“Ngài Thomas, không phải ngài rất muốn hợp tác với chúng tôi? Sao sau lưng lại làm những chuyện như vậy chứ?” Một thanh âm chậm rãi, lại thâm trầm, thoáng nghe sực mùi nguy hiểm.
Người vừa nói có thân hình cao lớn, đôi chân dài của anh vắt chéo nhau, người hơi ngả về ghế sofa, còn bàn tay đặt lên thành ghế, khẽ gõ từng nhịp. Phong thái chỉ có thể dùng từ vô cùng ung dung. Rồi anh khẽ phất tay ra hiệu cho trợ lí, ngay lập tức một tập tài liệu được đặt lên bàn.
Thomas ánh mắt thoáng nghi hoặc, lão với tay lấy tập tài liệu, mở ra, vừa lướt qua trang giấy, mặt lão biến sắc, nhưng chỉ trong tích tắc nét mặt lại trở lên gian xảo, đạo mạo như thường. Đương nhiên bao năm lăn lộn chốn thương trường, lão hiểu cảm xúc chính là thứ không thể để đối phương nắm bắt được. Nhưng dường như người đối diện đã nhạy bén bắt được tia lo sợ ấy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, giễu cợt. Thomas bình tĩnh nói:
“Cậu Đinh à, cậu cho rằng tòa án sẽ tin vào mấy thứ này của cậu sao?”
Đinh Hoàng Quân nhướn mày nhìn Thomas, không dựa nữa mà ngồi thẳng dậy, bóng lưng thẳng tắp:
“Tôi đương nhiên là biết, tòa án không tin cũng chẳng sao, chỉ có điều tôi không nghĩ nhà báo sẽ bỏ qua thông tin hấp dẫn như vậy.” Một khi bị truyền thông phơi bày, dư luận lên án với công ty chứng khoán mà nói, chính là nhát dao chí mạng.
Quả nhiên lão ta trợn mắt, khuôn mặt phừng phừng tức giận, nhưng vẫn phải hạ giọng:
“Tôi rốt cuộc cũng mắc bẫy cậu rồi, cậu muốn gì đây?”
Cuối cùng con cá cũng mắc câu, vận mệnh chính là trong tay người cầm cần, mặc cho người đó có bắt lên, hay để yên, đều không thoát.
Hoàng Quân cuối cùng cũng nở nụ cười, bình thản đáp:
“Rất đơn giản, tôi không muốn hợp tác với ông nữa, mà muốn… công ty của ông.” Thấy người kia đã đứng bật dậy, anh cũng đưa mắt nhìn lên, đầy khiêu khích. Rồi anh cũng đứng dậy, cất giọng nói như đang khuyên nhủ, lại như một lời cảnh báo:
“Công ty là của ông, bán lại nó, ông sẽ có tiền, bằng không, đừng để nó tự phá sản.” Nói xong anh cùng trợ lí bước ra cửa. Lão Thomas giận dữ rống lên:
“Đinh Hoàng Quân! Mày đừng quên khi tao lăn lộn ở thương trường thì mày miệng còn hôi sữa đấy!”
Hoàng Quân hơi đứng lại, cười lạnh, đáp: “ Vì vậy nên ông giờ có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Thomas ngồi sụp xuống, lão không ngờ cậu ta lại có thể đặt một cái bẫy hoàn hảo như vậy, vốn tưởng con rắn có thể giết chết con hổ, ai ngờ bị nó quay lại cắn một nhát, đứt đôi.
***
Bầu trời trong xanh, những cơn gió như từ đâu tới cuốn những cánh anh đào tung lên trong không trung, xoáy thành một vòng tròn đẹp mắt, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, khẽ khàng nằm yên, như chỉ đợi một cơn gió nhẹ, rồi sẽ lại bay đi. Rose chậm rãi dạo bước trên quảng trường Hillden, cô hơi ngẩng mặt, tham lam hít mùi mơ hương trong không khí, cả người bỗng nhẹ bẫng, như đang lơ lửng trong thế giới thần tiên. Những giây phút tĩnh lặng như thế này, cô cảm thấy bình yên làm sao. Rất lâu rồi cô không cho mình những phút giây riêng tư, cô luôn khiến bản thân bận rộn, quay cuồng trong công việc, bởi cô biết chỉ có thế cô mới nguôi ngoai nỗi nhớ anh, nguôi ngoai nỗi đau của bản thân. Và cảm giác tội lỗi sẽ không dày vò cô nữa. Không phải cô không nghe những lời của Landry, mà cô cảm thấy mình đáng bị như vậy, đáng để bị cắn dứt suốt một đời.
