Nó chạy đi ra khỏi đó. Cuối cùng thì lời hứa của hắn với nó cũng không thể giữ được. Nó mệt mỏi vì lời nói giả dối của hắn, lúc nào cũng bảo sẽ suốt đời ở bên cạnh nó vậy mà bây giờ lại như vậy. Nó cứ chạy như vậy đến khi nhìn lại thì chẳng biết mình ở đâu. Xung quanh chỉ toàn cây, chẳng có ai, cũng chẳng có căn nhà nào. Những lúc như thế này, nó thường dựa vào hắn, bây giờ không có ai cả, nó đành ngồi xuống một gốc cây nào đó. Thảo với Huy ngồi ngoài biển với đống thức ăn, nó nhờ cả hai giúp chuẩn bị bất ngờ cho hắn rồi bả là đi tìm hắn, giờ chẳng thấy ai cả. Thảo đứng bật dậy lo lắng:
- Con Như này đi đâu mà lâu vậy?
- Hay là mình đi tìm hai người đó đi! - Huy đề nghị.
- Ừ!
Đang định đi thì hắn từ đằng xa đi lại, trên người đầy mồ hôi. Hắn vừa thở vừa nói:
- Hai người có thấy Như đâu không?
- Như bảo đi tìm Phong mà!- Thảo ngạc nhiên.
- Như đi tìm Phong hả? Chi vậy? Phong có thấy ai đâu? Chỉ thấy có cái điện thoại của Như trước cửa phòng. - Hắn chìa cái điện thoại của nó ra.
Huy giật lấy cái điện thoại, gương mặt khó chịu:
- Có phải cậu đã là chuyện gì có lỗi với Như rồi phải không?
- Chuyện đó...
Hắn đang ấp úng không biết trả lời như thế nào thì Huy đấm vào mặt hắn một cái. Hắn ôm mặt:
- Cậu làm gì vậy?
- Mày đã làm gì Bảo Như? Mày làm gì khiến cô ấy buồn?
- Tao chỉ...Nhi....
- Là do tôi hại Phong đó!- Nhi từ đằng xa đi lại.
- HẢ? - Huy và Thảo đồng thanh - Tại sao cô lại nói cho bọn tôi biết? Cô không sợ bị trả thù hả?
- Tự làm thì phải tự chịu, đó là cách sống của tôi. Mấy người không lo đi tìm Như thì sẽ trễ đó.
- Trễ? - Thảo thắc mắc.
- Cô ta có thể nghĩ quẩn đó...
Chưa nghe hết câu, Huy, Thảo và hắn nhau ra tìm nó. Mọi người đều lo lắng cho nó, chạy đi hỏi từng người một ở khắp nơi nhưng ở một chỗ rộng lớn như Nha Trang thì tìm nó cứ như “Mò kim đáy biển“. Cả ba tập trung lại một chỗ sau một tiếng tìm kiếm, Thảo hỏi:
- Tất cả mọi người đã tìm hết ở những chỗ đông người chưa?
- Rồi- hắn và Huy đồng thanh.
- Như thường đi rất chậm, có lẽ là nó chưa đi xa được đâu, nếu ở chỗ đông người không có nó thì có lẽ nó chỉ ở chỗ vắng vẻ. Mọi người hãy chia nhau ra đi hỏi thăm người dân quanh đây về những chỗ vắng người xem sao. Nếu tìm được thì hãy liên lạc với mọi người.
Huy và hắn liền chạy đi hỏi mọi người xung quanh. Lúc này đây, hắn muốn gặp nó, ôm nó vào lòng, hỏi xem nó có lạnh không, giải thích cho nó nghe mọi chuyện.
Nó ngồi dưới gốc cây, vừa lạnh, vừa mệt, nó chỉ biết ngồi đó chờ người tới giúp. Nó nhớ hắn, nhưng nhớ lại chuyện khi nãy, nó lại tự trách chính mình:
- Có lẽ bây giờ, anh đang vui vẻ bên Nhi nhỉ? - nó đưa tay sờ vào bụng mình - Con trở thành đứa mồ côi rồi!
