Sau khi nghe hắn kể lại câu chuyện đó, nó khóc bù lu bù loa. Hắn phải dỗ nó rất nhiều nó mới chịu nín. Nó thiếp đi trong lòng hắn. Hắn nhìn nó, chỉ biết lắc đầu rồi bồng nó về xe. Anh nói với hắn:
- Cậu với Bảo Như về đi! Khi nào có hình tôi gọi.
- Ừm!
Nói rồi, hắn phóng xe đi, anh đứng nhìn cho đến khi hình bóng của xe biến mất hút. Vừa tới nhà, bầu trời cũng vừa chập tối, hắn bồng nó lên giường rồi ngồi xuống cạnh nó, hắn đưa tay vuốt khuôn mặt của nó, cảm thấy nhột nhột trên mặt, nó tỉnh dậy. Hắn nhìn nó cười ranh mãnh:
- Tới lúc thực hiện lời hứa rồi đó!
Nó ngơ ngác định hỏi hắn lời hứa nào thì hắn đã leo lên người nó, hôn nó thật sâu. Hắn đưa lưỡi mình vào tách hàm răng của nó ra, nó nhắm chặt mắt, nó muốn nói với hắn rằng khó thở nhưng tất cả các lời nó định nói đều bị nó chặn lại. Hắn cho lưỡi của mình quấn lấy lưỡi nó, hút hết mật ngọt trong miệng nó, hai tay hắn vuốt khuôn mặt nó rồi trượt dần xuống dưới, hắn buông môi nó, vừa buông ra, nó thở gấp gáp, hớp từng hớp không khí vào. Hắn vòng tay ra sau lưng nó, kéo cái khoá váy của nó xuống rồi đưa tay lột hẳn bộ váy của nó ra, cơ thể trắng nõn của nó hiện ra trước mặt hắn. Hắn nhìn nó như một con thú đang rình mồi, đang chuẩn bị lao vào cắn, ăn con mồi, hắn lại hôn nó, lần này nó chủ động đưa lưỡi vào miệng hắn, khuấy động giang miệng hắn, nó đưa tay lên, cởi từng cút áo, cơ thể rắn chắc của hắn hiện ra trước mặt nó, nó khéo léo vuốt từng múi bụng của hắn càng làm hắn kích thích hơn, nó bỏ miệng hắn ra:
- Đêm nay mình đổi chỗ đi anh!
- Được rồi! Nhưng em phải làm cho tốt đó!
- Chắc chắn là tốt hơn anh luôn!
Hắn buông nó ra, đổi chỗ cho nó, hắn nằm xuống dưới nó, thoải mái để nó muốn làm gì cũng được. Nó leo lên bụng hắn, tiếp tục mân mê cơ bụng hắn, rồi cúi xuống hôn hắn, hắn lợi dụng thời cơ, vòng tay ra sau lưng nó cởi cái khóa áo nhỏ, bầu ngực tròn của nó hiện ra trước mắt hắn. Hắn không ngần ngại đưa tay lên mà nắn mà xoa, nụ hôn của hắn trượt xuống dưới cổ nó, dồn lực vào tay, hắn đẩy người nó lên để đưa cái cổ trắng ngần của nó lại chỗ hắn, hắn cắn vào gáy nó, nó bật tiếng rên:
- A...đừng...
Hắn lại tiếp tục cắn vành tai nó, nó lại bật tiếng rên, tiếng rên gợi tình của nó đã kích thích hắn, hắn thủ thỉ vào tai nó:
- Anh chịu hết nổi rồi, đổi chỗ nhé!
- Không...a...đừng cắn...a...
_________________________________________
Mình chớt mất thôi...bậy quá, trả lại con người trong sáng cho tôi:(((
Nó nhất quyết không cho hắn đổi chỗ, hắn đành chịu, cái tính bướng bỉnh của nó đúng là khó chữa. Nó cũng bắt chước hắn, cúi người xuống cắn vào tai hắn khá mạnh khiến hắn bật tiếng rên:
- Đau lắm đó...a...
Nó cũng bị tiếng rên của hắn kích thích liền chuyển chỗ tấn công, lần mò bàn tay xuống nút quần hắn, hắn nắm tay nó lại, miệng cười đểu:
- Bàn tay của em hư thật!
Nó chịu hết nổi, chẳng nói gì, giật tay mình ra khỏi tay hắn, tiếp tục mở nút quần, cậu bé của hắn đang cương cứng lên (au: mặt đỏ hết rồi *che mặt* TT tạm biệt mọi người tui đi chết đây:((). Nó ngạc nhiên chẳng biết là gì ( bà này trong sáng vl~), nó tò mò xem thử, hắn chỉ nó:
- Em nắm nó thử đi! Nó sẽ to hơn nữa đó!
- Thật hả anh?
