Bản nhạc đầu tiên kết thúc thì chân của Tiểu Phàm cũng tê rần.
Cô thấy mình vẫn là thích hợp ngồi ăn uống hơn là nhảy múa, khiêu vũ kiểu như thế này.
Quay trở lại vị trí ban đầu, cô cởi ngay đôi giày cao gót mà cô cùng Trịnh Hân tậu được hồi sáng trong cửa hàng giảm giá sang một bên.
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra sôi nổi nhưng Tiểu Phàm đã bị cảm giác buồn ngủ đánh úp:
“Oáp… Muốn về ngủ quá đi!”
Cô ngáp một cái thật dài mà không để ý xung quanh mình vẫn đang bị một ánh mắt theo dõi:
“Tiểu Phàm em buồn ngủ sao? Để anh đưa về.” Hàn Kì ngồi bên cạnh cô hỏi.
“Được đại ca! Tiếp tục ở nơi nhàm chán này em sẽ gục mất.” Cô không chút do dự mà trả lời.
Hai người cùng nhau đi đến một khu tách biệt khác để lấy xe và để đi đến đó cả hai phải băng qua một khu vườn trồng rất nhiều hoa hồng.
Khu vườn không phải trồng trải rộng ra xung quanh và chỉ chừa một đường đi ở giữa.
Ở đây hoa được trồng thành từng ô vuông đều tăm tắp, các khoảng trống giữa đó là các lối đi như một mê cung lớn:
“Ở đây nhiều hoa hồng thật đó.” Cô trầm trồ thốt lên.
“Là mẹ của Tiểu Phong trồng.” Anh nhìn xung quanh mà giải thích cho Tiểu Phàm.
“Bác Phong Nhã sao? Hóa ra bác ấy thích hoa hồng.”
“Em đã gặp?” Anh cau mày hỏi.
“Vâng, lần đi chùa lần trước em có gặp.
Bác ấy rất xinh đẹp nữa.”
“…”
Anh không nói gi nữa mà dẫn Tiểu Phàm đi tiếp.
Gần băng qua khu vườn thì tiếng chuông điện thoại Hàn Kì vang lên:
“Chờ anh một lát.” Anh quay đầu nói với Tiểu Phàm rồi bắt máy: “Có chuyện gì?”
“Đại ca lô hàng số vừa xảy ra vấn đề.
Chúng ta vừa bị tấn công, bên chúng ta có người bị thương và Kì Nhị bị một tay bắn tỉa bắn trúng.
Tất cả vẫn đang bảo vệ lô hàng.
Tình hình có chút nguy cấp.”
Đầu dây bên kia, tiếng bánh xe ma sát ken két cùng tiếng động cơ gầm rú dữ dội trên đường xen lẫn vào giọng nói có chút nghiêm trọng của Kì Tam.
Chiếc xe của anh lao nhanh trên đường, lướt qua từng chiếc xe khác phía trước một cách điêu luyện.
Tốc độ càng lúc càng tăng nhanh từ đến rồi tăng lên tới km/h:
“Đang ở đâu?” Hàn Kì bất giác cau chặt mày lại.
“Ngoài bến cảng.” Kì Tam nhanh chóng đáp lại.
“Tôi sẽ tới ngay.”
Tiểu Phàm bên cạnh không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nhưng nhìn khuôn mặt Hàn Kì cô đoán có chuyện nghiêm trọng gì đó vừa xảy ra:
“Đại ca, nếu có chuyện gấp thì anh cứ đi trước đi.
Không cần lo cho em đâu.” Cô giục Hàn Kì.
“Còn em thì sao?”
“Em còn Trịnh Hân với Kì Tứ mà.”
“Xin lỗi em.” Anh đến, đặt tay lên đỉnh đầu cô rồi bước những bước dài rời khỏi: “Kì Tam giữ liên lạc.”
Giữa khu vườn rộng lớn chỉ còn một mình Tiểu Phàm.
Cô lúc nãy vì sợ Hàn Kì sẽ lo cho mình mà chậm trễ công việc nên không suy nghĩ gì nhiều mà hối anh rời đi.
Nhưng lúc này cô mới ý thức rằng Trịnh Hân khi nãy vừa bị Kì Tứ lôi đi không rõ tung tích và điều quan trọng hơn là làm cách nào cô trở lại được bữa tiệc.
Cô mù đường:
“Đáng lẽ mình nên giữ Trịnh Hân lại lúc đó.
Rốt cuộc thì đâu mới là đường ra nhỉ?”
