Tào Ánh Hồng là bạn học thời đại học của Diệp Bằng Huyên , tình cảm hai người rất thắm thiết mặc dù sau khi tốt nghiệp ai cũng có công việc riêng của mình nhưng tình cảm vẫn như xưa . Vừa hay tin Diệp Bằng Huyên bị thương phải nhập viện cô không nói hai lời liền lập tức chạy đến, nhìn thấy chân phải bị băng bó và sắc mặt tái nhợt của Diệp Bằng Huyên , cô đau lòng lo lắng , trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ.
" Chậc chậc chậc, nhìn sắc mặt của cậu.... có ổn không vậy? Bác sĩ nói thế nào?" Cô mệt mỏi hỏi, ánh mắt dừng lại người đàn ông xa lạ trong phòng bệnh, theo bản năng cho rằng đây hẳn là người gây tai nạn , không đợi Diệp Bằng Huyên trả lời liền dời mục tiêu hung dữ mắng : " Là anh đụng Bằng Huyên của chúng tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết , đừng cho rằng con gái dễ bị khi dễ nha, tiền nằm viện, tiền bồi thường tinh thần, tổn thất không đi làm được, phí sửa xe.... Một xu cũng không được thiếu!"
Lo lắng tính tình của bạn thân sẽ bị người khác khi dễ, Tào Ánh Hồng chuyển hướng, một tay chống nạnh, ra dáng tư thế tính toán sổ sách nói một hơi.
Mạnh Chấn Sênh vừa đặt đồ dùng hằng ngày vừa mua về xuống, đối mặt với cô gái xa lạ hung hăng gây sự nhất thời chống đỡ không được, ngạc nhiên há hốc mồng cứng lưỡi.
"Ánh Hồng...cậu đừng... " Diệp Bằng Huyên xấu hổ muốn ngăn bạn lại nhưng không biết làm sao, giọng nói không bì lại giọng nói của bạn tốt.
" Bằng Huyên, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công bằng." Tào Ánh Hồng hoàn toàn tự cho mình thân phận sứ giả chính nghĩa. Theo như cô biết, bình thường Bằng Huyên là người rất tuân thủ quy tắc giao thông, vì vậy không có khả năng cô vi phạm luật , tám phần là do đối phương vi phạm luật nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa lúc trước cô cũng trải qua cảm giác thiệt thòi vì tai nạn giao thông ngoài ý muốn , kinh nghiệm nói cho cô biết đa số mọi người đều khi dễ thiện sợ ác , lúc này phải cường thế chút mới được.
" Vị này là....... " Mạnh Chấn Sênh dò xét muốn mở miệng hỏi nhưng ngay lập tức bị cắt ngang.
" Không cần gọi khách sáo như vậy!" Tào Ánh Hồng cười như không cười ngăn chặn lời nói của anh, vừa muốn nói nữa : " Tôi quên nữa, phí y tá chăm sóc cũng do anh trả..."
"Ánh Hồng!" Diệp Bằng Huyên tức giận hét to , tiếp tục ngăn cô lại , thật sự sợ với tính tình nóng nảy của cô ấy sẽ nói ra điều gì thất lễ.
" Cậu hét lớn như vậy làm gì? Làm mình giật cả mình! " Tào Ánh Hồng giật mình , lúc này mới bình tĩnh lại quay đầu nói với Bằng Huyên.
" Là mình đụng vào người ta! " Diệp Bằng Huyên nói xong liếc mắt nhìn Mạnh Chấn Sênh, Ánh Hồng lớn tiếng lấn lướt người ta như thế càng làm cho cô thêm xấu hổ.
Có điều những điều này cô định gặp mặt rồi mới nói cho cô ấy biết vì vậy lúc trong điện thoại cô không nói rõ ràng cho cô ấy biết, lại dẫn đến Ánh Hồng dựa vào tưởng tượng của chính bản thân đã kết luận sai sự việc . Ánh Hồng ngây người , sửng sốt vài giây.
Cùng với vẻ mặt áy náy của Diệp Bằng Huyên , bốn mắt nhìn nhau, cô cuối cùng cũng biết bản thân mình làm ra chuyện ngu ngốc cỡ nào, sau đó từ từ xoay người lại, đồng thời phát huy công lực biến sắc của bản thân ,toét ra nụ cười nịnh nọt.