Hắn hỏi mọi người xung quanh, đến khuya mới biết được gần biển có một khu toàn cây, khách du lịch rất dễ lạc khi ở đó. Hắn cấp tốc gọi điện cho Huy và Thảo, còn mình thì chạy vào chỗ đó. Hắn cẩn thận dòm ngó xung quanh, không ngừng vạch từng bụi cây ra xem, miệng không ngừng gọi:
- Bảo Như! Bảo Như! Em đâu rồi?
Hắn chỉ ngừng gọi khi chợt thấy nó đang ngồi dưới gốc cây, đầu nghiêng qua ngủ, khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi, hắn bồng nó lên, định đem về phòng thì có vật gì đó rớt ra từ túi áo của nó, hắn nhặt lên và bất ngờ:
- Là que thử thai, hai vạch!
Hắn lay gọi nó dậy. Nó mở mắt ra nhìn hắn, nó muốn ôm chầm lấy hắn nhưng không hiểu sao, nó không thể. Nó đầy hắn ra, cố gắng nói những điều mà mình không muốn:
- Anh đi đi! Tôi không cần anh đâu! Cám ơn vì đã đến tìm tôi!
- Em đừng như vậy nữa! Đừng giấu anh nữa! - hắn đưa que lên cho nó xem.
Nó hoảng hốt sờ vào túi, không thấy gì, nó giật lại que từ tay hắn:
- Sao anh lục túi của người khác?
- Là nó rớt ra! Em đừng giấu anh nữa!
- Đó là con của tôi! Anh đi mà chịu trách nhiệm với cô ta kìa!
Hắn vịn vào hai vai nó:
- Nhưng đó cũng là con anh, vả lại em còn nhớ hôn ước của tụi mình chứ?
- Anh buông tôi ra! Tôi không muốn anh có bất cứ quan hệ nào với con tôi đâu, anh đi đi. - nó đập vào ngực hắn.
Hắn nắm hai tay nó, no vẫn luôn miệng la mắng hắn, hắn không chịu được nữa, hắn kéo nó vào lòng hôn thật sâu, để hắn cảm thấy bớt phần nào cảm giác tội lỗi.
Nhi từ đâu bước ra chung với Thảo và Huy, Nhi lên tiếng:
- Tôi không cần Phong miễn cưỡng kết hôn với tôi! Tôi chỉ muốn Phong tự nguyện đến bên tôi!
Nó đứng dậy, đẩy hắn qua một bên, đi lại chỗ của Huy và Thảo. Thảo xoa xoa cái bụng của nó:
- Mày làm tao bất ngờ lắm đó!
- Mày im đi! - nó cáu.
- Rồi rồi! Tao im!
Hắn cũng đứng dây đi lại chỗ nó, bế nó lên, hắn quay qua Nhi:
- Cám ơn cô vì đã giải thích giúp tôi!
Nói xong, hắn cùng Huy và Thảo đi về khách sạn. No vẫn còn giận hắn, quay mặt đi chỗ khác chứ không áp mặt vào ngực hắn như thường ngày, hắn chỉ biết cười trừ.
Hiện giờ đang là ngày tổng kết - ngày mà nó thích nhất, vì sắp nghỉ hè rồi, nhưng mà hôm nay cũng là ngày cuối nó mặc đồng phục học sinh, nó đã tốt nghiệp cấp ba rồi.
- Ê! Tao chán quá, tao chẳng tập trung học được, tao muốn đi chơi! - nó kéo áo Thảo.
- Okeyy, cuối tuần đi biển nha, dù gì mai cũng là ngày kỷ niệm mày và Phong quen nhau được chín tháng!
