Song:"Lỗi của tôi,lỗi của tôi"- lúng túng đưa cô thêm giấy
Thy:"Được rồi, tôi muốn cô làm quen với một cô gái"- cười nhẹ nhàng.
Một cô gái có vẻ là con lai bước tới cười nhẹ.
Cô gái:"Hello, tôi tên Linda, bạn của Lô Thy, rất vui vì được gặp cô"
Song:"Cô biết tiếng Trung?!"-ngạc nhiên
Linda:"Bố tôi là người Mỹ, mẹ tôi là người Trung"- vẫn giữ nụ cười thanh lịch
Song:"May quá, tôi không giỏi tiếng Anh lắm"-gượng cười
Thy:"Thôi, 2 người cứ nói chuyện đi, vì tôi là chủ bữa tiệc nên..."- hơi lúng túng
Song:"Cô cứ đi đi"-cười
Thy:"Hừ, cô bị trúng bẫy rồi cô gái à, thật đáng thương hahaha!"- đi mất
Linda:"Song, hay chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ngột ngạt quá"- gượng cười
Song:"Ok! Tôi cũng thấy thế, vậy đi thôi "-đi trước
Hai người đi ra ngoài ban công vắng vẻ, Linda đưa nó một ly nước cam, sau khi nó uống dần dần bất tỉnh.
Nó mở mắt, thấy mình đang ở một căn phòng trắng xoá, bị trói chân tay. Nó cố vùng vẫy vẫn không thể thoát ra
Song:"Có ai không! Cứu tôi với!"- la lớn
Linda:"Vô ích, tôi đã đưa cô vào phòng cách âm rồi"-cầm súng chĩa thẳng trán nó
Song:"Sao cô làm thế với tôi!"- bật khóc
Linda:"Đây là lệnh cô chủ của tôi"
Song:"Lô Thy"- nghiêm túc nhìn cô ta
Linda:"chẳng giấu gì cô, tôi là điệp viên L của Lô Thy"-thu súng lại đi khỏi đó
Song:" thôi xong, A! Chiếc nhẫn"- cố với với, bấm
Trong lúc đó, chỗ hắn cái nhẫn đang rung liên hoàn, hắn nhìn chiếc nhẫn cấp tốc chạy theo định vị.
Sau khi bấm xong nút, đột nhiên có làn khí gì đó phả xuống.
Song:"Khiêm! Làm ơn tới nhanh đi!"- bất tỉnh
Khiêm:"Liệu cô ấy có bị gì không, Song Song, đợi anh"- phóng xe tốc độ cao
Tới đó, một dàn độc mấy anh to cao vạm vỡ đứng canh trước cửa.
Khiêm:"Đừng chắn đường ta!"-đáng bọn chúng liên hoàn, to béo chấp hết!
Chỉ vài phút sau đã khử hết chúng. Bước vào trong, thấy một tiếng phụ nữ lạ trong một căn phòng mở cửa sáng đèn, hắn rón rén đi vào, là Linda
Linda:"Master, cô ta đã bị bắt thành công"- cười nửa miệng
Thy:"Tốt, Linda, đừng làm hại cô ta, sau khi cô ta tỉnh hãy chạy đi. Đừng quên, đây chỉ là cảnh báo"
Linda:"Vâng, goodbye master"-cúp máy
Hắn bước vào trong, giữ cô ta từ đằng sau, chĩa súng vào thái dương cô ta.
Khiêm:"Cô ấy ở đâu?"-nghiêm túc
Linda:"D-dạ, cô ấy ở căn phòng bên cạnh ạ, đừng giết tôi"- sợ hãi
Hắn cấp tốc chạy sang phòng bên đó, nín thở gỡ trói rồi cõng nó về.
Ra được đến cửa, Linda chĩa súng vào phía 2 người.
