A Viễn bận mấy ngày liên tiếp, hai đêm liền không về nhà. Tả Thiên cũng tỏ ra biết điều không để anh phải bận tâm. Cô chỉ sinh hoạt trong phòng, ngoài sân hay nhà bếp. Hàng ngày, cô đánh răng rửa mặt, thi thoảng tắm rửa, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn bầu trời. Vậy là tốt hơn trước rất nhiều, Tả Thiên hết sức hài lòng. Cô không nóng vội khảo sát địa hình mà quyết định học lén ngôn ngữ địa phương của họ.
Chỉ là họ nói nghe quá khó hiểu, cô không tài nào học được. Cho nên sau bao ngày, thu hoạch duy nhất của cô là từ "Lạp Nhuyễn" – nghĩa là A Viễn.
Cô em gái luôn khó gần, thường xuyên châm chọc khiêu khích cô. Nhưng Tả Thiên vẫn quyết tâm lấy thông tin cần thiết từ cô ta. Miệng lưỡi phụ nữ là dễ moi nhất. Vả lại, cô ta nóng tính thẳng thắn nhiều hơn, quan trọng là biết nói tiếng phổ thông.
Với những tính toán như vậy, Tả Thiên cảm thấy mình sắp trở thành kẻ phản bội A Viễn.
Buổi chiều hôm A Viễn trở về, anh hăng hái nói chuyện với Tả Thiên để bồi đắp quãng thời gian đã qua. Lúc ăn cơm tối xong, tinh thần sảng khoái, A Viễn trông càng thêm đẹp trai. Nếu toàn thân không phải quần áo quê mùa thì không minh tinh trong nước nào có thể so sánh bằng. Tả Thiên cố gắng phớt lờ anh.
Sau bữa tối, cả gia đình quây quần trong căn bếp rộng dưới ánh đèn mờ ảo. Người cha hút thuốc, anh cả chỉnh nông cụ, chị dâu rửa bát, em gái đun nước, cháu trai làm bài tập, cháu gái chăm chú chơi đồ chơi. Tả Thiên theo A Viễn ngồi xuống. A Viễn tiện tay dùng búa sửa chiếc ghế gỗ hỏng, Tả Thiên ngồi bên xem. Chị dâu lên tiếng trước, mỗi người một câu, bắt đầu trò chuyện.
Tả Thiên chuyên chú lắng nghe một hồi, thấy không hiểu đành bỏ cuộc. Cô quan sát xung quanh, nghĩ thầm, thì ra thời gian nhàn rỗi của người dân ở nông thôn là như vậy. Không như cô thường xuyên lên mạng, hát karaoke, đi mua sắm hoặc chơi mạt chược. Cuộc sống trước đây giống như một thế giới xa xăm. Đôi mắt Tả Thiên mờ nước, liệu cô có thể quay lại quá khứ được không?
Nếu không phải vì người đàn ông đang chậm rãi nói chuyện bên cạnh này, có lẽ giờ Tả Thiên đang ở Trường Sa xem DVD tại nhà, hoặc đang làm SPA toàn thân trong tiệm hay ngắm nghía cặp đôi nào đó tình nồng ý đượm, tất cả đều đã bị anh huỷ hoại. Tả Thiên u oán lườm A Viễn.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh. Nếu cô không nhất thời nổi hứng muốn đi du lịch, muốn đến Tứ Xuyên ngắm cảnh đẹp thiên nhiên thì mọi việc đã không xảy ra. Muốn trách chỉ có thể trách mình, hoặc coi đây là số phận, là định mệnh của cô.
Nếu A Viễn không mua cô, đương nhiên sẽ có người đàn ông khác mua cô. Gã đàn ông đó có lẽ sẽ không sạch sẽ như A Viễn mà là một tên trung niên hèn mọn bỉ ổi. Có khi còn trọc đầu, răng hô, toàn thân bốc mùi kinh tởm. Vừa nghĩ có thể sẽ có một gã đàn ông như vậy làm chuyện ấy trên người mình, Tả Thiên liền nổi da gà. May mắn thay đó là A Viễn. Đây là điều duy nhất cô cảm thấy mừng.
