Bân Nam là vùng đất lân cận thủ đô Hà Nội, từ trung tâm thủ đô đi tới đó cũng mất khoảng bốn tiếng đi xe. Tuy là nơi có vị trí đắc địa, nhưng tình hình phát triển ở đây còn khá kém do địa hình vô cùng hiểm trở, lắt léo khó tiếp cận với những vùng đất khác. Đã có rất nhiều nhà đầu tư, công ty lớn tìm đến đây, bỏ ra số tiền khổng lồ nhằm cải tạo lại vùng đất hoang sơ này thành một trung tâm đô thị lớn của cả nước. Nếu thành hiện thực Bân Nam sẽ trở thành một khu vực phát triển bậc nhất trong tương lai với địa thế ưu đãi của mình. Nhưng công sức bỏ ra quả thật là đổ sông đổ biển, các dự án đề ra đều không được hoàn thành. Từ việc khai phá mặt bằng, đến việc xây dựng đều gặp vô vàn khó khăn do không được sự ủng hộ từ những người địa phương, chủ yếu là tranh chấp về vấn đề quyền lợi của họ cũng như lợi ích của công ty. Hai năm trở lại đây, Chính phủ đã đề ra kế hoạch biến Bân Nam trở thành một khu đô thị nối liền với thủ đô, hay nói cách khác là mở rộng thủ đô Hà Nội. Đơn vị được Chính phủ tin tưởng không ai khác chính là tập đoàn Đinh Hoàng.
Hiện giờ việc đền bù và khai phá mặt bằng đã hoàn tất, công trình đã bắt đầu bước vào giai đoạn xây dựng thì bất ngờ lại vấp phải sự phản đối của người dân, họ luôn tìm cách trì hoãn việc xây dựng, cũng như ngăn cản công nhân tiến hành công việc. Cộng thêm việc có một công nhân người địa phương gặp tai nạn trong quá trình làm việc dường như đã làm sự bất mãn đang âm ỉ trong họ bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội, mà hành động chính là họ biểu tình, đập phá công trường thi công. Nhưng Mai Tú cảm thấy sự việc này không hề đơn giản, họ đều là những người dân đơn thuần chất phác cùng với việc đối đãi của tập đoàn với họ chỉ có thể nói là hơn hẳn những dự án trước, mà họ lại có những hành động coi thường pháp luật và làm náo loạn như vậy. Nhất định phải có người đứng sau giựt dây cho việc này, theo như cô suy đoán thì có lẽ một công ty đối thủ nào đó đang gây khó dễ cho tập đoàn.
Khi xe bắt đầu tới Bân Nam thì ánh nắng đã dần dần tắt đi, chỉ để lại những tia sáng yếu ớt le lói trên con đường lắt léo hiểm trở. Việc lái xe cũng trở nên vô cùng khó khăn, người đàn ông ngồi kế bên cô kia, hai tay anh nắm chặt vào vô-lăng, chầm chậm điều khiển chiếc xe đi đúng hướng, bởi chỉ một sơ suất nhỏ cũng gây ra tai nạn khó lường. Trong ráng chiều mờ nhạt, cô thoáng nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng phủ trên trán anh, làm ẩm những sợi tóc đang lòa xòa trước mắt, khiến khuôn mặt anh càng trở nên cương nghị, trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Cô khẽ liếc anh, hơi ngẩn ngơ, khi cô ý thức được việc mình đang làm thì hai má bỗng đỏ lựng lên. Mai Tú cô bỗng cảm thấy xấu hổ, cô lúng túng với lấy chai nước bên cạnh. Chai nước vừa đưa lên miệng thì chiếc xe bỗng rung lắc một cái khá mạnh, có lẽ vừa sa xuống một vũng sình nào đó. Theo quán tính nước trong chai chảy vào miệng cô không báo trước. Cô lập tức ho sặc sụa, khuôn mặt đang ngại ngùng càng trở nên đỏ gay gắt vì thiếu ôxi. Lúc này người bên kia mới nhìn sang cô, khóe môi anh khẽ nở nụ cười nhẹ, giọng anh có phần đùa cợt:
“Xin lỗi!”
Mai Tú tức giận quay sang lườm anh một cái, rồi ngoảnh đi.
Người kia có vẻ thấy mình hơi quá đáng, cũng nhượng bộ bắt chuyện với cô:
“Tại sao cô lại đề xuất thỏa thuận với bọn họ.”
Cô cũng không phải người giận hờn vô cớ, ngược lại cô là người khá nghiêm túc, thấy anh nói chuyện công việc, cô cũng thẳng thắn đáp lại, giọng điệu đã trở về sự lạnh lùng vốn có:
“Theo như tôi thấy thì đây là một dự án cấp quốc gia, không nên có nhiều tai tiếng, hơn nữa có khởi kiện thì lấy gì đảm bảo sự bất mãn của những người đó sẽ chấm dứt, hay nó càng là cái cớ để người khác lợi dụng.”
