Phần 2: Chương 4+5+6
_______
4.
Sau khi mọi người sửng sờ xong, mới vươn tay bắt tay cô ta, trên thực tế, ở công ty, tôi càng có quyền uy hơn Thẩm Hàng.
Vẻ mặt Phạm Thanh Thanh đắc ý, sau khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì giật mình, càng mỉm cười rực rỡ.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng, đường viền cổ bằng ren, chưa từng tô vẽ quá nhiều, cả người trông mềm mại lại yếu ớt, dường như ai cũng có thể qua đây sờ một phen.
Phạm Thanh Thanh đi đến trước mặt tôi, nhanh chóng khinh thường đánh giá tôi: “Lâm tiểu thư hôm nay ăn mặc thật giản dị nha.”
Tôi không chút để ý cười cười với cô ta: “Tiết kiệm thành thói quen rồi, cầm nhiều tiền rút cổ phần như vậy, tôi còn đang băn khoăn xài như nào đây.”
Nghe tôi nhắc đến chuyện này, Phạm Thanh Thanh tức đến đỏ mặt: “Lâm tiểu thư quả nhiên là người làm chuyện lớn, thật sự nhẫn tâm nha, A Hàng đáng thương còn đang thu dọn cục diện rối rắm của lỗ hổng tài chính đây.”
Ngay lúc này, tôi càng có hiểu biết sâu hơn về Phạm Thanh Thanh, cô ta bộp chộp nóng nảy, không chỉ không thể giúp Thẩm Hàng trong việc kinh doanh, mà còn sẽ phá hủy việc hệ trọng của anh.
Tôi cong môi, từ trong túi da mang theo bên người, lấy ra một cái USB đưa tới trước mặt cô ta.
“Đây là cái gì?” Phạm Thanh Thanh cầm lấy USB, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
“Dự án hợp tác của Thịnh Thế, lúc trước tôi bận rộn rất lâu mới làm xong.”
Nói xong tôi cầm một ly rượu vang đỏ từ người phục vụ, đưa lên môi chậm rãi nhấp một ngụm.
Phạm Thanh Thanh nhìn USB trong lòng bàn tay, có chút do dự.
Tôi không vội, tiếp tục nói: “Cái này cứ coi như tôi cho Thẩm Hàng món quà chia tay cuối cùng đi, cô nhớ giúp tôi chuyển cho anh ấy, hạng mục này rất quan trọng, chắc chắn có thể mang đến lợi nhuận cao cho công ty.”
“Tôi sẽ đưa, không cần cô lắm mồm.” Phạm Thanh Thanh tức giận thấp giọng gằn: “Lâm Thư Chanh, hiện tại tôi mới là vợ chưa cưới của A Hàng, dự án này tôi cũng biết, không cần cô vờ tốt bụng.”
Nói xong, cô ta tức giận bỏ đi.
Tôi đứng tại chỗ, lắc lư rượu vang đỏ ở trong tay, nhìn theo bóng lưng của cô ta, nở nụ cười.
Con người ngu xuẩn này sẽ không cho tôi ghi công, cũng như là lôi kéo lại quan hệ với Thẩm Hàng, cô ta chắc chắn sẽ giấu USB đi.
Lúc này, càng ngày càng nhiều người chú ý đến sự xuất hiện của tôi, lần lượt đến kính rượu tôi, so với sự miễn cưỡng khi đối mặt với Phạm Thanh Thanh vừa nãy, từng người bọn họ đều chân thành tươi cười, hỏi tôi về tình hình gần đây.
Tôi cười nhạt không muốn nói nhiều, những cơ sở nhân mạch này, đều là tôi xây dựng mấy năm qua.
Thẩm Hàng, anh muốn ngồi không hưởng lộc, nào có dễ dàng như vậy.
Thẩm Hàng rất nhanh cũng chú ý đến tôi, tiến lên: “Chanh Tử, sao em lại đến đây?”
“Tiệc tất niên, dù sao đây cũng là công ty hai chúng ta chung sức xây dựng, tuy rằng đã rút cổ phần, nhưng em vẫn muốn đến tặng chút chúc mừng.”