" Ách.... vị này là...." Cô vừa muốn mở miệng thay đổi một chút ấn tượng , anh cũng lập tức cắt ngang cô, dùng lại chính câu nói của cô mà nói.
" Không cần gọi khách sáo như vậy!" Lời vừa nói ra , không khí liền ngưng lại.
Chết rồi! Ánh Hồng chọc giận người ta rồi! Diệp Bằng Huyên thầm kêu không ổn trong lòng.
Khoảng một giây sau , anh nở nụ cười cởi mở : " Tôi tên Mạnh Chấn Sênh, các cô có thể gọi tôi là Jason hay là Chấn Sênh đều được."
Hô~~ Thì ra anh thật sự muốn các cô không cần khách sáo như vậy! Dọa cô giật cả mình !
Diệp Bằng Huyên mỉm cười, tình hình chuyển biến tốt , đúng lúc cô có thể giải thích rõ mọi chuyện với bạn thân.
" Ánh Hồng, ngài Mạnh... được rồi, Chấn Sênh." Thoáng thấy ý bảo trong mắt anh cô liền nghe lời đổi lại cách gọi kể cho bạn thân nghe. " Anh ấy là một người tốt, hôm trời mưa mình chạy xe nhanh vội vàng về nhà, mắt lại không tốt đụng vào đuôi xe của anh ấy, anh ấy không những tính toán với mình mà còn đưa mình đến bệnh viện, một mực muốn mình ở bệnh viện quan sát, sau đó còn sắp xếp phòng bệnh cho mình, ngay cả những thứ này đều là do anh ấy lo liệu."
Tốt như vậy, vậy chẳng phải cô đã biến người tốt thành người xấu rồi sao? Nghe Diệp Bằng Huyên giải thích xong, Tào Ánh Hồng càng thêm khiếp sợ.
.
Nhớ đến bộ dáng giương nanh múa vuốt vừa rồi của mình , một trận khí nóng xông lên não cô. Trời ạ, mất mặt chết mất! Sao cô lại kích động như vậy chứ, chưa phân biệt tốt xấu gì đã hung dữ lên rồi?
" Hahaha... Chấn Sênh,Jason, thật sự cảm ơn anh đã chăm sóc cho Bằng Huyên, vừa nãy là do tôi không hiểu rõ ràng nên mới hung dữ như thế, vì vậy anh đại nhân không chấp với tiểu nhân nha!" Ánh Hồng lập tức cười giải thích với anh " Thật ra tôi với anh giống nhau, cũng là người tốt đó!"
Không chỉ có đàn ông mới biết khi nào nên cương khi nào nên mềm mỏng, cô cũng biết điều đó nữa.
Thấy thái độ của cô thay đổi nhanh như vậy , Mạnh Chấn Sênh nhíu mày vuốt cằm, ánh mắt chuyển đến Diệp Bằng Huyên đang ngồi trên giường cười.
Anh tin bạn của cô là người tốt nhưng tuyệt đối không phải người con gái đáng yêu dịu dàng khiến người khác yêu thích như Diệp Bằng Huyên, chỉ là thấy bộ dáng điềm tĩnh dịu dàng của cô liền cảm thấy rất vui vẻ , thoải mái....
Khoan đã, vừa rồi anh nói gì?
Thích ? Anh thích Diệp Bằng Huyên?
Đột nhiên cảm thấy như có dòng điện chạy qua người khiến anh ngẩn ra, mà giọng nói dịu dàng của Diệp Bằng Huyên đúng lúc kéo anh về với thực tại.
" Đúng đúng đúng, Chấn Sênh, Ánh Hồng trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, chỉ là cô ấy sốt ruột muốn bảo vệ tôi chứ không có ác ý gì đâu." Cô đứng giữa phụ họa nói giúp cho Ánh Hồng, cô thật sự áy náy với Mạnh Chấn Sênh.
" Tôi hiểu." Anh tươi cười, trả lời trấn an , lại không nhịn được trêu chọc : " Có bạn tốt bảo vệ cô như vậy tôi nghĩ không ai dám khi dễ cô đâu."
" Đúng vậy, anh đoán đúng rồi." Nếu không phải bản thân không được khỏe , Diệp Bằng Huyên thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên kêu to Bingo nhưng bây giờ cô chỉ có thể vỗ tay mỉm cười.
