"Thiên Thiên, hai chị em đang nói chuyện gì vậy?" A Viễn ngồi xuống bên cạnh Tả Thiên.
"Nói em đang mang bầu đứa thứ hai." A Thải đáp: "Anh chị cũng mau sinh đi. Cha mẹ đều đẹp như vậy, chắc đứa bé sẽ xinh xắn lắm."
"Đúng vậy, đúng vậy." Dì Tư gật đầu.
"Đâu chỉ xinh xắn, còn thông minh nữa chứ." Phúc Sinh góp vui: "Ai cũng bảo, vợ của A Viễn thông minh, chạy trốn xa nhất đó."
Dì Tư không kịp ngăn, trừng mắt lườm Phúc Sinh. Phúc Sinh thấy mẹ không vui, im bặt sờ mũi.
A Viễn và Tả Thiên không biết đáp lại thế nào.
Chú Tư rít thuốc lào òng ọc, sau đó bảo Phúc Sinh: "Kể chuyện hôm qua cho A Viễn nghe để cậu ấy cho ý kiến đi."
"Chuyện gì ạ?" A Viễn vội hỏi, chuyển hướng chủ đề.
Phúc Sinh hưng phấn: "Là thế này. Hôm qua em xuống xã bán thuốc, trước cửa công ty dược gặp một người. Ông ta thấy thuốc của em tốt liền đặt hàng. Giá cả cao hơn công ty dược mười tám tệ mỗi cân."
"Không trả bằng tiền giả đấy chứ? Công ty dược tuy trả giá thấp nhưng dù gì cũng là công ty của nhà nước, không dùng tiền giả." A Viễn nói.
"Em cũng lo vấn đề này. Ông ta bảo sẽ mở sổ tiết kiệm cho em ở quầy tín dụng xã, mật khẩu do em giữ. Ông ta chuyển tiền vào sổ, đến cuối năm em sẽ dùng mật khẩu để rút tiền. A Viễn, anh cảm thấy thế nào?"
"Cậu đồng ý rồi à?"
"Em chưa, hẹn lần sau gặp lại."
"Không có kiểu làm ăn nào dễ dàng như vậy đâu. Ngộ nhỡ ông ta lừa cậu thì sao?" A Viễn thận trọng trả lời.
Dì Tư nói chen vào: "Dì cũng nghĩ thế."
Phúc Sinh nôn nóng: "Ông ta lừa em làm gì? Số tiết kiệm đứng tên em, mật khẩu do em giữ, ông ta không có thẻ căn cước của em, một xu cũng khó lấy, sao phải lừa?"
A Viễn bị hỏi khó, nhưng quả thực không tìm ra điểm khúc mắc. Ngộ nhỡ là thật thì mỗi cân được trả thêm mười tám tệ sẽ là số tiền rất lớn. A Viễn khó mà ngăn cản.
Mọi người nhất thời im lặng, chỉ có tiếng hút thuốc của chú Tư.
Phúc Sinh hỏi A Viễn: "A Viễn, anh tính sao? Em cảm thấy ông ta không phải dạng người lừa đảo đâu."
"Tôi không biết, khó nói lắm."
"Nếu được thì anh làm cùng em đi? Chúng ta lợi nhuận chia đôi."
"Tôi làm cùng á?" A Viễn thoáng động lòng nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Phúc Sinh khuyến khích: "Em không tin ông ta lừa đảo. Ông ta chỉ có một mình, hai anh em ta sợ gì."
"Thiên Thiên, em nghĩ sao?" A Viễn đột nhiên hỏi Tả Thiên.
"Sao cơ?" Tả Thiên hoàn toàn không để tâm nghe chuyện.
Phúc Sinh kiên nhẫn kể lại một lần nữa. Tả Thiên nghe xong biết ngay là lừa đảo, có quá nhiều vụ gạt người như thế trong thành phố. Chúng được đưa tin trên tivi và báo chí hàng ngày. Nhưng rõ ràng ở nơi núi non hoang vu này vẫn có thị trường.