Sắc mặt của tôi nhìn có chút tiều tụy với yếu ớt, điều này đã thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của Thẩm Hàng ở mức độ lớn, quả nhiên, anh nhìn tôi nhiều thêm hai lần.
Một tháng này, không có sự giúp đỡ của tôi, anh bận rộn chuyện của công ty đến sứt đầu mẻ trán.
Sự xuất hiện của tôi, có tác dụng làm giảm sự lo âu của anh rất nhiều.
“Chanh Tử, anh biết chuyện rút cổ phần là em nhất thời xúc động, nếu em muốn...”
Nếu không phải tôi đã nhìn rõ được vẻ giả tạo của Thẩm Hàng, chỉ sợ là tôi cũng bị “tình cảm chân thật” của anh cảm động.
“Không được đâu, Thanh Thanh sẽ để ý đấy, em không muốn làm anh khó xử.”
Nói xong, tôi giơ cao ly rượu, sau khi tỏ ý với Thẩm Hàng cùng những người khác, tao nhã rời đi.
Nếu tôi đoán không lầm, tôi bên này “cô đơn” rời khỏi, trong lòng Phạm Thanh Thanh chắc chắn vô cùng đắc ý, cô ta càng không xúc tiến mối quan hệ hợp tác giữa Thẩm Hàng với Thịnh Thế.
Tôi muốn cho Thẩm Hàng biết, cái gì là tham bát bỏ mâm*.
Chú thích: 捡了芝麻丢了西瓜: phê phán cách nhìn thiển cận, thiếu tính toán, đôi khi chỉ vì tham những lợi lộc nhỏ mọn trước mắt mà bỏ qua những nguồn lợi lâu dài, to lớn hơn.
5.
Quả nhiên, trong buổi đấu thầu ba ngày sau, tôi với Lục Sâm hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thẩm Hàng.
Chúng tôi dễ dàng lấy được hợp đồng duy nhất hợp tác với Thịnh Thế.
Lúc đi ra khỏi tòa nhà, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày tôi giúp Lục Sâm đánh bại Thẩm Hàng, thật đúng là thú vị. Lục Sâm ở bên cạnh thì ngược lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Một tháng này, sau khi tôi khiêm tốn nhậm chức ở Lộc Trần, ngược lại làm hoảng sợ rất nhiều quản lý cấp cao, có điều như lời Lục Sâm đã hứa, tôi hoàn toàn có quyền tham gia và đưa ra quyết định ở Lộc Trần, phải nói rằng, Lục Sâm là một nhà lãnh đạo tốt, so với Thẩm Hàng là hai người hoàn toàn khác biệt.
Thường ngày tôi vẫn nghĩ, trước đây tôi không chỉ là ngu xuẩn mà còn mù quáng nữa.
“Không vui?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đã đoạt được hạng mục của Thẩm Hàng đấy.”
Thẩm Hàng chính là đối thủ một mất một còn với Lục Sâm, lúc trước ghét bỏ Lục Sâm không phải lần một lần hai.
“Cũng được.” Lục Sâm chỉ là bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu xa: “Nhìn thấy cô đúng lúc tỉnh ngộ ra thì vui hơn.”
“...”
Suy nghĩ của Lục Sâm đúng là kim trong đáy biển, không lường được mà.
Trở lại Lộc Trần.
Tôi với Lục Sâm vừa bước vào cửa văn phòng, phịch một tiếng, pháo hoa trên đầu tôi nổ tung.
Tôi hoảng sợ, thiếu chút nữa là trẹo chân rồi, may mà Lục Sâm đỡ lấy vai của tôi kịp thời, kéo tôi vào trong ngực.
Hơi thở nam tính dễ chịu tràn đầy nơi đầu mũi, cơ thể tôi cứng đờ, ngay cả nơi làn da trên vai bị hai tay anh ta siết chặt cũng nóng bừng lên.
“Cảm ơn.” Tôi nhanh chóng đứng dậy, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Lục Sâm chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng ở Lộc Trần, vì để tránh gây nghi ngờ, đương nhiên phải duy trì khoảng cách.
Sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thì ra là quản lý cấp cao cùng các nhân viên bày tỏ chúc mừng với tôi và Lục Sâm.
