Từ bên cạnh Trịnh Hân xuất hiện thêm một người lúc nào không hay.
Một chàng trai với mái tóc nâu nhạt, cắt ngắn.
Anh vòng tay ra sau đầu, ngoảnh mặt về phía Trịnh Hân.
Đập vào mắt cô là một khuôn mặt điển trai, với nét cười rạng rỡ.
Khác với bộ quần áo đen của Hàn Kì và bốn người còn lại thì anh mặc một bộ quần áo mang phong cách nổi loạn hơn: quần jean rách nhạt màu, phối cùng với chiếc áo phông trắng in hình đầu nâu, bên ngoài là chiếc áo khoác đen theo phong cách hip hop:
“Anh chui từ đâu ra vậy?”
“Tôi độn thổ chui lên.”
“Thật sao?” Trịnh Hân thốt lên rồi ngồi khuỵu xuống: “Đáng lý phải có cái lỗ nào dưới đây mới phải chứ?” Mày nhỏ Trịnh Hân nhăn lại còn tay xoa dưới mặt đá phẳng lì.
Thấy hành động của cô chàng trai phì cười.
“Sao anh lại cười?” Cô khó hiểu lên tiếng hỏi.
“Vừa thấy một cảnh tượng rất ngu ngốc.”
“Kì Tứ sao lại ở đây? Giải quyết xong rồi?”
Cắt ngang câu chuyện của Trịnh Hân và chàng trai tên Kì Tứ là câu hỏi bất ngờ của Hàn Kì:
“Đã xong.
Lũ chuột đó chạy cũng nhanh thật.
Làm mất thêm chút thời gian." Kì Tứ đột nhiên nghiêm túc: "Có mang mô tô em đến không?"
“Có.
Ở đằng kia.” Hàn Kì vừa đi vừa nói.
“Thật tốt.
Lâu rồi không cưỡi nó.
Lát phải đi lượn một vòng mới được.” Nghiêm túc được giây anh nhanh chóng chuyển sang hớn hở.
“Đi ăn cơm đã.”
“Đi cùng chị… à quên đi cùng Tiểu Phàm hả?”
Chưa hết nửa câu Kì Tứ vội vàng sửa lại khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Hàn Kì phóng tới.
Anh cũng không muốn vì một câu nói mà phải ra đảo huấn luyện đâu.
Anh mới trở lại thành phố không lâu thôi đó.
“Kì Tứ đây hả đại ca?” Tiểu Phàm lên tiếng
“Ừm”
“Rất vui được gặp cậu.
Tôi cũng là đàn em chí cốt của đại ca đó.
Mà sao cậu lại biết tên tôi?” Cô nhìn về phía Kì Tứ cười chào hỏi.
“Có xem trộm được ảnh trong điện thoại Hàn Kì.”
Kì Tứ rất vui vẻ khi nói ra chút bí mật nho nhỏ của Hàn Kì vẫn giấu trong máy điện thoại.
Chẳng là một lần rảnh rỗi anh thử hack máy của Hàn Kì, may mắn sao mở được khóa và cũng may mắn sao khi biết được bí mật này:
“Hả? Đại ca anh chụp trộm em khi nào vậy?” Cô quay phắt sang chỗ Hàn Kì.
“Lên xe đi ăn thôi.” Rồi anh đưa mũ bảo hiểm cho cô, lảng đi chủ đề này.
“Em suýt quên mất mình cần phải ăn.
Trưa nay ăn pizza đi đại ca.” Ngay khi nhắc tới đồ ăn cô bỏ luôn thắc mắc của mình khi nãy ra sau.
“Ừ.
Cô đi cùng Kì Tứ đi.” Hàn Kì nói với Trịnh Hân.
"Ể! Sao em lại phải đi với nhóc lùn này?” Kì Tứ bất mãn lên tiếng.
“Tên kia tôi lùn khi nào hả? Anh mới lùn đó.” Tự nhiên bị gọi là lùn khiến Trịnh Hân bực tức.
“Tôi chỉ nói sự thật.”