Nhìn ánh mắt háo hức của A Viễn và Phúc Sinh, cô thấy khó mở lời.
Cô suy nghĩ một lúc, hỏi: "Cậu là người mở sổ hay ông ta bắt cậu đưa thẻ căn cước để mở?"
Phúc Sinh không ngờ cô lại hỏi kỹ như vậy, trả lời ngập ngừng: "Là cùng ông ta đi mở."
"Tự cậu đặt mật khẩu sau đó đưa sổ cho ông ta à?"
Phúc Sinh gật đầu.
"Vậy làm thế nào cậu biết ông ta chuyển tiền vào sổ?"
"Ông ta bảo, mỗi lần giao hàng xong, ông ta sẽ chuyển tiền và đưa cho tôi xem số dư trong đó."
"Làm sao cậu biết được sổ ông ta cho xem chính là sổ mình đã mở?"
Phúc Sinh cho rằng cô đánh giá thấp chỉ số thông minh của mình, không vui đáp: "Tên của tôi viết trên sổ tiết kiệm."
"Nếu ông ta để một người khác cũng tên là Vương Phúc Sinh mở sổ rồi cho cậu xem số dư thì sao?"
Phúc Sinh ngây người, còn A Viễn thì nhìn Tả Thiên bằng ánh mắt sáng ngời.
"Ý chị ông ta là tên lừa đảo?" Phúc Sinh vô cùng chán nản.
"Không hẳn thế. Đó chỉ là một khả năng. Biết đâu ông ta thật sự muốn làm ăn với cậu."
Chú Tư lên tiếng: "Được rồi, không cần biết ông ta thành thật hay giả dối. Phúc Sinh, con khỏi cần gặp lại người ta nữa, chuyện này coi như xong."
Lúc Tả Thiên và A Viễn nắm tay nhau rời nhà chú Tư, Tả Thiên có cảm giác cảm xúc của A Viễn đang dâng trào. Tay cô bị anh nắm chặt, toát mồ hôi hột.
Sau khi đi được một đoạn, A Viễn hào hứng nói: "Thiên Thiên, em thông minh thật."
Tả Thiên tự giễu, nếu mình thật sự thông minh thì sẽ không bị bán đến đây. Nhưng điều này không hay ho gì để nói với A Viễn, cô đành trả lời qua loa: "Thông minh gì đâu."
"Sau lần em chạy trốn tôi biết ngay." A Viễn không quan tâm đến câu trả lời của cô: "Bọn Phúc Sinh và A Phong vẫn cười nhạo tôi về chuyện đó. Nhưng bọn họ không biết em thực sự rất thông minh. Nếu không, sẽ không thể chạy xa đến thế, khiến tôi phải nhờ A Côn hỗ trợ. Lần này, Phúc Sinh đã hiểu vợ của A Viễn lợi hại thế nào. Xem nó còn dám cười tôi không?"
Tả Thiên đẩy anh: "Biết đâu tôi đoán sai, người ta thật sự muốn làm ăn với Phúc Sinh thì sao?"
A Viễn đang hưng phấn nên không bị câu nói của cô làm mất hứng. Anh dắt Tả Thiên bước nhanh hơn. Tả Thiên phát hiện đường đi khác lúc đến, đang định nhắc nhở A Viễn thì đột nhiên bị anh đẩy ngã xuống thảm cỏ lớn ven đường, sau đó A Viễn nằm đè lên, miệng không ngừng gọi: "Thiên Thiên!"
Dưới thân là bãi cỏ lún phún, nồng mùi cỏ tươi. Phía trên là người đàn ông đẹp trai đang nói thích bạn. Còn trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao sáng. Kiểu giao lưu dã ngoại này khiến Tả Thiên hết sức kích tình, cô nằm dưới thân A Viễn rên rỉ, cuối cùng trông thấy một bầu trời đầy sao băng xẹt qua.
Sau màn lên đỉnh, A Viễn giúp cô sửa sang lại quần áo. Sau đó, ngồi bên cạnh, ôm cô, hôn lên trán cô: "Thiên Thiên, chúng ta sẽ sống như thế này cả đời được không?"