Thư ký Đổng mang một bó hoa lớn đưa cho tôi, giám đốc điều hành Trịnh lại cười vỗ vai tôi, cười nói: “Lâm tiểu thư thật sự là một nhân tài nha.”
Tôi cười nhận lấy hoa, lúc tôi vừa mới vào Lộc Trần, tất cả quản lý cấp cao đều kinh hãi, bọn họ đối với thân phận nhạy cảm của tôi sinh ra nghi ngờ, vẫn là dựa vào một mình Lục Sâm, áp chế lại toàn bộ quản lý cấp cao.
Tôi cười nói: “Năng lực của tôi có hạn, đều là công lao của mọi người, đêm nay để tôi mời, địa điểm tùy mọi người chọn.”
Tôi vừa dứt lời, không khí ở hiện trường lập tức sôi nổi hẳn lên, tất cả mọi người đều đang thảo luận xem đi đâu ăn.
Không ai đến hỏi ý của Lục Sâm, tôi từng nghe người khác nói, Lục Sâm thế mà chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào của công ty.
Nhưng mà đêm nay dù sao cũng là tôi tổ chức, tôi cong môi, mang tính lịch sự hỏi một câu: “Buổi tối Lục tổng có rảnh không?”
“Có.” Lục Sâm đứng ở bên cạnh thờ ơ mở miệng.
Anh ta vừa mở miệng, không khí náo nhiệt ở hiện trường nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Sâm.
Vẻ mặt tôi cứng đờ, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, gật đầu: “Được, Lục tổng chính là người có công lớn nhất.”
...
Vì cảnh tượng náo nhiệt, mọi người chọn một quán thịt nướng Hàn Quốc.
Mười mấy người ngồi vây quanh với nhau, một hàng chai rượu trên bàn đã cạn sạch.
Thư ký Đổng say đến mất hết hình tượng nữ thần cao lãnh thường ngày, vươn tay ra, ôm vai của tôi, sảng khoái cười to: “Lâm tiểu thư, cô có bạn trai không?”
Tôi lắc đầu: “Không có.”
“Thật tốt quá, Lục tổng cũng không có bạn gái.” Thư ký Đổng nói xong nháy nháy mắt về phía tôi.
Từng làm đối thủ của Lục Sâm, tôi đương nhiên từng nghe ngóng tất cả sở thích của Lục Sâm.
Vui giận thất thường, cũng không có sở thích không tốt, càng không ham mê nữ sắc, cho nên, Lục Sâm cực kỳ khó chinh phục.
“Lục tổng của chúng tôi á, đã thích một nữ sinh mười năm rồi, ài, đáng tiếc là cô gái kia không biết.” Thư ký Đổng hoàn toàn say mèm rồi, lôi kéo tôi, không ngừng nói về chuyện của Lục Sâm.
Tôi ngẩn ra, vậy mà lại mười năm.
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Sâm, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của anh ta, đôi mắt anh ta vừa đen lại vừa sáng.
Trái tim tôi không biết sao lại hẫng một giây, lập tức cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của anh ta.
...
Bữa tiệc kết thúc, bởi vì chỉ có tôi không uống rượu, thư ký Đổng ngà ngà say đưa chìa khóa vào tay của tôi: “Làm phiền Lâm tiểu thư đưa Lục tổng về nhà.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Suốt đường đi, Lục Sâm yên lặng nằm trên ghế, ngoan ngoãn giống như con Samoyed tôi nhặt về nhà.
Nhà của Lục Sâm rất sạch sẽ, với tông màu lạnh là trắng, đen và xám, không có màu sắc dư thừa, thế này thực sự giống với phong cách của anh ta.
Tôi đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy ở một góc bàn bày một khung ảnh, bên trong là một nữ sinh mặc đồng phục, bởi vì vấn đề về khoảng cách, nên tôi không thể nào nhìn rõ được dung mạo của cô ấy, chỉ là đồng phục này có chút quen thuộc.
Chắc hẳn là cô gái mà Lục Sâm thầm mến mười năm.
Tính tò mò sẽ hại chết con mèo*, cho nên tôi vẫn chưa tiến lên, mà là đi thẳng vào trong nhà bếp.