Anh hoàn toàn đoán đúng rồi, ngày trước khi các cô còn học đại học , Ánh Hồng chăm sóc bảo vệ cô như gà mẹ với gà con vậy.
" Người ta đoán đúng, cậu vui như vậy làm gì?" Ánh Hồng tức giận liếc cô một cái. " Giống như bộ dáng của mình thật sự hung ác vậy."
" Không phải hung ác, mà là nghiêm nghị kiên cường chính trực có được không vậy?" Diệp Bằng Huyên cười duyên dáng. Hai người một người mạnh mẽ, một người dịu dàng , bổ sung với nhau thật khớp , thật hợp với nhau.
" Cũng đúng ." Lúc này cô mới vừa lòng gật gật đầu.
Mạnh Chấn Sênh thấy gương mặt của Diệp Bằng Huyên vì tranh luận với bạn mà khôi phục một chút hồng hào, biểu cảm cũng trở nên phong phú , nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn, anh không khỏi cảm thấy hoa mắt rung động.
Thật kỳ lạ! Đang có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Lại có thể vì một cô gái vừa quen biết chưa đến một ngày có những tình cảm đặc biệt.
Anh thật sự bị cô hấp dẫn rồi sao? Chỉ dựa vào thời gian ở cùng ngắn ngủi, vẻ ngoài ấn tượng và bộ dáng bên ngoài của cô sao?
Không thể nào? Anh rõ ràng không phải là người dễ dàng động lòng như vậy..... Nhất định là do anh không tỉnh táo nên mới nảy sinh ảo giác như vậy!
Thoát khỏi suy nghĩ, anh nhìn đồng hồ : " Bây giờ đã có bạn đến chăm sóc cho cô, vậy tôi đi trước đây." Thấy thời gian thăm bệnh cũng sắp hết, quy định của phòng bệnh chỉ cho một người thân ở lại, Mạnh Chấn Sênh mở miệng ngỏ ý cáo từ.
" Được, hôm nay thật làm phiền anh quá, thật sự cảm ơn anh." Diệp Bằng Huyên nhìn anh cảm kích nói.
" Không có gì, ngày mai tôi lại đến thăm cô." Sau khi nói với Diệp Bằng Huyên anh hướng đến Tào Ánh Hồng gật đầu chào " Tạm biệt."
Tào Ánh Hồng nhìn Mạnh Chấn Sênh rời đi liền vội vàng thao thao bất tuyệt nhằm thỏa mãn một bụng nghi vấn và hiếu kỳ của mình.
" Cái người Mạnh Chấn Sênh này xem ra thật không tệ nha!" Dựa vào việc tiếp xúc và trông thấy , cô đưa ra nhận xét.
"Ừ đúng vậy, vừa lịch sự vừa chính trực." Diệp Bằng Huyên thừa nhận quan điểm của mình về Mạnh Chấn Sênh.
" Hơn nữa bộ dáng cao kớn lại đẹp trai nữa!" Tào Ánh Hồng trước giờ không phủ nhận mình là người chú trọng vẻ bên ngoài, đẹp trai như bạn trai của cô vậy.
Cô đến bên giường ngồi xuống, con mắt tinh ranh nhìn Diệp Bằng Huyên không chớp , ánh mắt long lanh lộ ra hàm ý đặc biệt. Diệp Bằng Huyên ngơ ngác nhìn cô lập tức liền hiểu ra , sự ăn ý nhiều năm giữa hai người khiến cô hiểu Tào Ánh Hồng đang ám chỉ điều gì, cô không khỏi bật cười.
" Xin cậu đấy, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Tuy Mạnh Chấn Sênh rất được nhưng cậu đừng quên mình đã có bạn trai rồi! Tối đa chỉ có thể xem như thưởng thức người khác phái thôi." Cô nói rõ lập trường của mình tránh cho Ánh Hồng suy nghĩ chuyện khác.
" Hừ, mình mới xin cậu đó!" Tào Ánh Hồng trừng mắt " Cậu xem cậu kìa, gãy chân phải bó bột, não lại bị chấn động, còn người gọi bạn trai của cậu thì giờ đang ở đâu ? Tại sao cậu xảy ra chuyện , người đầu tiên đến lại là mình mà không phải bạn trai cậu?"
