Bảy ngày sau, Tả Thiên và đứa bé ra viện. Bà Tả kiên quyết không trở về căn hộ ban đầu mà đến sống trong ngôi nhà cũ gần Đại học Hà Tây, để chị Lưu lại làm người trông trẻ.
Tả Chí Công đi tìm bà Tả, không biết bà đã nói gì, khiến Tả Chí Công đóng sập cửa bỏ về. Sau đó, Tả Chí Công tránh gặp bà, tới tìm Tả Thiên.
"Thiên Thiên, con khuyên mẹ đi. Lớn tuổi rồi, đừng học cách hờn dỗi của vợ chồng trẻ nữa."
Thiên Thiên ôm đứa bé, lạnh nhạt đáp: "Bố, bố đừng suy bụng ta ra bụng người. Nếu mẹ cũng trăng hoa bên ngoài, hàng ngày không về nhà, còn sinh con với người khác, bố có ly hôn không?"
Tả Chí Công bực tức không nói thành lời, mãi mới lắp bắp: "Đồ con gái bất hiếu, sớm biết thế tao đã không tìm mày, để mặc mày trên ngọn núi ấy cả đời."
Tả Thiên không nóng giận, đáp thẳng: "Nếu bố đã nói vậy thì con không còn nợ nần gì hết. Bố hãy coi như không có đứa con này đi."
"Mày!" Tả Chí Công bỗng cảm thấy như chưa bao giờ hiểu con gái: "Tao cực khổ vì gia đình này, tiền kiếm được không phải đưa cả cho mẹ con mày sao? Mày xem, hai mẹ con mày đối xử với tao..."
"Chẳng phải con trai bố và ả đàn bà kia cũng đang hưởng thụ số tiền bố kiếm được sao? Mẹ con gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thiệt thòi hơn nhiều so với kẻ thứ ba trực tiếp gặt hái thành quả chiến thắng. Mẹ con cần người chứ không cần tiền."
Một lần nữa, Tả Chí Công lại đóng sầm cửa đi về. Sau này, bà Tả hỏi Tả Thiên: "Thiên Thiên, bố đến tìm con à?"
"Vâng."
"Ông ấy nói gì?"
"Con tưởng chị Lưu nói cho mẹ biết rồi."
"Sao con biết mẹ cần người chứ không cần tiền?"
"Nếu là con, con cũng không muốn bố kiếm được nhiều tiền xong vứt bỏ chúng ta. Bố của đứa bé không phải loại người như vậy."
"Anh ta tên gì nhỉ?"
"A Viễn, người mua con tên là A Viễn. Bất luận con bảo chỉ cần thả con ra, chúng ta sẽ trả ơn anh ấy gấp mười, hai mươi lần nhưng anh ấy không chịu. Anh ấy bảo, anh ấy cần vợ chứ không cần tiền."
"Đó là vì nó lo lắng một khi con quay trở về sẽ không thực hiện lời hứa."
"Không phải, thậm chí A Viễn không hề hỏi con có thật như vậy không. Con nghĩ đúng là anh ấy không cần tiền."
"A Viễn đó..." Bà Tả hỏi một cách thận trọng: "Nó đối xử tốt với con lắm à?"
Tả Thiên đột nhiên chìm vào ký ức, ngẩn ngơ hồi lâu mới trả lời: "Anh ấy đối với con rất tốt."
Những ngày có đứa bé trôi qua thật nhanh, Tả Thiên cảm thấy dường như cô chỉ làm ba việc mỗi ngày: cho con bú, thay bỉm, tắm rửa cho nó. Với sự trợ giúp đắc lực của chị Lưu, Tả Thiên không chỉ bồi dưỡng bản thân béo trắng, đứa bé cũng tăng cân rõ rệt, tròn tháng đã nặng 5,5kg.
Bà Tả ngày nào cũng quanh quẩn bên đứa trẻ, thoải mái hơn nhiều so với trước. Nhìn đứa bé ngày một phổng phao, bà Tả thấy rất mãn nguyện, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, ngày ngày nói cười, ngắm đứa cháu bé bỏng, coi đứa bé như ngọc quý trên tay. Tả Thiên không biết phải làm sao, cũng không quấy rầy hai bà cháu.