Tiểu Phàm đã vòng đi vòng lại mấy lần vẫn chưa tìm thấy lối trở lại đại sảnh.
Dù có đi vào đường nào thì cô vẫn quay trở lại vị trí lúc đầu mình đứng.
Đang loay hoay trong một lối nhỏ giữa hai dãy hoa hồng nào đó thì từng tiếng “Cộp..
cộp” vang lên.
Trong không gian rộng lớn tiếng bước chân vang lên được phóng đại hơn bao giờ hết và cũng rất dọa người.
Tiểu Phàm cũng vậy.
Tim cô đập thình thịch, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn:
“Có ai ở đó vậy? Có nghe thấy tôi nói không ạ?” Giọng cô xen chút lo lắng.
Trong một góc khá tối cô nhìn thoáng thấy một bóng người cao ráo, là của đàn ông đang bước đến chỗ cô.
Cô không thấy rõ mặt mũi của người nọ cũng không nghe thấy tiếng trả lời nào mà chỉ có tiếng giày nện trên nền đá từ từ, trầm ổn như vậy.
Một luồng hơi lạnh tỏa ra giữa không gian.
Cô cảm thấy không ổn.
“Này anh có nghe thấy tôi nói không vậy?” Tiểu Phàm cố chấp hỏi.
Tiểu Phàm đột nhiên cúi người xuống cởi đôi giày vướng víu, xoay người có ý định bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước cổ tay mảnh khảnh của cô bị một bàn tay to lớn, lành lạnh nắm chặt, kéo trở lại.
Bị một lực lớn kéo lại cả người cô xoay một vòng rồi đập mặt vào một vòm ng ực rắn chắc:
“A!” Cô kêu lên.
“Định trốn sao?”
Tiếng nói mà cô khao khát từ nãy giờ cuối cùng cũng nghe thấy.
Chất giọng quen thuộc này làm cô giật mình ngẩng đầu lên mà tròn mắt nhìn.
Khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Phong phản chiếu trong mắt Tiểu Phàm.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nhìn thấy anh lại là một niềm vui sướng như vậy.
Dọa chết cô rồi!
“Tiểu Phong! Anh cũng nên nói một tiếng khi tôi hỏi chứ.
Đừng thần bí như vậy.” Cô lùi lại một bước rút ngắn khoảng cách của hai người.
“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi?” Tiểu Phong vẫn nắm chặt cổ tay cô mà không có ý định bỏ ra.
“Hả? Đúng là tôi định chạy.
Tôi mà ở lại thì sẽ bị đau tim mất.”
Cô vừa nói vừa vùng vẫy để tránh đi bàn tay đang ghìm chặt lấy mình của Tiểu Phong.
Hết vũng vẫy cô lại lấy tay còn lại cạy từng ngón tay của anh ra.
Tiểu Phong im lặng xem cô giờ trò.
Chút lực cỏn con của cô còn không đủ gãi ngứa cho anh nữa:
“Này bỏ ra coi.
Đau đó.” Cô bỏ cuộc đầu hàng.
“…”
Đúng là anh có nói lỏng tay giảm bớt lực nhưng lại không thả tay cô ra.
Anh nhớ tới bàn tay này khi nãy có nắm tay khiêu vũ với Hàn Kì thì phải:
“Có anh ở đây rồi.
Giúp tôi trở lại đại sảnh đi.” Tiểu Phàm thấy anh chắc chắn sẽ không bỏ tay của mình ra bây giờ nên cũng chẳng định phí sức nữa.
“Tại sao tôi phải giúp.”
“Anh..."
Tiểu Phàm á khẩu.
Đúng là anh không có lý do gì để giúp cô cả.
Cô cũng không thể mặt dày mà bám lấy anh nhờ vả:
“Vậy anh bỏ tay ra tôi tự tìm đường.” Cô tức tối nói.
“Không bỏ.”
“Thế anh tính…Á.”
Chưa nói hết câu thì cô hét lớn.
Cả người cô bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay có lực của Tiểu Phong.
Cô cúi xuống nhìn rõ khuôn mặt Tiểu Phong được ánh trăng soi sáng.
Cô thật không hiểu anh luôn trưng ra khuôn mặt không chút biểu cảm như vậy nhưng lại toát lên thứ vẻ đẹp mà không ai có thể rời mắt.
Cô không biết nên dùng từ gì để diễn tả anh lúc này.
Bàn tay cô chống lên ngực anh kéo ra chút khoảng trống cho cả hai:
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.”