Linda:"Đừng quên tôi là điệp viên"-cười
Khiêm:"Đừng cản đứng"- nhăn lông mày
Cô ta vẫn đứng đó, hắn nhanh như chớp rút súng bóp cò trúng cánh tay cô ta rồi đi mất. Nó tỉnh lại vài phút sau vụ việc đó, thấy hắn, nó vô thức ôm cổ hắn
Khiêm:"Em tỉnh rồi à"-giọng ân cần
Song:"Ừ, cảm ơn anh"-đỏ mặt
Khiêm:"Thế này đi, em phải đi học tự vệ với tôi vào các cuối tuần đề phòng bất chấp"
Song:"Hả!"- hoảng hốt
Khiêm:"Vậy có học không?"-đổi giọng đầy sát khí
Song:"Tôi đi, tôi đi"-giọng hơi buồn.
Khiêm:"Thế mới là bảo bối ngoan chứ"- cười
Song:"Bảo bối cái đầu anh ấy!"-phụng phịu.
Tối hôm đó, nó thức trắng đêm vì nghe con bạn cùng lớp nói hôm nay có mưa sao băng. Lên sân thượng chờ, đột nhiên có tin nhắn.
Khiêm:
Chưa ngủ hả? Hay không ngủ được à?
Song:
Xì, anh chẳng biết gì cả! Tôi đang chờ mưa sao băng
Khiêm:
Ủa nay có à?
Song:
Ừ!
Khiêm:
Sao băng kìa!
Mưa sao băng đẹp tuyệt "bay xuống" mặt đất. Khung cảnh đẹp tuyệt đang hiện trước mắt
Song:"Con đã yêu anh ấy rồi, con mong anh ấy hạnh phúc"- ước
Khiêm:"Giờ con chẳng cần gì hết, chỉ muốn người con gái con yêu được hạnh phúc"- ước
Sáng hôm sau, không khác dự đoán cho lắm, mắt nó chẳng khác một con gấu trúc. Hắn tới công ty Lô Thy.
Khiêm:"Thy Thy"-ngồi xuống ghế
Thy:"Sao anh đến tìm em vậy?"-vắt chéo chân cười hiền hậu
Khiêm:"Lần sau đừng chạm tới cô ấy, đó là cảnh báo"-lạnh lùng bước ra cửa.
Thy:"Tại sao, chỉ vì cô ta mà anh lại thành ra như thế này!"-bật khóc
Khiêm:"Vì tôi yêu cô ấy"- đóng rầm cửa lại
Thy:"Được rồi, tôi muốn cô làm quen với một cô gái"- cười nhẹ nhàng.
Một cô gái có vẻ là con lai bước tới cười nhẹ.
Cô gái:"Hello, tôi tên Linda, bạn của Lô Thy, rất vui vì được gặp cô"
Song:"Cô biết tiếng Trung?!"-ngạc nhiên
Linda:"Bố tôi là người Mỹ, mẹ tôi là người Trung"- vẫn giữ nụ cười thanh lịch
Song:"May quá, tôi không giỏi tiếng Anh lắm"-gượng cười
Thy:"Thôi, 2 người cứ nói chuyện đi, vì tôi là chủ bữa tiệc nên..."- hơi lúng túng
Song:"Cô cứ đi đi"-cười
Thy:"Hừ, cô bị trúng bẫy rồi cô gái à, thật đáng thương hahaha!"- đi mất
Linda:"Song, hay chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ngột ngạt quá"- gượng cười
Song:"Ok! Tôi cũng thấy thế, vậy đi thôi "-đi trước
Hai người đi ra ngoài ban công vắng vẻ, Linda đưa nó một ly nước cam, sau khi nó uống dần dần bất tỉnh.
Nó mở mắt, thấy mình đang ở một căn phòng trắng xoá, bị trói chân tay. Nó cố vùng vẫy vẫn không thể thoát ra
Song:"Có ai không! Cứu tôi với!"- la lớn
Linda:"Vô ích, tôi đã đưa cô vào phòng cách âm rồi"-cầm súng chĩa thẳng trán nó
Song:"Sao cô làm thế với tôi!"- bật khóc
Linda:"Đây là lệnh cô chủ của tôi"
Song:"Lô Thy"- nghiêm túc nhìn cô ta
Linda:"chẳng giấu gì cô, tôi là điệp viên L của Lô Thy"-thu súng lại đi khỏi đó
Song:" thôi xong, A! Chiếc nhẫn"- cố với với, bấm
Trong lúc đó, chỗ hắn cái nhẫn đang rung liên hoàn, hắn nhìn chiếc nhẫn cấp tốc chạy theo định vị.