Trước hôm đầy tháng, bà Tả hỏi Tả Thiên có muốn bày biện theo đúng phong tục không. Tả Thiên cười, bảo: "Thôi khỏi. Người lớn mệt mỏi đã đành, con cũng không muốn mời ai. Bạn bè con đều ở khắp mọi nơi, không tới được. Nhỡ có người hỏi bố đứa bé, nói dối nhiều dễ lộ tẩy. Chi bằng bớt việc đi."
Bà Tả ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng.
Nhắc đến bạn bè, Tả Thiên bỗng nhớ tới Đào Thù Linh: "Mẹ, cùng bị lừa như con còn có một người bạn tên là Đào Thù Linh, không biết giờ cô ấy thế nào? Hay là liên lạc với nhà cô ấy, hỏi thăm tình hình nhỉ?"
"Bạn học của con, trước khi con trở về, mẹ đã liên lạc với mẹ cô ấy. Tháng ba năm ngoái, bạn con đã về nhà rồi. Sau mẹ còn tới tìm cô ấy hỏi tin tức của con. Cô ấy bảo không biết, cô ấy vừa tỉnh dậy đã không thấy con đâu. Nơi cô ấy bị bán cách xa chỗ con hàng vạn dặm, bảo sao cô ấy không biết."
Tả Thiên sửng sốt: "Thù Linh đã trở về?"
"Ừ."
"Hiện tại cô ấy thế nào rồi ạ?"
"Mẹ không biết, con hỏi xem."
Tả Thiên lập tức bấm số của Thù Linh.
"A lô?"
"Thù Linh à? Tả Thiên đây."
"Tả Thiên! Tả Thiên! Là cậu ư?"
"Là mình. Mình cũng trở về rồi."
"Thật sao? Tốt quá. Cậu trở về lúc nào?"
"Hơn tháng trước. Cậu thì sao?"
"Mình về được gần một năm. Cậu khoẻ không, mọi việc ổn chứ?"
"Không tệ lắm. Còn cậu, vẫn ở Vũ Hán hả?"
"Ừ. Bây giờ mình đang ở công ty, nói chuyện không tiện. Hay là thứ bảy này mình đến Trường Sa gặp cậu nhé?"
"Được. Mình cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. À, mình không còn ở chỗ cũ nữa, lát mình gửi cho cậu địa chỉ mới nhé."
"Ok, bye bye!"
"Bye bye!"
Tả Thiên rất vui, cô luôn nhớ về người bạn cùng lớp này. Biết cô ấy đã trở về nhà an toàn, cô cảm thấy được an ủi.
Không đợi thứ bảy, Thù Linh tới từ hôm trước. Hai người bạn cùng lớp gặp lại, ôm nhau nhảy cẫng lên, nước mắt chảy dài trên má. Thù Linh nhìn thấy con của Thiên Thiên không khỏi kinh ngạc, ngây người không biết nói gì. Tả Thiên hiểu, cô ấy quan tâm đến tâm trạng của mình. Vì vậy, cô bình thản nói: "Thế nào? Món quà kỷ niệm chuyến du lịch của mình rất dễ thương đúng không?"
"Ừ, đáng yêu lắm."
Thù Linh vừa trêu đùa đứa bé vừa trò chuyện với Tả Thiên về những trải nghiệm của hai người. Cả hai đều đồng thuận không kể chi tiết, chỉ nhắc tới tâm trạng của mình lúc bị nhốt bán. Khi kể tới đoạn lo lắng cho nhau, cả hai cùng nhìn nhau bật cười.
"Thù Linh, cậu gầy đi nhiều quá."
"Không sao, do công việc quá áp lực ấy mà."
"Sau này cậu có ý định gì không?"
"Cứ sống vậy thôi. Cậu xem có buồn cười không, mẹ mình muốn mình kết hôn. Bà không muốn mình cứ thế này mãi, nhưng..." Thù Linh không nói tiếp.
Tả Thiên vỗ tay bạn tỏ ý thông cảm.
Thù Linh chấn tĩnh lại, gượng cười hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Mình có suy nghĩ giống cậu. Nhưng mình may mắn hơn cậu là đã có đứa con."
Thù Linh gật đầu: "Đúng vậy, nếu mình cũng có con thì tốt quá."
"Cậu có muốn làm mẹ nuôi của nó không?"
"Hay quá. Nhưng mẹ nuôi gì lần đầu gặp không mang quà theo."
