Sau khi mua đồ xong, hắn lôi nó về nhà sớm để kịp chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật. Nó ngồi trên giường, lôi mấy bộ váy mà hắn mua cho nó khi nãy, coi tới coi lui, nó quyết định mặc cái váy gợi cảm nhất. Cái váy cúp ngực, hở lưng, ôm chặt vòng eo của nó. Sau khi mặc xong, nó đi ra cho hắn xem:
- Anh nhìn em có đẹp không?
- Em định quyến rũ ai trong bữa tiệc hả?
- Bộ nhìn em đẹp lắm hả?
- Em cứ đợi đến khi kết thúc bữa tiệc đi!
Hắn nắm tay nó đi xuống nhà. Trong nhà và ngoài sân đã có vài vị khách tới, vừa thấy nó và hắn, họ đều trầm trồ khen:
- Đẹp đôi thật!
Nó phổng mũi, nắm chặt tay hắn hơn. Bỗng nó khựng lại nhưng nhanh chóng kéo hắn đi, nó vẫy tay, đồng thời gọi:
- Huy, Thảo! Hai người tới lâu chưa?
- Tụi này mới tới! - Thảo tươi cười.
- Cậu đẹp thật đó! - Huy tấm tắc.
Nó mỉm cười nhìn Huy và Thảo:
- Cảm ơn Huy!
Hắn đứng sau lưng nó, vẫn nắm chặt tay nó như sợ nó sẽ bị ai đó cướp mất.
Vừa đúng sáu giờ, khách vào đông nghẹt, tất cả đều là đối tác làm ăn của ba hắn, kể cả nhưng người bạn cũ của ba nó cũng được mời tới. Đèn tắt, chỉ có những ánh sáng từ những cây nến cắm trên bánh kem tỏa ra, đây là chiếc bánh kem hai tầng, và cũng là sinh nhật thứ mười tám nên có mười tám cây nến được cắm trên bánh kem. Tất cả đều hát chúc mừng sinh nhật nó và tặng nó những món quà đắt tiền. Nó hạnh phúc thổi tắt hết tất cả các cây nến. Ba hắn đứng ở chỗ cao nhất dưới phòng khách, ông lên tiếng:
- Xin chào tất cả mọi người! Hôm nay là ngày sinh nhật của cháu Bảo Như, là một người vô cùng quan trọng với Phong, cũng là con trai tôi! Ngay từ nhỏ cả hai gia đình rất thân thiết với nhau, chính vì thế nên cả hai gia đình đã lập hôn ước cho hai cháu, đó là khi Bảo Như được mười tám tuổi sẽ kết hôn với Phong. Xin cám ơn đã nghe!
Nó đơ người từ nãy đến giờ. Trong đầu nó bây giờ đang có rất nhiều câu hỏi:“Hôn ước? Là sao chứ? Mình chẳng hiểu gì hết? Tại sao ba lại để cho con một bất ngờ lớn như vậy?“. Hắn nhìn qua nó, hắn cũng chẳng thua gì nó, cũng rất ngạc nhiên và cũng muốn hỏi ba hắn rất nhiều. Nhưng hạnh phúc lại mau chóng làm cả hai quên đi sự tò mò này. Nó quay qua hắn, miệng nở nụ cười hạnh phúc:
- Thật hả anh? Em có nghe lầm không anh?
Hắn lắc đầu, xiết chặt lấy tay nó:
- Em không nghe lầm đâu! Là thật đó!
Hắn ôm chầm lấy nó mà không để ý đến ánh mắt của mọi người đang nhìn nó và hắn, gương mặt vui vẻ, nói những câu hạnh phúc để chúc mừng nó và hắn.
9 p.m...
Tiệc tàn, mọi người cũng về hết. Huy và Thảo cũng mệt mỏi nên đi về từ sớm. Nó cũng mệt mỏi đi ra lan can đứng, từng cơn gió mạnh thổi qua đôi vai của nó. Nó rùng mình:
- Lạnh thật!
- Vậy sao em lại đứng đây? - hắn cầm hai ly rượu đi lại kế nó.
Hắn đưa hai ly rượu cho nó, tháo cái áo vest của mình ra, hắn khoác lên người nó. Nó đưa hắn ly rượu:
- Cám ơn anh!
Nó đưa ly rượu lên miệng, hắn thì vẫn đứng nhìn nó. Bỗng hắn cúi xuống, bồng nó lên tay. Nó ngạc nhiên, vùng vẫy trong vòng tay của hắn:
- Anh bỏ em xuống! Người khác nhìn kìa!
Hắn mặc kệ cho nó vùng vẫy, đưa nó lên phòng sẵn tiện khóa luôn cái cửa, hắn quăng nó xuống giường. Thở phào:
- Em nặng thật!
- Tự nhiên anh bồng em lên phòng chi vậy?