Nhớ lại ngày ấy, tỉnh dậy trong căn phòng trắng toát, không một bóng người. Rồi những hình ảnh đáng sợ lần lượt hiện ra trong đầu cô, nhắc cô tại sao lại ở trong bệnh viện, lúc ấy, cô mới sực tỉnh, gào thét. Landry lập tức chạy vào, khóe mắt vẫn còn đỏ ửng nhìn cô đầy lo lắng. Cô đã linh cảm được điều chẳng lành từ đôi mắt ấy, nhưng lại không dám nghĩ tới. Cô nhớ lúc ấy cô đã mỉm cười hỏi, Wilson đâu? Anh ấy tỉnh chưa, mình tới thăm anh ấy!. Nhưng mà Landry đã ngăn cô lại, chỉ bảo cô mau nghỉ ngơi. Nhìn vào đôi mắt thương cảm, ái ngại của Landry cô biết mình đã đúng. Vậy là chỉ có mình cô tỉnh lại mà thôi…
Cô không nhớ lúc ấy mình trông như thế nào, chỉ biết cô ngã khụy xuống, trời đất cũng sụp xuống theo. Tâm can như bị xé nát, không sót một mảnh nào. Đau đớn tột độ, bi thương khôn xiết. Cảm giác mất đi người mình yêu thương vô cùng khổ sở, anh là người cô yêu nhất, ai làm anh bị thương cô căm ghét người đó, giờ thì sao? Kẻ làm anh ra đi… là cô.
Nỗi đau có thể vượt qua nhưng cảm giác cắn dứt sẽ đi theo cả một đời…
Nhớ lại chuyện xưa, như lại một lần trải lại, lần sau chỉ có thể đau hơn lần trước, chứ không có bớt đi. Cô nghĩ chắc đó là lí do để con người trốn tránh quá khứ, không muốn nhắc lại. Dẫu sao nhớ lại cũng chẳng làm được gì, lại thêm đau. Thế còn kỉ niệm đẹp thì sao? Có nên nhớ lại không? Với ai cô không biết, nhưng với cô chả khác nào đưa cho một miếng ngon, đang ăn dở mà bị giựt lại cả. Thà không nhớ còn hơn để bản thân chìm đắm trong ảo mộng, vĩnh viễn không có cách nào thoát ra.
Bỗng cô va phải ai đó, sau phút định thần cô nhanh chóng tiến lại gần, đỡ người đó dậy, khi nhìn lên mặt người ấy, cô ngạc nhiên:
“Thầy Henry!”
Trong cuộc sống có đôi lúc bản thân đã từng nghĩ, nếu ngày nào đó gặp phải một chuyện dù khó khăn hay nguy hiểm thì cũng đều giải quyết được hết, quan trọng là có bình tĩnh, lí trí hay không. Nhưng không hề để ý rằng tình huống đó chỉ là giả tưởng, không có thật. Điều này cũng tác động tới cách tư duy rất nhiều, chỉ khi thực sự đối mặt mới biết bản thân mình mạnh mẽ ra sao.
Như tình huống của Rose lúc này, cô thật sự sợ hãi, chỉ thiếu điều muốn hét toáng lên, cái mà cô cho là lí trí ấy, nó đã tan biến từ lúc nào. Chỉ bây giờ đây, cô mới nhận ra dù cô có cố cứng rắn, mạnh mẽ tới đâu thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, cần có người che chở.