Tả Thiên không trả lời, quay đầu nhìn A Viễn.
"A Viễn."
"Ừ."
"A Viễn."
"Ừ."
"A Viễn...." Cô kéo đầu A Viễn xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
A Viễn vụng về đáp lại nhưng rất ngọt ngào. Đợi đến khi A Viễn thuần thục, anh lập tức hôn sâu hơn. Nụ hôn quay cuồng trời đất.
Lúc về, không thấy đèn pin, A Viễn đành bảo mai quay lại tìm. Khi hai người một cao một thấp mò mẫm về đến nhà, mọi người đều đã đi ngủ hết, chỉ còn cô út vẫn đợi cửa.
Nhìn hai người tóc tai bù xù, trên đầu Tả Thiên còn dính rất nhiều cọng cỏ, cô ta hỏi: "Hai người rơi xuống hố à?"
Tả Thiên chột dạ không dám nhìn cô ta, A Viễn đành dùng giọng điệu đàn anh bảo cô ta bớt lo chuyện người khác. Cô ta bực bội: "Em thèm vào quan tâm đến hồ ly tinh. Em chỉ sợ hồn phách của anh bị cô ta lấy mất."
Sau khi trở về phòng nằm trên giường, A Viễn cười nói: "Cô út nói đúng, em đúng là hồ ly tinh."
"Anh muốn bị đánh hả?"
"Nếu em không phải hồ ly tinh, sao lại thông minh xinh đẹp như vậy?" A Viễn nhéo ngực cô.
Mặt Tả Thiên nóng bừng, đạp A Viễn một cước: "Anh chết đi."
A Viễn xuýt xoa: "Nhưng mà anh thích."
Tả Thiên đá anh thêm phát nữa: "Mau cút đi."
"Hồ ly tinh." A Viễn nghiêm nghị: "Khi nào thì em sinh cho anh một nhóc hồ ly tinh đây?"
“Ôi, Chúa ơi! Con thề không quen biết người đàn ông này.”
"Nói em đang mang bầu đứa thứ hai." A Thải đáp: "Anh chị cũng mau sinh đi. Cha mẹ đều đẹp như vậy, chắc đứa bé sẽ xinh xắn lắm."
"Đúng vậy, đúng vậy." Dì Tư gật đầu.
"Đâu chỉ xinh xắn, còn thông minh nữa chứ." Phúc Sinh góp vui: "Ai cũng bảo, vợ của A Viễn thông minh, chạy trốn xa nhất đó."
Dì Tư không kịp ngăn, trừng mắt lườm Phúc Sinh. Phúc Sinh thấy mẹ không vui, im bặt sờ mũi.
A Viễn và Tả Thiên không biết đáp lại thế nào.
Chú Tư rít thuốc lào òng ọc, sau đó bảo Phúc Sinh: "Kể chuyện hôm qua cho A Viễn nghe để cậu ấy cho ý kiến đi."
"Chuyện gì ạ?" A Viễn vội hỏi, chuyển hướng chủ đề.
Phúc Sinh hưng phấn: "Là thế này. Hôm qua em xuống xã bán thuốc, trước cửa công ty dược gặp một người. Ông ta thấy thuốc của em tốt liền đặt hàng. Giá cả cao hơn công ty dược mười tám tệ mỗi cân."
"Không trả bằng tiền giả đấy chứ? Công ty dược tuy trả giá thấp nhưng dù gì cũng là công ty của nhà nước, không dùng tiền giả." A Viễn nói.
"Em cũng lo vấn đề này. Ông ta bảo sẽ mở sổ tiết kiệm cho em ở quầy tín dụng xã, mật khẩu do em giữ. Ông ta chuyển tiền vào sổ, đến cuối năm em sẽ dùng mật khẩu để rút tiền. A Viễn, anh cảm thấy thế nào?"
"Cậu đồng ý rồi à?"
"Em chưa, hẹn lần sau gặp lại."
