Kì Tứ cùng Trịnh Hân ngồi bên quầy bar nhấm nháp ly rượu mà nhìn cảnh tượng có chút hỗn loạn ở phía vũ trường.
Tầm mắt của Kì Tứ dừng trên một bóng người quen thuộc vừa đi ra từ phòng bao trên lầu:
“Nhóc đợi tôi một lát.
Tôi đi gặp người ở trên lầu sẽ xuống ngay.” Kì Tứ bên cạnh đứng dậy.
“Anh nhớ phải đi nhanh đó.” Giọng cô xen chút gấp gáp.
“Đừng lo.
Tôi sẽ trở lại ngay.”
Thấy Kì Tứ khẳng định chắc nịch làm Trịnh Hân yên tâm hơn phần nào.
Anh xoa đỉnh đầu cô vài cái rồi hòa vào đám động tới một lối cầu thang nhỏ cách đó vài mét mà lên trên lầu.
Kì Tứ vừa đi Trịnh Hân đã có chút sốt ruột dù anh bảo sẽ về ngay.
Cô dù sao cũng lần đầu đến nơi như vậy, chút lo lắng cũng là điều hiển nhiên.
Tiếng nhạc trong quán ngày một lớn.
Càng về đêm quán bar càng trở nên đông người.
Căn phòng hỗn tạp đủ thứ loại mùi.
Từng phút trôi qua chưa thấy Kì Tứ quay lại nỗi sợ trong Trịnh Hân càng lớn.
Trong đầu cô đang đấu tranh không biết có nên tới căn phòng khi nãy anh vừa vào không hay tiếp tục đợi anh dưới này.
Cô mải mê với suy nghĩ của mình mà chẳng để ý tới bên cạnh mình đã xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt từ lúc nào:
“Cô em xinh đẹp đến đây một mình sao.
Có cần chúng tôi bồi cùng không?” Một tên trong đó ngả ngớn nói.
“Không..không cần đâu.
Bạn tôi sắp trở lại rồi.”
Trịnh Hân không kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Âm vực của cô dù cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng lại không giấu được sự run rẩy trong đó.
Trịnh Hân không muốn tỏ ra sợ hãi lúc này nếu không sẽ làm hai tên này càng lấn tới.
Trong lòng cô cái tên Kì Tứ được cô nhắc đi nhắc lại liên tục như muốn anh nghe thấy.
Hai tên đàn ông kia không muốn dừng lại mà vẫn lên giọng hỏi:
“Nhìn cô em trẻ thế này chắc là lần đầu đến bar hả?”
“Ha..ha đến giải sầu sao? Cô em đây liệu có nể mặt Thịnh thiếu chút không? Cậu ấy ngỏ ý muốn cô sang bên kia một chút.”
Nói rồi Trịnh Hân nhìn theo ánh mắt của hai tên đang ngồi bên cạnh mình về phía chiếc bàn phía xa xa đằng trước.
Bên bàn đó có một bộ sofa dài và cả loại ghế đơn đặt xung quanh một bàn rượu bằng gỗ sậm màu.
Ngồi giữa là một người đàn ông khá cao, thân hình tương đối ổn.
Miệng hắn đang không ngừng nói những lời ngon ngọt với cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh.
Tay của hắn cũng không chút an phận mà bận bịu vuốt v e sờ mó những cô gái đó.
Thấy hành động trắng trợn đầy ghê tởm đó làm Trịnh Hân nổi lên một tầng da gà.
Cô thấy mọi chuyện không ổn và trực giác nói cô phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Cô đã thực sự làm vậy:
“Xin lỗi mấy anh tôi phải đi gặp bạn rồi.”
Cô vừa nói vừa đừng dậy rời khỏi vị trí muốn nhanh chóng đi tìm Kì Tứ.
Nhưng vừa thấy cô đứng lên định đi thì hai tên đó cũng đồng loạt đứng dậy chặn đường:
“Sao phải vội vậy? Thịnh thiếu bên kia chỉ muốn làm quen một chút với cô em thôi mà không có ý gì khác đâu.”
“Không có ý gì cái con khỉ.” Trong đầu cô lớn tiếng mắng người.
“Tôi không rảnh.
Tôi cần phải đi.” Thấy nói mềm không hiểu quả cô quyết định ghìm giọng lại thành chất giọng có lực sát thương hơn chút.
“Có ý gì vậy.