Hắn khổ sở gật đầu trước cô vợ sắp cưới trong sáng. Nó nắm thử, đúng là to hơn nữa nè, nó thích thú vuốt, hắn cười, hắn thật sự không thể đợi lâu thêm nữa, ra sức đè nó xuống, đưa tay xuống vùng âm đ*o ướt át của nó. Cởi cái quần nhỏ của nó ra, hắn lại cúi xuống cắn tai nó rồi thì thầm:
- Anh vào nhé!
Nó ngại ngùng khép chân lại nhưng hắn lại tách đùi nó ra, hôn lên đùi nó, để lại những dấu hôn đỏ trên đùi nó như đang đánh dấu lãnh thổ. Hắn nâng hai chân nó lên, gác lên hông hắn Hắn đưa cậu bé của mình vào trong nó, một lần và sâu, nó la lên:
- A...anh... đau... lắm...
Hắn ra sức ra vào bên trong nó, tay không ngừng nắn nhũ hoa của nó. nó nắm chặt hai tay hắn, bấu vào cánh tay hắn sau mỗi lần ra vào của hắn. Nó làm tóc hắn rối cả lên,, miệng không ngừng la, hắn đành cúi xuống, hôn nó, nó bỗng im lặng hơn, nhưng tư thế đó cũng không duy trì lâu được, hắn buông môi nó, ra vào mỗi lúc một nhanh hơn và sâu hơn, hắn mặc kệ cho nó la hét như thế nào, bắn hết dòng tinh dịch trắng của mình vào trong nó. Sau khi ra, hắn mệt lã nằm xuống cạnh nó, nó la đến khô cả cổ, cái hông đau nhói vì phải chịu những lần ra vào điên cuồng của hắn, nó thì thầm với hắn:
- Em khát!
Hắn nhìn nó, thấy thương nó, đứng dậy lấy nước cho nó, giúp nó uống. Rồi lại nằm xuống cạnh nó, ôm nó vào lòng, xoa xoa những chỗ mà nó kêu là đau, vừa xoa vừa nói:
- Anh xin lỗi!
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nó nằm trong lòng hắn ngủ.
________________________________________________________________
Con người trong sáng của tui, trả lại đây TT
“Người hay cười là người đau khổ
Mượn nụ cười che giấu đau thương”
Có lẽ đúng là vậy, ngày nó đi là ngày hắn quyết định tỏ tình với nó. Tám năm trước, hắn cứ như một thằng nhóc chẳng có gì cả, bạn bè không có, người con gái yêu thương cũng không, ngoài cái mác là ba mẹ thì họ đối xử với hắn như một người dư thừa trong căn nhà đó, ba hắn ngày nào cũng đi bar tới khuya mới về, mẹ hắn chẳng kém, đi bar, để người khác làm có mang rồi bỏ hắn và ba hắn ở lại. Ngày nào trên trường hắn cũng cười thật nhiều, khi về lại chui vào góc phòng ngồi khóc. Hắn lại đi kiếm cái thú vui là đánh nhau, đánh càng nhiều hắn lại thấy vui. Ngày nào cũng vậy, hắn lại chặn đường một hai thằng yếu để đánh cho nó nhừ tử. Cũng vì vậy mà hắn có nhiều kẻ thù hơn.
- Chạy nhanh lên đi! - anh (ai thắc mắc đây là ai thì xem lại
- Mắc gì phải chạy? Nó tới kiếm thì mình cứ đánh thôi.
Hắn gỡ tay anh ta, mặc cho anh có khuyên thế nào cũng nhất định không đi. Bọn chúng nhanh chóng kéo tới trước mặt hắn và anh. Anh đứng sau lưng hắn, toàn thân bật run lên, hắn đẩy anh vào một góc, một thân một mình hắn bước ra. Bọn chúng gồm có mười lăm thằng trong đó thằng to con nhất tên Quang là đại ca, hắn nhìn Quang cười khinh bỉ:
- Mày tới đây để trả thù tao đó hả?
- Mày chuẩn bị tâm lý chưa?
Tức thì, cả bọn trên tay ai cũng có một cây gậy khá to, rồi cả bọn xông vào nhau, hắn với những bước di chuyển nhanh và gọn gàng, hắn đánh được gần một nửa tụi nó thì một thằng núp ở gần đó nãy giờ chạy ra đánh vào đầu hắn, cú đánh bất ngò lại ngay chỗ hiểm, hắn ngã xuống đau đớn ôm đầu, bọn nó lao lại đánh hắn, cho đến khi hắn hết nhúc nhích nổi thì mới tha, Quang cười khinh bỉ:
- Lần này tha cho mày nhưng không có lần sau đâu!
Bọn chúng bỏ đi, lúc này, anh từ trong góc chui ra, đỡ hắn dậy, lau máu cho hắn, miệng trách móc:
- Anh đã nói mày chạy đi mà không nghe!
- Đau...nhẹ thôi! Không thích chạy! Đau...
- Đi vô phòng y tế!
Anh dìu hắn vào phòng y tế, hắn nằm đó, cố nhớ thằng nào là người đánh lén mình những chẳng nhớ ra ai cả. Hắn nắm chặt tay lại, miệng chửi thầm:
- Bọn đểu! Rồi tụi mày sẽ biết tay tao!