Thật ra cô cũng cảm thấy những người dân đó khá đáng thương, chấp nhận rời bỏ quê hương của mình, rời xa mảnh đất thân yêu. Không những thế còn có thể bị người khác lợi dụng cho những mưu toan riêng. Có lẽ những hành động ấy chỉ là do nhất thời kích động, chắc hẳn họ còn chẳng biết hậu quả của việc mình đang làm. Mấy ngày trước, cô cũng đã về đây mấy lần, qua cách họ đối xử với cô, cô biết họ chỉ là những người dân chân chất, đơn thuần và rất tốt bụng.
Bên kia im lặng khá lâu, như đang suy tính điều gì đó, lát sau mới trả lời:
“Cô cũng nghi ngờ có người đã xúi giục họ?”
“Đúng vậy, họ là những người tốt.”
Mai Tú khẳng định, cô không phải là một đứa trẻ dễ tin người, nghề nghiệp của cô cho phép bản thân có những khả năng ít người có được. Quan sát và đánh giá là hai trong những khả năng đó.
Đinh Hoàng Quân vẫn nhìn thẳng về phía trước, chuyên chú lái xe nhưng dường như tất cả sự quan tâm đang dành sang cô, giọng anh có phần nhẹ nhàng cất lên:
“Tôi có thể nghĩ luật sư Mai là hết lòng vì công ty, hay… quả thật là người lương thiện đây?”
Mai Tú thản nhiên đáp:
“Anh có thể nghĩ tôi là rất muốn tăng lương.”
Lúc này Đinh Hoàng Quân đưa mắt nhìn lên khuôn mặt lãnh đạm, kiêu kì của cô phản chiếu trên tấm gương, anh bỗng mỉm cười, một nụ cười rãng rỡ như làm lu mờ những tia sáng xung quanh, anh chợt nhớ tới một chuyện.
Hôm đó là ngày đầu tiên anh gặp cô gái này ở quán bar, cô hôm ấy rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết trong sáng hơn bất cứ loài hoa nào. Vẻ đẹp làm anh chú ý tới. Anh nhớ khi ấy cô đang nói gì đó với ba tên đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lạnh nhìn chúng. Cô đứng trước một cô gái, chốc chốc lại quay về phía sau nở nụ cười trấn an cô bạn đó. Nét cười dịu dàng, kiều diễm như nụ hoa ngày xuân. Giây phút ấy, tim anh đập lỗi một nhịp. Nụ cười như một cơn mưa, tạt ngang qua vùng đất cằn cỗi tận sâu trong trái tim anh, làm một hạt mầm trong đó đang rục rịch sống dậy. Tuổi thơ ấu thiếu vắng tình cảm khiến những yêu thương trong anh đã dần héo mòn, chết mục. Vậy mà cô đã làm những cảm xúc ấy sống dậy một cách mãnh liệt. Lòng anh bỗng dâng lên một khao khát, người con gái đó, nhất định phải là mẹ các con anh, là người mẹ sẽ che chở, bảo vệ và yêu thương các con của anh, nhất định phải thế. Ấn tượng với cô là vậy, nhưng anh còn nhớ, khi cô kéo người bạn đó ra khỏi quán bar, cô vẫn còn liếc nhìn về phía chiếc bàn lăn lóc những ly rượu, lúc ấy anh đã nghe cô gằn từng tiếng:
“Landry, lần sau cậu thừa tiền thì cứ bảo mình, mình tiêu hộ cậu. Chứ cậu đốt tiền vào đống rượu ấy…”
Nghĩ tới câu nói vừa nãy của Mai Tú, Đinh Hoàng Quân lại cảm thấy nghi hoặc, lần đầu tiên anh thấy một cô gái luôn thẳng thắn nhắc tới tiền mà anh thấy không hề phản cảm, mà ngược lại lại rất đáng yêu. Cô chính là cô gái đầu tiên cho anh nhiều cảm giác đầu tiên đến như vậy. Một cô gái đặc biệt.
Càng gần tới công trường, ánh chiều càng rút đi những vệt nắng, không khí ở nơi đây thanh mát và trong lành. Mai Tú hơi nhướn người về phía cửa sổ, ngắm nhìn những hàng cây xung quanh đang trôi tuột lại phía sau. Lại cảm thấy không gian bắt đầu quen thuộc. Có lẽ đã sắp tới nơi rồi.
