Thấy Tần Nam cứ uống rượu mãi như vậy, Lục Chí Canh không nhịn được cản anh lại:
“Cậu đừng uống nữa có được không, dạo này cậu lặn mất tăm, khó khăn lắm mới hẹn được cậu ra đây thì cậu lại chỉ mải mê uống như vậy”.
“Đến quán rượu không phải để uống rượu thì làm gì”. Tần Nam lạnh lùng trả lời.
“Cậu đó, có giỏi thì cậu uống cả ngày hôm nay luôn đi”.
Lục Chí Canh cũng không thể hiểu nổi Tần Nam bị cái gì mà trở nên kỳ lạ như vậy. Tên này luôn biết giữ chừng mực, đôi lúc có chơi đùa một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại sâu rượu như vậy. Anh và Tần Nam chơi với nhau từ nhỏ, thế nhưng cũng chưa bao giờ được chứng kiến tên này suy sụp như vậy. Lục Chí Canh cũng chẳng thèm khuyên nữa, anh quay sang chơi đùa với cô gái xinh đẹp bên cạnh mình. Đã lâu rồi bọn họ không đến hội quán này, không ngờ lại có thêm vài cô em xinh tươi như vậy, có người đẹp bên cạnh mà không biết hưởng thụ, cái tên kia đúng là khác người mà.
Nhìn đám bạn xung quanh đều trái ôm phải ấp người đẹp trong tay, lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình. Anh vốn không chỉ định bất cứ nhân viên nào phục vụ mình, nhưng cái danh Tần thiếu đã quá nổi danh ở nơi đây rồi, chỉ cần anh xuất hiện thì quản lý đều tự động đưa người đến cho anh, không cần anh phải ra mặt yêu cầu. Cô gái còn khá trẻ, chắc còn là sinh viên đại học, thế nhưng đã dấn thân đến chốn này thì cũng không phải người hiền lành gì, gương mặt non nớt trang điểm khá đậm khiến Tần Nam cảm thấy chán ghét. Anh nhớ cô bé nhà mình, sạch sẽ, thơm tho lại luôn biết cách nũng nịu khiến anh say mê không dứt. Anh cứ nghĩ cô cũng nhớ anh như vậy, thế nhưng cô lại dám từ chối gặp mặt anh, chẳng lẽ đưa anh ra khỏi nhà rồi muốn chuẩn bị đá anh luôn hay sao, không có cửa đó đâu.
Tần Nam hơi chán nản, anh từ bao giờ lại bị một cô gái nắm giữ tất cả tâm tư tình cảm như vậy chứ. Anh hơi đẩy cô bé kia cách xa người mình một chút, đứng dậy muốn đi ra ngoài cho thoáng hơn, trong phòng khá ngột ngạt càng làm anh thêm bực bội.
***
Buổi gặp mặt tại biệt thự của An lão gia cuối cùng cũng kết thúc trong sự chờ đợi mỏi mòn của An Linh. Cô vẫn chưa nói chuyện được nhiều với An Mai Mai, chị ấy cứ lảng tránh không muốn tiết lộ nên cô cũng không thể truy hỏi được, dù sao cũng mới về nhà chồng, có những chuyện không thể nói rõ cũng là điều dễ hiểu.
Mắt thấy mình sắp được rời khỏi đây thì đột nhiên Nhậm Doanh nói anh ta có hẹn một vài đối tác nên muốn dẫn An Mai Mai đi cùng để xã giao. Đột nhiên nghe đến đây An Linh lại thấy có vẻ gì đó không ổn. Ngay lập tức An Nghĩa Thành lên tiếng như chứng thực cho suy nghĩ của An Linh:
“Người trẻ các cháu cứ đi chơi cho thoải mái đi, về nhà sớm làm gì”.
Thấy vậy Nhậm lão gia cũng lên tiếng:
“Đúng đấy, mấy người trẻ các con cùng đi đi cho vui, mở rộng quan hệ một chút cũng tốt mà”.
Cho hỏi “mấy người trẻ” ở đây có bao gồm luôn cả cô không vậy. An Linh thầm cầu nguyện đừng ai để ý đến cô nữa, cô không thể chịu nổi cái bầu không khí giả tạo này nữa đâu.
“An Linh, con cũng đi cùng các chị con đi”. An Nghĩa Thành quay sang nói với An Linh, điệu bộ không muốn cô từ chối.
Trước mặt người ngoài, An Linh cũng không thể làm quá mọi chuyện lên, dù sao bất hòa giữa cô và gia đình cũng đã rất lớn rồi, nếu thêm chuyện này nữa chắc chắn ông ấy sẽ từ mặt cô luôn. Biết là như vậy nhưng An Linh vẫn thấy tức giận, thường ngày sao không quan tâm cô, đến khi có người ngoài ở đây lại tỏ vẻ giống như lo lắng cho cô lắm vậy. Con người mà cứ sống như vậy không thấy mệt mỏi hay sao.
Suy tính của An Nghĩa Thành sao cô lại không hiểu, chắc chắn là muốn tạo dựng quan hệ thông gia tương lai với Nhậm gia rồi, dù sao thì Nhậm Hiền cũng là một đối tượng không tệ. Dựa vào nhan sắc của An Chu Nhi và An Tiếu Tiếu thì có lẽ điều này hơi khó, cả hai đều có gương mặt thanh tú, thế nhưng chỉ dừng lại ở mức dễ nhìn mà thôi, muốn thu phục được Nhậm Hiền thì quả không phải chuyện đơn giản.Thế nhưng chỉ cần là tiểu thư của An gia thì chuyện này cũng có thể sắp xếp được. Ông ấy muốn cô đi cùng chẳng qua là để che mắt người ngoài, tạo ấn tượng tốt về mối quan hệ hòa hảo của các thành viên trong gia đình, càng khiến cho hình tượng của nhị vị tiểu thư kia thêm phần đẹp đẽ mà thôi.
Lúc đến đây An Linh đi taxi, thế nên bây giờ cô chỉ có thể đi nhời xe của người khác. Ban đầu An Linh muốn đi cùng xe với Mai Mai, chị ấy là người duy nhất cô thân thiết ở đây. Nhậm Hiền cũng lái xe tới, để anh ta đi cùng với hai chị em kia là vô cùng hợp lý rồi. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, hay nói đúng hơn thì suy nghĩ của An Linh không thể nào so sánh được với con người lão luyện trên thương trường như Nhậm Hiền được.
Lúc mọi người đứng trước hai chiếc xe, không biết phải phân chia như thế nào thì Nhậm Hiền lên tiếng:
“Lúc nãy anh thấy hai vị tiểu thư của An gia rất muốn nói chuyện với em dâu, hay là hai em đi cùng với họ được không”. Vừa nói ánh mắt anh ta vừa quét qua một lượt An Mai Mai và hai chị em An Tiếu Tiếu, An Chu Nhi.
Không một ai dám lên tiếng từ chối, áp lực anh ta tạo ra quá mạnh, người bình thường không khéo như An Chu Nhi cũng đàng ngậm ngùi lên xe của Nhậm Doanh và Mai Mai.
Bốn người bọn họ vừa đi khỏi, chỉ còn lại An Linh và Nhậm Hiền. Nghĩ đến việc phải đi chung xe với anh ta là An Linh lại cảm thấy ngượng ngùng. Chuyện hôm lễ cưới đã để lại ám ảnh vô cùng mạnh mẽ trong lòng cô, bây giờ cô thực sự không thể nào trực tiếp đối mặt với Nhậm Hiền được.
Thấy cô không chịu lên xe, Nhậm Hiền cũng im lặng. Cuối cùng An Linh là người lên tiếng trước:
“Anh cứ đi trước đi, tôi hơi mệt nên không tham gia đâu”.
Nói xong cô quay người bước đi luôn, mặc kệ anh ta đang đứng ở đó.
Nhậm Hiền cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng yên ở đó nhìn An Linh lấy điện thoại ra gọi cho bạn đến đón. Bàn tay An Linh lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, cô chưa kịp ấn nút gọi thì điện thoại đã bị ai đó lấy mất. An Linh hoảng sợ nhìn Nhậm Hiền, gương mặt anh ta như đang kiềm nén cơn tức giận, hai mắt âm u lạnh lẽo, nhìn chằm chằm An Linh giống như cô đã làm điều gì có lỗi với anh ta không bằng.
“Anh làm gì vậy hả, buông tôi ra”.
An Linh dùng hết sức đẩy người anh ta ra, cô không chịu được khi khoảng cách hai người gần như vậy, hai cánh ta của anh ta như đang nhốt cô lại với bức tường, không gian vô cùng mập mờ.
Sức lực của An Linh chẳng thể nào so sánh được với Nhậm Hiền, cô dù muốn cũng không thể nào thoát ra ngoài được, anh ta lại không chịu nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm không tha. Cuối cùng An Linh đành phải nhượng bộ, cô cắn răng nói:
“Anh bỏ tay ra trước đi, tôi đi cùng với anh là được chứ gì”.
“Cậu đừng uống nữa có được không, dạo này cậu lặn mất tăm, khó khăn lắm mới hẹn được cậu ra đây thì cậu lại chỉ mải mê uống như vậy”.
“Đến quán rượu không phải để uống rượu thì làm gì”. Tần Nam lạnh lùng trả lời.
“Cậu đó, có giỏi thì cậu uống cả ngày hôm nay luôn đi”.
Lục Chí Canh cũng không thể hiểu nổi Tần Nam bị cái gì mà trở nên kỳ lạ như vậy. Tên này luôn biết giữ chừng mực, đôi lúc có chơi đùa một chút, nhưng tuyệt đối không phải loại sâu rượu như vậy. Anh và Tần Nam chơi với nhau từ nhỏ, thế nhưng cũng chưa bao giờ được chứng kiến tên này suy sụp như vậy. Lục Chí Canh cũng chẳng thèm khuyên nữa, anh quay sang chơi đùa với cô gái xinh đẹp bên cạnh mình. Đã lâu rồi bọn họ không đến hội quán này, không ngờ lại có thêm vài cô em xinh tươi như vậy, có người đẹp bên cạnh mà không biết hưởng thụ, cái tên kia đúng là khác người mà.
Nhìn đám bạn xung quanh đều trái ôm phải ấp người đẹp trong tay, lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình. Anh vốn không chỉ định bất cứ nhân viên nào phục vụ mình, nhưng cái danh Tần thiếu đã quá nổi danh ở nơi đây rồi, chỉ cần anh xuất hiện thì quản lý đều tự động đưa người đến cho anh, không cần anh phải ra mặt yêu cầu. Cô gái còn khá trẻ, chắc còn là sinh viên đại học, thế nhưng đã dấn thân đến chốn này thì cũng không phải người hiền lành gì, gương mặt non nớt trang điểm khá đậm khiến Tần Nam cảm thấy chán ghét. Anh nhớ cô bé nhà mình, sạch sẽ, thơm tho lại luôn biết cách nũng nịu khiến anh say mê không dứt. Anh cứ nghĩ cô cũng nhớ anh như vậy, thế nhưng cô lại dám từ chối gặp mặt anh, chẳng lẽ đưa anh ra khỏi nhà rồi muốn chuẩn bị đá anh luôn hay sao, không có cửa đó đâu.
Tần Nam hơi chán nản, anh từ bao giờ lại bị một cô gái nắm giữ tất cả tâm tư tình cảm như vậy chứ. Anh hơi đẩy cô bé kia cách xa người mình một chút, đứng dậy muốn đi ra ngoài cho thoáng hơn, trong phòng khá ngột ngạt càng làm anh thêm bực bội.
***
Buổi gặp mặt tại biệt thự của An lão gia cuối cùng cũng kết thúc trong sự chờ đợi mỏi mòn của An Linh. Cô vẫn chưa nói chuyện được nhiều với An Mai Mai, chị ấy cứ lảng tránh không muốn tiết lộ nên cô cũng không thể truy hỏi được, dù sao cũng mới về nhà chồng, có những chuyện không thể nói rõ cũng là điều dễ hiểu.
Mắt thấy mình sắp được rời khỏi đây thì đột nhiên Nhậm Doanh nói anh ta có hẹn một vài đối tác nên muốn dẫn An Mai Mai đi cùng để xã giao. Đột nhiên nghe đến đây An Linh lại thấy có vẻ gì đó không ổn. Ngay lập tức An Nghĩa Thành lên tiếng như chứng thực cho suy nghĩ của An Linh:
“Người trẻ các cháu cứ đi chơi cho thoải mái đi, về nhà sớm làm gì”.
Thấy vậy Nhậm lão gia cũng lên tiếng:
“Đúng đấy, mấy người trẻ các con cùng đi đi cho vui, mở rộng quan hệ một chút cũng tốt mà”.
Cho hỏi “mấy người trẻ” ở đây có bao gồm luôn cả cô không vậy. An Linh thầm cầu nguyện đừng ai để ý đến cô nữa, cô không thể chịu nổi cái bầu không khí giả tạo này nữa đâu.
“An Linh, con cũng đi cùng các chị con đi”. An Nghĩa Thành quay sang nói với An Linh, điệu bộ không muốn cô từ chối.
Trước mặt người ngoài, An Linh cũng không thể làm quá mọi chuyện lên, dù sao bất hòa giữa cô và gia đình cũng đã rất lớn rồi, nếu thêm chuyện này nữa chắc chắn ông ấy sẽ từ mặt cô luôn. Biết là như vậy nhưng An Linh vẫn thấy tức giận, thường ngày sao không quan tâm cô, đến khi có người ngoài ở đây lại tỏ vẻ giống như lo lắng cho cô lắm vậy. Con người mà cứ sống như vậy không thấy mệt mỏi hay sao.
Suy tính của An Nghĩa Thành sao cô lại không hiểu, chắc chắn là muốn tạo dựng quan hệ thông gia tương lai với Nhậm gia rồi, dù sao thì Nhậm Hiền cũng là một đối tượng không tệ. Dựa vào nhan sắc của An Chu Nhi và An Tiếu Tiếu thì có lẽ điều này hơi khó, cả hai đều có gương mặt thanh tú, thế nhưng chỉ dừng lại ở mức dễ nhìn mà thôi, muốn thu phục được Nhậm Hiền thì quả không phải chuyện đơn giản.Thế nhưng chỉ cần là tiểu thư của An gia thì chuyện này cũng có thể sắp xếp được. Ông ấy muốn cô đi cùng chẳng qua là để che mắt người ngoài, tạo ấn tượng tốt về mối quan hệ hòa hảo của các thành viên trong gia đình, càng khiến cho hình tượng của nhị vị tiểu thư kia thêm phần đẹp đẽ mà thôi.
Lúc đến đây An Linh đi taxi, thế nên bây giờ cô chỉ có thể đi nhời xe của người khác. Ban đầu An Linh muốn đi cùng xe với Mai Mai, chị ấy là người duy nhất cô thân thiết ở đây. Nhậm Hiền cũng lái xe tới, để anh ta đi cùng với hai chị em kia là vô cùng hợp lý rồi. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, hay nói đúng hơn thì suy nghĩ của An Linh không thể nào so sánh được với con người lão luyện trên thương trường như Nhậm Hiền được.
Lúc mọi người đứng trước hai chiếc xe, không biết phải phân chia như thế nào thì Nhậm Hiền lên tiếng:
“Lúc nãy anh thấy hai vị tiểu thư của An gia rất muốn nói chuyện với em dâu, hay là hai em đi cùng với họ được không”. Vừa nói ánh mắt anh ta vừa quét qua một lượt An Mai Mai và hai chị em An Tiếu Tiếu, An Chu Nhi.
Không một ai dám lên tiếng từ chối, áp lực anh ta tạo ra quá mạnh, người bình thường không khéo như An Chu Nhi cũng đàng ngậm ngùi lên xe của Nhậm Doanh và Mai Mai.
Bốn người bọn họ vừa đi khỏi, chỉ còn lại An Linh và Nhậm Hiền. Nghĩ đến việc phải đi chung xe với anh ta là An Linh lại cảm thấy ngượng ngùng. Chuyện hôm lễ cưới đã để lại ám ảnh vô cùng mạnh mẽ trong lòng cô, bây giờ cô thực sự không thể nào trực tiếp đối mặt với Nhậm Hiền được.
Thấy cô không chịu lên xe, Nhậm Hiền cũng im lặng. Cuối cùng An Linh là người lên tiếng trước:
“Anh cứ đi trước đi, tôi hơi mệt nên không tham gia đâu”.
Nói xong cô quay người bước đi luôn, mặc kệ anh ta đang đứng ở đó.
Nhậm Hiền cũng không có phản ứng gì, chỉ đứng yên ở đó nhìn An Linh lấy điện thoại ra gọi cho bạn đến đón. Bàn tay An Linh lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, cô chưa kịp ấn nút gọi thì điện thoại đã bị ai đó lấy mất. An Linh hoảng sợ nhìn Nhậm Hiền, gương mặt anh ta như đang kiềm nén cơn tức giận, hai mắt âm u lạnh lẽo, nhìn chằm chằm An Linh giống như cô đã làm điều gì có lỗi với anh ta không bằng.
“Anh làm gì vậy hả, buông tôi ra”.
An Linh dùng hết sức đẩy người anh ta ra, cô không chịu được khi khoảng cách hai người gần như vậy, hai cánh ta của anh ta như đang nhốt cô lại với bức tường, không gian vô cùng mập mờ.
Sức lực của An Linh chẳng thể nào so sánh được với Nhậm Hiền, cô dù muốn cũng không thể nào thoát ra ngoài được, anh ta lại không chịu nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm không tha. Cuối cùng An Linh đành phải nhượng bộ, cô cắn răng nói:
“Anh bỏ tay ra trước đi, tôi đi cùng với anh là được chứ gì”.