Sau khi bấm xong nút, đột nhiên có làn khí gì đó phả xuống.
Song:"Khiêm! Làm ơn tới nhanh đi!"- bất tỉnh
Khiêm:"Liệu cô ấy có bị gì không, Song Song, đợi anh"- phóng xe tốc độ cao
Tới đó, một dàn độc mấy anh to cao vạm vỡ đứng canh trước cửa.
Khiêm:"Đừng chắn đường ta!"-đáng bọn chúng liên hoàn, to béo chấp hết!
Chỉ vài phút sau đã khử hết chúng. Bước vào trong, thấy một tiếng phụ nữ lạ trong một căn phòng mở cửa sáng đèn, hắn rón rén đi vào, là Linda
Linda:"Master, cô ta đã bị bắt thành công"- cười nửa miệng
Thy:"Tốt, Linda, đừng làm hại cô ta, sau khi cô ta tỉnh hãy chạy đi. Đừng quên, đây chỉ là cảnh báo"
Linda:"Vâng, goodbye master"-cúp máy
Hắn bước vào trong, giữ cô ta từ đằng sau, chĩa súng vào thái dương cô ta.
Khiêm:"Cô ấy ở đâu?"-nghiêm túc
Linda:"D-dạ, cô ấy ở căn phòng bên cạnh ạ, đừng giết tôi"- sợ hãi
Hắn cấp tốc chạy sang phòng bên đó, nín thở gỡ trói rồi cõng nó về.
Ra được đến cửa, Linda chĩa súng vào phía 2 người.
Linda:"Đừng quên tôi là điệp viên"-cười
Khiêm:"Đừng cản đứng"- nhăn lông mày
Cô ta vẫn đứng đó, hắn nhanh như chớp rút súng bóp cò trúng cánh tay cô ta rồi đi mất. Nó tỉnh lại vài phút sau vụ việc đó, thấy hắn, nó vô thức ôm cổ hắn
Khiêm:"Em tỉnh rồi à"-giọng ân cần
Song:"Ừ, cảm ơn anh"-đỏ mặt
Khiêm:"Thế này đi, em phải đi học tự vệ với tôi vào các cuối tuần đề phòng bất chấp"
Song:"Hả!"- hoảng hốt
Khiêm:"Vậy có học không?"-đổi giọng đầy sát khí
Song:"Tôi đi, tôi đi"-giọng hơi buồn.
Khiêm:"Thế mới là bảo bối ngoan chứ"- cười
Song:"Bảo bối cái đầu anh ấy!"-phụng phịu.
Tối hôm đó, nó thức trắng đêm vì nghe con bạn cùng lớp nói hôm nay có mưa sao băng. Lên sân thượng chờ, đột nhiên có tin nhắn.
Khiêm:
Chưa ngủ hả? Hay không ngủ được à?
Song:
Xì, anh chẳng biết gì cả! Tôi đang chờ mưa sao băng
Khiêm:
Ủa nay có à?
Song:
Ừ!
Khiêm:
Sao băng kìa!
Mưa sao băng đẹp tuyệt "bay xuống" mặt đất. Khung cảnh đẹp tuyệt đang hiện trước mắt
Song:"Con đã yêu anh ấy rồi, con mong anh ấy hạnh phúc"- ước
Khiêm:"Giờ con chẳng cần gì hết, chỉ muốn người con gái con yêu được hạnh phúc"- ước
Sáng hôm sau, không khác dự đoán cho lắm, mắt nó chẳng khác một con gấu trúc. Hắn tới công ty Lô Thy.
Khiêm:"Thy Thy"-ngồi xuống ghế
Thy:"Sao anh đến tìm em vậy?"-vắt chéo chân cười hiền hậu
Khiêm:"Lần sau đừng chạm tới cô ấy, đó là cảnh báo"-lạnh lùng bước ra cửa.
Thy:"Tại sao, chỉ vì cô ta mà anh lại thành ra như thế này!"-bật khóc
Khiêm:"Vì tôi yêu cô ấy"- đóng rầm cửa lại