Công trường là một khu đất rộng lớn, diện tích cũng đến hàng trăm hec-ta, nhưng bên cạnh khu đất có bốn dãy nhà đã được xây dựng, là chỗ ở cho mấy trăm công nhân cùng các kĩ sư, quản lí của dự án. Đinh Hoàng Quân và Mai Tú vốn là định đến nơi này trước rồi mới đi tới công trường. Nhưng khi xe gần tới nơi, tiếng ồn ào, náo loạn ầm ĩ đã truyền tới tai cô, mỗi lúc một rõ. Lúc cô cùng Đinh Hoàng Quân vừa xuống xe, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm cô hơi ngây người, còn anh thì nheo mắt, đôi mày cương nghị hơi nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng.
Cách cô chỉ khoảng trăm mét là một đám đông khá nhiều người, mặt ai cũng bừng bừng tức giận. Họ hô hào, quát mắng loạn xạ, trên tay ai cũng lăm le một loại công cụ, quốc, xẻng, dao rồi một viên đá lớn trên tay, nhằm nhằm vào viên quản lí dự án và hàng rào bảo vệ mà đe dọa. Vì có hàng rào bảo vệ mà họ không làm được gì chỉ ném đá, hò hét còn những người bảo vệ thì ra sức ngăn họ lại, tạo nên một khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Đinh Hoàng Quân tiến về phía đám đông, nhàn nhạt lên tiếng:
“Mọi người đang làm loạn gì vậy?”
Quản lý dự án nhìn thấy anh, hai mắt trợn tròn, miệng lắp bắp:
“Tổng… giám đốc, sao anh lại tới… đây?”
Ông ta không ngờ tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn lại đích thân tới đây, trong lòng lại tự cảm thấy hổ thẹn, bối rối với cảnh tượng lộn xộn trước mắt. Nhưng cũng thở phào vì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa. Vị lãnh đạo trẻ tuổi này tài giỏi tới mức nào, ai mà không rõ chứ!
Những người dân nghe vị quản lí nói như vậy, đồng loạt quay sang nhìn anh. Cả cô cũng vậy. Vóc dáng cao lớn của anh đứng yên tại đó, theo ánh hoàng hôn mà hắt lên mặt đất một cái bóng dài. Rồi làn gió từ đâu bay đến, thổi tung những sợi tóc trên trán anh, để lộ đôi mắt xanh lục thâm thúy với ánh nhìn hờ hững, ngạo nghễ lại thâm sâu khó lường. Một khí chất khiến người khác phải e dè, nể sợ.
Nhưng dường như những người dân họ đã túng quẫn lắm rồi, họ lại bắt đầu nổi loạn, đáp đá loạn xạ, nhằm vào khu nhà cán bộ mà ném, phá hoại những thứ xung quanh. Mai Tú giờ mới để ý, họ đã phá nát một chiếc xe chuyên dụng cho việc di chuyển của mấy người kỹ sư. Tiếng họ đồng loạt la hét, không ngừng chứng minh cho sự bất mãn của mình:
“Công ty phải trả đất cho chúng tôi!”
“Các người làm ăn thiếu trách nhiệm, phản đối!”
“Mau đuổi bọn chúng đi bà con!”
Cùng với tiếng nói là loạt đá cứ rào rào mà ném tới, những người bảo vệ đã bị thương không ít. Đinh Hoàng Quân nhíu chặt đôi mày, ánh mắt bắt đầu giận dữ, rút điện thoại ra nói gì đó. Bỗng Mai Tú thấy một đứa bé từ đâu chạy tới, hướng những người bảo vệ mà đến, nước mắt giàn dụa, miệng không ngừng kêu khóc:
“Ba ơi ba, ba chảy máu kìa ba ơi, ba…”
Có lẽ cô bé là con của một người bảo vệ, nó cứ chạy tới chỗ ba, nhưng những người dân kia trong cơn giận dữ của họ đâu thể thấy đứa bé, đá vẫn được ném ra tới tấp. Thấy vậy Mai Tú vội chạy đến ôm lấy nó, vừa định quay ra thì một vật cứng bay đến giữa trán, sau đó là cảm giác nhói đau, ong buốt như hộp sọ vừa bị xẻ nửa, dòng máu tươi theo đó trào ra, chảy dọc theo sống mũi. Mai Tú bỗng sa sầm mặt, lảo đảo, ngã xuống.
Tiếng còi xe inh ỏi, động cơ vẫn chạy ầm ì, bầu không khí ngột ngạt khó chịu thoang thoảng mùi xăng khói nồng nồng. Đó là cái cảnh mà Mai Tú và Đinh Hoàng Quân đang phải chịu lúc này.
Đợi sau khi Đinh Hoàng Quân họp bàn cũng như dặn dò một số việc cho nhóm kĩ sư cùng quản lí khu dự án, hai người lập tức ra về. Khi về đến Hà Nội trời cũ đã nhá nhem tối, cũng may vì chỉ chậm khoảng mười phút nữa thì cả cô và anh sẽ không vào được nội thành.