Anh không biết mình vừa động phải điểm giới hạn duy nhất của Trịnh Hân nên vẫn vô tư cười.
Cho đến khi thấy cô nổi bão lên, lao về phía mình thì mới ý thức được.
Hai người bắt đầu trò rượt đuổi nhau trên quảng trường:
“Đại ca đi thôi.
Em nghĩ Trịnh Hân hết cảm giác đói rồi.” Tiểu Phàm nhìn cả hai như nhìn hai người thiểu năng.
“Ừ.
Đi thôi.”
Hai người cùng suy nghĩ nên nhất quán cùng lên xe phóng đi bỏ lại sau lưng là làn khói, cùng hai con người vẫn đang miệt mài đánh nhau như chó với mèo:
“Ế, Tiểu Phàm cậu nhẫn tâm bỏ lại mình hả.” Trịnh Hân hét lớn về nơi chiếc xe vừa đi khỏi: “Tại anh đó.
Dù sao cũng phải no cái bụng trước.
Đi thôi.”
“Chịu đi cùng tôi rồi hả?”
“Không lẽ anh định để một đứa con gái yếu đuối như tôi một thân một mình bắt xe buýt đến tiệm pizza à.”
“Bingo! Tôi đang tính như vậy.
Cô gắng đợi đi nha.
Tôi đi trước đây.” Vừa nói anh vừa bước đi, thực sự định bỏ lại Trịnh Hân.
Kì Tứ bước đến chỗ xe của mình.
Vỗ vai người đàn ông lái xe mình đến khi nãy, rồi nói một tiếng cảm ơn:
“Cảm ơn Trần Khâu.
Anh đi được rồi đó.”
“Cậu định đi thật hả?” Người tên Trần Khâu quan tâm nhắc nhở.
“Không thì sao?”
“Tôi nghĩ chắc cậu còn chưa đi được.” Anh nhìn về phía Trịnh Hân đằng sau.
“Haha.
Anh nói cô nhóc kia hả? Không đến mức vậy đâu.
Một lát tôi sẽ quay lại …”
Câu nói chưa xong thì từ đằng sau một tiếng khóc long trời nở đất như muốn cho cả thế giới nghe thấy vang lên:
“Huhuhuhu…… Oa…oa…oa.
Sao số tôi khổ thế này.
Sao tôi lại lấy được người chồng đáng ghét như vậy, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, cờ bạc.
Kì Tứ anh có còn là người không? Huhuhuhu….Anh định bỏ tôi đi theo người phụ nữ nào có phải không? Oa…oa…oa."
Tiếng khóc ai oán vang lên đầy đau đớn, não nề của Trịnh Hân làm Kì Tứ - người chồng được nhắc tới, mặt đang đen như cái đít nồi:
“Kì Tứ cậu xử lí cho gọn gàng.
Tôi xin phép đi trước.” Trần Khâu vỗ vai động viên rồi nhanh chóng lặn mất tăm hơi.
Kì Tứ quay đầu tiến về phía Trịnh Hân.
Anh vác cô lên vai bằng một tay như vác bao tải.
Mặt anh càng ngày càng đen hơn khi tiếng xì xào xung quanh của mọi người vang lên ngày một nhiều:
“Đúng là tên chồng kia rồi.
Nhìn cái tướng là biết ăn chơi rồi.
Còn trẻ vậy mà.”
“Tôi mà có tên chồng như vậy tôi đã ly hôn rồi.” Một bà thím gần đó bất bình.
“Tội nghiệp cô vợ.
Haizz còn trẻ và đáng yêu thế kia mà lấy phải tên chồng không ra gì.”
Hàng ngàn mũi giáo đang hướng về anh.
Một sát thủ được huấn luyện giết người không ghê tay như anh cũng là lần đầu chịu oan khuất tày trời như vậy.
Anh đang nghĩ xem mình có nên một dao dứt khoát xử lí Trịnh Hân hay không thì thủ phạm gây ra đống rắc rối này lại đang thầm cười trộm: “Đấu với tôi anh còn non lắm.
Bà đây có mười mấy năm kinh nghiệm ăn vạ, làm nũng mà.
