Ban trưa, ánh nắng rực rỡ len lỏi vào từng khe cửa kính, chiếu rọi bóng hình của người con gái lên trên nền đá cẩm thạch, cái bóng dài cứ khẽ lướt trên sàn đá, rồi dừng lại ở trước một cánh cửa.
Mai Tú đứng yên, nhìn chăm chú vào cánh cửa, hy vọng có thể nhìn thấu khung cảnh bên trong trước khi bước vào. Cô nhìn quanh, phòng thư kí đã sớm không còn ai, có lẽ họ đã đi ăn trưa rồi. Khẽ gõ cánh cửa, tiếng ‘cốc cốc’ vang vọng cả hành lang, nhưng tuyệt nhiên không thấy tiếng ai trả lời. Mai Tú đẩy cửa bước vào, như một thói quen cô khẽ đưa mắt đánh giá căn phòng.
Một căn phòng rộng lớn và sang trọng, nhìn tổng thể rất sạch sẽ, gọn gàng. Gam màu tối là chủ đạo, cùng nội thất cao cấp được bày biện hợp lí, không quá phô trương nhưng không hề đơn điệu. Mọi thứ khiến cho Mai Tú cảm thấy cô đang bước vào căn phòng của một ông hoàng, sang trọng và nổi bật. Từ kiểu cách thiết kế của căn phòng đã toát lên cá tính mạnh mẽ của chủ nhân. Theo như những gì Landry hay nói thì đây là một người đàn ông cao ngạo, quyết đoán lại vô cùng thâm tình, thủy chung… Nghĩ tới đây Mai Tú bỗng cảm thấy xấu hổ, không biết tại sao lại nghĩ như vậy, mới chợt nhớ ra mục đích tới đây, cô vội liếc sang chiếc bàn làm việc bên góc trái căn phòng. Ở đó là một người đàn ông với vóc người cao lớn trong lớp âu phục đắt tiền được cắt may tinh tế, hướng mắt nhìn lên, Mai Tú lại khẽ hít một hơi thật sâu.
Vốn biết những lời đồn của nhân viên không phải là vô căn cứ, nhưng cô không ngờ người đàn ông tài giỏi mà cô hằng ngưỡng mộ lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy. Gương mặt đang nhìn cô từ lúc nào kia quả thực quá anh tuấn, các đường nét hoàn hảo như một nam thần, đôi mày cương nghị, sống mũi cao và làn môi mỏng lạnh lùng, chỉ có điều ánh mắt kia quá khác biệt, ánh mắt được toát ra bởi một đôi mắt màu xanh lục. Đó là đôi mắt sâu thẳm, dường như không chạm được tới đáy khiến người ta e dè khi nhìn vào, nhưng lại mang một ma lực cuốn hút người đối diện không nhịn được mà chú ý tới. Người đàn ông vẫn im lặng trước ánh nhìn của cô, khuôn mặt không biểu lộ một tia cảm xúc. Con người này, toát ra một khí chất vô cùng cao ngạo, lại thâm trầm tựa biển sâu. Ánh mắt giao nhau, đan xen cảm xúc lẫn lộn, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn những tia nắng thì vẫn ngang ngược chiếu soi vào căn phòng, nhảy nhót trên mái tóc mềm mại của cô gái lại khẽ chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông.
Không biết bao lâu Mai Tú bỗng sực tỉnh, cảm thấy bầu không khí trong gian phòng có phần kì dị. Cô liền đi tới trước bàn làm việc, đưa bàn tay ra, mỉm cười nói:
“Tổng giám đốc, tôi là Mai Tú thuộc bộ phận pháp lí, rất hân hạnh được gặp anh!”
Bàn tay đưa ra cứ giữ nguyên như thế, người kia cũng không có ý đáp lại, bầu không khí lại thoáng rơi vào trầm mặc như ban đầu. Mai Tú hơi sững người, thầm nghĩ, cái tên này, có cần kiêu ngạo như vậy không? Nhưng cô vẫn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại lại như găm ngàn con dao, sắc lẹm:
“Chẳng lẽ ngay cả phép lịch sự tối thiểu, tổng giám đốc cũng chưa từng biết tới sao? Theo như quan sát của tôi, anh cũng đâu phải mới đi tới thế giới văn minh.”