Tại sao A Viễn phải mua vợ? Không lẽ thẩm mỹ của phụ nữ nơi này có vấn đề? Hay bản thân A Viễn có bệnh không tiện nói ra? Nghĩ đến đây, Tả Thiên quay sang nhìn A Viễn, trông không giống. Không biết họ nói gì, A Viễn chỉ cười. Tả Thiên phát hiện A Viễn cười không đẹp, không còn lạnh lùng nữa. Đúng vậy, không còn dáng vẻ lạnh lùng làm nền, A Viễn trông mộc mạc, ngốc nghếch. Bảo sao không có phụ nữ nào muốn lấy anh. Anh mà mặc âu phục Hàn Quốc, hoá trang đứng dưới ánh đèn, nhất định sẽ làm điên đảo chúng sinh. Nếu thuyết phục anh đi theo con đường giải trí, còn mình làm người đại diện liên kết kiếm tiền, liệu anh có đồng ý?
Mình nghĩ cái gì vậy? Tả Thiên chợt bừng tỉnh, cảm thấy mình thật vô vị. Tiếng trò chuyện trong bếp không biết ngừng từ bao giờ, tất cả mọi người đều đang nhìn cô, nét mặt hứng thú. Tả Thiên tưởng mặt mình bị bẩn, vội đưa tay lên sờ. Quay sang A Viễn, thấy anh có vẻ ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng, đầu hơi cúi, cười mủm mỉm. Chị dâu cười nói câu gì đó, Tả Thiên không hiểu. Cuối cùng, cô em gái giải thích: "Chị dâu cả bảo cô nhìn anh hai ngây ngốc."
Đầu óc Tả Thiên nổ bùm, khuôn mặt bỗng nhiên bỏng rát. Cô rất muốn nói không phải thế nhưng không thốt nổi nên lời. Cho rằng cô ngầm thừa nhận, mọi người đều bật cười. Ngay cả tên nhóc cũng cắn bút cười hi hi. Tả Thiên không chịu nổi, đứng bật dậy, trốn về phòng. Trước kia nơi này là nhà tù, giờ trở thành nơi ẩn náu của cô.
Thấy cô ngượng ngùng, mọi người cười to hơn, cách một tấm cửa, Tả Thiên vẫn có thể nghe thấy tiếng cười cường điệu của cô em gái. Tả Thiên hối hận muốn chết, nhất định phải nói rõ rang với A Viễn mới được, bằng không anh sẽ cho rằng cô mê trai, không cách nào giáp mặt anh nữa.
May thay A Viễn chưa vào, Tả Thiên có đủ thời gian sắp xếp tâm trạng và suy nghĩ của mình. Sau đó, Tả Thiên cảm thấy A Viễn và những người khác hiểu lầm không có gì là không tốt. Một cô gái thành thị bị A Viễn mê hoặc, khiến họ mất cảnh giác, lơ là phòng thủ.
Nói là vậy, khi A Viễn vui vẻ đi vào, Tả Thiên vẫn thấy mặt mũi nóng bừng, không dám nhìn người ta, hận không thể tát một phát lên gương mặt đang tươi cười của anh.
A Viễn ngồi bên mép giường, chậm rãi cởi giày và quần áo, cười khẽ:
"Vừa nãy em nghĩ gì vậy?"
Mắc mớ gì tới anh, Tả Thiên thầm rủa.
"Nghĩ đến tôi à?"
Không biết xấu hổ.
"Bị tôi mê hoặc sao?"
Đồ không biết ngượng.
"Thích tôi à?"
Vô vị. Tả Thiên khịt mũi, xoay người phớt lờ.