Chú thích: Có những việc ta không nên cố tìm hiểu vì nó có thể sẽ khiến ta gặp rắc rối
6.
Tôi rót nước xong rồi đi ra, Lục Sâm đang ngồi ở sô pha xoa xoa huyệt thái dương: “Lục tổng, uống chút nước ấm, sẽ không đau đầu nữa.”
“Được.” Lục Sâm cười, nụ cười kia còn đẹp hơn cả hoa tháng ba.
“Lục tổng, vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
“Đợi chút.”
Tôi vừa định rời đi, lại bị Lục Sâm nắm cổ tay, anh ta dùng sức một chút, trọng tâm tôi không vững, ngã vào lồ ng ngực của anh ta. Tôi vừa muốn đứng dậy, nhưng anh ta xoay người một cái, lại trực tiếp đặt tôi ở dưới thân.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, bình thường thì miệng lưỡi linh hoạt, bây giờ một chữ cũng không nói được.
Lục Sâm dán mắt nhìn tôi một lúc, khuôn mặt từ từ hạ xuống.
Mặt anh ta cách tôi càng lúc càng gần, gần đến mức tôi có thể thấy rõ hàng lông mi dày trên đôi mắt của anh ta, môi anh ta gần như chạm xuống, tôi hoảng hốt, quay đầu đi, môi anh ta lướt qua má tôi.
Môi của anh ta có chút lạnh...
“Lục tổng, anh uống rượu nhận nhầm người rồi.” Tôi xoay đầu, lần nữa đón lấy ánh mắt của anh ta, điềm tĩnh nói.
Say rượu loạn tính, rất bình thường, hơn nữa, Lục Sâm với Thẩm Hàng là bạn cùng trường, đều là đàn anh đại học của tôi, bây giờ tôi đã hiểu vì sao nữ sinh mặc đồng phục trong khung ảnh vừa nãy có cái gì quen thuộc.
Đó là bộ đồng phục thống nhất trong buổi lễ tốt nghiệp của Đại học Giao thông, vừa khéo tôi cũng mặc.
Nói như vậy, người thương của Lục Sâm cũng là người trong Đại học Giao thông của chúng tôi rồi.
Màn đêm buông xuống, tự nhiên sẽ có một chút thác loạn.
Lục Sâm ngẩn ra, nhìn chằm chằm mặt tôi một lúc, anh ta vươn tay vuốt v e khuôn mặt của tôi, tôi có thể cảm nhận được những ngón tay thô ráp của anh ta đang cọ vào má tôi.
Bỗng nhiên, môi mỏng anh ta khẽ nhếch, nhìn tôi nở nụ cười.
Anh ta cười khiến tôi không xác định được, cũng không biết làm sao, tôi đẩy anh ta ra rồi đứng lên, sau khi ra vẻ điềm tĩnh nói lời tạm biệt, lại giống như chạy trốn mà rời khỏi nơi ở của anh ta.
...
Về đến nhà, ngay khi tôi vừa mở cửa, một cái bóng trắng đã lao vào trong lòng tôi.
“Đại Bạch.” Tôi giữ đầu Đại Bạch lại, không ngừng xoa đầu của nó: “Nhớ chị rồi phải không?”
“Gâu gâu gâu.” Đại Bạch ngay lập tức sủa vài tiếng với tôi.
Đại Bạch chính là con chó lang thang tôi cho ăn, là giống Samoyed.
Lúc tôi rời khỏi nhà Thẩm Hàng, nó nhìn thấy tôi lên xe, vẫn luôn đuổi theo phía sau xe của tôi, tôi không nỡ, liền mang nó đi theo luôn.
Bây giờ lông trắng như tuyết, ánh mắt đen lại sáng rực, so với con chó lang thang lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Đại Bạch lập tức chạy đến, bắt đầu sủa lên.
Tôi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến nụ hôn xém chút nữa hạ xuống của Lục Sâm, trái tim lại trở nên lộn xộn.
Lục Sâm là người có lý trí cao nhất.
Chắc chắn sẽ không để bản thân quá say...
Hơn nữa sẽ không để cho bản thân sau khi say làm ra những chuyện quá giới hạn.
Vì vậy, rốt cuộc anh ta có ý gì chứ?
_______
4.