Cô đối với mối quan hệ của Diệp Bằng Huyên và bạn trai của cô ấy vô cùng quan tâm, bọn họ qua lại cùng nhau đã gần một năm, cô luôn cảm thấy người bạn trai đó cũng không hẳn là chân thành , hơn nữa đối với Bằng Huyên cũng quá xem thường nhưng Bằng Huyên đơn thuần đối với chuyện tình cảm lại toàn tâm toàn ý còn kiếm cớ thay anh ta vì sao không chăm sóc, quan tâm mình được.
Nếu như người đó có thể dựa vào thì người hôm nay Bằng Huyên nghĩ đến đầu tiên không phải là cô rồi.
" Anh ấy bận công việc mà!" Nghĩ đến việc đã mấy ngày không gặp bạn trai , ánh mắt Diệp Bằng Huyên không khỏi ảm đạm.
" Bận cái đầu cậu ấy! Lừa con nít ba tuổi hả? Bây giờ đã chín giờ hơn rồi còn bận công việc gì nữa chứ? " Cô không tự chủ được lớn tiếng, cầm điện thoại của mình đưa cho Bằng Huyên : " Cậu gọi cho anh ta nói với anh ta cậu bị tai nạn xe đang nằm viện xem anh ta phản ứng như thế nào?"
Nếu như quan tâm bạn gái , anh ta nhất định lập tức đến!
Diệp Bằng Huyên không nhận điện thoại , giọng nói nhỏ như muỗi kêu đáp : " Vừa gọi điện thoại rồi nhưng không bắt máy."
Tào Ánh Hồng cười nhạo dường như đã đoán được đáp án trước cũng nhìn thấu lời nói dối này.
"Có bạn trai nào mà mỗi lần gọi điện thoại đều đúng lúc không bắt không, rồi vài tiếng sau thậm chí một ngày mới gọi điện thoại lại? Rõ ràng là có vấn đề mà! Chỉ có cậu " Ngu ngốc" mới có thể lừa gạt được!" Có lẽ lời thật thì khó nghe nhưng cô không muốn bạn tốt của mình bị tổn thương.
" Thật sự đúng lúc thôi!" Diệp Bằng Huyên ngập ngừng trả lời.
Bởi vì lần nào bạn trai giải thích cũng đều hợp tình hợp lý hơn nữa cô cũng không muốn mình cố tình gây sự khiến anh đang làm việc lại có áp lực nên luôn thông cảm bao dung.
" Đúng lúc cũng là do anh ta nói !" Cô không nhịn được phất mạnh tay, hiển nhiên đối với những cái cớ như thế này cũng không cho là đúng.
" Cái đó.... nếu như hai, ba ngày này cậu ở lại chăm sóc mình thì bạn trai của cậu có giận không?" Sợ Ánh Hồng nói nữa Diệp Bằng Huyên liền vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi chuyện của cô và bạn trai.
" Không đâu! Giận cái gì chứ? Tuy yêu nhưng cũng phải chăm sóc bạn thân chứ!" Tào Ánh Hồng rất tin tưởng bạn trai của mình " Ai, đừng nói sang chuyện khác, mình nói cậu đó..."
" Ai da, đầu của mình......" Kế hoạch thất bại , cô liền suy nghĩ cách khác, vội vàng nhẹ giọng than, giả bộ không thoải mái " Não bị chấn động, mình nghĩ mình muốn nôn nữa...."
" Làm sao vậy? Đau đầu hả? Cậu có muốn nằm thấp một chút không? Mình giúp cậu hạ giường xuống, mau nghỉ ngơi đi!" Tào Ánh Hồng vội vàng khẩn trương điều chỉnh góc đầu giường, quên nói tiếp.
Thành công dời sự chú ý rồi! Diệp Bằng Huyên lén cười yếu ớt.
Thật ra không phải cô chưa từng hoài nghi bạn trai mình nhưng cô lại không có chứng cứ, tự nhiên nghi ngờ vô căn cứ , cũng không làm mình tốt lên chút nào chi bằng lựa chọn tin tưởng.
Thẳng thắn mà nói nếu như ngoài việc liên lạc không được thì những lúc ở chung bạn trai đối với cô rất tốt, mà còn vô cùng lãng mạn.
Cô biết bạn thân vì muốn cô tốt nên mới thay cô nghiêm khắc như vậy nhưng chuyện tình cảm không có cách nào dùng lý trí để cư xử , cũng không tuân theo nguyên tắc.