A Viễn nhìn dáng vẻ ngượng ngịu của cô, ý cười càng sâu hơn. Anh vươn tay ôm cô, hôn phớt lên mặt cô: "Tôi biết em thích tôi mà."
Đồ tưởng bở. Tả Thiên vừa đẩy anh, vừa thầm mắng.
A Viễn không để tâm đến sự phản kháng của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô, vuốt ve.
Vốn dĩ Tả Thiên muốn biến thành cá chết để bảo vệ nhân phẩm của mình nhưng cơ thể dường như chống đối khiến cô không thể chống chọi. Kể từ sau đêm cuồng nhiệt ấy, mối quan hệ giữa Tả Thiên và A Viễn trở nên hết sức hoà hợp. A Viễn không còn vụng về, thô bạo mà ngày càng trở nên nhẫn nại và khéo léo hơn, khiến Tả Thiên không thể không đáp ứng, cả chủ cà khách đều thoả mãn. Ý định ban đầu của Tả Thiên là biến chuyện này thành màn đánh võ nhưng rốt cuộc lại thành gia tăng hứng thú, làm Tả Thiên hết sức bực mình.
Vì muốn ý chí cùng chống lại A Viễn nên sau khi xong việc, Tả Thiên vô cùng mệt mỏi. Nhưng A Viễn lại không có ý định đi ngủ. Anh vừa vuốt ve cô vừa hỏi: "Thiên Thiên, em có đói không?"
Tả Thiên ngạc nhiên, bao lâu như vậy, cô chưa từng thấy A Viễn ăn khuya.
Không đợi Tả Thiên trả lời, A Viễn tiếp tục: "Mấy hôm nay em không ăn nhiều, có phải không quen ăn đồ nhà tôi không?"
Đúng là Tả Thiên không quen. Các món ăn của họ đều là mỡ lợn, có mùi tanh, không thơm như các món thường ăn ở nhà. Hơn nữa, đa số là các món rau, khoai môn, khoai tây, ngô và các loại ngũ cốc khác, nguyên liệu nấu ăn không có gì là cao cấp. Cơm cũng nhiều sạn. Khỏi phải nói, tệ hơn cơm nhà cô, so với thức ăn lúc bị nhốt, cũng khó ăn hơn nhiều.
"Hay ngày mai tôi bảo chị dâu giết gà tầm bổ cho em?"
Tả Thiên không trả lời. Cô nghi hoặc, anh làm vậy là quan tâm đến cô ư? Bọn họ đang ân ái như vợ chồng thật sao? Không lẽ sự việc bối rối cô gây ra tối nay khiến anh vui vẻ tới vậy? Hay với tư cách là món tài sản trị giá sáu nghìn tệ, anh không thể để cô đói khát mang lại tổn thất?
Một lúc lâu sau, A Viễn tiếp tục thì thầm: "Thiên Thiên, chỉ cần em không bỏ trốn, ở lại đây, tôi sẽ đối xử tốt với em. Thật đấy." Giọng điệu hết sức chân thành.
Tả Thiên chợt hiểu lý do. Giống như cô dùng trăm phương ngàn kế để hạ thấp tâm lý phòng thủ của họ nhằm tìm cách chạy trốn. A Viễn cũng đang thực hiện hành vi tấn công tâm lý, cố gắng xoa dịu cô, giữ chân cô, biến cô cam tâm tình nguyện vĩnh viễn trở thành công cụ tình dục của anh.
Có vẻ như đây là một trận chiến tấn công và phòng thủ gian khổ. Cái giá phải trà là cả đời hạnh phục hay bất hạnh. Tả Thiên lạnh lùng nhắc nhở bản thân, nhất định phải ứng chiến cẩn thận.