Sau khi mọi người sửng sờ xong, mới vươn tay bắt tay cô ta, trên thực tế, ở công ty, tôi càng có quyền uy hơn Thẩm Hàng.
Vẻ mặt Phạm Thanh Thanh đắc ý, sau khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì giật mình, càng mỉm cười rực rỡ.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy trễ vai màu trắng, đường viền cổ bằng ren, chưa từng tô vẽ quá nhiều, cả người trông mềm mại lại yếu ớt, dường như ai cũng có thể qua đây sờ một phen.
Phạm Thanh Thanh đi đến trước mặt tôi, nhanh chóng khinh thường đánh giá tôi: “Lâm tiểu thư hôm nay ăn mặc thật giản dị nha.”
Tôi không chút để ý cười cười với cô ta: “Tiết kiệm thành thói quen rồi, cầm nhiều tiền rút cổ phần như vậy, tôi còn đang băn khoăn xài như nào đây.”
Nghe tôi nhắc đến chuyện này, Phạm Thanh Thanh tức đến đỏ mặt: “Lâm tiểu thư quả nhiên là người làm chuyện lớn, thật sự nhẫn tâm nha, A Hàng đáng thương còn đang thu dọn cục diện rối rắm của lỗ hổng tài chính đây.”
Ngay lúc này, tôi càng có hiểu biết sâu hơn về Phạm Thanh Thanh, cô ta bộp chộp nóng nảy, không chỉ không thể giúp Thẩm Hàng trong việc kinh doanh, mà còn sẽ phá hủy việc hệ trọng của anh.
Tôi cong môi, từ trong túi da mang theo bên người, lấy ra một cái USB đưa tới trước mặt cô ta.
“Đây là cái gì?” Phạm Thanh Thanh cầm lấy USB, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
“Dự án hợp tác của Thịnh Thế, lúc trước tôi bận rộn rất lâu mới làm xong.”
Nói xong tôi cầm một ly rượu vang đỏ từ người phục vụ, đưa lên môi chậm rãi nhấp một ngụm.
Phạm Thanh Thanh nhìn USB trong lòng bàn tay, có chút do dự.
Tôi không vội, tiếp tục nói: “Cái này cứ coi như tôi cho Thẩm Hàng món quà chia tay cuối cùng đi, cô nhớ giúp tôi chuyển cho anh ấy, hạng mục này rất quan trọng, chắc chắn có thể mang đến lợi nhuận cao cho công ty.”
“Tôi sẽ đưa, không cần cô lắm mồm.” Phạm Thanh Thanh tức giận thấp giọng gằn: “Lâm Thư Chanh, hiện tại tôi mới là vợ chưa cưới của A Hàng, dự án này tôi cũng biết, không cần cô vờ tốt bụng.”
Nói xong, cô ta tức giận bỏ đi.
Tôi đứng tại chỗ, lắc lư rượu vang đỏ ở trong tay, nhìn theo bóng lưng của cô ta, nở nụ cười.
Con người ngu xuẩn này sẽ không cho tôi ghi công, cũng như là lôi kéo lại quan hệ với Thẩm Hàng, cô ta chắc chắn sẽ giấu USB đi.
Lúc này, càng ngày càng nhiều người chú ý đến sự xuất hiện của tôi, lần lượt đến kính rượu tôi, so với sự miễn cưỡng khi đối mặt với Phạm Thanh Thanh vừa nãy, từng người bọn họ đều chân thành tươi cười, hỏi tôi về tình hình gần đây.
Tôi cười nhạt không muốn nói nhiều, những cơ sở nhân mạch này, đều là tôi xây dựng mấy năm qua.
Thẩm Hàng, anh muốn ngồi không hưởng lộc, nào có dễ dàng như vậy.
Thẩm Hàng rất nhanh cũng chú ý đến tôi, tiến lên: “Chanh Tử, sao em lại đến đây?”
“Tiệc tất niên, dù sao đây cũng là công ty hai chúng ta chung sức xây dựng, tuy rằng đã rút cổ phần, nhưng em vẫn muốn đến tặng chút chúc mừng.”