Mà tên chết tiết này sao vác con gái người ta như vậy được.
Đúng là tên trời đánh.”
Cô nghĩ: “Kì Tứ anh mà còn vác tôi như vậy là tôi nôn lên người anh luôn đó.”
“Cô cứ thử xem.” Anh nghiến răng nói.
“Thật sao?”
“Nhóc lùn, cô nói thêm câu nữa tôi thực sự sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn đó.”
Trịnh Hân cảm thấy Kì Tứ thực sự sẽ làm vậy nên cũng ngoan ngoãn im lặng không nói gì nữa.
Hai người lên mô tô và đi tới quán pizza chỗ Tiểu Phàm và Hàn Kì đang ở đó:
“Trịnh Hân cậu lâu quá đó! Đồ ăn nguội hết rồi.” Tiểu Phàm vừa gặm miếng gà vừa nói.
“Cậu ăn hết nửa cái pizza trong khi bỏ mặc mình chinh chiến với tên Kì Tứ kia hả?” – Trịnh Hân nói với giọng tức giận.
“Đại ca không ngờ anh cũng ăn mấy thứ này.” – Kì Tứ từ cửa đi vào ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Kì.
“Là em ấy đưa tôi ăn.” Hàn Kì nhìn về phía Tiểu Phàm.
“Ồ vậy sao.
Vậy em đưa anh ăn anh liệu có nể mặt em mà ăn một chút ?”
“Nằm mơ.” Anh không chút do dự đáp.
“Xùy.
Thật phân biệt đối xử.” Kì Tứ bĩu môi tỏ vẻ không phục.
“Cậu còn muốn ăn không?”
“Đương nhiên là muốn.
Đói chết rồi.”
Ba mươi phút sau:
“Phù! No quá.” Tiểu Phàm vừa nói vừa đưa tay xoa cái bụng nhỏ của mình.
“Lâu rồi mới ăn lại pizza ngon thật đó.” Trịnh Hân ngả lưng ra sau.
“Nhóc lùn, xem ra cô ăn chỉ để phát triển chiều rộng, còn chiều cao xem ra không còn hy vọng gì nhỉ.” Kì Tứ lên tiếng.
“Béo dễ thương.
Anh không biết hả? Hứ.”
“Tiểu Phàm hôm nay em đi đâu vậy.” Hàn Kì nói.
Nhân Hàn Kì hỏi, Tiểu Phàm có chỗ chút nỗi uất ức của mình.
Cô thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hồi sáng một lượt cho anh nghe:
“Lưu manh?”
Nghe xong Tiểu Phàm nói Hàn Kì cau chặt lông mày lại, đặc biệt cái tên Tiểu Phong mà Tiểu Phàm nhắc tới:
“Đúng vậy đó.
Hình như là nam sinh trường nào đó.
Em tưởng mình chết chắc rồi cơ.” Cô thành thành thật thật trả lời.
“Anh đi vệ sinh một lát.”
Nói rồi Hàn Kì đi đến nhà vệ sinh ở cuối dãy hành lang.
Anh đứng tựa lưng vào bồn rửa nhấn số điện thoại gọi cho ai đó.
Một lát sau bên kia bắt máy:
“Kì Nhất tìm người cho tôi.” Giọng anh phát ra không có độ ấm nói.
“Ai?” Đầu giây bên kia Kì Nhất ngắn gọn hỏi lại.
“Mấy tên khốn động vào Tiểu Phàm hôm nay.” Vừa nói anh vừa mân mê điếu thuốc lá trong tay.
“Có cần xử lý luôn không?”
“Không cần.
Đưa về kho chỗ bến cảng cho tôi.”
Ra lệnh xong anh tắt máy.
Kì Tứ đứng khoanh tay ngoài cửa cất giọng lên hỏi:
“Anh tự mình ra tay sao?”
“Ừ.”
“Anh không định hút thuốc kia à.
Điếu thuốc sắp bị anh bóp nát rồi.”
“Em ấy không thích.”
“Chậc.” Kì Tứ tặc lưỡi