Ngày hôm sau, mặc dù không cam lòng nhưng chị dâu vẫn giết gà. Tả Thiên vừa uống canh gà vừa nhìn hai đứa trẻ ăn như hổ đói, trong lòng thoáng áy náy. Dù sao, cũng là một gia đình không giàu có, thậm chí là nghèo khổ. Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cười nhạo của cô em gái, trong lòng Tả Thiên lại cảm thấy thoải mái hơn.
Chỉ là họ nói nghe quá khó hiểu, cô không tài nào học được. Cho nên sau bao ngày, thu hoạch duy nhất của cô là từ "Lạp Nhuyễn" – nghĩa là A Viễn.
Cô em gái luôn khó gần, thường xuyên châm chọc khiêu khích cô. Nhưng Tả Thiên vẫn quyết tâm lấy thông tin cần thiết từ cô ta. Miệng lưỡi phụ nữ là dễ moi nhất. Vả lại, cô ta nóng tính thẳng thắn nhiều hơn, quan trọng là biết nói tiếng phổ thông.
Với những tính toán như vậy, Tả Thiên cảm thấy mình sắp trở thành kẻ phản bội A Viễn.
Buổi chiều hôm A Viễn trở về, anh hăng hái nói chuyện với Tả Thiên để bồi đắp quãng thời gian đã qua. Lúc ăn cơm tối xong, tinh thần sảng khoái, A Viễn trông càng thêm đẹp trai. Nếu toàn thân không phải quần áo quê mùa thì không minh tinh trong nước nào có thể so sánh bằng. Tả Thiên cố gắng phớt lờ anh.
Sau bữa tối, cả gia đình quây quần trong căn bếp rộng dưới ánh đèn mờ ảo. Người cha hút thuốc, anh cả chỉnh nông cụ, chị dâu rửa bát, em gái đun nước, cháu trai làm bài tập, cháu gái chăm chú chơi đồ chơi. Tả Thiên theo A Viễn ngồi xuống. A Viễn tiện tay dùng búa sửa chiếc ghế gỗ hỏng, Tả Thiên ngồi bên xem. Chị dâu lên tiếng trước, mỗi người một câu, bắt đầu trò chuyện.
Tả Thiên chuyên chú lắng nghe một hồi, thấy không hiểu đành bỏ cuộc. Cô quan sát xung quanh, nghĩ thầm, thì ra thời gian nhàn rỗi của người dân ở nông thôn là như vậy. Không như cô thường xuyên lên mạng, hát karaoke, đi mua sắm hoặc chơi mạt chược. Cuộc sống trước đây giống như một thế giới xa xăm. Đôi mắt Tả Thiên mờ nước, liệu cô có thể quay lại quá khứ được không?
Nếu không phải vì người đàn ông đang chậm rãi nói chuyện bên cạnh này, có lẽ giờ Tả Thiên đang ở Trường Sa xem DVD tại nhà, hoặc đang làm SPA toàn thân trong tiệm hay ngắm nghía cặp đôi nào đó tình nồng ý đượm, tất cả đều đã bị anh huỷ hoại. Tả Thiên u oán lườm A Viễn.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh. Nếu cô không nhất thời nổi hứng muốn đi du lịch, muốn đến Tứ Xuyên ngắm cảnh đẹp thiên nhiên thì mọi việc đã không xảy ra. Muốn trách chỉ có thể trách mình, hoặc coi đây là số phận, là định mệnh của cô.
Nếu A Viễn không mua cô, đương nhiên sẽ có người đàn ông khác mua cô. Gã đàn ông đó có lẽ sẽ không sạch sẽ như A Viễn mà là một tên trung niên hèn mọn bỉ ổi. Có khi còn trọc đầu, răng hô, toàn thân bốc mùi kinh tởm. Vừa nghĩ có thể sẽ có một gã đàn ông như vậy làm chuyện ấy trên người mình, Tả Thiên liền nổi da gà. May mắn thay đó là A Viễn. Đây là điều duy nhất cô cảm thấy mừng.