Khóe môi cong lên, Đinh Hoàng Quân lướt qua vóc dáng xinh đẹp của người con gái trước mặt, ánh mắt cũng đã thoáng nét vui vẻ, anh đẩy ghế, lười biếng đứng lên. Bóng hình anh cao lớn khi đứng lên đã bao trọn vóc dáng nhỏ bé của cô, vô tình lại che chở cho cô khỏi những tia nắng gắt đang chiếu vào phòng. Đinh Hoàng Quân đưa tay ra, bắt lấy tay cô, cũng nhàn nhạt lên tiếng:
“Rất hân hạnh được biết cô, luật sư Mai.”
Sau vài cái bắt tay Mai Tú định rút tay về, nhưng dường như người kia không có ý buông ra. Bàn tay to lớn, thon dài của anh bao lấy bàn tay mềm mịn của cô, dường như cô mơ hồ cảm thấy anh đang khẽ vuốt ve tay mình, người Mai Tú bỗng run lên một nhịp, đang định lên tiếng thì anh đã buông tay ra, bước đi ổn trọng tới bàn tiếp khách. Mai Tú khẽ thở một cái, cảm thấy cuộc gặp gỡ này có phần kì dị, nhưng cô vẫn biết ý đi tới ngồi đối diện.
Khi thấy cô đã ngồi xuống trước mặt mình, giọng anh có vẻ hài lòng, thản nhiên đáp lại:
“Việc tôi có thuộc thế giới văn minh không? Từ từ rồi luật sư Mai sẽ biết.”
Mai Tú nhất thời cảm thấy khó hiểu, “từ từ” trong ý anh ta là gì? Nhưng đối phương không cho cô thời gian suy nghĩ, đi ngay vào việc chính.
Khuôn mặt Đinh Hoàng Quân lại trở lên nghiêm túc, hai tay anh đan vào nhau, nhìn cô nói tiếp:
“Luật sư Mai là người phụ trách vụ kiện ở khu đất B46?”
“Đúng vậy”
Mai Tú đáp, thì ra tổng giám đốc gọi cô là vì việc này, nghĩ tới những suy nghĩ ban nãy, quả thật vô cùng xấu hổ. Đinh Hoàng Quân vẫn chăm chú nhìn cô:
“ Cô cũng là người đề xuất việc giải quyết bằng thỏa thuận chứ không khởi kiện?”
“Đúng, là tôi.”
Đinh Hoàng Quân lập tức đứng lên, với lấy áo khoác, khẽ nói:
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi, nhất thời không hiểu gì, nhưng không hề nhận được câu trả lời, đáp lại cô chỉ là bóng lưng mạnh mẽ đang khuất sau cánh cửa lớn. Cô cũng nhanh chóng cầm túi xách bước theo sau.
***
Mai Tú nhìn nữ phục vụ vừa đi, cất tiếng hỏi:
“Tổng giám đốc là muốn mời cơm tôi?”
Việc hỏi thẳng thế này quả thực là không phải, nhưng cô biết làm thế nào đây, suốt quãng đường đi anh ta không hề mở miệng một tiếng, mà cô cũng không phải người nhiều lời, cả hai cứ im lặng di chuyển. Nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng nực cười, chẳng biết anh ta đưa cô đi đâu, mà cô cũng không chút lo lắng, phải chăng cô quá tự tin vào bản thân, hay ở bên anh làm cô có cảm giác an toàn? Suy nghĩ nhiều, rốt cuộc anh ta đưa cô đến nhà hàng này, ăn trưa. Nhưng tại sao là đi ăn cơm?
Đinh Hoàng Quân khẽ nở nụ cười, nụ cười xã giao vô cùng thân thiết, lại vô cùng khách sáo:
“Làm cô hiểu lầm rồi, đây là công việc, lát nữa chúng ta sẽ tới khu B46, còn việc ăn trưa là nhân tiện ngày nay tôi chưa ăn gì.”
