đống xét nghiệm kiểm tra mới yên tâm. Nhìn An Hảo
nằm yên trên giường bệnh ngủ, trên mặt anh nhìn
không ra bắt kỳ cảm xúc gì.
Sở Hiên đẩy cửa tiến vào, vừa định mở miệng, Tống
Từ Nhất nhìn thấy ánh mắt cậu ta, liền đứng dậy đi ra
ngoài. Sở Hiên đi theo sau, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sở Hiên nhìn thấy Tống Từ Nhất mới mở miệng nói:
“Bên phía cảnh sát nói những hành vi ác liệt của bọn
kia nhất định phải ngồi tù.” Tống Từ Nhất trằm mặc
một hồi, lạnh lùng nói: “Tớ muốn bọn chúng phải ở
trong đó, cho đến chết.” Sở Hiên không nói gì.
Tống Từ Nhất lại hỏi thêm: “Bên kia Lục Minh Hạo có
điều tra được gì không?” Sở Hiên dừng một chút nói:
“Tra được một chút, nhưng là kẻ đó, kẻ đó là….” Tống
Từ Nhất vừa nghe xong, hai tay nắm chặt lại, trên mặt
vẫn không lộ ra tâm tình nào.
Chờ đến lúc An Hảo tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm
trong bệnh viện, vuốt vuốt đầu. Vừa đúng lúc Tống Từ
Nhát đầy cửa đi vào, bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc hai
giây, Tống Từ Nhất mở miệng trước nói: “Tỉnh rồi à?
Có thấy không thoải mái chỗ nào không?” An Hảo
cười đáp: “Không có.”
Tống Từ Nhất nhìn tháy, trong lòng không khỏi run lên,
đã rất lâu rồi không được nhìn thấy cô cười. Ho một
tiếng nói: “Anh mới mua cơm, nhân lúc còn nóng tranh
thủ ăn đi.” An Hảo nhẹ gật đầu. Tống Từ Nhất đút tay
vào túi lẳng lặng đứng bên cửa sổ, mà An Hảo yên
tĩnh ngồi ăn cơm. Hai người đã lâu không gặp, vừa
gặp lại là xảy ra sự việc kia, trong lúc nhất thời có chút
xấu hỗ.
Chương 15: Uống cà phê
Một lúc lâu sau, An Hảo mới chậm rãi mở miệng nói:
“Cảm ơn anh.” Thân hình Tống Từ Nhất cứng đờm,
đáp: “Ù” Hai người lại tiếp tục rơi vào trằm mặc.
Thẳng đến khi Sở Hiên tới, mới đánh vỡ được bầu không khí xấu hỗ này.
Sở Hiên nhìn qua hai người một chút, đưa điện thoại
cho An Hảo: “Đây là điện thoại của em, cầm lấy đi.”
An Hảo nhận lấy, nói tiếng cảm ơn. Sở Hiên còn nói
thêm: “Nhờ có Mạc Lê lúc tan học đi theo em, sau đó
gọi điện thoại cho bọn anh, bên bọn anh mới có thể
đuổi kịp đến trước cảnh sát.” An Hảo ngắn người,
không nói gì. Mở điện thoại ra thấy có rất nhiều tin
nhắn, còn có cuộc gọi nhỡ của Lâm Uyễn, chau lông
mày lại, đang nghĩ không biết nên giải thích như thế
nào.
“An Hảo, An Hảo, thật xin lỗi cậu…Đều tại tớ, tại tớ lúc
ấy chân run tới mức không đứng dậy nỏi.” Mạc Lê hấp
tấp đẩy cửa chạy tới trước giường bệnh của An Hảo
mà khóc.
An Hảo cười một tiếng: “Tớ không sao rồi, nếu như
không nhờ có cậu, tớ không chắc sẽ vẫn được bình
an như này.”
Mạc Lê ngẳng đầu, trên mặt đầy nước mắt, nhìn điềm
đạm đáng yêu, nói: “Cậu không trách tớ thì tốt.” An
Hảo xoa đầu Mạc Lê, mím miệng không nói gì.
Sau khi An Hảo về tới nhà, ngâm mình trong nước
nóng hồi lâu, sau đó lau tóc, thì Hà Dịch Dương gọi
điện tới. An Hảo thấy chuông báo, thở dài, bắt máy:
“Alo?”
“Anh đang đứng bên ngoài nhà em.” Hà Dịch Dương
trong điện thoại nói. An Hảo sững sờ, choàng thêm áo
khoác, đi ra ngoài. Nhìn thấy Hà Dịch Dương đang
đứng ở cửa, gương mặt có chút âm trầm.
Chương 15: Uống cà phê
Dịch Dương sau đó giới thiệu một đống các loại thuốc
bổ.