Tiếng thở gấp gáp xen lẫn hoảng sợ của gã đàn ông phả vào đầu Rose khiến cô vô cùng ngạc nhiên, hắn quát cô đứng yên bằng một giọng nói run rẩy, mất bình tĩnh.
Rose hơi khựng lại, rất nhanh cô đã đoán biết được chuyện gì đang xảy ra, thầm cám ơn cái lí trí vĩ đại kia đã trở về với mình. Quả nhiên, cảnh sát ập tới, nhanh chóng bao vây thành vòng tròn, đồng loạt chĩa súng ra, hướng về cô và gã đàn ông. Và cô, nghiễm nhiên trở thành con tin trong tay kẻ truy nã. Rose cảm thấy bàn tay cầm dao của gã thoáng run rẩy, con dao cũng đung đưa theo. Cô thầm nghĩ, nếu cô không nhanh chóng lên tiếng thì không cần gã muốn giết cô, mà bàn tay đang run rẩy kia sẽ cứa dao vào cổ cô. Đang định cất tiếng, thì gã bỗng thì thầm vào tai cô, giọng rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy:
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô, chỉ cầu xin cô giúp tôi, tôi… vô tội mà…” Rose khẽ chấn động, lúc này cô mới liếc về phía hắn.
Đây là một chàng trai còn khá trẻ, có lẽ chỉ đôi mươi, vóc dáng cao lớn và khuôn mặt thì hiền lành, khôi ngô. Nói xong, chàng trai hét lên với cảnh sát:
“Mau tránh đường, nếu không… nếu không tôi sẽ…” Viên cảnh sát cuối cùng cũng lên tiếng:
“Nếu cậu ra đầu thú, sẽ được hưởng khoan hồng của pháp luật, còn nếu…” Chưa nghe hết câu, chàng trai như đã mất hết bình tĩnh, nói giọng khẩn khoản:
“Tôi đã nói rồi, tôi không giết cô ấy, là cô ấy tự lấy dao đâm vào mình, tại sao các người không tin tôi…” Lúc này Rose mới chậm rãi lên tiếng:
“Tất nhiên là họ không tin cậu rồi, nhưng họ sẽ tin một người luật sư.” Chàng trai hơi sững người, giọng nghi hoặc:
“Cô là…”
“Đúng! Tôi là luật sư, và tôi sẽ giúp cậu.” Rose thong thả nói.
Con dao trên cổ cô được buông xuống, chàng trai dè dặt hỏi:
“Cô nói thật chứ?”
Rose gật đầu, nhìn thẳng vào cậu ta đáp:
“Trước tiên tôi nghĩ cậu nên đi theo cảnh sát.”
Không biết vì ánh mắt cô quá chân thành, hay chàng trai đã quá tuyệt vọng, cậu ta gật đầu, nặng nề đi về phía cảnh sát. Trước khi lên xe, cậu ta ngoái lại nhìn cô hỏi lớn:
“Cô nhất định giúp được tôi thắng kiện chứ?” Rose mỉm cười:
“Còn phải xem cậu có thật sự giết người hay không.”
Lúc này, trong chiếc xe hơi màu đen, bàn tay của người đàn ông khẽ gõ từng nhịp lên tay lái, ánh mắt thích thú nhìn ra xa, nơi có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Chợt anh lại hồ nghi không biết mình đang làm cái gì.
Đầu tiên là chiều nay, sau khi gặp gỡ đối tác, đang trên đường trở về căn hộ thì chợt bắt gặp bóng hình quen thuộc, chỉ có điều cô gái ấy không còn vẻ đẹp cá tính, đầy sức sống nữa, mà như một cô gái trầm lặng, ánh mắt toát lên vẻ bi thương cùng cực, gương mặt xinh đẹp như ẩn chứa một nỗi buồn khó nói. Bóng hình cô độc, nhỏ bé bị ánh hoàng hôn bao phủ ấy khiến anh bất giác đau lòng. Cô như một thiên sứ xinh đẹp, lạc bước xuống trần gian, không thể trở về, chỉ có thể tuyệt vọng, bi thương. Rốt cuộc điều gì đã khiến một người con gái trở nên như vậy? Anh quả thực nghĩ không ra. Sau đó thấy cô lặng lẽ đi về, anh bèn theo sau vì thấy con đường cô đi khá vắng vẻ. Giây phút nhìn thấy gã đàn ông chạy tới, dí dao vào cổ cô, tim anh đập mạnh một cái. Vội lao ra, nhưng bàn tay đưa ra mở cửa lại rút về, anh do dự, anh là gì của cô, anh có tư cách gì để giúp cô, cô còn… không biết anh là ai. Và rồi cảnh sát ập tới, sự kiêu hãnh ở con người anh thức dậy, ngăn cho anh làm những hành động mà anh không hiểu nổi. Rốt cuộc cô cũng trở về là cô, nhớ lại ánh mắt tự tin, nụ cười bình thản ấy, nét cười trên môi anh càng đậm.