"Không có kiểu làm ăn nào dễ dàng như vậy đâu. Ngộ nhỡ ông ta lừa cậu thì sao?" A Viễn thận trọng trả lời.
Dì Tư nói chen vào: "Dì cũng nghĩ thế."
Phúc Sinh nôn nóng: "Ông ta lừa em làm gì? Số tiết kiệm đứng tên em, mật khẩu do em giữ, ông ta không có thẻ căn cước của em, một xu cũng khó lấy, sao phải lừa?"
A Viễn bị hỏi khó, nhưng quả thực không tìm ra điểm khúc mắc. Ngộ nhỡ là thật thì mỗi cân được trả thêm mười tám tệ sẽ là số tiền rất lớn. A Viễn khó mà ngăn cản.
Mọi người nhất thời im lặng, chỉ có tiếng hút thuốc của chú Tư.
Phúc Sinh hỏi A Viễn: "A Viễn, anh tính sao? Em cảm thấy ông ta không phải dạng người lừa đảo đâu."
"Tôi không biết, khó nói lắm."
"Nếu được thì anh làm cùng em đi? Chúng ta lợi nhuận chia đôi."
"Tôi làm cùng á?" A Viễn thoáng động lòng nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Phúc Sinh khuyến khích: "Em không tin ông ta lừa đảo. Ông ta chỉ có một mình, hai anh em ta sợ gì."
"Thiên Thiên, em nghĩ sao?" A Viễn đột nhiên hỏi Tả Thiên.
"Sao cơ?" Tả Thiên hoàn toàn không để tâm nghe chuyện.
Phúc Sinh kiên nhẫn kể lại một lần nữa. Tả Thiên nghe xong biết ngay là lừa đảo, có quá nhiều vụ gạt người như thế trong thành phố. Chúng được đưa tin trên tivi và báo chí hàng ngày. Nhưng rõ ràng ở nơi núi non hoang vu này vẫn có thị trường.
Nhìn ánh mắt háo hức của A Viễn và Phúc Sinh, cô thấy khó mở lời.
Cô suy nghĩ một lúc, hỏi: "Cậu là người mở sổ hay ông ta bắt cậu đưa thẻ căn cước để mở?"
Phúc Sinh không ngờ cô lại hỏi kỹ như vậy, trả lời ngập ngừng: "Là cùng ông ta đi mở."
"Tự cậu đặt mật khẩu sau đó đưa sổ cho ông ta à?"
Phúc Sinh gật đầu.
"Vậy làm thế nào cậu biết ông ta chuyển tiền vào sổ?"
"Ông ta bảo, mỗi lần giao hàng xong, ông ta sẽ chuyển tiền và đưa cho tôi xem số dư trong đó."
"Làm sao cậu biết được sổ ông ta cho xem chính là sổ mình đã mở?"
Phúc Sinh cho rằng cô đánh giá thấp chỉ số thông minh của mình, không vui đáp: "Tên của tôi viết trên sổ tiết kiệm."
"Nếu ông ta để một người khác cũng tên là Vương Phúc Sinh mở sổ rồi cho cậu xem số dư thì sao?"
Phúc Sinh ngây người, còn A Viễn thì nhìn Tả Thiên bằng ánh mắt sáng ngời.
"Ý chị ông ta là tên lừa đảo?" Phúc Sinh vô cùng chán nản.
"Không hẳn thế. Đó chỉ là một khả năng. Biết đâu ông ta thật sự muốn làm ăn với cậu."
Chú Tư lên tiếng: "Được rồi, không cần biết ông ta thành thật hay giả dối. Phúc Sinh, con khỏi cần gặp lại người ta nữa, chuyện này coi như xong."
Lúc Tả Thiên và A Viễn nắm tay nhau rời nhà chú Tư, Tả Thiên có cảm giác cảm xúc của A Viễn đang dâng trào. Tay cô bị anh nắm chặt, toát mồ hôi hột.
Sau khi đi được một đoạn, A Viễn hào hứng nói: "Thiên Thiên, em thông minh thật."