"Tâm ý là được rồi. Cậu có liên lạc với các bạn học khác không?"
"Không. Mình không muốn quá nhiều người biết chuyện của chúng ta."
"Ừ."
"Đứa bé đáng yêu thật. Nhưng sao nó không giống cậu?"
"Vớ vẩn nào, có giống mà. Hơn nữa, càng nhìn càng thấy giống."
"Chẳng phải con gái thường giống bố? Bố của nó..." Thù Linh hối hận vì lỡ lời, ngượng ngùng nhìn Tả Thiên.
Không ngờ, Tả Thiên lại ngẩng cao đầu tự hào: "Cậu yên tâm, bố con bé đẹp trai cực kỳ luôn."
"Thật á?"
"Lừa cậu làm gì. Ngoại trừ quần áo quê mùa ra, anh ấy là soái ca đấy."
"Có vẻ như cậu đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở đó"
"Ừ, bố đứa bé đối xử với mình rất tốt."
"Vậy, cậu còn nhớ bố đứa bé không?"
Sau bà Tả, Thù Linh là người thứ hai hỏi cô vấn đề này. Tả Thiên vốn tưởng mình không còn nghĩ đến A Viễn. Hàng ngày bận bịu với đứa trẻ, quả thực cô không có thời gian để nhớ đến. Nhưng sau câu hỏi của Thù Linh, Tả Thiên phát hiện, bản thân không cầm lòng được mà nghĩ tới A Viễn nhiều hơn, đặc biệt là về đêm. Cô nhớ gương mặt A Viễn, bàn tay A Viễn, vẻ ngượng ngùng của A Viễn, sự chu đáo của A Viễn, thậm chí nhớ cả cơ thể nóng bỏng của A Viễn. Cô cảm thấy kỳ lạ, thời điểm ở bên A Viễn, cô không có những cảm giác này. Đến lúc rời xa anh, cảm nhận chân thực về anh trở nên rõ nét hơn. Cô rất muốn tìm người tâm sự nhưng lại không muốn mọi người xung quanh lo lắng, cho nên cố gắng chôn vùi tất cả tình cảm trong tim, lòng tự nhủ, mình nhớ A Viễn vì trước kia chưa từng nói lời yêu đương.
Tả Chí Công đi tìm bà Tả, không biết bà đã nói gì, khiến Tả Chí Công đóng sập cửa bỏ về. Sau đó, Tả Chí Công tránh gặp bà, tới tìm Tả Thiên.
"Thiên Thiên, con khuyên mẹ đi. Lớn tuổi rồi, đừng học cách hờn dỗi của vợ chồng trẻ nữa."
Thiên Thiên ôm đứa bé, lạnh nhạt đáp: "Bố, bố đừng suy bụng ta ra bụng người. Nếu mẹ cũng trăng hoa bên ngoài, hàng ngày không về nhà, còn sinh con với người khác, bố có ly hôn không?"
Tả Chí Công bực tức không nói thành lời, mãi mới lắp bắp: "Đồ con gái bất hiếu, sớm biết thế tao đã không tìm mày, để mặc mày trên ngọn núi ấy cả đời."
Tả Thiên không nóng giận, đáp thẳng: "Nếu bố đã nói vậy thì con không còn nợ nần gì hết. Bố hãy coi như không có đứa con này đi."
"Mày!" Tả Chí Công bỗng cảm thấy như chưa bao giờ hiểu con gái: "Tao cực khổ vì gia đình này, tiền kiếm được không phải đưa cả cho mẹ con mày sao? Mày xem, hai mẹ con mày đối xử với tao..."
"Chẳng phải con trai bố và ả đàn bà kia cũng đang hưởng thụ số tiền bố kiếm được sao? Mẹ con gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thiệt thòi hơn nhiều so với kẻ thứ ba trực tiếp gặt hái thành quả chiến thắng. Mẹ con cần người chứ không cần tiền."
Một lần nữa, Tả Chí Công lại đóng sầm cửa đi về. Sau này, bà Tả hỏi Tả Thiên: "Thiên Thiên, bố đến tìm con à?"
"Vâng."
"Ông ấy nói gì?"
"Con tưởng chị Lưu nói cho mẹ biết rồi."
"Sao con biết mẹ cần người chứ không cần tiền?"
