Mặc dù được A Viễn bí mật đào tạo nhưng khả năng làm việc của Tả Thiên vẫn không cải thiện. Để nâng cao hiệu suất của mọi người, chị dâu và cô út vô hình chung cùng đi đến một đồng thuận, tuyệt đối không để Tả Thiên làm một mình. Hoặc là hợp tác cùng chị dâu, hoặc làm trợ thủ cho cô út. Tuy nhiên, sự vụng về của Tả Thiên vẫn thường chọc cười chị dâu, khiến cô em gái phát điên.
Ngoại trừ "dạy thêm" cho Tiểu Bình vào buổi tối, thời gian rảnh rỗi trong ngày của Tả Thiên vẫn tương đối nhiều. Ở vùng núi này không có trò giải trí, rảnh rỗi quá là điều kinh khủng. Đôi khi Tả Thiên đành phải chơi với Tiểu Linh mấy trò trẻ con.
A Viễn trên núi trở về mang theo một chiếc radio cho Tả Thiên. Chiếc radio cũ, mất nút chỉnh kênh, A Viễn loay hoay hồi lâu mới tìm thấy kênh tin tức của đài phát thanh nhân dân trung ương. Có thể nghe tin tức mới nhất của thế giới bên ngoài, khiến Tả Thiên rất vui, luôn mang theo bên người. A Viễn còn chu đáo mua cho Tả Thiên một cặp pin mới đủ cho cô nghe rất lâu.
Cô út phàn nàn sau lưng với chị dâu rằng anh hai bất công, nói cô ta khó chịu vì tiếng radio. Chị dâu cười bảo cô ta ganh tỵ với chị dâu thứ, xem ra không giữ được cô em chồng trong nhà nữa rồi.
Có radio làm bạn, thời gian ở nhà trôi qua nhanh hơn. A Viễn thường nghe tiếng Tả Thiên vừa làm việc vừa ngâm nga ca khúc nào đó. Mặc dù mọi thứ vẫn diễn ra không mấy tốt đẹp, nhưng Tả Thiên không còn cố chấp với bản thân. Nhìn Tả Thiên ngày càng thoải mái, A Viễn cũng vui vẻ lây.
Đã đến thời điểm cấy lúa, A Viễn không chở xe gạch mà ở nhà giúp anh cả chăm sóc ruộng bậc thang. Vào các buổi trưa hàng ngày, Tả Thiên cùng chị dâu thường đưa cơm lên cho anh em họ. Tiểu Linh cũng mè nheo đòi theo. Cô bé câm có khuôn mặt xinh xắn giống A Viễn, mang lại cảm giác vừa gần gũi vừa cảm thương cho Tả Thiên. Tiểu Linh cũng rất mến thím dâu xinh đẹp, thường xuyên đòi Tả Thiên bế khi đi đường.
Chị dâu thấy Tả Thiên ôm Tiểu Linh lên núi một cách khó khăn, cảm thấy ngượng ngùng, ra hiệu bảo Tiểu Linh xuống. Tiểu Linh uốn éo bám lấy Tả Thiên không chịu. Tả Thiên ôm con bé, nói:
"Không sao đâu, em bế được. Em thích bế Tiểu Linh mà. Đúng không, nhóc?" Cô hôn một cái lên mặt Tiểu Linh. Tiểu Linh bật cười.
Chị dâu thấy cô thích trẻ con, hỏi: "Sao? Có tin tức gì chưa?"
"Tin tức gì ạ?" Tả Thiên ngơ ngác, nhất thời ngây người.
"Ôi dào, còn tin gì nữa, là mang thai đó."
Tả Thiên giật mình, lập tức lắc đầu.
"Cũng đúng, sức khỏe A Viễn chưa hồi phục hẳn, có lẽ không nhanh như vậy. Chú thím còn trẻ, không lo."
Tả Thiên không lên tiếng, bế Tiểu Linh, tập trung xuống dưới chân.
Chị dâu đang tìm chủ đề, không cần Tả Thiên trả lời: "Dì Tư bảo, mùa này mang thai là hợp nhất. Mùa xuân tốt cho người lớn và trẻ nhỏ, lớn rất nhanh. Cha và A Ly cũng hy vọng chú thím sớm có thai và sinh một thằng cu kháu khỉnh."