Tại sao A Viễn phải mua vợ? Không lẽ thẩm mỹ của phụ nữ nơi này có vấn đề? Hay bản thân A Viễn có bệnh không tiện nói ra? Nghĩ đến đây, Tả Thiên quay sang nhìn A Viễn, trông không giống. Không biết họ nói gì, A Viễn chỉ cười. Tả Thiên phát hiện A Viễn cười không đẹp, không còn lạnh lùng nữa. Đúng vậy, không còn dáng vẻ lạnh lùng làm nền, A Viễn trông mộc mạc, ngốc nghếch. Bảo sao không có phụ nữ nào muốn lấy anh. Anh mà mặc âu phục Hàn Quốc, hoá trang đứng dưới ánh đèn, nhất định sẽ làm điên đảo chúng sinh. Nếu thuyết phục anh đi theo con đường giải trí, còn mình làm người đại diện liên kết kiếm tiền, liệu anh có đồng ý?
Mình nghĩ cái gì vậy? Tả Thiên chợt bừng tỉnh, cảm thấy mình thật vô vị. Tiếng trò chuyện trong bếp không biết ngừng từ bao giờ, tất cả mọi người đều đang nhìn cô, nét mặt hứng thú. Tả Thiên tưởng mặt mình bị bẩn, vội đưa tay lên sờ. Quay sang A Viễn, thấy anh có vẻ ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng, đầu hơi cúi, cười mủm mỉm. Chị dâu cười nói câu gì đó, Tả Thiên không hiểu. Cuối cùng, cô em gái giải thích: "Chị dâu cả bảo cô nhìn anh hai ngây ngốc."
Đầu óc Tả Thiên nổ bùm, khuôn mặt bỗng nhiên bỏng rát. Cô rất muốn nói không phải thế nhưng không thốt nổi nên lời. Cho rằng cô ngầm thừa nhận, mọi người đều bật cười. Ngay cả tên nhóc cũng cắn bút cười hi hi. Tả Thiên không chịu nổi, đứng bật dậy, trốn về phòng. Trước kia nơi này là nhà tù, giờ trở thành nơi ẩn náu của cô.
Thấy cô ngượng ngùng, mọi người cười to hơn, cách một tấm cửa, Tả Thiên vẫn có thể nghe thấy tiếng cười cường điệu của cô em gái. Tả Thiên hối hận muốn chết, nhất định phải nói rõ rang với A Viễn mới được, bằng không anh sẽ cho rằng cô mê trai, không cách nào giáp mặt anh nữa.
May thay A Viễn chưa vào, Tả Thiên có đủ thời gian sắp xếp tâm trạng và suy nghĩ của mình. Sau đó, Tả Thiên cảm thấy A Viễn và những người khác hiểu lầm không có gì là không tốt. Một cô gái thành thị bị A Viễn mê hoặc, khiến họ mất cảnh giác, lơ là phòng thủ.
Nói là vậy, khi A Viễn vui vẻ đi vào, Tả Thiên vẫn thấy mặt mũi nóng bừng, không dám nhìn người ta, hận không thể tát một phát lên gương mặt đang tươi cười của anh.
A Viễn ngồi bên mép giường, chậm rãi cởi giày và quần áo, cười khẽ:
"Vừa nãy em nghĩ gì vậy?"
Mắc mớ gì tới anh, Tả Thiên thầm rủa.
"Nghĩ đến tôi à?"
Không biết xấu hổ.
"Bị tôi mê hoặc sao?"
Đồ không biết ngượng.
"Thích tôi à?"
Vô vị. Tả Thiên khịt mũi, xoay người phớt lờ.
A Viễn nhìn dáng vẻ ngượng ngịu của cô, ý cười càng sâu hơn. Anh vươn tay ôm cô, hôn phớt lên mặt cô: "Tôi biết em thích tôi mà."
Đồ tưởng bở. Tả Thiên vừa đẩy anh, vừa thầm mắng.