An Hảo nghe xong, tim không khỏi nhảy lên một cái.
Hơi khiêu mi, không thể tưởng tượng được mà hỏi:
“Cái này? Nhiều như vậy ư? Em ăn nhiều đồ bổ như
vậy để làm gì chứ?” Hà Dịch Dương sửng sốt một
chút, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng gãi gãi đầu,
gượng giải thích: “Ăn một chút cho tốt, cả dì nữa, dì
cũng có thể ăn mà….”
An Hảo nhìn anh, thở dài nói: “Anh có muốn vào nhà
uống một cốc cà phê không, mẹ em bây giờ lại không
có ở nhà.” Hà Dịch Dương trong nháy mắt ngắng đầu,
trợn to hai mắt, đỏ mặt lắp bắp nói: “Anh…Anh…Cái
kia.” An Hảo liếc một chút nói: “Em là thấy anh đứng ở
ngoài cũng lâu rồi, cho nên mới định mời anh uống
một chút đồ nóng thôi, không uống thì thôi vậy.
Hà Dịch Dương nghe vậy lập tức đồng ý, cười hắc
hắc cùng đi vào nhà với An Hảo.
An Hảo nói với Hà Dịch Dương: “Anh cứ ngồi ở ghế
sô pha đi, em đi rót cà phê cho anh.” Hà Dịch Dương
gật đầu cười.
Hà Dịch Dương đi tới ngồi xuống ghế sô pha, nhìn
xem bốn phía, đột nhiên thấy một bức ảnh để bên
cạnh TV. Hà Dịch Dương đứng dậy đi đến, cầm lên
xem. Nhìn thấy khung cảnh một nhà ba người hạnh
phúc, cô gái trong ảnh cười cong cong đôi mắt, nhìn
rất chói mắt. Hà Dịch Dương ngoắc môi cười.
“Đứng đó làm gì vậy?”An Hảo bưng cà phê đi tới nói.
Hà Dịch Dương quay người lại vừa cười vừa nói: “À,
Chương 15: Uống cà phê
không có gì, anh đang thấy em nhìn giống dì nhiều
hơn.” An Hảo đặt cốc cà phê xuống, nhìn về bức ảnh
phía sau lưng anh, không nói gì.
Hà Dịch Dương ngồi xuống ghế, bưng cà phê lên nói:
“Bố em bình thường chắc rất bận rộn nhỉ?” An Hảo
dừng một chút, uống một ngụm cà phê, chậm rãi nói:
“Khi còn sống đúng là ông ấy rất bận rộn nhiều việc,
ông ấy gặp tai nạn xe cộ mất đúng vào ngày đầu tiên
em được sinh ra.”
Tay đang bưng cốc cà phê của Hà Dịch Dương bỗng
cứng đờ, vội vàng mở miệng nói: “Thật xin lỗi…Anh
không biết, anh không nên hỏi mới đúng.” An Hảo
khoát tay áo, dựa vào ghế sô pha ngửa ra sau:
“Không có việc gì, chuyện cũng đã qua rồi.”
Hà Dịch Dương nhìn bộ dạng của An Hảo như này, rồi
lại quay sang nhìn bức ảnh bên cạnh TV, đôi mắt tối
sầm, không nói gì.
Thật lâu sau mới mở miệng tiếp: “Những năm này, em
cùng với dì nhất định đã rất vất vả, nếu như có chuyện
gíi cần anh hỗ trợ, nhất định phải nói với anh, anh
nhất định sẽ tới.” Hà Dịch Dương nghiêm túc nói.
An Hảo ngắng đầu lên Hà Dịch Dương, cười nói: “Cái
gì vậy? Thật là. Thôi anh mau uống đi rồi còn về.” Hà
Dịch Dương nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh đang nói
nghiêm túc.” An Hảo quay đầu đi, không để ý đến anh
ta nũa.
Uống xong, Hà Dịch Dương đứng dậy nói: “Cảm ơn
em đã mời cà phê, giò cũng không còn sớm nữa, anh
đi trước đây, có cơ hội thì sẽ qua chào dì một tiếng.”
An Hảo nói: “Cảm ơn cái gì chứ.”
Đến cổng, Hà Dịch Dương đi được hai bước quay
người lại gọi An Hảo, An Hảo không hiểu quay đầu lại
nhìn xem. Hà Dịch Dương do dự một chút rồi nói với
An Hảo: “Thời điểm xảy ra chuyện gì, anh hy vọng em
có thể nói với anh một tiếng, anh cũng là… một người
bạn có thể dựa dẫm vào.”
An Hảo gật gật đầu nói: “Ừ, em biết rồi, Anh đi đường
chú ý an toàn.” Sau đó ngáp một cái quay người đi
vào nhà.