"Nếu là con, con cũng không muốn bố kiếm được nhiều tiền xong vứt bỏ chúng ta. Bố của đứa bé không phải loại người như vậy."
"Anh ta tên gì nhỉ?"
"A Viễn, người mua con tên là A Viễn. Bất luận con bảo chỉ cần thả con ra, chúng ta sẽ trả ơn anh ấy gấp mười, hai mươi lần nhưng anh ấy không chịu. Anh ấy bảo, anh ấy cần vợ chứ không cần tiền."
"Đó là vì nó lo lắng một khi con quay trở về sẽ không thực hiện lời hứa."
"Không phải, thậm chí A Viễn không hề hỏi con có thật như vậy không. Con nghĩ đúng là anh ấy không cần tiền."
"A Viễn đó..." Bà Tả hỏi một cách thận trọng: "Nó đối xử tốt với con lắm à?"
Tả Thiên đột nhiên chìm vào ký ức, ngẩn ngơ hồi lâu mới trả lời: "Anh ấy đối với con rất tốt."
Những ngày có đứa bé trôi qua thật nhanh, Tả Thiên cảm thấy dường như cô chỉ làm ba việc mỗi ngày: cho con bú, thay bỉm, tắm rửa cho nó. Với sự trợ giúp đắc lực của chị Lưu, Tả Thiên không chỉ bồi dưỡng bản thân béo trắng, đứa bé cũng tăng cân rõ rệt, tròn tháng đã nặng 5,5kg.
Bà Tả ngày nào cũng quanh quẩn bên đứa trẻ, thoải mái hơn nhiều so với trước. Nhìn đứa bé ngày một phổng phao, bà Tả thấy rất mãn nguyện, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, ngày ngày nói cười, ngắm đứa cháu bé bỏng, coi đứa bé như ngọc quý trên tay. Tả Thiên không biết phải làm sao, cũng không quấy rầy hai bà cháu.
Trước hôm đầy tháng, bà Tả hỏi Tả Thiên có muốn bày biện theo đúng phong tục không. Tả Thiên cười, bảo: "Thôi khỏi. Người lớn mệt mỏi đã đành, con cũng không muốn mời ai. Bạn bè con đều ở khắp mọi nơi, không tới được. Nhỡ có người hỏi bố đứa bé, nói dối nhiều dễ lộ tẩy. Chi bằng bớt việc đi."
Bà Tả ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng.
Nhắc đến bạn bè, Tả Thiên bỗng nhớ tới Đào Thù Linh: "Mẹ, cùng bị lừa như con còn có một người bạn tên là Đào Thù Linh, không biết giờ cô ấy thế nào? Hay là liên lạc với nhà cô ấy, hỏi thăm tình hình nhỉ?"
"Bạn học của con, trước khi con trở về, mẹ đã liên lạc với mẹ cô ấy. Tháng ba năm ngoái, bạn con đã về nhà rồi. Sau mẹ còn tới tìm cô ấy hỏi tin tức của con. Cô ấy bảo không biết, cô ấy vừa tỉnh dậy đã không thấy con đâu. Nơi cô ấy bị bán cách xa chỗ con hàng vạn dặm, bảo sao cô ấy không biết."
Tả Thiên sửng sốt: "Thù Linh đã trở về?"
"Ừ."
"Hiện tại cô ấy thế nào rồi ạ?"
"Mẹ không biết, con hỏi xem."
Tả Thiên lập tức bấm số của Thù Linh.
"A lô?"
"Thù Linh à? Tả Thiên đây."
"Tả Thiên! Tả Thiên! Là cậu ư?"
"Là mình. Mình cũng trở về rồi."
"Thật sao? Tốt quá. Cậu trở về lúc nào?"
"Hơn tháng trước. Cậu thì sao?"
"Mình về được gần một năm. Cậu khoẻ không, mọi việc ổn chứ?"
"Không tệ lắm. Còn cậu, vẫn ở Vũ Hán hả?"
"Ừ. Bây giờ mình đang ở công ty, nói chuyện không tiện. Hay là thứ bảy này mình đến Trường Sa gặp cậu nhé?"
"Được. Mình cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. À, mình không còn ở chỗ cũ nữa, lát mình gửi cho cậu địa chỉ mới nhé."
"Ok, bye bye!"
"Bye bye!"