Sắc mặt của tôi nhìn có chút tiều tụy với yếu ớt, điều này đã thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của Thẩm Hàng ở mức độ lớn, quả nhiên, anh nhìn tôi nhiều thêm hai lần.
Một tháng này, không có sự giúp đỡ của tôi, anh bận rộn chuyện của công ty đến sứt đầu mẻ trán.
Sự xuất hiện của tôi, có tác dụng làm giảm sự lo âu của anh rất nhiều.
“Chanh Tử, anh biết chuyện rút cổ phần là em nhất thời xúc động, nếu em muốn...”
Nếu không phải tôi đã nhìn rõ được vẻ giả tạo của Thẩm Hàng, chỉ sợ là tôi cũng bị “tình cảm chân thật” của anh cảm động.
“Không được đâu, Thanh Thanh sẽ để ý đấy, em không muốn làm anh khó xử.”
Nói xong, tôi giơ cao ly rượu, sau khi tỏ ý với Thẩm Hàng cùng những người khác, tao nhã rời đi.
Nếu tôi đoán không lầm, tôi bên này “cô đơn” rời khỏi, trong lòng Phạm Thanh Thanh chắc chắn vô cùng đắc ý, cô ta càng không xúc tiến mối quan hệ hợp tác giữa Thẩm Hàng với Thịnh Thế.
Tôi muốn cho Thẩm Hàng biết, cái gì là tham bát bỏ mâm*.
Chú thích: 捡了芝麻丢了西瓜: phê phán cách nhìn thiển cận, thiếu tính toán, đôi khi chỉ vì tham những lợi lộc nhỏ mọn trước mắt mà bỏ qua những nguồn lợi lâu dài, to lớn hơn.
5.
Quả nhiên, trong buổi đấu thầu ba ngày sau, tôi với Lục Sâm hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thẩm Hàng.
Chúng tôi dễ dàng lấy được hợp đồng duy nhất hợp tác với Thịnh Thế.
Lúc đi ra khỏi tòa nhà, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày tôi giúp Lục Sâm đánh bại Thẩm Hàng, thật đúng là thú vị. Lục Sâm ở bên cạnh thì ngược lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Một tháng này, sau khi tôi khiêm tốn nhậm chức ở Lộc Trần, ngược lại làm hoảng sợ rất nhiều quản lý cấp cao, có điều như lời Lục Sâm đã hứa, tôi hoàn toàn có quyền tham gia và đưa ra quyết định ở Lộc Trần, phải nói rằng, Lục Sâm là một nhà lãnh đạo tốt, so với Thẩm Hàng là hai người hoàn toàn khác biệt.
Thường ngày tôi vẫn nghĩ, trước đây tôi không chỉ là ngu xuẩn mà còn mù quáng nữa.
“Không vui?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đã đoạt được hạng mục của Thẩm Hàng đấy.”
Thẩm Hàng chính là đối thủ một mất một còn với Lục Sâm, lúc trước ghét bỏ Lục Sâm không phải lần một lần hai.
“Cũng được.” Lục Sâm chỉ là bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu xa: “Nhìn thấy cô đúng lúc tỉnh ngộ ra thì vui hơn.”
“...”
Suy nghĩ của Lục Sâm đúng là kim trong đáy biển, không lường được mà.
Trở lại Lộc Trần.
Tôi với Lục Sâm vừa bước vào cửa văn phòng, phịch một tiếng, pháo hoa trên đầu tôi nổ tung.
Tôi hoảng sợ, thiếu chút nữa là trẹo chân rồi, may mà Lục Sâm đỡ lấy vai của tôi kịp thời, kéo tôi vào trong ngực.
Hơi thở nam tính dễ chịu tràn đầy nơi đầu mũi, cơ thể tôi cứng đờ, ngay cả nơi làn da trên vai bị hai tay anh ta siết chặt cũng nóng bừng lên.
“Cảm ơn.” Tôi nhanh chóng đứng dậy, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Lục Sâm chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng ở Lộc Trần, vì để tránh gây nghi ngờ, đương nhiên phải duy trì khoảng cách.
Sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thì ra là quản lý cấp cao cùng các nhân viên bày tỏ chúc mừng với tôi và Lục Sâm.