Những chiếc xe cảnh sát lần lượt phóng vút đi, tiếng còi inh ỏi cũng tắt dần, Rose bất giác quay về phía chiếc xe ban nãy, nhưng nó đã không còn ở đó nữa rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Ngài Thomas, không phải ngài rất muốn hợp tác với chúng tôi? Sao sau lưng lại làm những chuyện như vậy chứ?” Một thanh âm chậm rãi, lại thâm trầm, thoáng nghe sực mùi nguy hiểm.
Người vừa nói có thân hình cao lớn, đôi chân dài của anh vắt chéo nhau, người hơi ngả về ghế sofa, còn bàn tay đặt lên thành ghế, khẽ gõ từng nhịp. Phong thái chỉ có thể dùng từ vô cùng ung dung. Rồi anh khẽ phất tay ra hiệu cho trợ lí, ngay lập tức một tập tài liệu được đặt lên bàn.
Thomas ánh mắt thoáng nghi hoặc, lão với tay lấy tập tài liệu, mở ra, vừa lướt qua trang giấy, mặt lão biến sắc, nhưng chỉ trong tích tắc nét mặt lại trở lên gian xảo, đạo mạo như thường. Đương nhiên bao năm lăn lộn chốn thương trường, lão hiểu cảm xúc chính là thứ không thể để đối phương nắm bắt được. Nhưng dường như người đối diện đã nhạy bén bắt được tia lo sợ ấy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, giễu cợt. Thomas bình tĩnh nói:
“Cậu Đinh à, cậu cho rằng tòa án sẽ tin vào mấy thứ này của cậu sao?”
Đinh Hoàng Quân nhướn mày nhìn Thomas, không dựa nữa mà ngồi thẳng dậy, bóng lưng thẳng tắp:
“Tôi đương nhiên là biết, tòa án không tin cũng chẳng sao, chỉ có điều tôi không nghĩ nhà báo sẽ bỏ qua thông tin hấp dẫn như vậy.” Một khi bị truyền thông phơi bày, dư luận lên án với công ty chứng khoán mà nói, chính là nhát dao chí mạng.
Quả nhiên lão ta trợn mắt, khuôn mặt phừng phừng tức giận, nhưng vẫn phải hạ giọng:
“Tôi rốt cuộc cũng mắc bẫy cậu rồi, cậu muốn gì đây?”
Cuối cùng con cá cũng mắc câu, vận mệnh chính là trong tay người cầm cần, mặc cho người đó có bắt lên, hay để yên, đều không thoát.
Hoàng Quân cuối cùng cũng nở nụ cười, bình thản đáp:
“Rất đơn giản, tôi không muốn hợp tác với ông nữa, mà muốn… công ty của ông.” Thấy người kia đã đứng bật dậy, anh cũng đưa mắt nhìn lên, đầy khiêu khích. Rồi anh cũng đứng dậy, cất giọng nói như đang khuyên nhủ, lại như một lời cảnh báo:
“Công ty là của ông, bán lại nó, ông sẽ có tiền, bằng không, đừng để nó tự phá sản.” Nói xong anh cùng trợ lí bước ra cửa. Lão Thomas giận dữ rống lên:
“Đinh Hoàng Quân! Mày đừng quên khi tao lăn lộn ở thương trường thì mày miệng còn hôi sữa đấy!”