Tả Thiên rất vui, cô luôn nhớ về người bạn cùng lớp này. Biết cô ấy đã trở về nhà an toàn, cô cảm thấy được an ủi.
Không đợi thứ bảy, Thù Linh tới từ hôm trước. Hai người bạn cùng lớp gặp lại, ôm nhau nhảy cẫng lên, nước mắt chảy dài trên má. Thù Linh nhìn thấy con của Thiên Thiên không khỏi kinh ngạc, ngây người không biết nói gì. Tả Thiên hiểu, cô ấy quan tâm đến tâm trạng của mình. Vì vậy, cô bình thản nói: "Thế nào? Món quà kỷ niệm chuyến du lịch của mình rất dễ thương đúng không?"
"Ừ, đáng yêu lắm."
Thù Linh vừa trêu đùa đứa bé vừa trò chuyện với Tả Thiên về những trải nghiệm của hai người. Cả hai đều đồng thuận không kể chi tiết, chỉ nhắc tới tâm trạng của mình lúc bị nhốt bán. Khi kể tới đoạn lo lắng cho nhau, cả hai cùng nhìn nhau bật cười.
"Thù Linh, cậu gầy đi nhiều quá."
"Không sao, do công việc quá áp lực ấy mà."
"Sau này cậu có ý định gì không?"
"Cứ sống vậy thôi. Cậu xem có buồn cười không, mẹ mình muốn mình kết hôn. Bà không muốn mình cứ thế này mãi, nhưng..." Thù Linh không nói tiếp.
Tả Thiên vỗ tay bạn tỏ ý thông cảm.
Thù Linh chấn tĩnh lại, gượng cười hỏi: "Còn cậu thì sao?"
"Mình có suy nghĩ giống cậu. Nhưng mình may mắn hơn cậu là đã có đứa con."
Thù Linh gật đầu: "Đúng vậy, nếu mình cũng có con thì tốt quá."
"Cậu có muốn làm mẹ nuôi của nó không?"
"Hay quá. Nhưng mẹ nuôi gì lần đầu gặp không mang quà theo."
"Tâm ý là được rồi. Cậu có liên lạc với các bạn học khác không?"
"Không. Mình không muốn quá nhiều người biết chuyện của chúng ta."
"Ừ."
"Đứa bé đáng yêu thật. Nhưng sao nó không giống cậu?"
"Vớ vẩn nào, có giống mà. Hơn nữa, càng nhìn càng thấy giống."
"Chẳng phải con gái thường giống bố? Bố của nó..." Thù Linh hối hận vì lỡ lời, ngượng ngùng nhìn Tả Thiên.
Không ngờ, Tả Thiên lại ngẩng cao đầu tự hào: "Cậu yên tâm, bố con bé đẹp trai cực kỳ luôn."
"Thật á?"
"Lừa cậu làm gì. Ngoại trừ quần áo quê mùa ra, anh ấy là soái ca đấy."
"Có vẻ như cậu đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở đó"
"Ừ, bố đứa bé đối xử với mình rất tốt."
"Vậy, cậu còn nhớ bố đứa bé không?"
Sau bà Tả, Thù Linh là người thứ hai hỏi cô vấn đề này. Tả Thiên vốn tưởng mình không còn nghĩ đến A Viễn. Hàng ngày bận bịu với đứa trẻ, quả thực cô không có thời gian để nhớ đến. Nhưng sau câu hỏi của Thù Linh, Tả Thiên phát hiện, bản thân không cầm lòng được mà nghĩ tới A Viễn nhiều hơn, đặc biệt là về đêm. Cô nhớ gương mặt A Viễn, bàn tay A Viễn, vẻ ngượng ngùng của A Viễn, sự chu đáo của A Viễn, thậm chí nhớ cả cơ thể nóng bỏng của A Viễn. Cô cảm thấy kỳ lạ, thời điểm ở bên A Viễn, cô không có những cảm giác này. Đến lúc rời xa anh, cảm nhận chân thực về anh trở nên rõ nét hơn. Cô rất muốn tìm người tâm sự nhưng lại không muốn mọi người xung quanh lo lắng, cho nên cố gắng chôn vùi tất cả tình cảm trong tim, lòng tự nhủ, mình nhớ A Viễn vì trước kia chưa từng nói lời yêu đương.