Tại một nhà kho gần bến tiếng kêu đau đớn, gào thét cất lên ghê người.
Trong ánh đèn nhập nhèm sáng, ánh mắt sắc bén của Hàn Kì sáng rõ như một con sói đang săn mồi.
Anh ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế da cao cấp, anh nhìn từ trên cao xuống ba người đang nằm rạp trên mặt đất không rõ sống chết:
“Đây là một bài học nhỏ dành cho đám rác rưởi chúng mày khi động vào chị dâu đó.” – Kì Tứ vừa lau vết máu trên tay vừa nói.
“Đi thôi.” Hàn Kì ra lệnh.
“Đại ca nói tự mình làm cuối cùng vẫn tới tay em là sao? Con dao yêu quý của em vừa mới sát trùng hồi chiều.”
“Định vậy nhưng không muốn nữa.
Cậu rành việc này hơn tôi.”
“Đây ý là muốn em cảm ơn đại ca sao?”
“Nếu cậu muốn.”
“Có cần mang bọn chúng đến chỗ chị dâu không?” Anh quay lại nhìn về phía lúc nãy.
“Đừng làm bẩn mắt em ấy.”
Hai người vừa nói vừa đi đến chỗ mấy chiếc xe ô tô, theo hai bên là sáu người cận vệ.
Cả hai cùng lên một chiếc xe Roll-Royce Ghost Black cách đó không xa.
Kì Tứ ngả lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần:
“Cậu định tới lại trường?” Hàn Kì hỏi trong khi nhìn chăm chú vào chiếc máy tính bảng.
“Vâng! Từ mai em đi.”
“Vì sao?”
“Dạo này buồn chán không có gì chơi đến trường tìm niềm vui.”
“Thích Trịnh Hân?” Anh hơi dừng lại công việc.
“Không.
Chưa tới mức đó.
Cảm thấy nhóc đó khá thú vị.”
“Đừng có đùa giỡn cô ấy.”
“Em biết có chừng mực mà.”
“…”
Hai người sau đó im lặng.
Kì Tứ thấy từ lúc gặp Trịnh Hân có gì đó trong anh thay đổi.
Lặng lẽ nhen nhóm.
Anh cũng không rõ ràng cảm xúc của mình.
Sáng hôm sau:
“Tiểu Phàm cậu lại cày tiểu thuyết tối qua hả?” Trịnh Hân nhìn đôi mắt cú mèo của Tiểu Phàm kết luận.
“Không có, mình mới chỉ đọc có gần chục chương thôi mà.”
“Sao trông ủ rũ thế kia?”
“Tối qua mình gặp ác mộng.” Tiểu Phàm nói với vẻ vẫn chưa tin được việc này “Đã vậy ác mộng của mình còn là tên Tiểu Phong đáng ghét kia nữa.”
“Thật vậy sao? Cậu mơ cái gì vậy? Kể mình nghe với.” Hai mắt Trịnh Hân sáng lên.
“Hello Tiểu Phàm.
Chào nhóc lùn.”
Kì Tứ mặc bộ đồng phục trường.
Áo sơ mi luộm thuộm không cài hai cúc đầu.
Đầu đội mũ lưỡi chai đen, tai vẫn đeo khuyên.
Anh đi tới rất tự nhiên khoác tay lên vai của Trịnh Hân:
“Anh nặng quá tên kia.
Tránh ra coi.” Cô bực bội đẩy Kì Tứ ra.
“Keo kiệt! Nhóc cho tôi dựa lát đi.”
“Ai thân quen với anh.”
“Hai người thân nhau từ khi nào vậy?” Tiểu Phàm nói.
“Không thân.” Cả hai người đồng thanh.
“Ừm, không thân thật.” Cô nhìn cả hai còn đang khoác vai, bá cổ nhau, mặt vô cảm.
“À cậu còn chưa kể cơn ác mộng kia đâu.”
“Cũng không có gì chỉ là mình mơ tên đó tự nhiên chuyển vào lớp mình, rồi đột nhiên biến thành mặt quỷ với điệu cười đáng sợ đuổi theo mình.” Tiểu Phàm kinh hoàng kể lại.
“Chuyển đến lớp mình sao? Nếu mà thành hiện thực thì vui rồi.”
“Nhóc vui vậy sao?”
Kì Tứ anh cảm thấy có chút tức giận không rõ.
Trong đầu nhóc này chứa toàn mấy ý nghĩ linh tinh.
Anh nghĩ với một người tốt bụng, đẹp trai như mình thì nên thu thập nhóc này để sửa sang lại tư tưởng.
Không thể vì tên Tiểu Phong kia đẹp trai mà vui vẻ được.
“Sao anh cứ gọi tôi là nhóc hoài vậy? Tôi có tên có tuổi hẳn hoi mà.
Tôi tên Trịnh Hân nghe rõ chưa.
Anh bỏ ngay từ nhóc kia đi.” Trịnh Hân gắt gỏng nhìn anh, cô không thích bị gọi là lùn.