Thích chính là thích, tin tưởng thì tin tưởng hoàn toàn, nếu không phải bất đắc dĩ , nếu không có dũng khí đi phá vỡ mộng đẹp?
Có người nói tình yêu khiến người ta mù quáng, nhưng không chỉ mắt mà tâm cũng không thoát khỏi được!
Ngày đầu tiên gặp gỡ cô, bầu trời u ám ,mặt đường trơn ướt, mưa rơi lả tả, giao thông bị ùn tắc, dường như đang thử thách lòng kiên nhẫn cùng kỹ thuật lái xe, cũng là điềm báo trước anh sắp gặp phải chuyện tình cảm khó khăn......
Sống ở nước ngoài nhiều năm, Mạnh Chấn Sênh đã quên tình trạng bị kẹt xe ở Đài Bắc đáng sợ như thế nào, lúc này lại không tránh thời điểm tan việc, cho nên luôn phải giảm tốc độ chạy chậm như rùa. Đèn xanh tuy đã sáng nhưng xe vẫn kẹt tại chỗ, xe máy thì nắm bắt thời cơ vọt lên phía trước, bên trong xe vang lên khúc nhạc jazz lười biếng không cách nào ổn định tâm tình đang nóng nảy trong người đang từ từ tăng lên, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay lái tiết lộ anh không còn kiên nhẫn.
Loại kẹt xe như thế này đến khi nào mới hết đây.Nhìn trái nhìn phải, Mạnh Chấn Sênh đang muốn tìm cách vượt qua khe hở để có thể chờ ít hơn một chút.
Có rồi! Mắt anh sáng lên. Phía trước có chiếc xe Taxi đang chầm chậm chen vào làn xe còn trống, mặc dù không nhanh nhưng ít ra chiếc xe ấy cũng bắt đầu di chuyển lên phía trước.
Mạnh Chấn Sênh chuyển tay lái, liền bật đèn quẹo phải, chiếc xe trung đội trưởng kiêu căng chậm rãi rời đi, đột nhiên có một bóng đen từ bên phải chạy ra.
Két.... ...... ......
Tiếng phanh xe chói tai cắt ngang chân trời, Mạnh Chấn Sênh trong lòng cảm thấy sợ hãi, vội vàng giẫm lên thắng xe, nhưng lại không cách nào tránh được chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, ngay sau khi kết thúc va chạm một số vấn đề liên tiếp xảy ra, tiếng kèn kêu inh ỏi giao thông bắt đầu trở nên hỗn loạn hơn không thể nào di chuyển được.
"Shit!" Mạnh Chấn khẽ nguyền rủa.
Cái gì gọi là dục tốc bất đạt? Hiện tại anh đã cảm thụ rõ rồi!
Không bận tâm ngoài trời đang mưa, anh bật đèn báo hiệu ở đuôi xe lên, cài thắng xe, cởi dây an toàn, thân hình cao to liền bước ra khỏi xe xem tình hình.
Qủa nhiên, một chiếc xe máy màu bạc vượt qua ngã vào bên cạnh xe anh, bị đè dưới xe máy là một cô gái đang vùng vẩy muốn đứng dậy, nón bảo hiểm đã bị rơi xuống đất nằm ở một bên.
"Cô có sao không?" Mạnh Chấn bước nhanh đến gần khom người xuống hỏi.
"Chân của tôi....Đau quá, xin anh giúp tôi nâng chiếc xe đứng lên." Diệp Bằng Huyên gương mặt trắng xanh ngẩng lên cất giọng xin giúp đỡ.
Bị thương! Tâm tình tức giận đang dấy lên liền bị đối phương dập tắt, anh dễ như trở bàn tay dựng lại chiếc xe đè lên nửa người của cô gái, sau đó quay sang đưa tay hướng tới cô gái.
"Cô có bị thương gì hay không? Cô có đứng lên được không?
"Không được, đùi phải của tôi......" Bị đau thay vào đó vẻ mặt móp méo lời nói không được hoàn chỉnh, dùng lực cánh tay chống đỡ lúc này mới đứng thẳng được một chân.
Mạnh Chấn Sênh liếc mắt nhìn chiếc xe của mình, cánh cửa hơi bị móp, bị trầy xước một ít sơn cũng không nghiêm trọng lắm.