Thư ký Đổng mang một bó hoa lớn đưa cho tôi, giám đốc điều hành Trịnh lại cười vỗ vai tôi, cười nói: “Lâm tiểu thư thật sự là một nhân tài nha.”
Tôi cười nhận lấy hoa, lúc tôi vừa mới vào Lộc Trần, tất cả quản lý cấp cao đều kinh hãi, bọn họ đối với thân phận nhạy cảm của tôi sinh ra nghi ngờ, vẫn là dựa vào một mình Lục Sâm, áp chế lại toàn bộ quản lý cấp cao.
Tôi cười nói: “Năng lực của tôi có hạn, đều là công lao của mọi người, đêm nay để tôi mời, địa điểm tùy mọi người chọn.”
Tôi vừa dứt lời, không khí ở hiện trường lập tức sôi nổi hẳn lên, tất cả mọi người đều đang thảo luận xem đi đâu ăn.
Không ai đến hỏi ý của Lục Sâm, tôi từng nghe người khác nói, Lục Sâm thế mà chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào của công ty.
Nhưng mà đêm nay dù sao cũng là tôi tổ chức, tôi cong môi, mang tính lịch sự hỏi một câu: “Buổi tối Lục tổng có rảnh không?”
“Có.” Lục Sâm đứng ở bên cạnh thờ ơ mở miệng.
Anh ta vừa mở miệng, không khí náo nhiệt ở hiện trường nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Sâm.
Vẻ mặt tôi cứng đờ, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, gật đầu: “Được, Lục tổng chính là người có công lớn nhất.”
...
Vì cảnh tượng náo nhiệt, mọi người chọn một quán thịt nướng Hàn Quốc.
Mười mấy người ngồi vây quanh với nhau, một hàng chai rượu trên bàn đã cạn sạch.
Thư ký Đổng say đến mất hết hình tượng nữ thần cao lãnh thường ngày, vươn tay ra, ôm vai của tôi, sảng khoái cười to: “Lâm tiểu thư, cô có bạn trai không?”
Tôi lắc đầu: “Không có.”
“Thật tốt quá, Lục tổng cũng không có bạn gái.” Thư ký Đổng nói xong nháy nháy mắt về phía tôi.
Từng làm đối thủ của Lục Sâm, tôi đương nhiên từng nghe ngóng tất cả sở thích của Lục Sâm.
Vui giận thất thường, cũng không có sở thích không tốt, càng không ham mê nữ sắc, cho nên, Lục Sâm cực kỳ khó chinh phục.
“Lục tổng của chúng tôi á, đã thích một nữ sinh mười năm rồi, ài, đáng tiếc là cô gái kia không biết.” Thư ký Đổng hoàn toàn say mèm rồi, lôi kéo tôi, không ngừng nói về chuyện của Lục Sâm.
Tôi ngẩn ra, vậy mà lại mười năm.
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Sâm, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của anh ta, đôi mắt anh ta vừa đen lại vừa sáng.
Trái tim tôi không biết sao lại hẫng một giây, lập tức cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của anh ta.
...
Bữa tiệc kết thúc, bởi vì chỉ có tôi không uống rượu, thư ký Đổng ngà ngà say đưa chìa khóa vào tay của tôi: “Làm phiền Lâm tiểu thư đưa Lục tổng về nhà.”
Tôi gật đầu: “Được.”
Suốt đường đi, Lục Sâm yên lặng nằm trên ghế, ngoan ngoãn giống như con Samoyed tôi nhặt về nhà.
Nhà của Lục Sâm rất sạch sẽ, với tông màu lạnh là trắng, đen và xám, không có màu sắc dư thừa, thế này thực sự giống với phong cách của anh ta.
Tôi đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy ở một góc bàn bày một khung ảnh, bên trong là một nữ sinh mặc đồng phục, bởi vì vấn đề về khoảng cách, nên tôi không thể nào nhìn rõ được dung mạo của cô ấy, chỉ là đồng phục này có chút quen thuộc.
Chắc hẳn là cô gái mà Lục Sâm thầm mến mười năm.
Tính tò mò sẽ hại chết con mèo*, cho nên tôi vẫn chưa tiến lên, mà là đi thẳng vào trong nhà bếp.