Ba người sau đó cùng nhau về lớp.
Tiểu Phàm và Trịnh Hân vừa về tới thì chuông vào lớp cũng vang lên.
Tiết đầu tiên của hai người là tiết của thầy Trần dạy văn cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp:
“Trước khi vào tiết hôm nay thầy có chuyện cần thông báo tới lớp chúng ta.
Lớp chúng ta sẽ có thêm hai học sinh mới chuyển vào.”
“Không phải vậy chứ?” Tiểu Phàm thì thầm.
Hai học sinh mới bước vào với sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đó là Tiểu Phong và Giai Giai.
“Đây là hai học sinh mới chuyển tới trường từ tuần trước và đã xin chuyển vào lớp chúng ta.
Mong các em sẽ hoan nghênh, và giúp đỡ hai bạn làm quen với môi trường mới.” Thầy Trần từ tốn giới thiệu.
“Trời ơi, mình đang nằm mơ ư?”
“Này nhéo tay mình một cái đi.”
“Sao hai người lại chuyển tới lớp mình vậy?”
Cả lớp xôn xao bàn tán ầm ĩ.
“Cả lớp trật tự.
Để thầy xếp chỗ cho hai em.” Sau một chút thời gian cân nhắc: “Tiểu Phong em ngồi cùng Tiểu Phàm ở bàn , dãy đi”
“Sao lại là em chứ?” Tiểu Phàm thốt lên từ cuối lớp.
“Để Tiểu Phong ngồi cùng em là thiệt thòi cho em ấy rồi đó.
Em xem thành tích học tập của em….bla..bla.”
Tiểu Phàm thật muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Sau bao lâu mọi thành tích rực rỡ của cô vẫn được thầy nhớ như in và đưa ra để giảng đạo không biết bao nhiêu lần.
“Em nên bớt chút thời gian ra để học hỏi Tiểu Phong đi.
Còn Giai Giai em đến ngồi cùng Hoắc Thâm ở bàn , dãy đi.”
“Thầy có thể xếp Tiểu Phong và em… "
Không kịp để Giai Giai nói hết câu Tiểu Phong đã vác cặp đi về phía bàn Tiểu Phàm ở gần cuối lớp:
“Em nói tiếp đi Giai Giai.”
“Dạ thôi ạ.” Cô bất bắc dĩ nói.
Mặc cho Giai Giai nhìn chằm chằm về phía mình Tiểu Phong vẫn bước từng bước về phía Tiểu Phàm.
Con tim bé nhỏ của cô chưa lúc nào đập nhanh như lúc này.
Cô đang đấu tranh giữa việc chào Tiểu Phong, hay là cho anh ăn bơ toàn tập.
Tiểu Phong tới đặt cặp rồi ngồi xuống.
Tiểu Phàm buột miệng:
“Người như anh sao lại lạc trôi xuống lớp thấp gần cuối trường này vậy?”
“Đòi nợ.” Tiểu Phong rất bình tĩnh nói lý do.
“Ặc.” Tiểu Phàm sặc khi nghe cái lý do này: “Anh thực sự lấy tiền xe sao?”
“Ừ.”
Giọng điệu đương nhiên của Tiểu Phong đã gợi nhắc lại kí ức chủ nhật ám ảnh của cô.
Một người luôn tự tin vào thể chất, luôn đứng nhất bộ môn thể dục như cô cũng là lần đầu tiên nôn sau khi đi xe:
“Nhắc đến nợ tôi cũng chưa tính cho anh đâu.
Hôm đó…”
Đòi nợ chưa xong thì tiếng thầy Trần thông báo vào tiết học cũng cất lên đúng lúc.
Cô chẳng kịp làm gì thêm nữa:
“Dù sao mọi chuyện cũng thành ra như vậy.
Mong được anh giúp đỡ.” Cô chìa tay ra định bắt tay anh.
“Tôi không bắt tay với người lạ.”
“Anh… Anh…Tôi đâu có định bắt tay với anh.”
“Tay cô?” rồi nhìn bàn tay còn đưa về phía mình của Tiểu Phàm.
“Tôi soi tay xem có con côn trùng nào lởn vởn quanh đây không.”
Đáp lại cô là sự im lặng.
Tiểu Phong bên cạnh đã nằm gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay:
“Tiểu Phàm muốn lên bảng trả lời câu hỏi hả? Có tiến bộ rồi đó.
Cho Tiểu Phong ngồi cạnh em đúng là không có sai mà.”
“Em đâu có giơ tay đâu thầy.”
“Tay em vẫn đang giơ kìa.
Hôm nay thầy có đeo kính em không qua mắt được tôi đâu.
Lên bảng đi.”
“Huhuhu.”
Tiếng khóc ai oán của cô vang lên đầy bất lực.
Ác mộng đi đến hiện thức như một phép màu cũng là điềm báo cho một cuộc sống ồn ào mới của Tiểu Phàm.