Tả Thiên cảm thấy tay như rời ra, sợ không thể giữ được Tiểu Linh, liền dụ dỗ đặt con bé xuống dắt đi.
"Chị dâu, chị có nghĩ, nếu người phụ nữ mang thai và sinh con sẽ không còn ý gì khác nữa đúng không?" Tả Thiên thận trọng hỏi.
"Đương nhiên, sinh con ra, cả đời không thay đổi, còn có ý gì khác được nữa?" Chị dâu dường như không nhận ra ý tứ trong câu nói của Tả Thiên.
"Ngày trước, khi mang thai Tiểu Bình chị nghĩ gì? Cứ như vậy cam tâm tình nguyện ở lại à?"
Chị dâu ngạc nhiên nhìn Tả Thiên: "Vẫn muốn trốn sao?"
Tả Thiên cười gượng lắc đầu: "Chỉ là không cam lòng."
Chị dâu yên tâm, nói tiếp: "Không cam lòng thì sao. Tôi không biết người thành phố các cô thế nào. Phụ nữ qua một đời chồng ở chỗ chúng tôi đều không có cuộc sống tốt đẹp. Chỉ có thể lấy đàn ông góa vợ, làm mẹ kế của người khác thà làm mẹ của chính những đứa con mình đẻ ra còn hơn. Cô cứ sinh con đi rồi sẽ hiểu, muốn vứt bỏ miếng thịt mình tách ra, trái tim sẽ đau đớn lắm."
Từ xa nhìn thấy bóng dáng hai anh em A Viễn, chị dâu không nói nữa. Tả Thiên im lặng theo sau. Chỉ có Tiểu Linh là vô tư, vui vẻ chơi đùa với những bông hoa dại trong tay.
A Viễn và anh trai ăn uống qua quýt. Tả Thiên vừa vuốt tóc Tiểu Linh, vừa nhìn A Viễn ăn cơm. Trong lòng nghĩ: "Mình muốn có con với người đàn ông này không? Làm mẹ của con anh ấy, đưa cơm cho anh ấy, sau đó sống cả đời với anh ấy?"
A Viễn vừa ăn, vừa nghi ngờ sờ mặt: "Em nhìn gì thế? Mặt tôi bị bẩn à?"
Tả Thiên thản nhiên trả lời: "Thấy anh đẹp trai."
A Viễn sặc cơm, mặt đỏ bừng.
Chị dâu bật cười, đẩy chồng mình, muốn anh ta nhìn dáng vẻ xấu hổ của A Viễn. Anh cả cũng cười theo.
A Viễn ho một hồi mới dừng lại, đỏ mặt nói với Tả Thiên: "Vợ ơi là vợ."
Tả Thiên cũng không ngừng cười thầm nhưng ngoài mặt lại giả vờ ngây thơ: "Sao nào, anh đẹp trai vậy mà không để tôi khen?"
A Viễn làm bộ định đánh, cô cười dẫn theo Tiểu Linh chạy biến.
A Viễn phớt lờ, ngượng ngùng kết thúc bữa ăn. Tả Thiên vẫn nhìn anh, cảm thấy nét xấu hổ của A Viễn vô cùng dễ thương. Anh giống như những người bạn đồng môn hướng nội đẹp trai trong trường mình, kích thích bản năng làm mẹ của các nữ sinh, khiến người ta không kìm được muốn trêu chọc.
Anh cả và chị dâu ngồi bên im lặng nhìn họ. Đợi A Viễn ăn xong, anh cả nháy mắt với chị dâu, chị dâu hiểu ý, bảo A Viễn: "Chú với Thiên Thiên đưa Tiểu Linh về đi. Chiều nay vợ chồng tôi sẽ làm cho xong mảnh đất này. Chú về bảo cô út nấu cơm nhé."