Nhưng cũng không lấy đó làm điều may mắn được, bởi hiện giờ cảnh tắc đường cũng không khiến cô cùng anh dễ chịu là mấy.
Mai Tú đã chán ngấy cái sự im lặng vô vị của Đinh Hoàng Quân, lại cảm thấy mình như tù nhân bị anh áp giải. Cô nhẹ nhàng cất lời:
“Cho tôi hỏi anh một chuyện được không?”
Đinh Hoàng Quân đang cầm vô lăng, cẩn thận nhích xe tiến về phía trước từng chút một, anh quay đầu liếc cô một cái, rồi lại chầm chậm lái xe.
Cô biết ý, nhỏ giọng hỏi thăm dò:
“Rốt cuộc anh làm gì để họ thay đổi thái độ nhanh như vậy?”
Người bên kia khẽ mỉm cười, giọng nói có đến chín phần cao ngạo, trả lời:
“Rất đơn giản, dây thắt ở đâu thì gỡ ở đó. Và đương nhiên không để ai nắm yếu điểm của mình.”
Mai Tú bỗng nóng mặt, sự khó chịu cùng tức giận âm ỉ trào lên trong cô. Không phải chứ, cô đã tử tế hỏi như vậy rồi, lại còn trả lời lấp lửng như vậy. Con người luôn cao cao tại thượng này, với cô quả không ưa nổi.
Đinh Hoàng Quân đương nhiên nhìn ra ý giận của cô. Sau khi đưa tay bật audio nhạc nhẹ để át đi sự ồn ào bên ngoài, anh liếc nhìn cô bằng một ánh mắt dịu dàng lại có sự đắc ý, chậm rãi nói:
“Tôi chỉ cho họ thấy họ đã làm việc ngu xuẩn gì, sai lầm ra sao. Không hề có ai bị thương nặng ở công trường cả, những người đó đều được thuê để tự khiến mình như vậy. Ngoài ra tôi cũng tuyên bố, sẽ trả lại đất cho họ. Còn với ai chịu bán đất, giá sẽ tăng lên gấp mười. Luật sư Mai, cô bảo kết quả ra sao?”
Mai Tú hơi cau mày:
“Đương nhiên họ sẽ không bỏ qua món lợi trước mắt, kết quả không ai muốn bị trả đất phải không?
Đinh Hoàng Quân nở nụ cười đầy sáng lạn, khẽ hừ một tiếng.
“Họ còn sợ tôi làm thật, sợ những người xung quanh sẽ được lợi hơn mình, cuối cùng đâu ai dám đòi lại đất nữa, và tất nhiên giá đất vẫn không có gì thay đổi. Đôi khi con người lại bị lòng tham và sự ích kỉ đã làm mờ mắt, rõ ràng bị thiệt mà vẫn nghĩ mình thông minh. Vậy đấy!”
Mai Tú nhìn rõ sự khinh bỉ trong mắt anh, lại tinh ý nhận ra anh không nói những người nông dân đó. Sau khi nghe anh nói, lòng cô không khỏi ngưỡng mộ người đàn ông trẻ tuổi này. Quả thật anh nhà một nhà lãnh đạo tài giỏi và có bản lĩnh. Riêng sự thông minh cùng khôn ngoan của một thương nhân đã khiến cô vô cùng nể phục. Nhưng nghĩ tới những người dân chân phương chất phác, cô không khỏi tự giễu:
“Thương nhân quả là thương nhân, chẳng chịu thiệt ai bao giờ.”
Bên kia im lặng.
Về gần tới khu nhà Mai Tú, cô bảo Đinh Hoàng Quân dừng xe. Anh nhìn cô rồi đỡ cô ra ngoài. Theo ý anh là muốn đưa cô về tận nhà. Mai Tú định nói không cần nhưng khi anh nhìn lên vết băng trên trán, tỏ ý cô đang bị thương. Cô cũng đành bất đắc dĩ để anh đưa vào cửa. Hai người lại lặng lẽ đi bên nhau, dạo bước trên con đường vắng dẫn vào ngõ nhà Mai Tú.
Buổi tối trời hơi se lạnh, lớp sương nhờ nhờ lặng lẽ phủ xuống, như lớp lụa mỏng tang khoác lên người, tạo cảm giác man mát thoáng qua mơ hồ.
Không biết có phải vì cô đi sát anh hay không, mà hơi thở ấm áp của anh phả vào người cô dễ chịu, cùng mùi mộc hương nam tính thoang thoảng vấn vít quanh cô. Cảm giác an toàn và thoải mái khiến cô thấy nhẹ nhõm rất nhiều dù vết thương trên đầu đang nhức như búa bổ.