" Cô có muốn mời cảnh sát giao thông đến xử lý hay không?"Anh bày tỏ tôn trọng hỏi ý kiến của cô trước.
Nếu muốn bàn về trách nhiệm thuộc về ai, mặc dù hai xe đều không quẹo cua, nhưng chiếc xe của anh đã ở phía trước, xe máy chạy ở bên phải chạy lên đụng vào xe của anh...... Anh hoàn toàn không muốn truy cứu, cũng không cần phải bắt đền, bất quá chỉ là muốn xem đối phương bị thương thế nào muốn xử lý như thế nào.
Diệp bằng Huyên nhìn thấy bởi vì bọn họ va chạm quẹt vào nhau mà giao thông trở nên ùn tắc hỗn loạn, tiếng kèn thúc giục như là đang mắng bọn họ, dường như mưa rơi càng lúc càng lớn, nhất thời cảm thấy hoa mắt, trời đất choáng váng.
"Đúng, thực xin lỗi, vì đường trơn tôi không thắng xe kịp, có thể không cần gọi cảnh sát đến được hay không?" Cô sợ hãi yêu cầu, bởi vì mưa nên sợi tóc của cô bị xốc xếch nhếnh nhác dán dính vào hai bên má càng làm tăng thêm vẻ ngoan hiền.
Cô tự biết là do chính mình đụng vào xe của người ta, nếu cảnh sát lại giải quyết thì lỗi tám phần sai đã thuộc về cô, cô không cần làm điều thừa, lại phí thời gian cản đường của mọi người.
Mạnh Chấn nhìn thấy vẻ mặt của cô hoảng hốt, lúc người gặp phải tai nạn giao thông đa số đều là phản ứng tranh luận ngụy biện, cô thì ngược lại khiêm tốn nói xin lỗi trước, tai nạn bất ngờ này nhất thời tâm tình buồn rầu liền được hóa giải.
Xem ra, trước mắt đây là người thành thật!
Nếu cô nhận sai, thay vì phải hao tâm tổn sức gọi cảnh sát đến để xử lý, yêu cầu bồi thường..... Sau đó chẳng bằng chịu bồi thường thôi.
Chỉ là một cô gái yếu đuối như vậy gặp mưa đang bị thương, lại đơn thuần thành thật như thế, anh thật không còn cách nào đành lạnh lùng mà chống đỡ.
" Tôi đưa cô đi bệnh viện." Đoán cô hẳn không phải lọai người lừa đảo, lợi dụng người khác nên anh quyết định đưa tay ra giúp đỡ.
"Cảm ơn." Tình thế hỗn loạn không thể chấp nhận cô liền khách sáo từ chối.
Mạnh Chấn Sênh nhanh chóng đem xe máy của cô thu xếp ổn thỏa, trở lại cùng cô đi đến bệnh viện gần nhất để khám bệnh và chữa bệnh, kết thúc trận hỗn loạn này.
Nhưng bọn họ ai cũng không biết rằng lần gặp nhau ngoài ý muốn này vẫn còn kéo dài, sinh mệnh hai bên xuyên suốt trang sách này! Mà con đường tình cảm của Mạnh Chấn Sênh cũng ngay lần hỗn loạn này mà kết thúc, dần dần bị dẫn đến con đường mòn tối tăm quanh co.....
Mạnh Chấn Sênh cùng Diệp Bằng Huyên làm xong tất cả các thủ tục kiểm tra khám chữa bệnh đã là hai giờ sau chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra.
Ngoài bị trầy xướt da ra, đùi phải của Diệp Bằng Huyên bị gãy xương, còn có hiện tượng chấn thương sọ não, tất cả phải tiếp tục theo dõi, bởi vì anh kiên quyết muốn cô nằm lại bệnh viện để tránh phát sinh ra chuyện gì chữa trị không kịp.
“Diệp tiểu thư, có cần tôi giúp thông báo cho người nhà của cô không?" Điều chỉnh lại góc độ của giường bệnh, Mạnh Chấn Sênh đi đến cạnh giường ngồi xuống ghế.
"Không cần, một mình tôi ở đây là được rồi." Diệp Bằng Huyên theo bản năng liền lắc đầu, mới lay nhẹ đã cảm thấy đầu choáng váng, động tác vội vàng dừng lại.