Ban đầu A Viễn không chịu. Đến khi chị dâu hất cằm về phía Thiên Thiên, bấy giờ A Viễn mới hiểu ý đồ của vợ chồng anh cả. Anh rửa tay chân, thu dọn bát đũa, sau đó dắt Tả Thiên, còn Tả Thiên bế Tiểu Linh, chậm rãi về nhà.
Tâm trạng ba người rất vui vẻ. Mặc Tiểu Linh đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thi thoảng A Viễn lại liếc nhìn Tả Thiên, mang theo ý cười.
Tả Thiên không chớp mắt, nhìn phía trước, dùng lời của A Viễn hỏi anh: "Nhìn gì thế, mặt tôi dính bẩn à?"
"Trông em rất xinh." A Viễn nín cười.
Tả Thiên nghĩ thầm, muốn thấy tôi đỏ mặt hả, nhầm rồi nhé. Cô ngẩng đầu: "Tất nhiên rồi, tôi là hoa khôi số một của trường mà lại."
A Viễn lấy tay xoa xoa mặt cô: "Da mặt dày thật." Tiểu Linh học theo.
"Tôi không nói dối. Có bài đăng trên trang web của trường về việc bình chọn hoa khôi giảng đường, tôi là người có lượt bình chọn cao nhất." Tả Thiên không ngại kể chuyện trường lớp cho A Viễn nghe.
"Tôi có bảo không tin đâu." A Viễn ngẫm nghĩ: "Mà đăng cái gì cơ?"
"Là thông báo ấy."
"À."
"A Viễn, không khí trên núi tốt thật, rất trong lành."
"Ừ. Tôi cũng thích sống trên núi, rất yên tĩnh, không nhốn nháo như dưới thị trấn, nào máy kéo, xe gắn máy. Tôi không thích chút nào."
"Cho nên lúc xuống núi làm việc, hàng ngày anh đều về nhà ngủ?"
"Ở dưới núi, tôi cũng không ngủ được."
"Anh lên núi xuống núi mất bao lâu?"
"Lên núi mất gần tiếng rưỡi. Xuống núi thì nhanh hơn, một tiếng thôi. Nếu trời mưa tuyết rơi đường không dễ đi, mất thời gian hơn nhiều."
Rẽ qua khúc quanh, vào một khe núi, dưới chân là vách đá, đối diện là ngọn núi to. A Viễn bảo cô, nói chuyện ở đây sẽ có tiếng vọng. Tả Thiên hào hứng bắc tay lên miệng, hét to: "A!!!"
Một lát sau, có tiếng "A!!!!" vọng đến. Tả Thiên kéo A Viễn lên trước: "Có tiếng vang thật. Anh hét một câu đi."
A Viễn thấy cô thích thú, cũng "A!!!" một tiếng.
Tả Thiên lại hô: "Tôi là Tả Thiên." rồi huých A Viễn.
A Viễn bất lực, hô tiếp: "Tôi là Vương Chí Viễn."
Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn, không hiểu họ đang làm gì.
"Tôi là người vĩ đại nhất." Tả Thiên vui quên trời đất.
"Tôi cũng vĩ đại."
"Tôi là phụ nữ."
"Tôi là đàn ông."
"Tôi thích ngủ."
"Tôi thích Thiên Thiên."
Tả Thiên sửng sốt, ngây người nhìn A Viễn.
Lúc đầu, A Viễn còn ngượng ngùng nhưng càng về sau, ánh mắt của anh càng trở nên cương quyết. Anh đáp lại cái nhìn của Tả Thiên.
"Tôi thích em, Thiên Thiên." A Viễn nói một cách nghiêm túc.
Tả Thiên đã được rất nhiều đàn ông tỏ tình nhưng không hiểu sao câu nói của A Viễn lại bóp nghẹt lấy cô, khiến cô không thể đáp lời.
Cô chớp chớp mắt, bối rối nhìn A Viễn.
Bàn tay thô ráp của A Viễn vuốt ve khuôn mặt cô, đợi cô ngừng chớp mắt, nhắc lại: "Anh thích em, Thiên Thiên."