- Em đã nói với anh khi nào em mười tám tuổi anh làm gì em cũng được mà! - hắn cười đểu.
- Em có nói hả? Khi nào vậy? Tại sao em lại không nhớ vậy ta?
- Em không nhớ cũng chẳng sao! Chỉ cần anh nhớ là được!
Nói rồi, hắn cúi xuống, nó nằm bên dưới hắn vùng vẫy. Hắn giữ chặt hai tay nó lại, bắt đầu đặt môi mình lên môi nó. Hắn tách răng nó ra, cho lưỡi của mình vào quấn lấy lưỡi nó. Nó vùng vẫy, không phải vì nụ hôn của hắn mà là vì tay hắn đang chu du khắp cơ thể nó. Nól dùng hết sức đẩy hắn ra:
- Anh...thôi đi!
- Anh không thích!
Hắn chẳng nói thêm câu nào nữa, tay lần mò xuống nơi mở của cái váy. Sau khi cái váy được cởi ra, nó cũng bị cuốn theo nhịp của hắn. Nó lột hàng nút trên áo của hắn, cơ thể rắn chắc hiện ra trước mặt nó. Hắn cũng chăm chú nhìn vào làn da trắng nõn của nó, không có vết sẹo nào cả. Hắn tiếp tục vòng tay ra sau lưng nó, cởi áo ngực của nó. Và vài phút sau, cả hai đều không mặc gì trên người, đều bị cuốn theo một nhịp. Nó bấu chặt vai hắn:
- Anh...đau...
Nói rồi, nó cắn môi để chịu đựng cơn đau này, hắn cúi xuống:
- Em không cần phải cắn môi đâu!
Hắn hôn nó, liếm hết những giọt máu chảy ra trên môi nó. Đêm đó, trong phòng của cả hai không còn tiếng đùa giỡn như mọi ngày nữa mà thay vào đó là tiếng rên sau mỗi lần ra vào của nó, tiếng hắn thở vì mệt.
Xin lỗi mấy bạn mình ra chap trễ, lý do thì cũng như lần trước, mình lo coi phim. Mấy bạn tha lỗi cho mình.
Cuối cùng cái ngày mà hắn mong chờ cũng đến, sinh nhật lần thứ của nó. Trước ngày sinh nhật của nó một ngày, hắn đã nhận được xấp tài liệu về cuộc sống của nó suốt ba năm không có hắn bên cạnh. Sau khi đọc xong, hắn nắm chặt tài liệu, miệng lẩm bẩm:
- Anh sẽ bù đắp cho em khoảng thời gian ấy!
Hôm nay hắn lôi nó dậy thật sớm. Dẫn nó ra cửa tiệm bán quần áo nổi tiếng nhất thành phố. Nó lựa một hồi, thấy cái nào cũng đẹp, nó phân vân hỏi hắn, hắn chẳng nói gì, đem tất cả đi tính tiền. Tiếp sau đó, cả hai cùng đi đến cửa hàng bánh ngọt, nó lựa cái bánh kem thật to. Hắn chiều ý nó, đem đi tính tiền. Khi tính tiền xong, hắn cười với cô nhân viên khiến cô ấy ngất ngây. Nó nhéo hắn một cái, nói với hắn:
- Có bạn gái đi bên cạnh mà anh vẫn còn cười với người con gái khác hả?
- Anh xin lỗi mà!
Nó lơ hắn, mặt giận dỗi đi phía trước. Hắn xách cả đống đồ đi phía sau. Đang đi, nó dừng lại làm hắn va vào người nó, nó quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Em muốn đi thăm mộ của Chi!
- Được rồi!
Hắn vui vẻ đồng ý. Bỏ hết đống đồ lên xe, hắn đi theo chỉ dẫn của nó. Một lúc sau, cả hai đến trước một nghĩa trang, nó chạy xuống xe nhưng không quên nắm tay hắn kéo xuống:
- Em quên mua hoa rồi!
- Được rồi! Em đứng đây đợi anh xíu!
Nó gật đầu. Hắn phóng xe tới tiệm hoa gần đó. Hắn bước xuống xe, bước vào trong tiệm hoa, hắn cầm bó hoa cúc trắng nói với cô chủ quán:
- Bán cho tôi bó hoa này!
Nghe tiếng gọi, người chủ quán bước ra, vừa thấy mặt hắn, người chủ quán khựng lại, gương mặt nhanh chóng xuất hiện vệt đỏ:
- Lại gặp anh nữa rồi!
Hắn ngạc nhiên, nhìn người chủ quán nhưng hắn không làm sao nhớ được, hắn lên tiếng:
- Cô là ai vậy?
- Tôi là Thảo Nhi - người đụng phải bạn gái của anh lần trước đó!
Mắt hắn sáng lên, hắn đập tay một cái:
- Là cô! Thì ra cô tên Nhi hả?