Chú thích: Có những việc ta không nên cố tìm hiểu vì nó có thể sẽ khiến ta gặp rắc rối
6.
Tôi rót nước xong rồi đi ra, Lục Sâm đang ngồi ở sô pha xoa xoa huyệt thái dương: “Lục tổng, uống chút nước ấm, sẽ không đau đầu nữa.”
“Được.” Lục Sâm cười, nụ cười kia còn đẹp hơn cả hoa tháng ba.
“Lục tổng, vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
“Đợi chút.”
Tôi vừa định rời đi, lại bị Lục Sâm nắm cổ tay, anh ta dùng sức một chút, trọng tâm tôi không vững, ngã vào lồ ng ngực của anh ta. Tôi vừa muốn đứng dậy, nhưng anh ta xoay người một cái, lại trực tiếp đặt tôi ở dưới thân.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, bình thường thì miệng lưỡi linh hoạt, bây giờ một chữ cũng không nói được.
Lục Sâm dán mắt nhìn tôi một lúc, khuôn mặt từ từ hạ xuống.
Mặt anh ta cách tôi càng lúc càng gần, gần đến mức tôi có thể thấy rõ hàng lông mi dày trên đôi mắt của anh ta, môi anh ta gần như chạm xuống, tôi hoảng hốt, quay đầu đi, môi anh ta lướt qua má tôi.
Môi của anh ta có chút lạnh...
“Lục tổng, anh uống rượu nhận nhầm người rồi.” Tôi xoay đầu, lần nữa đón lấy ánh mắt của anh ta, điềm tĩnh nói.
Say rượu loạn tính, rất bình thường, hơn nữa, Lục Sâm với Thẩm Hàng là bạn cùng trường, đều là đàn anh đại học của tôi, bây giờ tôi đã hiểu vì sao nữ sinh mặc đồng phục trong khung ảnh vừa nãy có cái gì quen thuộc.
Đó là bộ đồng phục thống nhất trong buổi lễ tốt nghiệp của Đại học Giao thông, vừa khéo tôi cũng mặc.
Nói như vậy, người thương của Lục Sâm cũng là người trong Đại học Giao thông của chúng tôi rồi.
Màn đêm buông xuống, tự nhiên sẽ có một chút thác loạn.
Lục Sâm ngẩn ra, nhìn chằm chằm mặt tôi một lúc, anh ta vươn tay vuốt v e khuôn mặt của tôi, tôi có thể cảm nhận được những ngón tay thô ráp của anh ta đang cọ vào má tôi.
Bỗng nhiên, môi mỏng anh ta khẽ nhếch, nhìn tôi nở nụ cười.
Anh ta cười khiến tôi không xác định được, cũng không biết làm sao, tôi đẩy anh ta ra rồi đứng lên, sau khi ra vẻ điềm tĩnh nói lời tạm biệt, lại giống như chạy trốn mà rời khỏi nơi ở của anh ta.
...
Về đến nhà, ngay khi tôi vừa mở cửa, một cái bóng trắng đã lao vào trong lòng tôi.
“Đại Bạch.” Tôi giữ đầu Đại Bạch lại, không ngừng xoa đầu của nó: “Nhớ chị rồi phải không?”
“Gâu gâu gâu.” Đại Bạch ngay lập tức sủa vài tiếng với tôi.
Đại Bạch chính là con chó lang thang tôi cho ăn, là giống Samoyed.
Lúc tôi rời khỏi nhà Thẩm Hàng, nó nhìn thấy tôi lên xe, vẫn luôn đuổi theo phía sau xe của tôi, tôi không nỡ, liền mang nó đi theo luôn.
Bây giờ lông trắng như tuyết, ánh mắt đen lại sáng rực, so với con chó lang thang lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Đại Bạch lập tức chạy đến, bắt đầu sủa lên.
Tôi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến nụ hôn xém chút nữa hạ xuống của Lục Sâm, trái tim lại trở nên lộn xộn.
Lục Sâm là người có lý trí cao nhất.
Chắc chắn sẽ không để bản thân quá say...
Hơn nữa sẽ không để cho bản thân sau khi say làm ra những chuyện quá giới hạn.
Vì vậy, rốt cuộc anh ta có ý gì chứ?