Tả Thiên cảm thấy nghẹt mũi, cô vội đưa tay lên xoa, cúi đầu dắt Tiểu Linh đi tiếp. Tiểu Linh không chịu, muốn Tả Thiên bế. A Viễn nhấc Tiểu Linh lên vai, tay phải dắt theo Tả Thiên. Tả Thiên hất ra, A Viễn một mực bắt lấy, không cho cô giãy dụa, tiếp tục lên đường về nhà.
Ngoại trừ "dạy thêm" cho Tiểu Bình vào buổi tối, thời gian rảnh rỗi trong ngày của Tả Thiên vẫn tương đối nhiều. Ở vùng núi này không có trò giải trí, rảnh rỗi quá là điều kinh khủng. Đôi khi Tả Thiên đành phải chơi với Tiểu Linh mấy trò trẻ con.
A Viễn trên núi trở về mang theo một chiếc radio cho Tả Thiên. Chiếc radio cũ, mất nút chỉnh kênh, A Viễn loay hoay hồi lâu mới tìm thấy kênh tin tức của đài phát thanh nhân dân trung ương. Có thể nghe tin tức mới nhất của thế giới bên ngoài, khiến Tả Thiên rất vui, luôn mang theo bên người. A Viễn còn chu đáo mua cho Tả Thiên một cặp pin mới đủ cho cô nghe rất lâu.
Cô út phàn nàn sau lưng với chị dâu rằng anh hai bất công, nói cô ta khó chịu vì tiếng radio. Chị dâu cười bảo cô ta ganh tỵ với chị dâu thứ, xem ra không giữ được cô em chồng trong nhà nữa rồi.
Có radio làm bạn, thời gian ở nhà trôi qua nhanh hơn. A Viễn thường nghe tiếng Tả Thiên vừa làm việc vừa ngâm nga ca khúc nào đó. Mặc dù mọi thứ vẫn diễn ra không mấy tốt đẹp, nhưng Tả Thiên không còn cố chấp với bản thân. Nhìn Tả Thiên ngày càng thoải mái, A Viễn cũng vui vẻ lây.
Đã đến thời điểm cấy lúa, A Viễn không chở xe gạch mà ở nhà giúp anh cả chăm sóc ruộng bậc thang. Vào các buổi trưa hàng ngày, Tả Thiên cùng chị dâu thường đưa cơm lên cho anh em họ. Tiểu Linh cũng mè nheo đòi theo. Cô bé câm có khuôn mặt xinh xắn giống A Viễn, mang lại cảm giác vừa gần gũi vừa cảm thương cho Tả Thiên. Tiểu Linh cũng rất mến thím dâu xinh đẹp, thường xuyên đòi Tả Thiên bế khi đi đường.
Chị dâu thấy Tả Thiên ôm Tiểu Linh lên núi một cách khó khăn, cảm thấy ngượng ngùng, ra hiệu bảo Tiểu Linh xuống. Tiểu Linh uốn éo bám lấy Tả Thiên không chịu. Tả Thiên ôm con bé, nói:
"Không sao đâu, em bế được. Em thích bế Tiểu Linh mà. Đúng không, nhóc?" Cô hôn một cái lên mặt Tiểu Linh. Tiểu Linh bật cười.
Chị dâu thấy cô thích trẻ con, hỏi: "Sao? Có tin tức gì chưa?"
"Tin tức gì ạ?" Tả Thiên ngơ ngác, nhất thời ngây người.
"Ôi dào, còn tin gì nữa, là mang thai đó."
Tả Thiên giật mình, lập tức lắc đầu.
"Cũng đúng, sức khỏe A Viễn chưa hồi phục hẳn, có lẽ không nhanh như vậy. Chú thím còn trẻ, không lo."
Tả Thiên không lên tiếng, bế Tiểu Linh, tập trung xuống dưới chân.
Chị dâu đang tìm chủ đề, không cần Tả Thiên trả lời: "Dì Tư bảo, mùa này mang thai là hợp nhất. Mùa xuân tốt cho người lớn và trẻ nhỏ, lớn rất nhanh. Cha và A Ly cũng hy vọng chú thím sớm có thai và sinh một thằng cu kháu khỉnh."
Tả Thiên cảm thấy tay như rời ra, sợ không thể giữ được Tiểu Linh, liền dụ dỗ đặt con bé xuống dắt đi.