- Hôm nay anh mua hoa chi vậy?
- À, bạn gái tôi là cô nàng lần trước cô đụng phải đi thăm mộ.
Nhi vừa gói bó hoa lại vừa luôn miệng:
- Ai vậy?
- Là bạn của cô ấy, một người bạn rất thân!
Hắn cầm bó hoa lên, đưa tiền cho Nhi rồi đi ra xe nhưng không quên chào tạm biệt, Nhi vui vẻ vẫy tay:
- Lần sau anh lại đến nữa nhé!
Tên: Trần Thảo Nhi
Tuổi:
Ghét: những ai làm cản trở con đường mà Nhi chọn.
Tính tình: hiền nhưng sẽ trở nên đáng sợ khi người mình yêu có bạn gái.
Thân thế: là con của chủ một công ty con của nhà Huy.
Thích: những thứ dễ thương.
Hắn lại leo lên xe phóng nhanh về chỗ nó đang đứng. Nó sốt ruột đứng đó, không ngừng đi qua đi lại. Vừa thấy hắn dừng xe, nó làu bàu:
- Sao anh lâu quá vậy? Biết em sốt ruột như thế nào không?
- Anh xin lỗi! Tại nhiều hoa đẹp quá nên anh không biết chọn hoa nào.
- Phải vậy không? Hay là gặp cô nào đẹp rồi?
- Ờ thì...
- Không sao đâu! - nó nắm chặt tay hắn - Em tin anh mà!
Hắn cũng nhìn nó cười, nắm chặt tay nó đi vào trong. Vì đã ba năm rồi nó chưa đi thăm mộ của cô nên nó quên mất mộ của cô ở đâu. Phải mất một hồi nó và hắn mới tìm ra được cô. Nó đặt hoa xuống trước mộ cô. Hắn cũng chẳng để ý đến nó nữa, nãy đến giờ có một cô gái đến đo, hình như là để thăm mộ. Làn da trắng đến nỗi hắn cứ ngỡ là pha lê và sẽ dễ dàng vỡ ra nếu như có một sự tác động nhẹ, đôi mắt to, đôi môi đỏ mộng tôn lên vẻ đẹp của làn da. Cô tiến lại gần hắn:
- Chào bạn! - cô vui vẻ bât chuyện - Bạn đến đây thăm mộ hả?
- Ờ...mình tên Phong!
- Bạn có cảm giác ở đây rất là lạnh lẽo không? Bạn có sợ ma không?
- Có, không khí ở đây rất lạnh, nhưng mà mình không sợ ma!
- Vậy hả? Bạn khác với mình rồi, hồi còn sống mình sợ ma lắm.
- Ờ...ờ...HẢ?
Hắn giật mình, lùi lại phía sau vài bước. Nghe tiếng hắn, nó chạy lại rồi bỗng đơ người ra. Nó la lên:
- Chi? Tại sao mày lại ở đây?
- Đây là nhà tao mà! Chính mày đã khiến tao phải tới đây mà, vậy mà bây giờ còn hỏi nữa hả?
- Mày chết rồi mà!
- Yên tâm đi, tao không đến đây để dọa mày đâu! Tao nhớ mày nên mới đến thăm mày thôi!
- Mày nhớ tao?
- Tao chỉ tới xem cuộc sống của mày suốt ba năm qua như thế nào thôi! Xem ra mày cũng đã biết lỗi của mình rồi. Hôm nay là lần cuối tao gặp mày, tao ôm mày nha!
Vừa nói, cô vừa tiến lại phía nó. Cô ôm nó. Nó có thể cảm nhận được cơ thể cô, rất lạnh, nó đứng yên, nước mắt bắt đầu tuôn ra, miệng cứ liên tục xin lỗi cô. Cô buông nó ra, xoa đầu nó. Cơ thể cô dần mờ đi:
- Không sao đâu mà! Tao đã hoàn thành ý nguyện rồi! Mày biết đó là gì không? Là nhìn thấy mày có một người bạn trai biết chăm sóc và thương yêu mày. Bây giờ tao phải đi rồi. Có thể là rất xa đó. Sau này mày nhớ học thật giỏi nha, nhớ học cho cả phần của tao nữa!
Vừa dứt lời, cô biến mất. Nó lảo đảo tiến lại phía hắn, hắn thì vội chạy lại đỡ nó. Nó cười nhạt:
- Anh có thấy Chi đẹp không?
- Ừm đẹp lắm!
- Em vui lắm vì vào ngày sinh nhật của mình có thể gặp lại Chi. Em vui lắm.
Nó vùi đầu vào lòng hắn, nó giữ chặt vai hắn đứng dậy. Nó quay qua hắn:
- Về thôi anh!
- Ừm! Về thôi!
Sorry mấy bạn, mình ra chap trễ. Vì mải coi phim nên mình quên luôn. Mấy bạn thông cảm cho mình ^^