Mai Tú đương nhiên nghe ra ý châm chọc của anh ta, chỉ thản nhiên đáp lại:
“Tổng giám đốc quả là ‘trăm công nghìn việc’, hết lòng vì công ty, tôi quả là may mắn được dùng cơm cùng anh rồi.”
Lát sau, phục vụ bưng đồ ăn mà Đinh Hoàng Quân đã gọi lên, những món ăn được nấu nướng cầu kì, trang trí đẹp mắt, tỏa ra mùi vị cuốn hút, kích thích vị giác con người. Mai Tú khẽ đưa mắt nhìn quanh, nhân viên, không gian nhà hàng, ngay cả khung cảnh thành phố từ góc nhìn này cũng rất quen thuộc. Đúng vậy, đây chính là nhà hàng mà khi trước Trịnh Phong đưa cô tới ăn trưa. Trong hai tuần, cô tới đây cùng hai người đàn ông khác nhau. Tuy chỉ đến đây vì công việc mà cô lại thấy mình như đang làm một chuyện vụng trộm đáng xấu hổ vậy. Bỗng nhiên cô có phần ngại ngùng, thầm mong sẽ không có nhân viên nào nhận ra cô.
Phía bên kia, vẫn đang chậm rãi, thong thả ăn uống, không hề để ý tới vẻ mặt thay đổi thất thường của Mai Tú. Chỉ trong thời gian tiếp xúc rất ngắn với Đinh Hoàng Quân, cô phát hiện anh là một người vô cùng ít nói, đến bữa ăn thì tuyệt đối không nói một lời. Nhưng dường như sự trầm lặng ấy lại khiến anh càng thêm phần cuốn hút. Từng cử chỉ của anh vô cùng nhã nhặn, từ tốn, toát ra phong thái thanh tao, cao ngạo. Anh chỉ yên lặng dùng cơm, vóc người thẳng tắp không nhúc nhích, dường như việc ăn uống cũng là một việc vô cùng quan trọng. Cũng may Mai Tú cũng là người thích sự yên tĩnh, đối với việc ngồi cùng pho tượng dùng cơm cũng không quá khó khăn.
Có lẽ vì đã quá trưa, khẩu vị không còn được tốt nên Mai Tú chỉ ăn một chút rồi thôi. Đinh Hoàng Quân lúc này mới nhìn cô rồi nhìn sang đĩa thức ăn còn dở trên bàn, khẽ nhíu mày, nói giọng không hài lòng:
“Luật sư Mai, lát nữa chúng ta sẽ đi tới công trường, không phải đi chơi đâu.”
Mai Tú bất đắc dĩ lại ăn thêm một chút, khi cô ăn đặt dĩa xuống mới phát hiện Đinh Hoàng Quân đã ăn xong từ lúc nào, ngồi yên lặng nhìn cô. Cô lảng tránh ánh mắt anh nhìn ra ngoài trời, chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi:
“Tổng giám đốc, hay ngày mai chúng ta đi được không, tôi thấy bây giờ đi không kịp.”
“Không được, những người đó đang biểu tình từ sáng nay rồi.”
Biểu tình? Cô ngạc nhiên, làm sao có thể? Xem ra mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát, cô đáp ngay:
“Vậy mau đi thôi.”
Cô nhân viên nhìn theo hai người vừa rời đi, không khỏi xuýt xoa. Hai bóng hình, một cao một thấp, một nam một nữ, đều tỏa ra khí chất hơn người. Bóng dáng cao lớn, anh tuấn của người đàn ông sánh đôi với dáng người nhỏ bé, kiều diễm của người phụ nữ. Hai người ấy, quả thật rất đẹp đôi. Nghĩ vậy cô liền quay sang người đồng nghiệp, khẽ hỏi:
“Cậu nói xem, hai tuần nữa cô gái kia sẽ lại dẫn cực phẩm nào tới?”
Ai nói một người con gái sinh ra đã lạnh lùng và mạnh mẽ? Là phái yếu, ai chẳng muốn mình dịu dàng, thùy mị được yêu chiều và bảo vệ. Nhưng cuộc sống lại rất bất công, luôn tạo những điều oan ngược, làm những cô gái sẽ vì nó mà khép mình lại, trưng ra cái vẻ mạnh mẽ, kiên cường với đời. Bày ra bộ mặt giả tạo để che dấu đau thương.
