Trước khi nhân chứng lên đối chất thì bị cáo cũng bị chất vấn trước tòa, Dean kể lại toàn bộ trình tự vụ án như những gì đã nói với Rose. Khi cậu vừa dứt lời, vị kiểm sát viên lên tiếng chất vấn. Ông ta không hỏi quá dài dòng nhưng đầy sắc bén, nhưng Dean đã được cô dặn dò rất kĩ, cậu trả lời như bình thường, không quá kích động. Cứ thế, vị kiểm sát viên hỏi xong, các nhân chứng của vụ án lần lượt được triệu tập.
Phiên tòa bước sang phần tranh luận, bào chữa. Ở phần này người bào chữa cần đưa ra các lập luận, chứng cứ để bác bỏ những cáo buộc của đối phương, đây chính là phần quan trọng nhất trong một phiên xét xử. Đầu tiên là Bill, cũng là người đầu tiên phát hiện vụ án mạng, sau khi tuyên thệ trước tòa, Bill kể lại việc hôm đó:
“Tối đó tôi đến nhà Dean theo lời mời của cậu ta, khi tới tôi mở cửa, thấy Evans Weasley nằm đó, dao đâm vào ngực. Tôi hết sức sợ hãi, liền báo cảnh sát.”
Kiểm sát viên hỏi:
“Cậu chắc chắn trong nhà không còn ai nữa chứ.”
Bill gật đầu, dứt khoát đáp:
“Đúng vậy.”
Lúc này Rose mới chậm rãi lên tiếng:
“Thưa ngài chánh án, tôi muốn xác định lại rằng, nếu thân chủ tôi thật sự có suy nghĩ sát hại cô Weasley, thì tại sao lại hẹn cậu Bill đây tới xem bóng đá, như thế chả phải sẽ rất mạo hiểm sao?”
Chánh án nghe cô nói xong, cũng gật gù. Nhưng đối phương không vừa, đáp trả:
“Có thể cậu ta muốn đánh lừa cảnh sát, ví dụ như đổ tội cho cậu Bill đây.”
Rose cười nhạt:
“Vậy tại sao Dean lại phải hẹn Evans đến, như vậy càng chứng tỏ cậu ta là hung thủ sao, tôi không nghĩ có ai lại ngốc như vậy. Thứ nhất như thân chủ tôi, có hẹn Evans, lại là tại nhà riêng, thứ hai cậu ấy còn hẹn bạn tới giờ đến chơi, không một tên sát nhân nào lại tự chĩa súng về mình như vậy.”
Các vị bồi thẩm đoàn nghe vậy, cũng thấy hợp lí nhưng bên Kiểm sát viên lại tiếp tục đưa tài liệu liên quan trình lên:
“Vậy cô có giải thích sao về việc dấu vân tay của Dean ở con dao.”
Rose đi ra khỏi chỗ, nhìn mọi người, thản nhiên đáp:
“Nếu mọi người nghĩ có dấu vân tay của Evans trên dao là do cô ấy chống cự, thì cũng hoàn toàn có khả năng cô ấy tự sát, và Dean cướp dao cũng là lo cho nạn nhân mà thôi…”
Nói tới đây cô lướt nhìn bà Weasley, mắt bà đã nhòe lệ.
“Nếu đã là do nạn nhân tự sát, vậy tại sao sau khi xảy ra vụ việc, bị cáo lại bỏ trốn. Có phải là do sợ hãi về việc mình đã làm không?”
Vị kiểm sát viên đanh giọng hỏi lại.
“Phản đối” Rose lên tiếng,
“Bên nguyên đang cố gắng áp đặt lên thân chủ tôi.”
Nhưng vị chánh án lại gõ búa, nói:
“Phản đối không được chấp thuận.”
Thấy đối phương cong môi đắc ý, Rose cười lạnh:
“Việc thân chủ tôi bỏ chạy là một hành vi tâm lí hết sức bình thường, khi ở trong trạng thái tâm lí hoảng loạn, như việc chứng kiến bạn gái tự sát, bản thân lại đang giằng co với cô ấy, thì việc chạy trốn là một hành động theo bản năng, không thể dựa vào đó để luận tội được.”
Nhân chứng tiếp theo được gọi lên, cô ta là người chứng kiến vụ giằng co giữa Evans Weasley và bạn gái của Dean House. Sau màn tuyên thệ trịnh trọng, cô ta hướng về Rose, đợi cô đặt câu hỏi, Rose hỏi:
“Sự việc hôm đó như thế nào?”
Cô ta hơi run, giọng nói ngắt quãng. Có lẽ vì còn khá trẻ, nên khi ở trong nơi trang nghiêm như thế này căng thẳng là điều đương nhiên.
