Kéo trên tay chiếc vali nặng trịch, Rose chậm rãi bước ra ngoài sảnh sân bay, mắt chăm chú nhìn vào đám đông ở dải ngăn cách đang cố gắng chen chúc để đón người thân của mình. Nhìn một lượt nhưng không thấy một khuôn mặt nào quen thuộc với cô. Khẽ thở dài, Rose nặng nề bước tới bên băng ghế ngồi, tựa người vào ghế nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Trong đầu cô lại miên man những dòng suy nghĩ.
Cô thấy bầu không khí nơi đây tuy ồn ã, ngột ngạt nhưng vẫn cảm nhận được sự quen thuộc, rất thân thương. Cảm giác bồi hồi, xúc động làm cô hơi nghẹn ngào, cô đã trở về đây rồi, trở về quê hương của cô, nơi đây cô có một gia đình, cô là một người con của đất Việt. Khẽ hít thở bầu không khí quê hương, cô thấy mình như sống lại, sống lại quãng tuổi thơ êm đềm, sống lại với những nỗi niềm thương yêu. Cả thân mình như lại căng tràn ý chí, cô ngồi thẳng dậy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Mai Tú!”
Tiếng gọi vang lên cắt ngang những dòng suy tưởng của cô. ‘Mai Tú’ Rose khẽ nhắc lại, cái tên mà cô vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ. Nhiều lúc cô từng nghĩ, phải chăng cái tên ‘Rose’ và năm năm ở Anh với cô chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà khi cô tỉnh dậy sẽ lại quên đi như mọi giấc mơ khác. Không một dấu tích, không một hồi niệm. Nhưng mọi thứ lại không như vậy, dù cô có tỉnh lại bao nhiêu lần, có lãng quên bao nhiêu lần thì nó vẫn vậy, nó vẫn không phải là mơ. Cô lại phân vân không biết lần trở về này, đối với cô là trở về nhà hay là đang trốn chạy nữa. Chỉ có điều không thay đổi, cô sẽ lại có một cuộc sống khác, dù nó có như thế nào.
Người kia thấy cô không có phản ứng gì, tiến lại gần, giọng điệu quan tâm, hỏi:
“Vừa trở về đã ngồi thơ thẩn cái gì vậy?”
Lúc này cô mới quay sang, cười tươi, đáp:
“Không phải chị đến muộn sao, đến đón người thân mà chẳng có thành ý gì cả.”
Người kia cũng cười, đứng lùi ra:
“Xem ai đến đón em này.”
Trước mặt cô xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc. Người đàn ông đó tiến đến, tay cầm bó hoa tươi, đưa cho cô, rồi ôm cô vào lòng, khẽ nói:
“Mai Tú, cuối cùng em cũng trở về rồi.”
Mai Tú hơi gượng cười, người đàn ông này là Trịnh Phong, anh ta theo đuổi cô cũng rất lâu rồi, nhưng quả thực anh ta rất tốt, lại rất kiên nhẫn mặc cho cô có luôn nói cô chỉ coi anh là một người bạn, một người bạn đúng nghĩa, nhưng câu trả lời duy nhất của Trịnh Phong chỉ là ‘Anh sẽ đợi!’ Mà anh ta có đâu có thấp kém gì, ngoại hình đẹp trai, phong độ, lại có trong tay cả một cơ nghiệp vững chắc. Người đàn ông này, quả thật là một người vô cùng ưu tú. Chỉ là với cô, cô lại không hề có một cảm giác với Trịnh Phong, hơn nữa vì anh ta tốt như vậy nên cô càng không nỡ lừa dối anh ta. Cô lại càng không ngờ, anh ta lại đợi cô những năm năm qua. Bởi khi sang Anh cô nhân cơ hội cắt đứt liên lạc, không còn qua lại, mong anh ta có thể tìm được một tình yêu mới. Nhưng tình huống hiện tại, quả thực làm cô rất khó xử.
Chưa biết đẩy anh ta ra như thế nào, thì cô lại nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng ở sau, và khuôn mặt rất quen thuộc với cô, chàng trai cất lời trêu đùa:
“Hai anh chị diễn cảnh tình cảm đến bao giờ đây, còn không mau về nhà, mẹ đang rất nóng lòng gặp chị đấy.”
Ngay lập tức cô liền đẩy Trịnh Phong ra, nhanh chóng bước tới trước mặt chàng trai ấy.
Trịnh Phong thấy cô như vậy, hơi nuối tiếc, nhưng cũng mỉm cười đỡ chiếc vali cho cô. Mai Tú vừa tới trước mặt chàng trai lập tức giáng cho cậu ta một cú đá, cười cười nói:
“Cậu chào đón chị thế hả, mà nói bao nhiêu lần rồi, chị và Trịnh Phong chỉ là bạn, rõ chưa?”
Không phải cô không nhìn thấy bóng hình cao lớn đang khựng lại của Trần Phong, mà cô muốn anh ta có thể hiểu được tình cảm của cô mà rút lui. Mai Minh Đăng kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
“Xem ra mấy năm chưa làm cho chị mất hẳn cái thói côn đồ.”
Minh Nguyệt thấy vậy, cười cười nhắc nhở:
“Chúng ta mau về thôi, kẻo dì Hoan phải đợi.”
Nghe thấy tên mẹ mình, Mai Tú bỗng xúc động, bao cảm giác nhớ nhung trào dâng thành nỗi niềm khôn tả, thấy vậy, cô nhanh chóng giục mọi người lên xe trở về.
Sau bữa cơm liên hoan, mọi người chuyện trò, hỏi thăm cô một lát rồi cũng lần lượt ra về. Ngồi trong phòng mẹ, nhìn sắc mặt xanh xao, mệt mỏi của bà, cô vô cùng đau lòng. Cô biết mấy năm vừa qua bệnh tình của bà không hề thuyên giảm, mà lại càng nặng thêm, bà nói với cô đã đỡ nhiều chỉ là muốn cô không phải lo lắng mà chuyên tâm chuyện học hành. Nhưng làm sao cô không nhận ra cơ chứ, cô biết những lúc Minh Đăng nói bà đã đi ngủ, hay đi qua đâu chơi chỉ là một lời nói dối, giọng nói đầy sự lo lắng, nghẹn ngào của Minh Đăng đã cho cô biết tất cả. Cô rất buồn nhưng không dám nói ra là mình đã biết, cô chỉ mỉm cười dặn dò bao giờ mẹ về thì gọi lại cho cô. Cứ thế hai bên cùng lừa dối, cố không để đối phương biết được, suy cho cùng cũng là lời nói dối đong đầy sự hy sinh của người mẹ và sự nhạy cảm của người con. Cho nên cô lấy đó là động lực cho mình, không ngừng cô gắng…
Năm xưa, khi cô nhận giấy báo nhận được học phần du học, cô vô cùng do dự. Cô rất muốn đi vì đó là ngành học cô rất yêu thích. Nhưng khi đó ba cô vừa mất được hai năm, cô mười tám tuổi còn Minh Đăng mới mười lăm tuổi, mà mẹ cô cũng đổ bệnh. Khó khăn cứ chồng chất khó khăn, tất cả như những hòn đá tảng be kín con đường mơ ước của cô. Lúc ấy, khi cô đã quyết định từ bỏ tất cả, thì người mẹ vĩ đại ấy đã nói cô nhất định phải đi, phải hoàn thành ước mơ của mình, còn cậu em trai bé nhỏ thì nhất quyết vỗ ngực nói rằng có thể chăm sóc tốt cho mẹ. Giây phút ba mẹ con ôm nhau khóc ấy, cô đã nhận ra rằng hai người thân này là tất cả với cô, vì họ cô sẽ không quản ngại bất cứ điều gì. Mùa thu năm ấy, lá vàng rơi trên khắp các con đường ở Hà Nội, người con gái lặng lẽ đi tới một phương trời mới, mang theo bao nỗi niềm mơ ước quyết tâm rời đi…
Mẹ cô không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy cô trong lòng, tay kia bà ôm lấy Minh Đăng, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc cho bệnh tật đau đớn, bà cảm thấy đã vô cùng mãn nguyện.
Sau một tuần nghỉ ngơi, làm quen lại với cuộc sống nơi đây, cuối cùng thì cũng đến lúc cô cần phải đi tìm việc rồi, Mai Tú khẽ cười, tất cả lại bắt đầu từ con số không. Nơi đây không phải là nước Anh, cô cũng không còn là luật sư nổi tiếng. Cô lại bắt đầu suy nghĩ về công việc với tấm bằng tốt nghiệp loại xuất xắc ở Glasgow. Mai Tú bỗng lại nhớ ra cuộc gọi của Minh Nguyệt hôm trước. Liền lập tức đi chuẩn bị hồ sơ.
Mấy ngày trôi qua có thể nói là những ngày êm đềm nhất trong mấy năm gần đây của Mai Tú, hằng ngày cô ở nhà nói chuyện với mẹ, rồi lại đi chợ, nấu ăn cùng bà, khiến bà rất vui vẻ, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, Landry cũng gọi cho cô mấy lần, đa số là hỏi cô đã gặp được ai ưng ý chưa, đã tìm được việc mới chưa? Ở đâu? Mai Tú cười khổ, cô vừa về mấy ngày đã gặp được ai cơ chứ, có chăng cũng chỉ là Trịnh Phong thường xuyên tới nhà cô chơi mà thôi. Còn công việc thì cô đang chờ kết quả. Sau khi ăn sáng xong, cô trở về phòng lấy máy tính ra kiểm tra Email, thấy có thư từ công ty, cô vội mở ra xem. Thấy dòng chữ đã trúng tuyển, cô liền gọi thông báo cho Minh Nguyệt.
Giọng Minh Nguyệt rất vui mừng:
“Thật sao, chúc mừng em nha, nhưng sao… lại sớm thế chứ? Hồi chị nộp đơn cũng một tháng mới được nhận kết quả.”
Mai Tú mỉm cười:
“Dù sao cũng cám ơn chị đã giới thiệu cho em.”
Minh Nguyệt lại nói:
“Mà kể ra cũng rất kì lạ, tại sao lúc em vừa về nước, là tập đoàn lại cần tuyển một luật sư tư vấn pháp lí từ nước ngoài chứ? Điều kiện họ đưa ra cứ như nhắm vào em vậy, mà nói cho em biết cái này nha, chị nghe nói con trai chủ tịnh vừa trở về đó, liền nhận ngay chức tổng giám đốc, người này cũng rất tài giỏi, một tay cậu ấy lo liệu công việc mở rộng kinh doanh ở nước ngoài đó. Mà như chị nghe còn vô cùng đẹp trai, phong độ…”
Ban trưa, ánh nắng rực rỡ len lỏi vào từng khe cửa kính, chiếu rọi bóng hình của người con gái lên trên nền đá cẩm thạch, cái bóng dài cứ khẽ lướt trên sàn đá, rồi dừng lại ở trước một cánh cửa.
Mai Tú đứng yên, nhìn chăm chú vào cánh cửa, hy vọng có thể nhìn thấu khung cảnh bên trong trước khi bước vào. Cô nhìn quanh, phòng thư kí đã sớm không còn ai, có lẽ họ đã đi ăn trưa rồi. Khẽ gõ cánh cửa, tiếng ‘cốc cốc’ vang vọng cả hành lang, nhưng tuyệt nhiên không thấy tiếng ai trả lời. Mai Tú đẩy cửa bước vào, như một thói quen cô khẽ đưa mắt đánh giá căn phòng.
Một căn phòng rộng lớn và sang trọng, nhìn tổng thể rất sạch sẽ, gọn gàng. Gam màu tối là chủ đạo, cùng nội thất cao cấp được bày biện hợp lí, không quá phô trương nhưng không hề đơn điệu. Mọi thứ khiến cho Mai Tú cảm thấy cô đang bước vào căn phòng của một ông hoàng, sang trọng và nổi bật. Từ kiểu cách thiết kế của căn phòng đã toát lên cá tính mạnh mẽ của chủ nhân. Theo như những gì Landry hay nói thì đây là một người đàn ông cao ngạo, quyết đoán lại vô cùng thâm tình, thủy chung… Nghĩ tới đây Mai Tú bỗng cảm thấy xấu hổ, không biết tại sao lại nghĩ như vậy, mới chợt nhớ ra mục đích tới đây, cô vội liếc sang chiếc bàn làm việc bên góc trái căn phòng. Ở đó là một người đàn ông với vóc người cao lớn trong lớp âu phục đắt tiền được cắt may tinh tế, hướng mắt nhìn lên, Mai Tú lại khẽ hít một hơi thật sâu.
Vốn biết những lời đồn của nhân viên không phải là vô căn cứ, nhưng cô không ngờ người đàn ông tài giỏi mà cô hằng ngưỡng mộ lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy. Gương mặt đang nhìn cô từ lúc nào kia quả thực quá anh tuấn, các đường nét hoàn hảo như một nam thần, đôi mày cương nghị, sống mũi cao và làn môi mỏng lạnh lùng, chỉ có điều ánh mắt kia quá khác biệt, ánh mắt được toát ra bởi một đôi mắt màu xanh lục. Đó là đôi mắt sâu thẳm, dường như không chạm được tới đáy khiến người ta e dè khi nhìn vào, nhưng lại mang một ma lực cuốn hút người đối diện không nhịn được mà chú ý tới. Người đàn ông vẫn im lặng trước ánh nhìn của cô, khuôn mặt không biểu lộ một tia cảm xúc. Con người này, toát ra một khí chất vô cùng cao ngạo, lại thâm trầm tựa biển sâu. Ánh mắt giao nhau, đan xen cảm xúc lẫn lộn, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn những tia nắng thì vẫn ngang ngược chiếu soi vào căn phòng, nhảy nhót trên mái tóc mềm mại của cô gái lại khẽ chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông.
Không biết bao lâu Mai Tú bỗng sực tỉnh, cảm thấy bầu không khí trong gian phòng có phần kì dị. Cô liền đi tới trước bàn làm việc, đưa bàn tay ra, mỉm cười nói:
“Tổng giám đốc, tôi là Mai Tú thuộc bộ phận pháp lí, rất hân hạnh được gặp anh!”
Bàn tay đưa ra cứ giữ nguyên như thế, người kia cũng không có ý đáp lại, bầu không khí lại thoáng rơi vào trầm mặc như ban đầu. Mai Tú hơi sững người, thầm nghĩ, cái tên này, có cần kiêu ngạo như vậy không? Nhưng cô vẫn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại lại như găm ngàn con dao, sắc lẹm:
“Chẳng lẽ ngay cả phép lịch sự tối thiểu, tổng giám đốc cũng chưa từng biết tới sao? Theo như quan sát của tôi, anh cũng đâu phải mới đi tới thế giới văn minh.”
Khóe môi cong lên, Đinh Hoàng Quân lướt qua vóc dáng xinh đẹp của người con gái trước mặt, ánh mắt cũng đã thoáng nét vui vẻ, anh đẩy ghế, lười biếng đứng lên. Bóng hình anh cao lớn khi đứng lên đã bao trọn vóc dáng nhỏ bé của cô, vô tình lại che chở cho cô khỏi những tia nắng gắt đang chiếu vào phòng. Đinh Hoàng Quân đưa tay ra, bắt lấy tay cô, cũng nhàn nhạt lên tiếng:
“Rất hân hạnh được biết cô, luật sư Mai.”
Sau vài cái bắt tay Mai Tú định rút tay về, nhưng dường như người kia không có ý buông ra. Bàn tay to lớn, thon dài của anh bao lấy bàn tay mềm mịn của cô, dường như cô mơ hồ cảm thấy anh đang khẽ vuốt ve tay mình, người Mai Tú bỗng run lên một nhịp, đang định lên tiếng thì anh đã buông tay ra, bước đi ổn trọng tới bàn tiếp khách. Mai Tú khẽ thở một cái, cảm thấy cuộc gặp gỡ này có phần kì dị, nhưng cô vẫn biết ý đi tới ngồi đối diện.
Khi thấy cô đã ngồi xuống trước mặt mình, giọng anh có vẻ hài lòng, thản nhiên đáp lại:
“Việc tôi có thuộc thế giới văn minh không? Từ từ rồi luật sư Mai sẽ biết.”
Mai Tú nhất thời cảm thấy khó hiểu, “từ từ” trong ý anh ta là gì? Nhưng đối phương không cho cô thời gian suy nghĩ, đi ngay vào việc chính.
Khuôn mặt Đinh Hoàng Quân lại trở lên nghiêm túc, hai tay anh đan vào nhau, nhìn cô nói tiếp:
“Luật sư Mai là người phụ trách vụ kiện ở khu đất B?”
“Đúng vậy”
Mai Tú đáp, thì ra tổng giám đốc gọi cô là vì việc này, nghĩ tới những suy nghĩ ban nãy, quả thật vô cùng xấu hổ. Đinh Hoàng Quân vẫn chăm chú nhìn cô:
“ Cô cũng là người đề xuất việc giải quyết bằng thỏa thuận chứ không khởi kiện?”
“Đúng, là tôi.”
Đinh Hoàng Quân lập tức đứng lên, với lấy áo khoác, khẽ nói:
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi, nhất thời không hiểu gì, nhưng không hề nhận được câu trả lời, đáp lại cô chỉ là bóng lưng mạnh mẽ đang khuất sau cánh cửa lớn. Cô cũng nhanh chóng cầm túi xách bước theo sau.
Mai Tú nhìn nữ phục vụ vừa đi, cất tiếng hỏi:
“Tổng giám đốc là muốn mời cơm tôi?”
Việc hỏi thẳng thế này quả thực là không phải, nhưng cô biết làm thế nào đây, suốt quãng đường đi anh ta không hề mở miệng một tiếng, mà cô cũng không phải người nhiều lời, cả hai cứ im lặng di chuyển. Nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng nực cười, chẳng biết anh ta đưa cô đi đâu, mà cô cũng không chút lo lắng, phải chăng cô quá tự tin vào bản thân, hay ở bên anh làm cô có cảm giác an toàn? Suy nghĩ nhiều, rốt cuộc anh ta đưa cô đến nhà hàng này, ăn trưa. Nhưng tại sao là đi ăn cơm?
Đinh Hoàng Quân khẽ nở nụ cười, nụ cười xã giao vô cùng thân thiết, lại vô cùng khách sáo:
“Làm cô hiểu lầm rồi, đây là công việc, lát nữa chúng ta sẽ tới khu B, còn việc ăn trưa là nhân tiện ngày nay tôi chưa ăn gì.”
Mai Tú đương nhiên nghe ra ý châm chọc của anh ta, chỉ thản nhiên đáp lại:
“Tổng giám đốc quả là ‘trăm công nghìn việc’, hết lòng vì công ty, tôi quả là may mắn được dùng cơm cùng anh rồi.”
Lát sau, phục vụ bưng đồ ăn mà Đinh Hoàng Quân đã gọi lên, những món ăn được nấu nướng cầu kì, trang trí đẹp mắt, tỏa ra mùi vị cuốn hút, kích thích vị giác con người. Mai Tú khẽ đưa mắt nhìn quanh, nhân viên, không gian nhà hàng, ngay cả khung cảnh thành phố từ góc nhìn này cũng rất quen thuộc. Đúng vậy, đây chính là nhà hàng mà khi trước Trịnh Phong đưa cô tới ăn trưa. Trong hai tuần, cô tới đây cùng hai người đàn ông khác nhau. Tuy chỉ đến đây vì công việc mà cô lại thấy mình như đang làm một chuyện vụng trộm đáng xấu hổ vậy. Bỗng nhiên cô có phần ngại ngùng, thầm mong sẽ không có nhân viên nào nhận ra cô.
Phía bên kia, vẫn đang chậm rãi, thong thả ăn uống, không hề để ý tới vẻ mặt thay đổi thất thường của Mai Tú. Chỉ trong thời gian tiếp xúc rất ngắn với Đinh Hoàng Quân, cô phát hiện anh là một người vô cùng ít nói, đến bữa ăn thì tuyệt đối không nói một lời. Nhưng dường như sự trầm lặng ấy lại khiến anh càng thêm phần cuốn hút. Từng cử chỉ của anh vô cùng nhã nhặn, từ tốn, toát ra phong thái thanh tao, cao ngạo. Anh chỉ yên lặng dùng cơm, vóc người thẳng tắp không nhúc nhích, dường như việc ăn uống cũng là một việc vô cùng quan trọng. Cũng may Mai Tú cũng là người thích sự yên tĩnh, đối với việc ngồi cùng pho tượng dùng cơm cũng không quá khó khăn.
Có lẽ vì đã quá trưa, khẩu vị không còn được tốt nên Mai Tú chỉ ăn một chút rồi thôi. Đinh Hoàng Quân lúc này mới nhìn cô rồi nhìn sang đĩa thức ăn còn dở trên bàn, khẽ nhíu mày, nói giọng không hài lòng:
“Luật sư Mai, lát nữa chúng ta sẽ đi tới công trường, không phải đi chơi đâu.”
Mai Tú bất đắc dĩ lại ăn thêm một chút, khi cô ăn đặt dĩa xuống mới phát hiện Đinh Hoàng Quân đã ăn xong từ lúc nào, ngồi yên lặng nhìn cô. Cô lảng tránh ánh mắt anh nhìn ra ngoài trời, chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi:
“Tổng giám đốc, hay ngày mai chúng ta đi được không, tôi thấy bây giờ đi không kịp.”
“Không được, những người đó đang biểu tình từ sáng nay rồi.”
Biểu tình? Cô ngạc nhiên, làm sao có thể? Xem ra mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát, cô đáp ngay:
“Vậy mau đi thôi.”
Cô nhân viên nhìn theo hai người vừa rời đi, không khỏi xuýt xoa. Hai bóng hình, một cao một thấp, một nam một nữ, đều tỏa ra khí chất hơn người. Bóng dáng cao lớn, anh tuấn của người đàn ông sánh đôi với dáng người nhỏ bé, kiều diễm của người phụ nữ. Hai người ấy, quả thật rất đẹp đôi. Nghĩ vậy cô liền quay sang người đồng nghiệp, khẽ hỏi:
“Cậu nói xem, hai tuần nữa cô gái kia sẽ lại dẫn cực phẩm nào tới?”