Đối với Mai Tú mà nói, giây phút cô đau đớn tiễn biệt Wilson cũng là giây phút cô tự nhủ với mình, rốt cuộc cũng sẽ chẳng còn ai sẽ bảo vệ, nuông chiều cô nữa rồi. Cô bắt buộc phải bỏ đi lớp vỏ yếu đuối, khoác vào mình lớp áo giáp kiên cường. Nhưng lớp áo cũng chỉ là lớp áo, rồi sẽ có ngày nó mòn đi, rách nát để rồi sự yếu ớt mỏng manh sẽ vì thế mà lộ ra.
Như trong hoàn cảnh của Mai Tú giờ đây, cô rốt cuộc cũng không chịu nổi sự đau đớn mà ngất đi. Khi nhận thức đang chập chờn tắt hẳn, lòng cô chợt lại trở nên yếu đuối, khao khát được ai đó bảo vệ lại dâng lên trong cô, Wilson… Wilson, anh ở đâu? Giờ này anh ở đâu? Giây phút cô tưởng như tuyệt vọng với nền đất lạnh lẽo, một cánh tay rắn chắc đã đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng. Lồng ngực ấy rộng lớn đến lạ, đem cho cô cảm giác ấm áp, an toàn đến vô bờ. Mùi mộc hương nam tính phảng phất, cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông đó, cảm thấy mình như đang trầm luân trong bến bờ hạnh phúc, bên tai cô chỉ là tiếng ù ù không rõ, gương mặt kia quá đỗi chân thực, cô khẽ mỉm cười, mấp máy môi:
“Wilson, Wilson!”
Đinh Hoàng Quân đang lo lắng nhìn cô, tim anh đau thắt lại, như thể những giọt máu kia là chảy ra từ huyết mạch của anh. Nhưng anh thấy cô mỉm cười, một nụ cười chan chứa hạnh phúc và mãn nguyện. Rồi cô đã gọi tên ai đó, tiếng kêu rất nhỏ, rất khẽ nhưng anh chắc chắn, âm thanh đó không phải là tên anh. Cô… trong lòng anh lại gọi tên một người đàn ông khác? Cánh tay đang ôm cô theo tiếng gọi đó mà khựng lại, ánh mắt băng lạnh nhìn người con gái đã mất đi ý thức. Lòng anh chợt rét run.
Khi Mai Tú tỉnh lại thì trời đã tối, cô mệt mỏi chống tay ngồi dậy, lập tức bị cơn đau buốt từ trán truyền tới, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Đinh Hoàng Quân thấy cô đã tỉnh, từ từ bước tới bên giường, cau mày nhìn cô:
“Luật sư Mai vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi chút đi.”
Như đoán được cô đang lo lắng điều gì, anh lại nói tiếp:
“Cô yên tâm, tôi đã thông báo cho gia đình cô, nói cô đi công tác hai ngày mới về.”
Gỡ bỏ được nỗi lo trong lòng, Mai Tú không đáp lại, nhìn ra bên ngoài trời tối đen như mực, yên lặng và thanh vắng đến dễ chịu. Giọng nói yếu ớt vang lên:
“Đây là đâu?”
“Khu nhà cao cấp dành cho quản lí, đêm nay cô hãy nghỉ tạm ở đây.”
Cô chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nằm xuống. Mệt mỏi cả ngày trời cùng tác dụng của thuốc giảm đau, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đinh Hoàng Quân im lặng đợi cô ngủ thiếp đi, rồi mới tiến lại gần giường, ngồi xuống bên cô.
Bàn tay anh khẽ gạt những sợi tóc đang dính vào dải băng trên đầu cô, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn vệt máu đỏ thẫm đang hoen ra trên đó, rồi lại khẽ thở dài. Cô gái này, sao phải cố tỏ ra kiên cường, bản lĩnh, tại sao lại ương ngạch giấu đi sự lương thiện của mình, cô… càng lúc càng khó hiểu.