Hoàng Quân hơi đứng lại, cười lạnh, đáp: “ Vì vậy nên ông giờ có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Thomas ngồi sụp xuống, lão không ngờ cậu ta lại có thể đặt một cái bẫy hoàn hảo như vậy, vốn tưởng con rắn có thể giết chết con hổ, ai ngờ bị nó quay lại cắn một nhát, đứt đôi.
***
Bầu trời trong xanh, những cơn gió như từ đâu tới cuốn những cánh anh đào tung lên trong không trung, xoáy thành một vòng tròn đẹp mắt, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, khẽ khàng nằm yên, như chỉ đợi một cơn gió nhẹ, rồi sẽ lại bay đi. Rose chậm rãi dạo bước trên quảng trường Hillden, cô hơi ngẩng mặt, tham lam hít mùi mơ hương trong không khí, cả người bỗng nhẹ bẫng, như đang lơ lửng trong thế giới thần tiên. Những giây phút tĩnh lặng như thế này, cô cảm thấy bình yên làm sao. Rất lâu rồi cô không cho mình những phút giây riêng tư, cô luôn khiến bản thân bận rộn, quay cuồng trong công việc, bởi cô biết chỉ có thế cô mới nguôi ngoai nỗi nhớ anh, nguôi ngoai nỗi đau của bản thân. Và cảm giác tội lỗi sẽ không dày vò cô nữa. Không phải cô không nghe những lời của Landry, mà cô cảm thấy mình đáng bị như vậy, đáng để bị cắn dứt suốt một đời.
Nhớ lại ngày ấy, tỉnh dậy trong căn phòng trắng toát, không một bóng người. Rồi những hình ảnh đáng sợ lần lượt hiện ra trong đầu cô, nhắc cô tại sao lại ở trong bệnh viện, lúc ấy, cô mới sực tỉnh, gào thét. Landry lập tức chạy vào, khóe mắt vẫn còn đỏ ửng nhìn cô đầy lo lắng. Cô đã linh cảm được điều chẳng lành từ đôi mắt ấy, nhưng lại không dám nghĩ tới. Cô nhớ lúc ấy cô đã mỉm cười hỏi, Wilson đâu? Anh ấy tỉnh chưa, mình tới thăm anh ấy!. Nhưng mà Landry đã ngăn cô lại, chỉ bảo cô mau nghỉ ngơi. Nhìn vào đôi mắt thương cảm, ái ngại của Landry cô biết mình đã đúng. Vậy là chỉ có mình cô tỉnh lại mà thôi…
Cô không nhớ lúc ấy mình trông như thế nào, chỉ biết cô ngã khụy xuống, trời đất cũng sụp xuống theo. Tâm can như bị xé nát, không sót một mảnh nào. Đau đớn tột độ, bi thương khôn xiết. Cảm giác mất đi người mình yêu thương vô cùng khổ sở, anh là người cô yêu nhất, ai làm anh bị thương cô căm ghét người đó, giờ thì sao? Kẻ làm anh ra đi… là cô.
Nỗi đau có thể vượt qua nhưng cảm giác cắn dứt sẽ đi theo cả một đời…
Nhớ lại chuyện xưa, như lại một lần trải lại, lần sau chỉ có thể đau hơn lần trước, chứ không có bớt đi. Cô nghĩ chắc đó là lí do để con người trốn tránh quá khứ, không muốn nhắc lại. Dẫu sao nhớ lại cũng chẳng làm được gì, lại thêm đau. Thế còn kỉ niệm đẹp thì sao? Có nên nhớ lại không? Với ai cô không biết, nhưng với cô chả khác nào đưa cho một miếng ngon, đang ăn dở mà bị giựt lại cả. Thà không nhớ còn hơn để bản thân chìm đắm trong ảo mộng, vĩnh viễn không có cách nào thoát ra.
Bỗng cô va phải ai đó, sau phút định thần cô nhanh chóng tiến lại gần, đỡ người đó dậy, khi nhìn lên mặt người ấy, cô ngạc nhiên: