Tiểu Phàm cùng Trịnh Hân thay đồ đi ra thì bữa tiệc cũng đã bắt đầu.
Cả đại sảnh lớn, người người chia thành từng nhóm nhỏ.
Tiếng cười nói, bàn chuyện làm ăn và tiếng tán thưởng không ngớt vang lên.
Giai Giai, Tiểu Phong và Hàn Kì đang tụ tập ở gần sân khấu, nơi có nhiều nhân vật quan trọng và có tầm ảnh hưởng lớn đang đứng.
Nhiều người như vậy nhưng dãy bàn tiệc trải dài lại không có ai ngó tới.
Hai người các cô ra sau thấy bản thân không thể tham gia hay góp mặt vào một trong các nhóm nào ở đây thì quyết định tới chỗ có nhiều đồ ăn đang chiếm một khoảng rộng bên kia.
Cả hai tiến tới không chút do dự:
“Trịnh Hân có thật nhiều đồ ăn ngon nha.” Tiểu Phàm hai mắt sáng rực.
“Cái đầu cậu chỉ suốt ngày nghĩ tới đồ ăn thôi.” Dù nói thì nói vậy nhưng Trịnh Hân bên cạnh cũng đang ăn một miếng bánh lớn.
“Nhóc lùn! Ăn ngon vậy sao?”
Kì Tứ ngồi bên cạnh Trịnh Hân từ lúc cô vừa đến nhưng do chỉ lo nghĩ tới mấy miếng bánh mà cô cùng Tiểu Phàm đều chẳng ai để ý tới:
“Rất ngon.
Anh sao không ra tham gia với mấy người kia.” Trịnh Hân đút miếng bánh vào miệng nói mà không nhìn về phía Kì Tứ.
Kì Tứ bên cạnh uống cạn ly rượu trên bàn.
Trong lòng anh cảm thấy chút bực bội không rõ khi Trịnh Hân không có ý định để ý đến anh.
Anh chống tay lên bàn rồi tì mặt lên nhìn về phía Trịnh Hân còn đang tích cực lấp đầy cái bụng nhỏ.
Một lúc sau, Kì Tứ lười nhác đưa tay lên, quệt đi chút kem dính bên khóa môi của cô và rất tự nhiên đưa vào miệng mình, nếm ra chút vị ngọt ngấy.
Cô chợt khựng người lại xoay mặt nhìn Kì Tứ như nhìn một tên bin thái:
“Chịu để ý đến tôi rồi à.
Ừm! Vị cũng không tệ.” Anh trưng ra khuôn mặt ngứa đòn khiêu khích Trịnh Hân.
“A..Anh làm cái quái gì vậy?” Mặt cô ửng đỏ lên không tin vào mắt mình.
Tiểu Phàm bên cạnh nhìn cảnh tượng của hai người mà mắc nghẹn.
Cô ho sặc sụa rồi uống ừng ực cốc nước bên cạnh.
Cô mãnh liệt cảm thấy hai người này đang có vẫn đề gì đó.
Cô thích đồ ăn nhưng cẩu lương thì không phải khẩu vị của cô:
“Phù! Trịnh Hân, Kì Tứ hai người nên tới chỗ khác mà bồi dưỡng tình cảm đi.
Nghẹn chết mình mất.” Cô vuốt ngực, nhuận khí.
“Đâu liên quan đến mình.
Mà ai muốn bồi dường tình cảm với tên điên này.” Trịnh Hân khó chịu lên tiếng.
“Đi chơi đi! Nhóc mập thành như vẩy rồi còn muốn ăn.
Để tôi dẫn tới chỗ vui hơn buổi tiệc nhàm chán này.”
Anh dù hỏi nhưng không có ý định nghe câu trả lời mà năm lấy tay Trịnh Hân kéo đi.
Nắm tay cô xong Kì Tứ mới cảm thấy tâm trạng tốt lên đôi chút:
“Ai muốn đi với anh hả? Thả tay tôi ra coi.”
“Không phải ngại mà.
Tôi biết nhóc cảm thấy xấu hổ khi đi cùng một người đẹp trai ngời ngợi như tôi.
Nhưng dù sao đây là do tôi đưa nhóc đi, nên không lo có ai xoi mói đâu.
Tôi sẽ làm lá chắn thịt cho nhóc."
“Anh ảo tưởng sức mạnh.” Trịnh Hân chưa thấy ai không có liêm sỉ giống như Kì Tứ này.
Cô đây là tạo nghiệt gì mà quen được một tên như vậy?
Trịnh Hân tay xách chiếc máy dạ hội dài bước vội để theo kịp Kì Tứ.
Hai người vừa đi khuất thì nhạc nổi lên.
Hóa ra cuối bữa tiệc có tổ chức khiêu vũ.
Tiểu Phàm một mình ngồi nhàm chán, nhìn cả căn phòng rộng lớn.
Từng đôi nam nữ đang dắt tay nhau ra chính giữa phòng bắt đầu chuyển động theo tiếng nhạc êm tai.
Lớp của cô nữ sinh ít cũng phải có một đến hai mối quan hệ mà cô thì sao, suốt mười mấy năm qua chưa một mảnh tình vắt vai.
Nhớ lại lúc nãy bị chê quê mùa Tiểu Phàm bắt đầu nghi ngờ nhan sắc của mình:
“Tiểu Phàm có muốn ra khiêu vũ với anh không?”
Hàn Kì vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với mấy đối tác và các trưởng lão gia tộc bên kia đã đi tới chỗ Tiểu Phàm.
Anh buồn cười nhìn khuôn mặt đang ủ rũ như sắp chảy xuống của cô: "Lại nghĩ linh tinh cái gì rồi sao? Thật đáng yêu."
“Đại ca, em đâu có biết khiêu vũ.
Sẽ làm xấu mặt anh đó.
Vẫn nên thôi đi.” Cô uể oải vặn vẹo người.
“Chỉ cần bước theo anh là được.” Anh vừa nói vừa chìa tay ra làm động tác mời một cách lịch thiệp.
“Là anh muốn đó nha.
Có làm mất đi mấy cô gái hâm mộ anh cũng ráng chịu đó.”
Cô đặt tay mình lên bàn tay đang đưa ra của Hàn Kì.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, bao trọn nó trong bàn tay to lớn của mình.
Anh nâng niu tay cô như một thứ báu vật của riêng mình.
Nếu có thể anh muốn nắm chặt lấy đôi bàn tay này không buông.
Hai người hòa mình vào đám người.
Cả hai cùng nổi bật dưới ánh đèn lung linh.
Từng bước chuyển động hai người nhịp nhàng hào vào từng giai điệu.
Tiểu Phàm thích thú cười rộ.
Hàn Kì chẳng còn biết xung quanh ai nói gì nữa bởi trong thế giới của anh lúc này chỉ có cô, có điệu cười xinh đẹp nhất thế gian của cô:
“Trời ơi! Nghe nói thiếu gia Hàn Kì lạnh lùng, tàn nhẫn lắm mà! Sao cái ánh mắt kia như ngâm trong hũ mật vậy?"
“Cô gái đó là tiểu thư nhà ai vậy? Có khi nào là bạn gái của anh ấy không?”
“Tôi muốn đắm chìm trong ánh mắt kia quá.”
Từng lời nói to nhỏ vang lên ngày một nhiều.
Ai cũng thắc mắc danh tính của cô gái đang khiêu vũ cùng Hàn Kì.
Ở dãy hành lang trên cao Tiểu Phong đang đứng nhấm nháp ly rượu mà nhìn về phía Tiểu Phàm.
Anh chú ý từng nét mặt của cô cả điệu cười vô tư vừa nãy.
Mặt anh không biểu cảm cứ đứng đó nhìn như vậy:
“Phong! Chúng ta ra khiêu vũ đi.” Giai Giai đến bên cạnh anh nhẹ nhàng hỏi.
“Không hứng thú.” Anh bỏ lại một câu như vậy rồi quay mặt bỏ đi mà không nhìn đến Giai Giai dù chỉ một chút.
Tiểu Phong đi khuất khuôn mặt tươi cười của Giai Giai hoàn toàn trùng xuống.
Cô đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về phía mà anh để ý.
Trong đầu cô không biết đang suy tính chuyện gì.
“Chị Giai Giai có cần xử lí con nhỏ đó luôn không?” Dương Tử từ phía sau bước tới.
“Chưa vội! Anh Phong có thể chỉ là có hứng thú nhất thời thôi.” Giai Giai nói.
“Nếu mọi chuyện ngoài suy đoán của chúng ta thì sao?”
“Tới lúc đó cũng không vội.
Tôi có nhiều thời gian để chơi cùng cô ta.
Cô sau này làm việc cẩn trọng lại.
Cô ta có Hàn Kì che chở rất khó để hành động.”
“Em cũng chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học thôi ai ngờ đâu con nhỏ đó còn có năng lực như vậy quen được thiếu gia Hàn Kì.” Dương Tử tức tối nói.
“Được rồi không nhắc lại chuyện đó nữa.
Nhớ lời tôi vừa nói là được.”