A Viễn không để tâm đến sự phản kháng của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô, vuốt ve.
Vốn dĩ Tả Thiên muốn biến thành cá chết để bảo vệ nhân phẩm của mình nhưng cơ thể dường như chống đối khiến cô không thể chống chọi. Kể từ sau đêm cuồng nhiệt ấy, mối quan hệ giữa Tả Thiên và A Viễn trở nên hết sức hoà hợp. A Viễn không còn vụng về, thô bạo mà ngày càng trở nên nhẫn nại và khéo léo hơn, khiến Tả Thiên không thể không đáp ứng, cả chủ cà khách đều thoả mãn. Ý định ban đầu của Tả Thiên là biến chuyện này thành màn đánh võ nhưng rốt cuộc lại thành gia tăng hứng thú, làm Tả Thiên hết sức bực mình.
Vì muốn ý chí cùng chống lại A Viễn nên sau khi xong việc, Tả Thiên vô cùng mệt mỏi. Nhưng A Viễn lại không có ý định đi ngủ. Anh vừa vuốt ve cô vừa hỏi: "Thiên Thiên, em có đói không?"
Tả Thiên ngạc nhiên, bao lâu như vậy, cô chưa từng thấy A Viễn ăn khuya.
Không đợi Tả Thiên trả lời, A Viễn tiếp tục: "Mấy hôm nay em không ăn nhiều, có phải không quen ăn đồ nhà tôi không?"
Đúng là Tả Thiên không quen. Các món ăn của họ đều là mỡ lợn, có mùi tanh, không thơm như các món thường ăn ở nhà. Hơn nữa, đa số là các món rau, khoai môn, khoai tây, ngô và các loại ngũ cốc khác, nguyên liệu nấu ăn không có gì là cao cấp. Cơm cũng nhiều sạn. Khỏi phải nói, tệ hơn cơm nhà cô, so với thức ăn lúc bị nhốt, cũng khó ăn hơn nhiều.
"Hay ngày mai tôi bảo chị dâu giết gà tầm bổ cho em?"
Tả Thiên không trả lời. Cô nghi hoặc, anh làm vậy là quan tâm đến cô ư? Bọn họ đang ân ái như vợ chồng thật sao? Không lẽ sự việc bối rối cô gây ra tối nay khiến anh vui vẻ tới vậy? Hay với tư cách là món tài sản trị giá sáu nghìn tệ, anh không thể để cô đói khát mang lại tổn thất?
Một lúc lâu sau, A Viễn tiếp tục thì thầm: "Thiên Thiên, chỉ cần em không bỏ trốn, ở lại đây, tôi sẽ đối xử tốt với em. Thật đấy." Giọng điệu hết sức chân thành.
Tả Thiên chợt hiểu lý do. Giống như cô dùng trăm phương ngàn kế để hạ thấp tâm lý phòng thủ của họ nhằm tìm cách chạy trốn. A Viễn cũng đang thực hiện hành vi tấn công tâm lý, cố gắng xoa dịu cô, giữ chân cô, biến cô cam tâm tình nguyện vĩnh viễn trở thành công cụ tình dục của anh.
Có vẻ như đây là một trận chiến tấn công và phòng thủ gian khổ. Cái giá phải trà là cả đời hạnh phục hay bất hạnh. Tả Thiên lạnh lùng nhắc nhở bản thân, nhất định phải ứng chiến cẩn thận.
Ngày hôm sau, mặc dù không cam lòng nhưng chị dâu vẫn giết gà. Tả Thiên vừa uống canh gà vừa nhìn hai đứa trẻ ăn như hổ đói, trong lòng thoáng áy náy. Dù sao, cũng là một gia đình không giàu có, thậm chí là nghèo khổ. Nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cười nhạo của cô em gái, trong lòng Tả Thiên lại cảm thấy thoải mái hơn.