Tả Thiên tự giễu, nếu mình thật sự thông minh thì sẽ không bị bán đến đây. Nhưng điều này không hay ho gì để nói với A Viễn, cô đành trả lời qua loa: "Thông minh gì đâu."
"Sau lần em chạy trốn tôi biết ngay." A Viễn không quan tâm đến câu trả lời của cô: "Bọn Phúc Sinh và A Phong vẫn cười nhạo tôi về chuyện đó. Nhưng bọn họ không biết em thực sự rất thông minh. Nếu không, sẽ không thể chạy xa đến thế, khiến tôi phải nhờ A Côn hỗ trợ. Lần này, Phúc Sinh đã hiểu vợ của A Viễn lợi hại thế nào. Xem nó còn dám cười tôi không?"
Tả Thiên đẩy anh: "Biết đâu tôi đoán sai, người ta thật sự muốn làm ăn với Phúc Sinh thì sao?"
A Viễn đang hưng phấn nên không bị câu nói của cô làm mất hứng. Anh dắt Tả Thiên bước nhanh hơn. Tả Thiên phát hiện đường đi khác lúc đến, đang định nhắc nhở A Viễn thì đột nhiên bị anh đẩy ngã xuống thảm cỏ lớn ven đường, sau đó A Viễn nằm đè lên, miệng không ngừng gọi: "Thiên Thiên!"
Dưới thân là bãi cỏ lún phún, nồng mùi cỏ tươi. Phía trên là người đàn ông đẹp trai đang nói thích bạn. Còn trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao sáng. Kiểu giao lưu dã ngoại này khiến Tả Thiên hết sức kích tình, cô nằm dưới thân A Viễn rên rỉ, cuối cùng trông thấy một bầu trời đầy sao băng xẹt qua.
Sau màn lên đỉnh, A Viễn giúp cô sửa sang lại quần áo. Sau đó, ngồi bên cạnh, ôm cô, hôn lên trán cô: "Thiên Thiên, chúng ta sẽ sống như thế này cả đời được không?"
Tả Thiên không trả lời, quay đầu nhìn A Viễn.
"A Viễn."
"Ừ."
"A Viễn."
"Ừ."
"A Viễn...." Cô kéo đầu A Viễn xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
A Viễn vụng về đáp lại nhưng rất ngọt ngào. Đợi đến khi A Viễn thuần thục, anh lập tức hôn sâu hơn. Nụ hôn quay cuồng trời đất.
Lúc về, không thấy đèn pin, A Viễn đành bảo mai quay lại tìm. Khi hai người một cao một thấp mò mẫm về đến nhà, mọi người đều đã đi ngủ hết, chỉ còn cô út vẫn đợi cửa.
Nhìn hai người tóc tai bù xù, trên đầu Tả Thiên còn dính rất nhiều cọng cỏ, cô ta hỏi: "Hai người rơi xuống hố à?"
Tả Thiên chột dạ không dám nhìn cô ta, A Viễn đành dùng giọng điệu đàn anh bảo cô ta bớt lo chuyện người khác. Cô ta bực bội: "Em thèm vào quan tâm đến hồ ly tinh. Em chỉ sợ hồn phách của anh bị cô ta lấy mất."
Sau khi trở về phòng nằm trên giường, A Viễn cười nói: "Cô út nói đúng, em đúng là hồ ly tinh."
"Anh muốn bị đánh hả?"
"Nếu em không phải hồ ly tinh, sao lại thông minh xinh đẹp như vậy?" A Viễn nhéo ngực cô.
Mặt Tả Thiên nóng bừng, đạp A Viễn một cước: "Anh chết đi."
A Viễn xuýt xoa: "Nhưng mà anh thích."
Tả Thiên đá anh thêm phát nữa: "Mau cút đi."
"Hồ ly tinh." A Viễn nghiêm nghị: "Khi nào thì em sinh cho anh một nhóc hồ ly tinh đây?"
“Ôi, Chúa ơi! Con thề không quen biết người đàn ông này.”