Cô nằm trên giường, mái tóc đen xõa tung trên ga giường trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao vì thiếu đi huyết sắc, nhưng ngũ quan vẫn lỗng lẫy mê hoặc. Hàng mi dày theo hô hấp của cô mà khẽ động, đôi môi anh đào hé mở chốc chốc lại cong lên. Nhìn những đường nét xinh đẹp, kiều mị ấy của cô, Đinh Hoàng Quân không nhịn được, khuôn mặt anh tuấn khẽ cúi xuống.
Mai Tú đã mơ, cô mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Cô thấy mình lạc vào một cách đồng hoa muôn sắc, hàng ngàn bông hoa muôn màu rung rinh trong làn gió nhẹ. Làn gió thoảng qua mang đến mùi mộc hương thanh mát và dễ chịu. Lát sau đàn bướm nhỏ xinh từ đâu bay tới, những cánh bướm nhẹ nhàng vỗ vào trong khoảng không rồi như cơn mưa sắc màu rơi xuống đồng hoa bát ngát. Chúng lại nhẹ nhàng bay tới bên cô, những đôi cánh sặc sỡ vẫn không ngừng đập, rồi một con bay đến trước mặt, khẽ đậu trên má cô, cô nhớ…cảm giác thật ấm áp.
Lần thứ hai Mai Tú tỉnh dậy thì trời đã gần trưa. Cô nhìn ra ngoài, ánh nắng đã trở nên gay gắt, chiếu dọi qua tán cây bên cửa sổ, xuyên thẳng vào nơi cô đang nằm. Bên ngoài kia yên tĩnh đến lạ, không còn tiếng ồn ào như hôm qua, dường như mọi thứ đã trở lại là nơi thôn quê yên bình. Cô ngồi dậy, nghĩ tới giấc mơ đêm qua, đã rất lâu rồi cô chưa có những giấc mơ như thế, một giấc mơ tuyệt đẹp.
Sau khi ra khỏi phòng của một quản lí trong khu dự án, Mai Tú bần thần hồi lâu. Cô không ngờ chỉ sau chưa đầy một ngày, Đinh Hoàng Quân đã giải quyết xong mọi chuyện ở đây. Hiện giờ mọi thứ đã ổn định, và công việc lại được vận hành theo đúng guồng quay của nó. Vấn đề là, rốt cuộc anh ta đã làm thế nào để làm hài lòng những người dân bị kích động hôm qua nay lại sẵn sàng ủng hộ, giúp đỡ việc xây dựng dự án. Con người có thể thay đổi độ như vậy sao? Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, cô liền lập tức đi tìm anh ta.
Cô cũng không khó khăn để nhanh chóng nhận ra anh trong đám đông, chàng trai ngoại quốc với đôi mắt xanh lục quyến rũ. Anh đang đứng ở bãi đỗ xe, cùng mấy người khác nói chuyện gì đó. Nhìn vóc dáng cùng phong thái của họ, có lẽ đó là những quan chức chính phủ. Dự án của chính phủ gặp vấn đề, họ đương nhiên phải đến để xem xét. Khi cô tiến lại gần, thì một người đàn ông với khuôn mặt cương trực, đạo mạo đang bắt lấy tay anh, cười nói thân thiện:
“Lần này chúng tôi đã sáng suốt khi lựa chọn tập đoàn của cậu, làm rất tốt, chúng tôi rất hài lòng.”
Đinh Hoàng Quân nở nụ cười xã giao, giọng nói có phần khiêm tốn:
“Bộ trưởng Trần, được các ngài tin tưởng là vinh dự của tập đoàn chúng tôi.”
Những người kia chỉ gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước lên chiếc xe thương vụ màu đen, khởi hành trở về thành phố. Lúc này Đinh Hoàng Quân mới quay sang nhìn cô, hỏi:
“Luật sư Mai không nghỉ ngơi sao? Vào trong đi, chiều chúng ta sẽ trở về thành phố.”