Thật ra thì cô không có người nhà, mẹ cô ở Trung Quốc bị bệnh truyền nhiễm đã mất, lúc cô học đại học cha cô cũng qua đời, chỉ còn một mình cô đơn độc.
Anh cúi xuống, giống như là không ngờ tới.
Nhìn bộ dáng yếu đuối, sắc mặt vẫn như cũ trắng xanh của cô, lập tức trong đầu hiện lên hoàn cảnh khó khăn, thân thể không khỏe mạnh lại không người chăm sóc, không hiểu sao lòng lại xé ra.
"Vậy để tôi nhờ người trông chừng." Anh lập tức đề nghị.
Tất cả mọi lỗi sai anh đều nhận hết về mình, cho dù ai đúng ai sai thì việc ngoài ý muốn này anh cũng dính đến ,vì vậy anh hy vọng trong phạm vi mình có thể làm được mau chóng kết thúc chuyện này một cách viên mãn.
"Không nghiêm trọng đến mức phải có người chăm sóc đâu!" Cánh môi xinh đẹp nâng lên nhẹ nhàng mỉm cười thận trọng với anh.
"Đúng là chỉ có một mình cô, tôi không yên tâm ...."
Đột nhiên Mạnh Chấn Sênh thu hồi giọng nói, dường như ý thức được những lời nói này có chút mơ màng, không thích hợp nói với một cô gái lần đầu gặp gỡ.
Diệp Bằng Huyên trái lại rất đơn thuần không có nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy anh thật nhiệt tình chính trực ,thế gian hiếm có, khóe miệng không khỏi cười sâu hơn.
" Mạnh tiên sinh, anh thật là người tốt !" Cô thẳng thắng nói, khi nhìn vào ánh mắt trong suốt quan tâm chân thành của anh.
Nếu không gặp được người tốt như anh cô làm sao có thể được thu xếp ổn thỏa như vậy?
Những người bình thường đối với chuyện phiền toái như vậy e sợ tránh còn không kịp, anh rõ ràng là không sai, chẳng những không bắt đền cô, lại cùng cô trong suốt quá trình khám chữa bệnh thậm trí còn kiên quyết muốn gánh vác viện phí trong thời gian cô nằm viện.
Mạnh Chấn Sênh ngẩn người, xương gò má nhanh chóng ửng hồng lên.
Gương mặt cô dịu dàng giống như ánh trăng ,nụ cười xinh đẹp, hóa thành một trận gió nhẹ thổi ra gợn sóng nhẹ trong lòng anh.
Anh cố che dấu tâm tình vì lời khen ngợi của cô.
"Tôi là lo lắng cho cô nếu như có đói bụng hoặc muốn đi vệ sinh, hành động sẽ cực kỳ phiền toái không tiện, nếu như não thật sự có chấn động tốt nhất là tránh lắc lư, nhất định phải có người chăm sóc mới được, cho nên tôi đi nhờ người chăm sóc cô vậy." Sau khi giải thích bổ sung, anh lập tức đứng dậy.
"Chờ một chút..." Diệp Bằng Huyên không muốn, liền dùng tay chặn anh lại, nhưng vừa đụng phải vạt áo của anh, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt tối đen liền ngã trên giường, bởi vì chấn động quá lớn nên cảm thấy càng thêm khó chịu."Này....."
"Cô đừng lộn xộn nữa!" Nghe cô kêu đau, anh vội vàng xoay người lại, chỉ thấy sắc mặt của cô càng trắng bệch hơn, chân mày của anh cũng nhíu chặt lại.
"Ưm.....Tôi muốn nôn...." Cô khó chịu che miệng, khó khăn nói ra vài chữ.
"Muốn nôn?" Anh kinh ngạc lập tức phản ứng kịp.
"Đợi một chút, nhẫn nại một chút......" Anh hết nhìn đông lại nhìn tây tìm dụng cụ gì để hứng, lập tức cầm thùng rác gần bên trở lại.
"Nôn...." Cũng ngay lúc đó, Diệp Bằng Huyên đã không nhẫn nại được liền nghiêng người bên giường nôn ra.
Góc độ tốt, Mạnh Chấn Sênh liền bị cô ói trên cánh tay đang cầm lấy thùng rác của anh, nhưng anh không có bất kỳ điều gì không vui, tay kia của anh còn vội vàng chống đỡ thân thể yếu đuối của cô, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Nguy rồi, nếu có nôn mửa khả năng rất lớn là đã bị chấn động nữa rồi!