Tới nhà cô, Đinh Hoàng Quân đưa giả túi xách cho Mai Tú, cất giọng nhàn nhạt:
“Về vụ kiện những người đó, cô giải quyết cho ổn thỏa giúp tôi. Thêm nữa, nhờ cô liên hệ với bên phòng tài chính nói họ rằng tôi muốn trích quỹ ‘An Toàn Dự Bị’ đền bù thêm cho những người dân đó, Tập đoàn dưới sự lãnh đạo của tôi sẽ không cần tới cái quỹ đó, có cũng như không. Ngoài ra cô cũng được nghỉ phép ba ngày kể từ ngày mai, dưỡng thương cho tốt. Ngủ ngon!”
Nói xong anh quay người dời đi.
Anh đi rồi, Mai Tú vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh khuất sau con hẻm. Lòng bỗng dâng lên cảm giác mơ hồ khó tả, đến cô cũng không biết nó là gì, là cảm kích hay là cảm động. Nhưng rồi cô cũng xoay người,nhanh chóng bước vào trong.
Đinh Hoàng Quân bước ra từ nhà tắm, hai tay khẽ day day huyệt thái dương. Việc lái xe cả buổi chiều khiến anh mệt mỏi. Ngồi xuống bàn làm việc, anh lại nhớ đến cô. Nghĩ tới nụ hôn má tối qua, anh khẽ mỉm cười. Anh không ngờ mình cũng có giây phút khó kiềm chế như vậy. Bỗng tiếng gõ cửa truyền tới, phá tan hoài niệm ngọt ngào của anh, Đinh Hoàng Quân cau mày khó chịu, không vui lên tiếng:
“Vào đi!”
Khi nhìn thấy người vừa đẩy cửa bước vào, anh khẽ hừ môi, ánh mắt cố tỏ ra khó chịu, buông một câu rồi tiếp tục tập trung sự chú ý vào tập hồ sơ trên bàn.
“Nel, đang yên đang lành cậu bay sang đây làm phiền tôi gì vậy, xin lỗi, tôi bận lắm.”
Nelson bình thường nghe những lời nói đùa cợt của Đinh Hoàng Quân thì sẽ cười cười mà đáp lại. Nhưng hôm nay anh chỉ im lặng, bước đi ổn trọng tới trước bàn làm việc, kéo một chiếc ghế xoay ngồi xuống.
Dường như người ngồi kia cũng nhận thấy sự khác lạ của Nelson và bầu không khí quá mức nghiêm túc đến tĩnh lặng này. Hoàng Quân dừng bút, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nelson đang nhìn mình. Anh cau mày nở một nụ cười hiếm có:
“Nói tôi biết rốt cuộc chuyện gì, chẳng lẽ cậu sắp phải kết hôn ư?”
Nelson không cười, ngập ngừng mãi mới lên tiếng:
“Liên quan tới cái chết của Wilson…”
Cái tên ‘Wilson’ vừa nhắc đến, nụ cười của Đinh Hoàng Quân tắt ngấm. Đôi mắt xanh lục thẫm lại, ánh ra tia lạnh lẽo. Cái tên đó tựa như tảng băng vĩnh cửu trong lòng Đinh Hoàng Quân, mỗi khi chạm đến thì hết thảy niềm vui, hạnh phúc hay cảm xúc của anh đều bị nó làm cho đông cứng, buốt lạnh vô cùng. Rất lâu anh mới bình tĩnh lại, giọng nói trầm ổn:
“Mọi thứ qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Lập tức Nelson gắt lên, lớn tiếng:
“Là họ giấu chúng ta, hôm xảy ra tai nạn anh ấy không đi một mình, mà đi cùng một một cô gái…”
Đinh Hoàng Quân sững người, túm cổ Nelson, giọng anh đã không còn giữ được bình tĩnh:
“Cậu nói cái gì?”
“Đúng vậy, họ giấu chúng ta, cậu cũng biết người như Wilson không thể bất cẩn mà tự gây tai nạn được, cô gái ấy đi cùng Wilson tối hôm đó, cũng chính là cô gái chúng ta gặp trong quán Bar. Cô ấy không sao cả, an toàn sống sót, còn Wilson… anh ấy…”
Sau khi Nelson dời đi, căn phòng trở lại trở về sự im ắng, trống quạnh vốn có. Nhưng bầu không khí lại trở lên lạnh lẽo u ám đến đáng sợ, Đinh Hoàng Quân ngồi trên ghế, hai tay anh đan vào nhau, trong đầu vẫn vang lên giọng nói sau cùng của Nelson.
“Khi gặp cô ấy ở quán Bar, tôi có cảm giác rất quen thuộc như đã nhìn thấy ở đâu đó, tới lúc trở về nhà, tôi mới nhớ cô ấy trong bức ảnh chụp chung với Wilson. Điều tra thì cô ta chính là bạn gái của anh ấy, và họ cùng đi dự sinh nhật vào đêm xảy ra tai nạn…”
Đinh Hoàng Quân bỗng đưa tay ôm đầu, bàn tay anh đảo lộn dày vò mái tóc. Anh đang cố để xua đi những ý nghĩ đáng sợ đang choán hết tâm trí mình.