Mai Tú bất đắc dĩ lại trở về phòng nghỉ, ngồi lên giường, thở dài. Thật ra cô lúc ấy đã rất tò mò mà muốn hỏi anh, hỏi tường tận rốt cuộc anh đã làm gì mà lại giải quyết ổn thỏa công việc của cô chỉ trong một ngày. Nhưng dường như ngữ khí trong câu nói của anh khi nãy có phần không muốn nói thêm gì, cô đành yên lặng trở về.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ban trưa, ánh nắng rực rỡ len lỏi vào từng khe cửa kính, chiếu rọi bóng hình của người con gái lên trên nền đá cẩm thạch, cái bóng dài cứ khẽ lướt trên sàn đá, rồi dừng lại ở trước một cánh cửa.
Mai Tú đứng yên, nhìn chăm chú vào cánh cửa, hy vọng có thể nhìn thấu khung cảnh bên trong trước khi bước vào. Cô nhìn quanh, phòng thư kí đã sớm không còn ai, có lẽ họ đã đi ăn trưa rồi. Khẽ gõ cánh cửa, tiếng ‘cốc cốc’ vang vọng cả hành lang, nhưng tuyệt nhiên không thấy tiếng ai trả lời. Mai Tú đẩy cửa bước vào, như một thói quen cô khẽ đưa mắt đánh giá căn phòng.
Một căn phòng rộng lớn và sang trọng, nhìn tổng thể rất sạch sẽ, gọn gàng. Gam màu tối là chủ đạo, cùng nội thất cao cấp được bày biện hợp lí, không quá phô trương nhưng không hề đơn điệu. Mọi thứ khiến cho Mai Tú cảm thấy cô đang bước vào căn phòng của một ông hoàng, sang trọng và nổi bật. Từ kiểu cách thiết kế của căn phòng đã toát lên cá tính mạnh mẽ của chủ nhân. Theo như những gì Landry hay nói thì đây là một người đàn ông cao ngạo, quyết đoán lại vô cùng thâm tình, thủy chung… Nghĩ tới đây Mai Tú bỗng cảm thấy xấu hổ, không biết tại sao lại nghĩ như vậy, mới chợt nhớ ra mục đích tới đây, cô vội liếc sang chiếc bàn làm việc bên góc trái căn phòng. Ở đó là một người đàn ông với vóc người cao lớn trong lớp âu phục đắt tiền được cắt may tinh tế, hướng mắt nhìn lên, Mai Tú lại khẽ hít một hơi thật sâu.
Vốn biết những lời đồn của nhân viên không phải là vô căn cứ, nhưng cô không ngờ người đàn ông tài giỏi mà cô hằng ngưỡng mộ lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy. Gương mặt đang nhìn cô từ lúc nào kia quả thực quá anh tuấn, các đường nét hoàn hảo như một nam thần, đôi mày cương nghị, sống mũi cao và làn môi mỏng lạnh lùng, chỉ có điều ánh mắt kia quá khác biệt, ánh mắt được toát ra bởi một đôi mắt màu xanh lục. Đó là đôi mắt sâu thẳm, dường như không chạm được tới đáy khiến người ta e dè khi nhìn vào, nhưng lại mang một ma lực cuốn hút người đối diện không nhịn được mà chú ý tới. Người đàn ông vẫn im lặng trước ánh nhìn của cô, khuôn mặt không biểu lộ một tia cảm xúc. Con người này, toát ra một khí chất vô cùng cao ngạo, lại thâm trầm tựa biển sâu. Ánh mắt giao nhau, đan xen cảm xúc lẫn lộn, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn những tia nắng thì vẫn ngang ngược chiếu soi vào căn phòng, nhảy nhót trên mái tóc mềm mại của cô gái lại khẽ chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông.
Không biết bao lâu Mai Tú bỗng sực tỉnh, cảm thấy bầu không khí trong gian phòng có phần kì dị. Cô liền đi tới trước bàn làm việc, đưa bàn tay ra, mỉm cười nói:
“Tổng giám đốc, tôi là Mai Tú thuộc bộ phận pháp lí, rất hân hạnh được gặp anh!”