Hà Dịch Dương nhìn cửa dần đóng lại, khóe miệng
đắng chát giật giật, thật hy vọng có thể được em dựa
dẫm vào…
An Hảo vừa vào trong nhà, cởi áo khoác ra, ngồi
xuống ghé, điện thoại lại vang lên. An Hảo ngồi dậy
với lấy, nhìn thoáng qua là một số máy lạ: “Alo? Ai
V ậy?”
Chỉ nghe thấy một thanh âm từ tính từ đầu bên kia
vang lên: “Anh ta đi rồi à?” An Hảo bỗng nhiên ngồi
bật dậy, hỏi: “Tống Từ Nhất? Anh đang ở đâu?”
“Nhà em.” Tống Từ Nhất lạnh lùng thốt ra hai chữ. An
Hảo vội vàng đứng dậy, mặc thêm áo khoác: “Bây giờ
em sẽ ra ngay.”
An Hảo cúp điện thoại, dép cũng không đổi, đi dép lê
chạy ra ngoài cửa, liền nhìn thấy một bóng người thon
dài đang đứng hút thuốc bên cạnh ánh đèn đường.
An Hảo đi qua, hỏi: “Anh đến đây từ lúc nào? Sao
không nói một tiếng?” Tống Từ Nhất vứt điều thuốc đi,
giẫm lên nói: “Từ lúc anh ta đi vào trong.”
An Hảo sững sờ, đột nhiên trong lòng hoảng hốt, vội
vàng giải thích nói: “Hà Dịch Dương chỉ là một người
bạn của em thôi, nghe được tin em bị bắt cóc cho nên
mới lo lắng muốn đến thăm em một chút.” Trên gương
mặt của Tống Từ Nhất vẫn như cũ không nhìn ra bất
kỳ cảm xúc gì, nói: “Cho nên đã để cho anh ta vào bên
trong cùng em ba mươi phút?”
An Hảo nắm chặt hai tay, dừng một chút, cô không
biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết vì sao
mình cần đi giải thích. Tống Từ Nhất nhìn xuống chân
cô, đôi mắt tối sầm lại, đưa bọc túi trong tay cho cô,
lạnh lùng nói: “Cầm lấy, anh đi đây.”
An Hảo thất thần nhận lấy, nhìn thấy anh quay người
muốn rời đi, vội vàng kéo lại: “Anh, có lạnh không?
Hay là có muốn vào trong ngồi uống cốc cà phê cho
ám…?”
Tống Từ Nhất nghiêng người qua, đến gần An Hảo,
hỏi: “Sao thế? Cứ là đàn ông thì đều muốn mời vào
trong uống cốc cà phê à?” An Hảo nghe thấy ngữ khí
của anh như vậy, vội giải thích: “Em không có.”
Tống Từ Nhất khẽ cong lưng, yếu ớt thì thầm bên tai
An Hảo: “Nếu như để cho anh vào, thì không chỉ là
ngồi uống một cốc cà phê thôi đâu.” An Hảo cảm nhận
được mùi hương từ trên người anh, trái tim không
khống chế được nhảy dựng lên. Còn Tống Từ Nhất
nói xong, nở nụ cười, quay người rời đi.
An Hảo nhìn theo bóng dáng của anh, tay đưa lên
chạm vào lỗ tai, nhớ tới hơi thở cùng thanh âm khi
nãy của anh, mặt bỗng nóng lên. Lại cúi xuống nhìn
cái túi trong tay, là mấy loại thuốc bôi dạng cao. Nhớ
tới cổ tay vì bị trói mà vẫn lưu lại vết hằn, ngay cả
chính mình cũng đã quên, vậy mà anh ấy vẫn còn nhớ
TO:..
An Hảo nhìn thấy liền hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Hà
Dịch Dương nhìn cô nói: “Mạc Lê không nói với anh,
thì em cũng sẽ không nói với anh đúng không? Có bị
thương ở đâu không?” An Hảo liếc mắt, thời điểm
nghe vậy cô liền biết Mạc Lê đã nói ra rồi.
An Hảo nhún vai cười nói: “Em không sao, anh cũng
nhìn thấy rồi đấy.” Hà Dịch Dương bắt đắc dĩ tức giận,
sau khi anh ta biết được tin này, lập tức định đi tìm
người, nhưng sau đó phát hiện đã có người thu thập
mấy tên cặn bã kia rồi. Nhưng lại không yên lòng với
An Hảo, vội vàng chạy tới, ai ngờ được người này lại
không tim không phổi như vậy chứ.
Hà Dịch Dương nhìn An Hảo: “Anh mang đồ tới cho
em.” Nói xong quay lại xe cầm theo mấy cái túi xuống,
sau đó đưa cho cô. An Hảo hỏi: “Đây là gì vậy?”