Chỉ một lát sau, Diệp Bằng Huyên nôn xong, thoáng nhìn cánh tay dơ của anh , cô vô cùng xấu hổ.
"Thật xin lỗi, đã làm dơ tay của anh, anh nhanh đi rửa tay đi." Cô vội vã thúc giục. Nếu như bây giờ có cái hang nào có thể chui vào, cô nhất định không chút do dự chui vào đó.
"Cô nằm xuống trước đi, đừng lộn xộn." Dặn dò xong, anh mới đi rửa tay.
Sau khi nôn mửa giống như là rút sạch hơi sức, toàn thân xụi lơ, nhưng ngược lại tạm thời cảm thấy thoải mái hơn, bất quá là nghe được tiếng nước chảy của WC, Diệp Bằng Huyên nằm ở trên giường nhưng không có cách nào an tâm nghỉ ngơi.
Nghĩ đến chuyện để cho một người không quen biết xử lý nôn mửa của mình, cô thật sự cực kỳ xấu hổ!
Bị cô đụng phải, còn đưa cô đến bệnh viện, lần này còn bị ói đầy tay, anh nhất định cảm thấy cực kỳ xui xẻo đây?
"Xem đi, một mình cô sao được?" Mạnh Chấn Sênh một lần nữa lại đến bên giường.
Cô mới vừa nôn xong nhất định muốn lau miệng, súc miệng, nhưng trong phòng bệnh không có vật dụng hàng ngày gì, anh phải đi chuẩn bị những thứ thiếu sót kia.
"Nói vậy cũng đúng." Cô le lưỡi cười khúc khích đáp."Thật xin lỗi, đã làm phiền anh như vậy."
Nếu không có anh cô sợ rằng đã nôn đầy trên đất rồi.
"Không có gì, coi như mỗi ngày làm một việc thiện." Vì không để cho cô ngượng ngùng, anh cười cười nhúng vai giọng điệu nhanh nhẹn nhướng mày nói.
"Cô gái nhỏ này có phải đã vượt qua mức bình thường rồi không?" Thời gian ở chung cùng anh càng lâu nên thân mật, cô không còn thận trọng như trước nữa, nói chuyện cũng không bị ràng buộc nữa rồi.
"Tốt, vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?” Mạnh Chấn Sênh cố ý trừng mắt nhìn cô.
"Một ngày là trẻ con, cả đời cũng là trẻ con, huống chi tôi chỉ mới tuổi. " Không chỉ có con gái mới để ý đến tuổi tác, con trai cũng rất ngại.
"Vâng, vận khí của tôi tốt, nên mới có thể gặp được một đứa trẻ thâm niên như vậy." Trong nháy mắt cô chậm rãi mỉm cười .
" Vậy bây giờ anh có thể giúp tôi một việc được không?”
Anh nhíu mày ý bảo cô nói.
" Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?" Điện thoại của cô bị hư lúc cô bị té xe rồi.
" Tôi liên lạc với bạn thân của tôi qua với tôi." Mặc dù không còn người thân nhưng cô vẫn còn có bạn thân.
" Đương nhiên được rồi." Anh lập tức lấy điện thoại ra đưa cho cô. " Tôi đi mua một ít đồ sẽ trở về liền." Khi cô đang cầm điện thoại bấm số , anh đứng dậy nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Anh bước đi vững vàng, trong đầu nhớ lại bạn của cô sắp đến chăm sóc nên giúp cô chuẩn bị đi mua về một ít đồ dùng hằng ngày, lại suy nghĩ lúc nãy cô ói hết những thứ trong bụng nên lát nữa hẵng sẽ rất đói, vì thế anh lại đi mua một chút đồ ăn đơn giản chuẩn bị cho mọi tình huống....
Anh nghĩ muốn chăm sóc cô chu đáo tận tình nhưng lại không để ý đến sự thân mật của họ đã không phải là : " Mỗi ngày làm một việc thiện" rồi.
Rốt cuộc còn có nguyên nhân gì mà khiến anh không tự chủ được chìa tay ra giúp đỡ , nỗ lực chăm sóc cô đây?
Bây giờ Mạnh Chấn Sênh không rảnh để suy nghĩ kỹ nhưng tình cảm đặc biệt ấy cứ lặng lẽ nổi lên trong lòng anh....