Khi đã đỡ đau hơn, hắn đi về lớp với gương mặt đầy băng cá nhân, vết bầm, tay đầy vết, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt dè chừng rồi không ai bảo ai, tất cả đều né xa hắn ra. Kể từ hôm đó, hắn trở thành người bị bắt nạt của nhóm Quang, ngày nào cũng bị đánh, trên bàn toàn dòng chữ ghi những lời không hay. Hắn tập hút thuốc, anh rút điếu thuốc trong miệng hắn ra giục xuống đất:
- Anh nói mày không được hút thuốc nữa mà!
- Anh im đi! Anh thì biết gì chứ?- hắn cáu.
- Anh biết! Biết cậu thành người bị bắt nạt trong trường! Biết mẹ cậu vừa về đòi tiền ba...
Nói tới đó, tự nhiên anh im lại vì thấy mặt hắn tối sầm lại, hắn quăng cái gói thuốc với cái hột quẹt xuống đất:
- TÔI NÓI ANH IM ĐI MÀ!
Hắn túm lấy cổ áo của anh, tiếp sau đó là một cú đấm vào mặt, hắn cố gắng bình tĩnh nói:
- Anh đừng bao giờ nhắc tới người đàn bà đó trước mặt tôi nữa!
Nói rồi, hắn buông anh ra, lấy cái cặp rồi đi về nhà, trên đường về, hắn lại gặp bọn Quang. Tụi nó chặn đường hắn lại, đánh cho hắn nằm bất động dưới đất không ngồi dậy nổi, Quang dùng thân hình mập mạp ngồi lên người hắn, tay lục cặp hắn rồi móc ra một tấm hình, Quang cười đểu:
- Thì ra mày cũng thích người mhasc giới hả? Dễ thương đó!
- Mày bỏ ảnh cô ấy xuống!
- Không thì sao?
Hắn cố gắng ngồi dậy nhưng không thể, một phần vì sức nặng của Quang, một phần vì kiệt sức. Quang thấy vậy, bỏ tấm ảnh xuống, thích thú đưa tay ra cho hắn lấy làm chỗ dựa để đứng dậy, hắn đưa tay ra, trong khi đang ngồi dậy, Quang đấm vào bụng hắn làm hắn khuỵu xuống. Hắn nhìn Quang với ánh mắt hình viên đạn:
- Đồ chó!
Quang cười thoả mãn rồi bỏ đi. Hắn lồm cồm ngồi dậy, tay chùi đi những vết máu trên mặt rồi nhanh chóng đi về. Khi vừa về đến nhà, căn nhà gọn gàng của hắn giờ đã tan hoang, ba hắn nằm ở một góc, mẹ hắn thì đứng cười thoả mãn, trên tay vẫn còn cầm cây súng, vừa thấy hắn, bà chạy lại, nắm lấy tay hắn:
- Con về rồi à! Mẹ xin lỗi vì để con thấy cảnh tượng không hay này nhưng mà mẹ phải làm vậy để tài sản và con đều thuộc về mẹ! Tất cả, tất cả rồi sẽ thuộc về mẹ!
Hắn liếc bà một cái rồi kéo tay bà ra khỏi người, hắn chạy lại chỗ ông đang nằm bất tỉnh, miệng gọi to:
- Ba ơi! Ba!
May là ông chỉ bị xây xát nhưng không bị gì cả, bà điên tiếc đứng đó nhìn hắn rồi như mất tự chủ, bà bắn một phát vào vai hắn, bất ngờ, hắn ôm vai quay qua nhìn bà, lại tiếp tục một phát nữa vào chân hắn, hắn khuỵu xuống. Gương mặt bất ngờ:
- Mẹ...
Chưa kịp nói hết câu thì lại có thêm một phát nữa bắn sượt qua mặt. Hắn nhắm tịt mắt, nhưng may là đã hết đạn, bà lao vào người hắn, gương mặt bà lạnh lùng, bà đánh hắn, bà cố tình đánh vào những chỗ khi nãy bà bắn. Hắn chịu hết nổi, vớ lấy con dao năm gần đó đưa lên đâm vào ngực bà, bà quằn quại rút dao ra thì hắn nhanh chóng giật lại được dao và đâm tiếp một nhát nữa vào ngục hắn, hắn ấn dao xuống sâu hơn. Bà ngã xuống, thở gấp rồi ngưng lại, bà chết rồi.
- Ai giết?- vị cảnh sát hỏi hắn.
- Tôi giết!
- Cậu tên gì nhỉ?
- Trần Nhật Phong!
Hắn bị đưa ra xét xử nhưng do luật tuổi vị thành niên nên hắn chỉ lao động xã hội tiếng. Từ hôm đó, ông không chấp nhận hắn là con mình, cho hắn ra ở riêng. Hắn lại quay lại vẻ lạnh lùng, bất cần của mình.