‘Cô gái ở quán Bar’…‘bạn gái’… ‘còn sống’? - Anh lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh tanh không biểu lộ một tia cảm xúc.
Đinh Hoàng Quân cười lạnh, hướng mắt ra xa như đang nói chuyện với ai đó:
“Mai Tú, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra hôm đó? Và… tại sao cô vẫn còn sống?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bân Nam là vùng đất lân cận thủ đô Hà Nội, từ trung tâm thủ đô đi tới đó cũng mất khoảng bốn tiếng đi xe. Tuy là nơi có vị trí đắc địa, nhưng tình hình phát triển ở đây còn khá kém do địa hình vô cùng hiểm trở, lắt léo khó tiếp cận với những vùng đất khác. Đã có rất nhiều nhà đầu tư, công ty lớn tìm đến đây, bỏ ra số tiền khổng lồ nhằm cải tạo lại vùng đất hoang sơ này thành một trung tâm đô thị lớn của cả nước. Nếu thành hiện thực Bân Nam sẽ trở thành một khu vực phát triển bậc nhất trong tương lai với địa thế ưu đãi của mình. Nhưng công sức bỏ ra quả thật là đổ sông đổ biển, các dự án đề ra đều không được hoàn thành. Từ việc khai phá mặt bằng, đến việc xây dựng đều gặp vô vàn khó khăn do không được sự ủng hộ từ những người địa phương, chủ yếu là tranh chấp về vấn đề quyền lợi của họ cũng như lợi ích của công ty. Hai năm trở lại đây, Chính phủ đã đề ra kế hoạch biến Bân Nam trở thành một khu đô thị nối liền với thủ đô, hay nói cách khác là mở rộng thủ đô Hà Nội. Đơn vị được Chính phủ tin tưởng không ai khác chính là tập đoàn Đinh Hoàng.
Hiện giờ việc đền bù và khai phá mặt bằng đã hoàn tất, công trình đã bắt đầu bước vào giai đoạn xây dựng thì bất ngờ lại vấp phải sự phản đối của người dân, họ luôn tìm cách trì hoãn việc xây dựng, cũng như ngăn cản công nhân tiến hành công việc. Cộng thêm việc có một công nhân người địa phương gặp tai nạn trong quá trình làm việc dường như đã làm sự bất mãn đang âm ỉ trong họ bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội, mà hành động chính là họ biểu tình, đập phá công trường thi công. Nhưng Mai Tú cảm thấy sự việc này không hề đơn giản, họ đều là những người dân đơn thuần chất phác cùng với việc đối đãi của tập đoàn với họ chỉ có thể nói là hơn hẳn những dự án trước, mà họ lại có những hành động coi thường pháp luật và làm náo loạn như vậy. Nhất định phải có người đứng sau giựt dây cho việc này, theo như cô suy đoán thì có lẽ một công ty đối thủ nào đó đang gây khó dễ cho tập đoàn.
Khi xe bắt đầu tới Bân Nam thì ánh nắng đã dần dần tắt đi, chỉ để lại những tia sáng yếu ớt le lói trên con đường lắt léo hiểm trở. Việc lái xe cũng trở nên vô cùng khó khăn, người đàn ông ngồi kế bên cô kia, hai tay anh nắm chặt vào vô-lăng, chầm chậm điều khiển chiếc xe đi đúng hướng, bởi chỉ một sơ suất nhỏ cũng gây ra tai nạn khó lường. Trong ráng chiều mờ nhạt, cô thoáng nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng phủ trên trán anh, làm ẩm những sợi tóc đang lòa xòa trước mắt, khiến khuôn mặt anh càng trở nên cương nghị, trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Cô khẽ liếc anh, hơi ngẩn ngơ, khi cô ý thức được việc mình đang làm thì hai má bỗng đỏ lựng lên. Mai Tú cô bỗng cảm thấy xấu hổ, cô lúng túng với lấy chai nước bên cạnh. Chai nước vừa đưa lên miệng thì chiếc xe bỗng rung lắc một cái khá mạnh, có lẽ vừa sa xuống một vũng sình nào đó. Theo quán tính nước trong chai chảy vào miệng cô không báo trước. Cô lập tức ho sặc sụa, khuôn mặt đang ngại ngùng càng trở nên đỏ gay gắt vì thiếu ôxi. Lúc này người bên kia mới nhìn sang cô, khóe môi anh khẽ nở nụ cười nhẹ, giọng anh có phần đùa cợt:
“Xin lỗi!”