"Chị dâu, chị có nghĩ, nếu người phụ nữ mang thai và sinh con sẽ không còn ý gì khác nữa đúng không?" Tả Thiên thận trọng hỏi.
"Đương nhiên, sinh con ra, cả đời không thay đổi, còn có ý gì khác được nữa?" Chị dâu dường như không nhận ra ý tứ trong câu nói của Tả Thiên.
"Ngày trước, khi mang thai Tiểu Bình chị nghĩ gì? Cứ như vậy cam tâm tình nguyện ở lại à?"
Chị dâu ngạc nhiên nhìn Tả Thiên: "Vẫn muốn trốn sao?"
Tả Thiên cười gượng lắc đầu: "Chỉ là không cam lòng."
Chị dâu yên tâm, nói tiếp: "Không cam lòng thì sao. Tôi không biết người thành phố các cô thế nào. Phụ nữ qua một đời chồng ở chỗ chúng tôi đều không có cuộc sống tốt đẹp. Chỉ có thể lấy đàn ông góa vợ, làm mẹ kế của người khác thà làm mẹ của chính những đứa con mình đẻ ra còn hơn. Cô cứ sinh con đi rồi sẽ hiểu, muốn vứt bỏ miếng thịt mình tách ra, trái tim sẽ đau đớn lắm."
Từ xa nhìn thấy bóng dáng hai anh em A Viễn, chị dâu không nói nữa. Tả Thiên im lặng theo sau. Chỉ có Tiểu Linh là vô tư, vui vẻ chơi đùa với những bông hoa dại trong tay.
A Viễn và anh trai ăn uống qua quýt. Tả Thiên vừa vuốt tóc Tiểu Linh, vừa nhìn A Viễn ăn cơm. Trong lòng nghĩ: "Mình muốn có con với người đàn ông này không? Làm mẹ của con anh ấy, đưa cơm cho anh ấy, sau đó sống cả đời với anh ấy?"
A Viễn vừa ăn, vừa nghi ngờ sờ mặt: "Em nhìn gì thế? Mặt tôi bị bẩn à?"
Tả Thiên thản nhiên trả lời: "Thấy anh đẹp trai."
A Viễn sặc cơm, mặt đỏ bừng.
Chị dâu bật cười, đẩy chồng mình, muốn anh ta nhìn dáng vẻ xấu hổ của A Viễn. Anh cả cũng cười theo.
A Viễn ho một hồi mới dừng lại, đỏ mặt nói với Tả Thiên: "Vợ ơi là vợ."
Tả Thiên cũng không ngừng cười thầm nhưng ngoài mặt lại giả vờ ngây thơ: "Sao nào, anh đẹp trai vậy mà không để tôi khen?"
A Viễn làm bộ định đánh, cô cười dẫn theo Tiểu Linh chạy biến.
A Viễn phớt lờ, ngượng ngùng kết thúc bữa ăn. Tả Thiên vẫn nhìn anh, cảm thấy nét xấu hổ của A Viễn vô cùng dễ thương. Anh giống như những người bạn đồng môn hướng nội đẹp trai trong trường mình, kích thích bản năng làm mẹ của các nữ sinh, khiến người ta không kìm được muốn trêu chọc.
Anh cả và chị dâu ngồi bên im lặng nhìn họ. Đợi A Viễn ăn xong, anh cả nháy mắt với chị dâu, chị dâu hiểu ý, bảo A Viễn: "Chú với Thiên Thiên đưa Tiểu Linh về đi. Chiều nay vợ chồng tôi sẽ làm cho xong mảnh đất này. Chú về bảo cô út nấu cơm nhé."
Ban đầu A Viễn không chịu. Đến khi chị dâu hất cằm về phía Thiên Thiên, bấy giờ A Viễn mới hiểu ý đồ của vợ chồng anh cả. Anh rửa tay chân, thu dọn bát đũa, sau đó dắt Tả Thiên, còn Tả Thiên bế Tiểu Linh, chậm rãi về nhà.