Bàn tay đưa ra cứ giữ nguyên như thế, người kia cũng không có ý đáp lại, bầu không khí lại thoáng rơi vào trầm mặc như ban đầu. Mai Tú hơi sững người, thầm nghĩ, cái tên này, có cần kiêu ngạo như vậy không? Nhưng cô vẫn nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại lại như găm ngàn con dao, sắc lẹm:
“Chẳng lẽ ngay cả phép lịch sự tối thiểu, tổng giám đốc cũng chưa từng biết tới sao? Theo như quan sát của tôi, anh cũng đâu phải mới đi tới thế giới văn minh.”
Khóe môi cong lên, Đinh Hoàng Quân lướt qua vóc dáng xinh đẹp của người con gái trước mặt, ánh mắt cũng đã thoáng nét vui vẻ, anh đẩy ghế, lười biếng đứng lên. Bóng hình anh cao lớn khi đứng lên đã bao trọn vóc dáng nhỏ bé của cô, vô tình lại che chở cho cô khỏi những tia nắng gắt đang chiếu vào phòng. Đinh Hoàng Quân đưa tay ra, bắt lấy tay cô, cũng nhàn nhạt lên tiếng:
“Rất hân hạnh được biết cô, luật sư Mai.”
Sau vài cái bắt tay Mai Tú định rút tay về, nhưng dường như người kia không có ý buông ra. Bàn tay to lớn, thon dài của anh bao lấy bàn tay mềm mịn của cô, dường như cô mơ hồ cảm thấy anh đang khẽ vuốt ve tay mình, người Mai Tú bỗng run lên một nhịp, đang định lên tiếng thì anh đã buông tay ra, bước đi ổn trọng tới bàn tiếp khách. Mai Tú khẽ thở một cái, cảm thấy cuộc gặp gỡ này có phần kì dị, nhưng cô vẫn biết ý đi tới ngồi đối diện.
Khi thấy cô đã ngồi xuống trước mặt mình, giọng anh có vẻ hài lòng, thản nhiên đáp lại:
“Việc tôi có thuộc thế giới văn minh không? Từ từ rồi luật sư Mai sẽ biết.”
Mai Tú nhất thời cảm thấy khó hiểu, “từ từ” trong ý anh ta là gì? Nhưng đối phương không cho cô thời gian suy nghĩ, đi ngay vào việc chính.
Khuôn mặt Đinh Hoàng Quân lại trở lên nghiêm túc, hai tay anh đan vào nhau, nhìn cô nói tiếp:
“Luật sư Mai là người phụ trách vụ kiện ở khu đất B46?”
“Đúng vậy”
Mai Tú đáp, thì ra tổng giám đốc gọi cô là vì việc này, nghĩ tới những suy nghĩ ban nãy, quả thật vô cùng xấu hổ. Đinh Hoàng Quân vẫn chăm chú nhìn cô:
“ Cô cũng là người đề xuất việc giải quyết bằng thỏa thuận chứ không khởi kiện?”
“Đúng, là tôi.”
Đinh Hoàng Quân lập tức đứng lên, với lấy áo khoác, khẽ nói:
“Đi thôi!”
“Đi đâu?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi, nhất thời không hiểu gì, nhưng không hề nhận được câu trả lời, đáp lại cô chỉ là bóng lưng mạnh mẽ đang khuất sau cánh cửa lớn. Cô cũng nhanh chóng cầm túi xách bước theo sau.
***
Mai Tú nhìn nữ phục vụ vừa đi, cất tiếng hỏi:
“Tổng giám đốc là muốn mời cơm tôi?”
Việc hỏi thẳng thế này quả thực là không phải, nhưng cô biết làm thế nào đây, suốt quãng đường đi anh ta không hề mở miệng một tiếng, mà cô cũng không phải người nhiều lời, cả hai cứ im lặng di chuyển. Nghĩ lại cô cảm thấy vô cùng nực cười, chẳng biết anh ta đưa cô đi đâu, mà cô cũng không chút lo lắng, phải chăng cô quá tự tin vào bản thân, hay ở bên anh làm cô có cảm giác an toàn? Suy nghĩ nhiều, rốt cuộc anh ta đưa cô đến nhà hàng này, ăn trưa. Nhưng tại sao là đi ăn cơm?