Hắn ngồi bên cạnh, ngạc nhiên nhìn Thảo:
- Sao Thảo biết tụi này quen được chín tháng rồi?
- Bí mật! - Thảo đưa ngón tay trỏ lên miệng.
Nhìn Thảo, hắn biết có hỏi thêm thì Thảo cũng chẳng nói. Ngày tổng kết là ngày hắn ghét nhất, ngày học bình thường thì mọi thứ im lặng, chỉ có tiếng bút ghi sột soạt trên giấy nhưng ngày tổng kết thì ngược lại, mọi người ai cũng nói chuyện khiến không khí trở nên ồn ào. Hắn lấy điện thoại ra chơi game, nó ngồi bên cạnh cũng không im, nó hết nghịch tóc hắn rồi lại luôn miệng:“ Cho em chơi nữa!“. Hắn chịu thua nó, đưa cho nó cái điện thoại cho nó im mồm.
- Hôm nay anh sao vậy? Sao thấy anh mệt mỏi quá vậy? Sáng giờ anh chẳng nói gì hết trơn! - nó vừa bấm điện thoại vừa nói.
- Ồn ào quá nên anh nhức đầu một chút.
- Nếu anh mệt anh có thể dựa vào vai em mà!
Hắn dựa đầu vào vai nó, nghịch tóc của nó:
- Nè! Khi nãy em nói định đi biển cho hè này hả?
- Anh đi với em luôn nha!
- Tất nhiên rồi! Sao anh có thể yên tâm để em đi một mình với hai người bọn họ chứ?
Nó quay qua nhìn hắn cười. Cả đám tụi nó đâu biết rằng, trong góc của lớp học có một người đang báo tin cho Nhi biết về buổi đi chơi này.
Đêm trước ngày đi biển...
Cả Huy và Thảo cũng tới ngủ ở nhà Phong, ngày mai cùng đi với nhau luôn. Tâm trạng đứa nào cũng háo hức.
- Thảo nè - Nó khều Thảo - Ngày mai tao định cho Phong một bất ngờ. Mày giúp tao nha.
- Okie baby! - Thảo xoa đầu nó
- Tao không phải con mày nha! - Nó chu mỏ
- Thì tao là bảo mẫu của mày từ đó đến giờ còn gì? Cấm từ chối công ơn của tao nha con - Thảo cãi bướng.
- Dạ dạ, em thua chị rồi đó.
Thảo xoa đầu nó, đúng lúc đó, Huy đi từ cửa vô, xách một đống vali cho chuyến đi, Thảo vui vẻ chạy lại giúp Huy lau mồ hôi trên trán, nhìn hai người họ không khác gì một cặp tình nhân mới cưới và chuẩn bị đi tuần trăng mật cả. Nó ngứa mắt, đi lên lầu, hắn đang nằm trong phòng, vừa vào phòng, nó lao vào người hắn nằm. Hắn ôm nó vào lòng, cứ như vậy cả hai chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.
Cuối cùng ngày nó mong chờ cũng đến, tụi nó đi lúc h sáng, đến Nha Trang lúc h. Nó ngủ suốt trên đường đi. Khi đến nơi, tụi nó cứ vô tư đùa giỡn, không biết rằng từ đằng xa, có một người đang nở nụ cười nham hiểm:
- Đúng là nơi thích hợp để thực hiện kế hoạch!
Đầu tiên, khi bước vào resort, nó và Thảo đã lao tới quầy tiếp tân để đặt phòng. Nó và hắn một phòng, Thảo và Huy một phòng. Nó lôi hắn vào phòng, thả mình tự do xuống giường. Hắn nhìn nó, chán nản:
- Em nghỉ ngơi đi! Anh dọn vali cho!
Nó ngồi bật dậy, chạy lại giật cái vali trong tay hắn ra:
- Đâu được, chỉ vài tuần nữa là em thành vợ anh rồi! Những việc này phải để em làm mới đúng!