“Tôi… tôi cũng không rõ các cô ấy tranh cãi cái gì, nhưng hình như là về một người đàn ông, khi ấy chị Evans đẩy cô gái đó một cái, cô ta ngã ra đập đầu xuống, rồi… rồi chị Evans cũng vấp phải đá trượt ngã, sau đó thì anh kia…”
Cô ta chỉ thẳng vào Dean, nói tiếp:
“Anh ta chạy đến, nhưng chỉ đỡ chị kia đứng dậy, đưa tới bệnh viện, trước khi đi còn nhìn chị Evans bằng ánh mắt cực kì tức giận, còn chán ghét nữa… Chị Evans chỉ ngồi đó khóc, nhìn chị ấy rất đáng thương…”
Nói tới đây cô ta nhìn thẳng về phía Dean, ánh mắt vô cùng căm ghét, Dean thấy vậy lặng lẽ cúi đầu xuống. Kiểm sát viên nở nụ cười đắc thắng:
“Luật sư Rose, cô nói sao về việc này.”
Mọi người đều hướng mắt về cô, theo những gì nhân chứng vừa nói, Dean House hoàn toàn có động cơ gây án. Rose hướng mắt nhìn về mọi người, bình thản nói:
“Trước tiên tôi muốn phiên tòa xem cái này.” Nói rồi cô rút ra một tờ giấy, giọng nói có phần kiên quyết:
“Đây là phiếu khám thai của nạn nhân Evans Weasley, cái thai đã được sáu tuần tuổi.” Cả phòng xử sững sờ nhìn cô. Còn Dean thì ngẩng đầu lên vẻ hoảng hốt hiện lên gương mặt cậu. Mẹ Evans thì kinh hãi, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, có lẽ bà ta đã biết chuyện này. Như đã lường trước được trước phản ứng của mọi người, Rose chỉ thở dài, nói tiếp:
“Thời gian trong phiếu khám này là tuần trước, tức là mấy ngày trước án mạng, vậy mà khi giám định pháp y không hề báo cáo là cô ấy có thai, giải thích cho chuyện này chính là trước khi chết cô ấy đã bị sảy thai, thời gian có lẽ là lúc ẩu đả với bạn gái mới của Dean. Tôi chỉ biết được chuyện này khi gặp cô ấy, cô ấy nói khi cãi nhau Evans liên tục đưa tay lên bụng, giọng nói đắc thắng là Dean sẽ quay lại với mình. Ngoài ra…”
Cô đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng vị kiểm sát viên:
“Phản đối, Luật sư đang nói đến những vấn đề riêng tư của nạn nhân.”
Chánh án hơi cau mày, gõ búa nói:
“Phản đối không được chấp thuận, luật sư, cô có thể trình bày tiếp.”
Khóe môi Rose cong lên thành một đường xinh đẹp, nói tiếp:
“Cùng với giấy khám thai, tôi còn phát hiện các giấy khám tâm lí của cô ấy, tất cả đều ghi, tâm lí không ổn định. Xâu chuỗi các sự việc, lời giải thích thỏa đáng nhất chính là, Evans Weasley đã âm mưu tự sát rồi đổ tội cho người bạn trai cũ mà cô ấy vô cùng căm hận khi sảy thai, cũng là thân chủ của tôi, Dean House.”
Cả phiên tòa được phen kinh hãi lần hai, so với việc Evans có thai thì lời kết luận của cô làm người ta chấn động. Viên kiểm sát cũng kinh ngạc, không nói được gì. Các thành viên trong bồi thẩm đoàn cũng ngừng ghi chép, đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.
Kéo trên tay chiếc vali nặng trịch, Rose chậm rãi bước ra ngoài sảnh sân bay, mắt chăm chú nhìn vào đám đông ở dải ngăn cách đang cố gắng chen chúc để đón người thân của mình. Nhìn một lượt nhưng không thấy một khuôn mặt nào quen thuộc với cô. Khẽ thở dài, Rose nặng nề bước tới bên băng ghế ngồi, tựa người vào ghế nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài. Trong đầu cô lại miên man những dòng suy nghĩ.
Cô thấy bầu không khí nơi đây tuy ồn ã, ngột ngạt nhưng vẫn cảm nhận được sự quen thuộc, rất thân thương. Cảm giác bồi hồi, xúc động làm cô hơi nghẹn ngào, cô đã trở về đây rồi, trở về quê hương của cô, nơi đây cô có một gia đình, cô là một người con của đất Việt. Khẽ hít thở bầu không khí quê hương, cô thấy mình như sống lại, sống lại quãng tuổi thơ êm đềm, sống lại với những nỗi niềm thương yêu. Cả thân mình như lại căng tràn ý chí, cô ngồi thẳng dậy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Mai Tú!”
Tiếng gọi vang lên cắt ngang những dòng suy tưởng của cô. ‘Mai Tú’ Rose khẽ nhắc lại, cái tên mà cô vừa thấy quen thuộc vừa thấy xa lạ. Nhiều lúc cô từng nghĩ, phải chăng cái tên ‘Rose’ và năm năm ở Anh với cô chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà khi cô tỉnh dậy sẽ lại quên đi như mọi giấc mơ khác. Không một dấu tích, không một hồi niệm. Nhưng mọi thứ lại không như vậy, dù cô có tỉnh lại bao nhiêu lần, có lãng quên bao nhiêu lần thì nó vẫn vậy, nó vẫn không phải là mơ. Cô lại phân vân không biết lần trở về này, đối với cô là trở về nhà hay là đang trốn chạy nữa. Chỉ có điều không thay đổi, cô sẽ lại có một cuộc sống khác, dù nó có như thế nào.
Người kia thấy cô không có phản ứng gì, tiến lại gần, giọng điệu quan tâm, hỏi:
“Vừa trở về đã ngồi thơ thẩn cái gì vậy?”
Lúc này cô mới quay sang, cười tươi, đáp:
“Không phải chị đến muộn sao, đến đón người thân mà chẳng có thành ý gì cả.”
Người kia cũng cười, đứng lùi ra:
“Xem ai đến đón em này.”
Trước mặt cô xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc. Người đàn ông đó tiến đến, tay cầm bó hoa tươi, đưa cho cô, rồi ôm cô vào lòng, khẽ nói:
“Mai Tú, cuối cùng em cũng trở về rồi.”
Mai Tú hơi gượng cười, người đàn ông này là Trịnh Phong, anh ta theo đuổi cô cũng rất lâu rồi, nhưng quả thực anh ta rất tốt, lại rất kiên nhẫn mặc cho cô có luôn nói cô chỉ coi anh là một người bạn, một người bạn đúng nghĩa, nhưng câu trả lời duy nhất của Trịnh Phong chỉ là ‘Anh sẽ đợi!’ Mà anh ta có đâu có thấp kém gì, ngoại hình đẹp trai, phong độ, lại có trong tay cả một cơ nghiệp vững chắc. Người đàn ông này, quả thật là một người vô cùng ưu tú. Chỉ là với cô, cô lại không hề có một cảm giác với Trịnh Phong, hơn nữa vì anh ta tốt như vậy nên cô càng không nỡ lừa dối anh ta. Cô lại càng không ngờ, anh ta lại đợi cô những năm năm qua. Bởi khi sang Anh cô nhân cơ hội cắt đứt liên lạc, không còn qua lại, mong anh ta có thể tìm được một tình yêu mới. Nhưng tình huống hiện tại, quả thực làm cô rất khó xử.
Chưa biết đẩy anh ta ra như thế nào, thì cô lại nhìn thấy một chàng trai cao lớn đứng ở sau, và khuôn mặt rất quen thuộc với cô, chàng trai cất lời trêu đùa:
“Hai anh chị diễn cảnh tình cảm đến bao giờ đây, còn không mau về nhà, mẹ đang rất nóng lòng gặp chị đấy.”
Ngay lập tức cô liền đẩy Trịnh Phong ra, nhanh chóng bước tới trước mặt chàng trai ấy.
Trịnh Phong thấy cô như vậy, hơi nuối tiếc, nhưng cũng mỉm cười đỡ chiếc vali cho cô. Mai Tú vừa tới trước mặt chàng trai lập tức giáng cho cậu ta một cú đá, cười cười nói:
“Cậu chào đón chị thế hả, mà nói bao nhiêu lần rồi, chị và Trịnh Phong chỉ là bạn, rõ chưa?”
Không phải cô không nhìn thấy bóng hình cao lớn đang khựng lại của Trần Phong, mà cô muốn anh ta có thể hiểu được tình cảm của cô mà rút lui. Mai Minh Đăng kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó:
“Xem ra mấy năm chưa làm cho chị mất hẳn cái thói côn đồ.”
Minh Nguyệt thấy vậy, cười cười nhắc nhở:
“Chúng ta mau về thôi, kẻo dì Hoan phải đợi.”
Nghe thấy tên mẹ mình, Mai Tú bỗng xúc động, bao cảm giác nhớ nhung trào dâng thành nỗi niềm khôn tả, thấy vậy, cô nhanh chóng giục mọi người lên xe trở về.
Sau bữa cơm liên hoan, mọi người chuyện trò, hỏi thăm cô một lát rồi cũng lần lượt ra về. Ngồi trong phòng mẹ, nhìn sắc mặt xanh xao, mệt mỏi của bà, cô vô cùng đau lòng. Cô biết mấy năm vừa qua bệnh tình của bà không hề thuyên giảm, mà lại càng nặng thêm, bà nói với cô đã đỡ nhiều chỉ là muốn cô không phải lo lắng mà chuyên tâm chuyện học hành. Nhưng làm sao cô không nhận ra cơ chứ, cô biết những lúc Minh Đăng nói bà đã đi ngủ, hay đi qua đâu chơi chỉ là một lời nói dối, giọng nói đầy sự lo lắng, nghẹn ngào của Minh Đăng đã cho cô biết tất cả. Cô rất buồn nhưng không dám nói ra là mình đã biết, cô chỉ mỉm cười dặn dò bao giờ mẹ về thì gọi lại cho cô. Cứ thế hai bên cùng lừa dối, cố không để đối phương biết được, suy cho cùng cũng là lời nói dối đong đầy sự hy sinh của người mẹ và sự nhạy cảm của người con. Cho nên cô lấy đó là động lực cho mình, không ngừng cô gắng…
Năm xưa, khi cô nhận giấy báo nhận được học phần du học, cô vô cùng do dự. Cô rất muốn đi vì đó là ngành học cô rất yêu thích. Nhưng khi đó ba cô vừa mất được hai năm, cô mười tám tuổi còn Minh Đăng mới mười lăm tuổi, mà mẹ cô cũng đổ bệnh. Khó khăn cứ chồng chất khó khăn, tất cả như những hòn đá tảng be kín con đường mơ ước của cô. Lúc ấy, khi cô đã quyết định từ bỏ tất cả, thì người mẹ vĩ đại ấy đã nói cô nhất định phải đi, phải hoàn thành ước mơ của mình, còn cậu em trai bé nhỏ thì nhất quyết vỗ ngực nói rằng có thể chăm sóc tốt cho mẹ. Giây phút ba mẹ con ôm nhau khóc ấy, cô đã nhận ra rằng hai người thân này là tất cả với cô, vì họ cô sẽ không quản ngại bất cứ điều gì. Mùa thu năm ấy, lá vàng rơi trên khắp các con đường ở Hà Nội, người con gái lặng lẽ đi tới một phương trời mới, mang theo bao nỗi niềm mơ ước quyết tâm rời đi…
Mẹ cô không nói gì, chỉ khẽ ôm lấy cô trong lòng, tay kia bà ôm lấy Minh Đăng, mặc kệ thời gian trôi qua, mặc cho bệnh tật đau đớn, bà cảm thấy đã vô cùng mãn nguyện.
Sau một tuần nghỉ ngơi, làm quen lại với cuộc sống nơi đây, cuối cùng thì cũng đến lúc cô cần phải đi tìm việc rồi, Mai Tú khẽ cười, tất cả lại bắt đầu từ con số không. Nơi đây không phải là nước Anh, cô cũng không còn là luật sư nổi tiếng. Cô lại bắt đầu suy nghĩ về công việc với tấm bằng tốt nghiệp loại xuất xắc ở Glasgow. Mai Tú bỗng lại nhớ ra cuộc gọi của Minh Nguyệt hôm trước. Liền lập tức đi chuẩn bị hồ sơ.
Mấy ngày trôi qua có thể nói là những ngày êm đềm nhất trong mấy năm gần đây của Mai Tú, hằng ngày cô ở nhà nói chuyện với mẹ, rồi lại đi chợ, nấu ăn cùng bà, khiến bà rất vui vẻ, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều, Landry cũng gọi cho cô mấy lần, đa số là hỏi cô đã gặp được ai ưng ý chưa, đã tìm được việc mới chưa? Ở đâu? Mai Tú cười khổ, cô vừa về mấy ngày đã gặp được ai cơ chứ, có chăng cũng chỉ là Trịnh Phong thường xuyên tới nhà cô chơi mà thôi. Còn công việc thì cô đang chờ kết quả. Sau khi ăn sáng xong, cô trở về phòng lấy máy tính ra kiểm tra Email, thấy có thư từ công ty, cô vội mở ra xem. Thấy dòng chữ đã trúng tuyển, cô liền gọi thông báo cho Minh Nguyệt.
Giọng Minh Nguyệt rất vui mừng:
“Thật sao, chúc mừng em nha, nhưng sao… lại sớm thế chứ? Hồi chị nộp đơn cũng một tháng mới được nhận kết quả.”
Mai Tú mỉm cười:
“Dù sao cũng cám ơn chị đã giới thiệu cho em.”
Minh Nguyệt lại nói:
“Mà kể ra cũng rất kì lạ, tại sao lúc em vừa về nước, là tập đoàn lại cần tuyển một luật sư tư vấn pháp lí từ nước ngoài chứ? Điều kiện họ đưa ra cứ như nhắm vào em vậy, mà nói cho em biết cái này nha, chị nghe nói con trai chủ tịnh vừa trở về đó, liền nhận ngay chức tổng giám đốc, người này cũng rất tài giỏi, một tay cậu ấy lo liệu công việc mở rộng kinh doanh ở nước ngoài đó. Mà như chị nghe còn vô cùng đẹp trai, phong độ…”