Mai Tú tức giận quay sang lườm anh một cái, rồi ngoảnh đi.
Người kia có vẻ thấy mình hơi quá đáng, cũng nhượng bộ bắt chuyện với cô:
“Tại sao cô lại đề xuất thỏa thuận với bọn họ.”
Cô cũng không phải người giận hờn vô cớ, ngược lại cô là người khá nghiêm túc, thấy anh nói chuyện công việc, cô cũng thẳng thắn đáp lại, giọng điệu đã trở về sự lạnh lùng vốn có:
“Theo như tôi thấy thì đây là một dự án cấp quốc gia, không nên có nhiều tai tiếng, hơn nữa có khởi kiện thì lấy gì đảm bảo sự bất mãn của những người đó sẽ chấm dứt, hay nó càng là cái cớ để người khác lợi dụng.”
Thật ra cô cũng cảm thấy những người dân đó khá đáng thương, chấp nhận rời bỏ quê hương của mình, rời xa mảnh đất thân yêu. Không những thế còn có thể bị người khác lợi dụng cho những mưu toan riêng. Có lẽ những hành động ấy chỉ là do nhất thời kích động, chắc hẳn họ còn chẳng biết hậu quả của việc mình đang làm. Mấy ngày trước, cô cũng đã về đây mấy lần, qua cách họ đối xử với cô, cô biết họ chỉ là những người dân chân chất, đơn thuần và rất tốt bụng.
Bên kia im lặng khá lâu, như đang suy tính điều gì đó, lát sau mới trả lời:
“Cô cũng nghi ngờ có người đã xúi giục họ?”
“Đúng vậy, họ là những người tốt.”
Mai Tú khẳng định, cô không phải là một đứa trẻ dễ tin người, nghề nghiệp của cô cho phép bản thân có những khả năng ít người có được. Quan sát và đánh giá là hai trong những khả năng đó.
Đinh Hoàng Quân vẫn nhìn thẳng về phía trước, chuyên chú lái xe nhưng dường như tất cả sự quan tâm đang dành sang cô, giọng anh có phần nhẹ nhàng cất lên:
“Tôi có thể nghĩ luật sư Mai là hết lòng vì công ty, hay… quả thật là người lương thiện đây?”
Mai Tú thản nhiên đáp:
“Anh có thể nghĩ tôi là rất muốn tăng lương.”
Lúc này Đinh Hoàng Quân đưa mắt nhìn lên khuôn mặt lãnh đạm, kiêu kì của cô phản chiếu trên tấm gương, anh bỗng mỉm cười, một nụ cười rãng rỡ như làm lu mờ những tia sáng xung quanh, anh chợt nhớ tới một chuyện.
Hôm đó là ngày đầu tiên anh gặp cô gái này ở quán bar, cô hôm ấy rất xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết trong sáng hơn bất cứ loài hoa nào. Vẻ đẹp làm anh chú ý tới. Anh nhớ khi ấy cô đang nói gì đó với ba tên đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lạnh nhìn chúng. Cô đứng trước một cô gái, chốc chốc lại quay về phía sau nở nụ cười trấn an cô bạn đó. Nét cười dịu dàng, kiều diễm như nụ hoa ngày xuân. Giây phút ấy, tim anh đập lỗi một nhịp. Nụ cười như một cơn mưa, tạt ngang qua vùng đất cằn cỗi tận sâu trong trái tim anh, làm một hạt mầm trong đó đang rục rịch sống dậy. Tuổi thơ ấu thiếu vắng tình cảm khiến những yêu thương trong anh đã dần héo mòn, chết mục. Vậy mà cô đã làm những cảm xúc ấy sống dậy một cách mãnh liệt. Lòng anh bỗng dâng lên một khao khát, người con gái đó, nhất định phải là mẹ các con anh, là người mẹ sẽ che chở, bảo vệ và yêu thương các con của anh, nhất định phải thế. Ấn tượng với cô là vậy, nhưng anh còn nhớ, khi cô kéo người bạn đó ra khỏi quán bar, cô vẫn còn liếc nhìn về phía chiếc bàn lăn lóc những ly rượu, lúc ấy anh đã nghe cô gằn từng tiếng:
“Landry, lần sau cậu thừa tiền thì cứ bảo mình, mình tiêu hộ cậu. Chứ cậu đốt tiền vào đống rượu ấy…”
Nghĩ tới câu nói vừa nãy của Mai Tú, Đinh Hoàng Quân lại cảm thấy nghi hoặc, lần đầu tiên anh thấy một cô gái luôn thẳng thắn nhắc tới tiền mà anh thấy không hề phản cảm, mà ngược lại lại rất đáng yêu. Cô chính là cô gái đầu tiên cho anh nhiều cảm giác đầu tiên đến như vậy. Một cô gái đặc biệt.