- Rồi rồi, em làm đi, anh thay đồ đây. - hắn cầm bộ đồ đi vào phòng tắm.
Khi thay đồ xong, hắn bước ra khỏi phòng tắm, mọi chuyện rắc rối hơn cả ban đầu. quần áo nằm chất đống trên giường, nó nằm bên cạnh đống quần áo ngủ, vali bị quăng thảm thương dưới đất. Rốt cuộc, hắn vẫn là người làm mọi việc, sau đó còn phải gọi nó dậy, kéo nó đi xuống chỗ ăn, lấy đồ ra cho nó thay, kéo nó xuống bãi biển. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi đặt nó ngồi xuống trên cát, còn mình thì ngồi bên cạnh nó. Đang ngồi, có một người nào đó nắm lấy vai hắn, hắn giật mình quay lại và ngạc nhiên:
- Nhi? Cậu cũng tới đây hả?
- Quê nội tớ ở đây nên hè nào tớ cũng về đây chơi.
Thảo và Huy từ đằng xa chạy lại, nhập bọn với nó và hắn. Nhi rất dễ làm quen với mọi người, mọi người cũng dần quen nhau hơn.
- Mọi người đi ăn chút gì không? Nhi mời. - Nhi nở nụ cười.
- ĂN!- nó và Thảo đồng thanh.
- Khi nãy em ăn chưa đủ hả? - hắn lôi nó lại chỗ ngồi của mình.
- Em đói nữa rồi!- nó chống chế.
Hắn cũng đành bó tay, khi nhìn gương mặt đang xin xỏ thứ gì đó của nó là hắn không thể không cho được. Bao giờ cũng vậy. Ăn xong, nó, Thảo, Huy bảo là có việc bận nên đi trước, mặc cho hắn có xin thế nào cũng không cho theo. Cứ thế, cả bọn đi hết để hắn với Nhi lại. Không biết làm gì, Nhi rủ hắn về resort - nơi Nhi đang ở chơi. Nhi pha cho hắn ly nước cam, trong khi hắn không chú ý, Nhi bỏ một viên thuốc vào ly nước. Hắn không biết gì, cứ thế nốc hết ly nước. Vừa uống xong, cả người hắn nóng rực, hắn không kìm chế được ham muốn của bản thân, sẵn có Nhi bên cạnh, hắn đè Nhi xuống tiếp tục thỏa mãn chính bản thân mình. Nó từ ngoài đi vô kiếm hắn, chẳng thấy ai trong phòng, nó chợt nhớ lại resort chỗ Nhi ở, nó vội vàng chạy qua đó. Nó cứ lần mò đi hết tầng này đến tầng khác, khi đi đến một căn phòng đang hé cửa, nó chạy lại nhòm vào. Nó sửng sốt, là hắn, hắn đang làm với Nhi. Mọi cảnh tượng hôm đó như in sâu trong tâm trí nó, nó làm rơi cái điện thoại trên tay xuống đất rồi chạy đi, nghe có tiếng động, hắn giật mình, nhìn lại mình và Nhi đang không một mảnh vải trên người đang nằm bên dưới. Hắn hốt hoảng:
- Tại sao tớ lại làm như vậy? Tớ xin lỗi cậu Nhi!
- Không sao đâu! Tớ cũng yêu cậu nên mới để cậu làm vậy!
- Nhưng tớ chỉ yêu mỗi Bảo Như mà thôi! Cậu thông cảm cho tớ! Có gì tớ sẽ chịu trách nhiêm với cậu và cả...Bảo Như!
Nói rồi, hắn mặc quần áo đi ra ngoài, tìm vật gây ra tiếng động, nhưng hắn chẳng thấy gì ngoài cái điện thoại của nó cả. Mặt hắn tối sầm lại. Như có điềm báo chẳng lành, hắn nhanh chóng chạy đi tìm nó.