Muốn rượu mời không uống đòi uống rượu phạt à.” Một tên tức tối nói.
“Mày nói nhiều làm gì trực tiếp đưa sang cho Thịnh thiếu là được.” Tên còn lại đáp lại.
Đoạn vừa nói hai tên vừa nắm lấy tay Trịnh Hân cứng rắn lôi đi.
Cô cố vùng vẫy thoát khỏi nhưng sức cô không đủ để đấu với hai người thanh niên to khỏe được.
Cô sắp khóc đến nơi rồi mà tên Kì Tứ kia còn chưa tới:
“K..Kì Tứ.” Cô sợ hãi lầm bẩm trong khi cố níu người lại.
Vụt.
Một lực lớn kéo cô lại làm hai tên kia không kịp làm gì mà để thoát mất Trịnh Hân.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc rồi bật khóc lớn:
“Hu..hu anh nói sẽ về ngay mà tên lừa đảo này.
Làm tôi sợ chết mất.
Hu..hu.”
Vừa khóc cô vừa vòng cả hai tay, hai chân ôm lấy Kì Tứ.
Cả người cô treo trên người anh.
Cô hận không thể ôm chặt anh hơn nữa:
“Ngoan nào! Tôi xin lỗi.
Sợ lắm phải không?” Anh ôm lấy cô, dỗ dành cô như dỗ dành trẻ con.
Anh không còn mang trạng thái cợt nhả, cười cười nói nói như thường ngày nữa.
Mặt anh lạnh xuống đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía hai tên kia.
Cả người anh tỏa ra hơi thở chết chóc:
“Tên nhóc kia mày là ai mà dám xen vào chuyện này? Mày có biết mình vừa phá hỏng chuyện của ai không hả?” Một tên hùng hổ đe dọa.
“Ai?” Anh bình tĩnh hỏi.
Anh thấy anh kín tiếng hơi lâu nên có những kẻ muốn chết như vậy mà cao giọng với anh.
“Mày chắc cũng biết danh tiếng của thiếu gia tập đoàn Thịnh Hải, Thịnh Tư Nghiêm rồi nhỉ.
Nếu biết điều thì trả người đây.
Bọn này còn xem xét giữ lại mạng cho mày.”
“Thịnh Tư Nghiêm sao?”
“Đúng rồi đấy.
Nhanh nhanh trả người đi đừng làm mất ngẫu hứng của Thịnh thiếu.”
Cả hai tên cùng nói với giọng thiếu kiên nhẫn như thể cái tên Thịnh thiếu mà bọn họ tự hào kia là người mà ai cũng phải biết, ai cũng phải kiêng dè.
Hai tên đang nhếch mép cười khinh bỉ như nắm chắc phần thắng thì bỗng nhiên một làn gió nhanh như chớp vụt qua.
Mùi máu tanh nống bốc lên cả quán bar:
“Áaaaaaaaaaaaaaa.”
“Áaaaaaaaaaaaaa.”
Hai tiếng la hét thất thanh của hai tên khi nãy đồng loạt vang lên.
Hai bàn tay mới khi nãy còn là một phần của cơ thể nay chỉ mấy giây trôi qua đã rơi lộp bộp xuống dưới sàn, máu chảy đỏ cả một vùng.
Mọi người trong quán chỉ thấy hai tên đang nằm quằn quại trên sàn rn rỉ, mà không biết điều gì vừa mới xảy ra.
Kì Tứ đáp nhẹ nhàng lên trên bàn rượu nơi Thịnh Tư Nghiệm đang ngồi:
“Cmn! Người của ông đây mà mày cũng dám động vào.
Muốn chết.”
Giọng anh vang tên như tu la từ địa ngục làm tất cả người ngồi đấy sợ đến trắng bệch mặt.
Tiếng nức nở của Trịnh Hân bên tai làm cơn tức của Kì Tứ càng tăng lên.
Anh vung tay dứt khoát đâm thẳng con dao lên mu bàn tay của Thịnh Tư Nghiêm ghim chặt nó vào mặt bàn:
“Tên chó chết kia mày dám.”- Thịnh Tư Nghiêm tím đen mặt lại, trợn mắt nhìn Kì Tứ rít từng từ qua kẽ răng.
“Mày nói xem tao dám hay không.
Động vào cô ấy này là mày động đến Kì Tứ tao.
Tao vẫn chưa lấy mạng mày ngay thì nên cảm ơn ông trời đi.”