cần là những chuyện liên quan đến cô bé đó đều có thể dễ dàng ảnh hưởng đến anh.
"Vâng." Mặc dù anh không có chủ động nói chuyện này với người nhà, nhưng dù anh không nói thì cũng sẽ có người nói. Quân Cẩn Ngôn không hề cảm thấy khó hiểu vì sao Quân lão gia tử lại biết.
"Có tính toán gì hay không?" Quân lão gia tử tiếp tục hỏi.
"Muốn giữ cô ấy ở bên cạnh con."
"Con bé đó cũng nghĩ như vậy?"
Quân Cẩn Ngôn nhếch môi không trả lời. Quân lão gia tử nhìn lên, phát giác được hóa ra con bé kia căn bản không có nghĩ giống vậy!
"Nếu đã thích còn bé như vậy, vì sao lúc trước lại thả đi?"
"Bởi vì cô ấy muốn."
Quân Cẩn Ngôn nói một cách hiển nhiên khiến Quân lão gia tử tức muốn giậm chân.
"Nếu như nó hiện tại vẫn muốn rời đi, con cũng lại buông ra sao?"
Quân Cẩn Ngôn lại lần nữa nhếch môi, không trả lời.
"Con bé Hạ Kỳ không thích hợp với con." Quân lão gia tử đưa ra kết luận. Ông không muốn nhìn thấy cháu của mình trong tương lai vì tình mà khổ sở.
Người của Quân gia xưa nay ai cũng rất cứng đầu.
Quân Cẩn Ngôn như cũ thờ ơ nói "Thích hợp hay không, con đều muốn." Giọng nói không hề có chút khoan nhượng nào.
Quân lão gia tử đột nhiên cảm thấy bất lực, có lẽ gọi Quân Cẩn Ngôn vào thư phòng nói chuyện này chính là một sai lầm. "Được rồi, con đi ra ngoài trước đi."
Quân Cẩn Ngôn vừa rời thư phòng, Quân lão gia tử ngồi xuống ghế bắt đầu rơi vào lấy trầm tư. Qua một lúc lâu, Quân lão gia tử cầm điện thoại trên bạn, gọi cho một dãy số, "Đi điều tra thông tin của con bé Hạ Kỳ kia, tôi muốn tất cả tư liệu về con bé mấy năm nay."
—— ——
Từ khi Hạ Kỳ quyết định muốn cùng Quân Cẩn Ngôn chính thức ở cạnh nhau, tâm lý muốn kháng cự ở cũng Quân Cẩn Ngôn trước đây dường như cũng đang từ từ thay đổi.
Hạ Kỳ nghĩ, nếu xét về phương diện bạn trai thì Quân Cẩn Ngôn thật sự là người phù hợp.