Đinh Hoàng Quân khẽ nở nụ cười, nụ cười xã giao vô cùng thân thiết, lại vô cùng khách sáo:
“Làm cô hiểu lầm rồi, đây là công việc, lát nữa chúng ta sẽ tới khu B46, còn việc ăn trưa là nhân tiện ngày nay tôi chưa ăn gì.”
Mai Tú đương nhiên nghe ra ý châm chọc của anh ta, chỉ thản nhiên đáp lại:
“Tổng giám đốc quả là ‘trăm công nghìn việc’, hết lòng vì công ty, tôi quả là may mắn được dùng cơm cùng anh rồi.”
Lát sau, phục vụ bưng đồ ăn mà Đinh Hoàng Quân đã gọi lên, những món ăn được nấu nướng cầu kì, trang trí đẹp mắt, tỏa ra mùi vị cuốn hút, kích thích vị giác con người. Mai Tú khẽ đưa mắt nhìn quanh, nhân viên, không gian nhà hàng, ngay cả khung cảnh thành phố từ góc nhìn này cũng rất quen thuộc. Đúng vậy, đây chính là nhà hàng mà khi trước Trịnh Phong đưa cô tới ăn trưa. Trong hai tuần, cô tới đây cùng hai người đàn ông khác nhau. Tuy chỉ đến đây vì công việc mà cô lại thấy mình như đang làm một chuyện vụng trộm đáng xấu hổ vậy. Bỗng nhiên cô có phần ngại ngùng, thầm mong sẽ không có nhân viên nào nhận ra cô.
Phía bên kia, vẫn đang chậm rãi, thong thả ăn uống, không hề để ý tới vẻ mặt thay đổi thất thường của Mai Tú. Chỉ trong thời gian tiếp xúc rất ngắn với Đinh Hoàng Quân, cô phát hiện anh là một người vô cùng ít nói, đến bữa ăn thì tuyệt đối không nói một lời. Nhưng dường như sự trầm lặng ấy lại khiến anh càng thêm phần cuốn hút. Từng cử chỉ của anh vô cùng nhã nhặn, từ tốn, toát ra phong thái thanh tao, cao ngạo. Anh chỉ yên lặng dùng cơm, vóc người thẳng tắp không nhúc nhích, dường như việc ăn uống cũng là một việc vô cùng quan trọng. Cũng may Mai Tú cũng là người thích sự yên tĩnh, đối với việc ngồi cùng pho tượng dùng cơm cũng không quá khó khăn.
Có lẽ vì đã quá trưa, khẩu vị không còn được tốt nên Mai Tú chỉ ăn một chút rồi thôi. Đinh Hoàng Quân lúc này mới nhìn cô rồi nhìn sang đĩa thức ăn còn dở trên bàn, khẽ nhíu mày, nói giọng không hài lòng:
“Luật sư Mai, lát nữa chúng ta sẽ đi tới công trường, không phải đi chơi đâu.”
Mai Tú bất đắc dĩ lại ăn thêm một chút, khi cô ăn đặt dĩa xuống mới phát hiện Đinh Hoàng Quân đã ăn xong từ lúc nào, ngồi yên lặng nhìn cô. Cô lảng tránh ánh mắt anh nhìn ra ngoài trời, chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi:
“Tổng giám đốc, hay ngày mai chúng ta đi được không, tôi thấy bây giờ đi không kịp.”
“Không được, những người đó đang biểu tình từ sáng nay rồi.”
Biểu tình? Cô ngạc nhiên, làm sao có thể? Xem ra mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát, cô đáp ngay:
“Vậy mau đi thôi.”
Cô nhân viên nhìn theo hai người vừa rời đi, không khỏi xuýt xoa. Hai bóng hình, một cao một thấp, một nam một nữ, đều tỏa ra khí chất hơn người. Bóng dáng cao lớn, anh tuấn của người đàn ông sánh đôi với dáng người nhỏ bé, kiều diễm của người phụ nữ. Hai người ấy, quả thật rất đẹp đôi. Nghĩ vậy cô liền quay sang người đồng nghiệp, khẽ hỏi:
“Cậu nói xem, hai tuần nữa cô gái kia sẽ lại dẫn cực phẩm nào tới?”