Càng gần tới công trường, ánh chiều càng rút đi những vệt nắng, không khí ở nơi đây thanh mát và trong lành. Mai Tú hơi nhướn người về phía cửa sổ, ngắm nhìn những hàng cây xung quanh đang trôi tuột lại phía sau. Lại cảm thấy không gian bắt đầu quen thuộc. Có lẽ đã sắp tới nơi rồi.
Công trường là một khu đất rộng lớn, diện tích cũng đến hàng trăm hec-ta, nhưng bên cạnh khu đất có bốn dãy nhà đã được xây dựng, là chỗ ở cho mấy trăm công nhân cùng các kĩ sư, quản lí của dự án. Đinh Hoàng Quân và Mai Tú vốn là định đến nơi này trước rồi mới đi tới công trường. Nhưng khi xe gần tới nơi, tiếng ồn ào, náo loạn ầm ĩ đã truyền tới tai cô, mỗi lúc một rõ. Lúc cô cùng Đinh Hoàng Quân vừa xuống xe, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm cô hơi ngây người, còn anh thì nheo mắt, đôi mày cương nghị hơi nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng.
Cách cô chỉ khoảng trăm mét là một đám đông khá nhiều người, mặt ai cũng bừng bừng tức giận. Họ hô hào, quát mắng loạn xạ, trên tay ai cũng lăm le một loại công cụ, quốc, xẻng, dao rồi một viên đá lớn trên tay, nhằm nhằm vào viên quản lí dự án và hàng rào bảo vệ mà đe dọa. Vì có hàng rào bảo vệ mà họ không làm được gì chỉ ném đá, hò hét còn những người bảo vệ thì ra sức ngăn họ lại, tạo nên một khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Đinh Hoàng Quân tiến về phía đám đông, nhàn nhạt lên tiếng:
“Mọi người đang làm loạn gì vậy?”
Quản lý dự án nhìn thấy anh, hai mắt trợn tròn, miệng lắp bắp:
“Tổng… giám đốc, sao anh lại tới… đây?”
Ông ta không ngờ tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn lại đích thân tới đây, trong lòng lại tự cảm thấy hổ thẹn, bối rối với cảnh tượng lộn xộn trước mắt. Nhưng cũng thở phào vì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa. Vị lãnh đạo trẻ tuổi này tài giỏi tới mức nào, ai mà không rõ chứ!
Những người dân nghe vị quản lí nói như vậy, đồng loạt quay sang nhìn anh. Cả cô cũng vậy. Vóc dáng cao lớn của anh đứng yên tại đó, theo ánh hoàng hôn mà hắt lên mặt đất một cái bóng dài. Rồi làn gió từ đâu bay đến, thổi tung những sợi tóc trên trán anh, để lộ đôi mắt xanh lục thâm thúy với ánh nhìn hờ hững, ngạo nghễ lại thâm sâu khó lường. Một khí chất khiến người khác phải e dè, nể sợ.
Nhưng dường như những người dân họ đã túng quẫn lắm rồi, họ lại bắt đầu nổi loạn, đáp đá loạn xạ, nhằm vào khu nhà cán bộ mà ném, phá hoại những thứ xung quanh. Mai Tú giờ mới để ý, họ đã phá nát một chiếc xe chuyên dụng cho việc di chuyển của mấy người kỹ sư. Tiếng họ đồng loạt la hét, không ngừng chứng minh cho sự bất mãn của mình:
“Công ty phải trả đất cho chúng tôi!”
“Các người làm ăn thiếu trách nhiệm, phản đối!”
“Mau đuổi bọn chúng đi bà con!”
Cùng với tiếng nói là loạt đá cứ rào rào mà ném tới, những người bảo vệ đã bị thương không ít. Đinh Hoàng Quân nhíu chặt đôi mày, ánh mắt bắt đầu giận dữ, rút điện thoại ra nói gì đó. Bỗng Mai Tú thấy một đứa bé từ đâu chạy tới, hướng những người bảo vệ mà đến, nước mắt giàn dụa, miệng không ngừng kêu khóc:
“Ba ơi ba, ba chảy máu kìa ba ơi, ba…”
Có lẽ cô bé là con của một người bảo vệ, nó cứ chạy tới chỗ ba, nhưng những người dân kia trong cơn giận dữ của họ đâu thể thấy đứa bé, đá vẫn được ném ra tới tấp. Thấy vậy Mai Tú vội chạy đến ôm lấy nó, vừa định quay ra thì một vật cứng bay đến giữa trán, sau đó là cảm giác nhói đau, ong buốt như hộp sọ vừa bị xẻ nửa, dòng máu tươi theo đó trào ra, chảy dọc theo sống mũi. Mai Tú bỗng sa sầm mặt, lảo đảo, ngã xuống.