Tâm trạng ba người rất vui vẻ. Mặc Tiểu Linh đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, thi thoảng A Viễn lại liếc nhìn Tả Thiên, mang theo ý cười.
Tả Thiên không chớp mắt, nhìn phía trước, dùng lời của A Viễn hỏi anh: "Nhìn gì thế, mặt tôi dính bẩn à?"
"Trông em rất xinh." A Viễn nín cười.
Tả Thiên nghĩ thầm, muốn thấy tôi đỏ mặt hả, nhầm rồi nhé. Cô ngẩng đầu: "Tất nhiên rồi, tôi là hoa khôi số một của trường mà lại."
A Viễn lấy tay xoa xoa mặt cô: "Da mặt dày thật." Tiểu Linh học theo.
"Tôi không nói dối. Có bài đăng trên trang web của trường về việc bình chọn hoa khôi giảng đường, tôi là người có lượt bình chọn cao nhất." Tả Thiên không ngại kể chuyện trường lớp cho A Viễn nghe.
"Tôi có bảo không tin đâu." A Viễn ngẫm nghĩ: "Mà đăng cái gì cơ?"
"Là thông báo ấy."
"À."
"A Viễn, không khí trên núi tốt thật, rất trong lành."
"Ừ. Tôi cũng thích sống trên núi, rất yên tĩnh, không nhốn nháo như dưới thị trấn, nào máy kéo, xe gắn máy. Tôi không thích chút nào."
"Cho nên lúc xuống núi làm việc, hàng ngày anh đều về nhà ngủ?"
"Ở dưới núi, tôi cũng không ngủ được."
"Anh lên núi xuống núi mất bao lâu?"
"Lên núi mất gần tiếng rưỡi. Xuống núi thì nhanh hơn, một tiếng thôi. Nếu trời mưa tuyết rơi đường không dễ đi, mất thời gian hơn nhiều."
Rẽ qua khúc quanh, vào một khe núi, dưới chân là vách đá, đối diện là ngọn núi to. A Viễn bảo cô, nói chuyện ở đây sẽ có tiếng vọng. Tả Thiên hào hứng bắc tay lên miệng, hét to: "A!!!"
Một lát sau, có tiếng "A!!!!" vọng đến. Tả Thiên kéo A Viễn lên trước: "Có tiếng vang thật. Anh hét một câu đi."
A Viễn thấy cô thích thú, cũng "A!!!" một tiếng.
Tả Thiên lại hô: "Tôi là Tả Thiên." rồi huých A Viễn.
A Viễn bất lực, hô tiếp: "Tôi là Vương Chí Viễn."
Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn, không hiểu họ đang làm gì.
"Tôi là người vĩ đại nhất." Tả Thiên vui quên trời đất.
"Tôi cũng vĩ đại."
"Tôi là phụ nữ."
"Tôi là đàn ông."
"Tôi thích ngủ."
"Tôi thích Thiên Thiên."
Tả Thiên sửng sốt, ngây người nhìn A Viễn.
Lúc đầu, A Viễn còn ngượng ngùng nhưng càng về sau, ánh mắt của anh càng trở nên cương quyết. Anh đáp lại cái nhìn của Tả Thiên.
"Tôi thích em, Thiên Thiên." A Viễn nói một cách nghiêm túc.
Tả Thiên đã được rất nhiều đàn ông tỏ tình nhưng không hiểu sao câu nói của A Viễn lại bóp nghẹt lấy cô, khiến cô không thể đáp lời.
Cô chớp chớp mắt, bối rối nhìn A Viễn.
Bàn tay thô ráp của A Viễn vuốt ve khuôn mặt cô, đợi cô ngừng chớp mắt, nhắc lại: "Anh thích em, Thiên Thiên."
Tả Thiên cảm thấy nghẹt mũi, cô vội đưa tay lên xoa, cúi đầu dắt Tiểu Linh đi tiếp. Tiểu Linh không chịu, muốn Tả Thiên bế. A Viễn nhấc Tiểu Linh lên vai, tay phải dắt theo Tả Thiên. Tả Thiên hất ra, A Viễn một mực bắt lấy, không cho cô giãy dụa, tiếp tục lên đường về nhà.