7h sáng, An Linh tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học hằng ngày, Tần Nam vẫn đang ngủ, gương mặt anh dường như cũng mềm mại hơn so với lúc bình thường, cũng ít tạo cảm giác áp bức cho người đối diện.
An Linh vô thức đưa tay sờ lên mặt anh, gương mặt cô đã từng thân thuộc đến thế, kể từ khi gặp anh, cô rất ít khi gặp ác mộng như lúc trước, nhưng giấc mơ đêm qua khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. An Linh cố xua đuổi những ý nghĩ không hay trong đầu mình, cô ép mình rời giường để chuẩn bị bữa sáng.
Công việc này cô làm rất thành thạo, những năm tháng tự lập bên Mỹ đã rèn luyện cho cô khả năng tự quản lý cuộc sống của mình rất tốt, bàn tay cô thoăn thoắt hoạt động, chỉ một lát sau trên bếp đã tỏa ra mùi thức ăn thơm phức. Một tay An Linh không ngừng khuấy cháo, tay còn lại thì sắp xếp lại mấy lọ gia vị cho gọn gàng, người không thân thiết tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng tiểu thư xinh đẹp như cô cũng có lúc nấu ăn chuyên tâm như vậy.
Tần Nam lặng nhìn theo từng hành động nhỏ của An Linh, ánh nắng buổi sáng chiếu lên người cô càng khiến khung cảnh trước mắt anh trở nên ấm áp động lòng người. Lục Chí Canh và Mike từng nhiều lần ghen tị với anh vì vẻ đẹp của An Linh, nhưng chỉ anh mới biết trong lòng mình cô còn hơn cả sự xinh đẹp. Nghe có vẻ mơ hồ nhưng ngay từ khi gặp cô lần đầu tiên thì mọi sự tưởng tượng về cuộc sống tương lai của anh đều gắn liền với bóng dáng đẹp đẽ này. Tình cảnh anh đối với cô không đơn giản là tình yêu, mà đúng hơn đó là một sự chấp niệm, anh không biết cô tốt như thế nào, nhưng không phải là cô thì không được.
“Anh đứng ở đây bao lâu rồi”. An Linh đã đi đến trước mặt anh từ lúc nào.
“Mới một lúc thôi”.
An Linh nheo mắt nhìn anh, trên mặt viết rõ hai chữ “không tin”. Anh đã làm việc đến khuya như vậy mà còn dậy sớm làm gì, lúc trước cô luôn phải nhắc anh nghỉ ngơi thật nhiều, dạo gần đây cô lơ là một chút là anh lại quay về thói quen cũ.
Cô đưa đĩa bánh trứng trên tay cho anh, miệng không ngừng lải nhải.
“Anh nhìn em làm gì, mau giúp em đặt nó lên bàn đi”.
Tần Nam ngoan ngoãn đón lấy chiếc đĩa từ tay cô, đặt nó lên bàn.
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn thì chuông cửa đột ngột vang lên.
An Linh đưa mắt nhìn anh, rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, mới có hơn 8 giờ sáng, ai lại đến tìm họ vào lúc này chứ.
“Em cứ ăn đi, để anh ra mở cửa”. Tần Nam đứng dậy.
Bàn tay cầm nĩa của An Linh hơi run lên, giấc mơ đêm qua lại bất chợt ùa về. Cô đưa miếng bánh lên miệng ăn, nhưng chưa ăn được bao nhiêu thì đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Khi Tần Nam quay trở lại thì An Linh đã ói đến mặt cũng tái mét.
“Em làm sao vậy”. Anh vội vàng đỡ cô xuống ghế ngồi, lo lắng hỏi.
“Hôm qua em đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, chắc là do uống rượu”. An Linh tỏ vẻ bình thường nói ra lý do, mặc dù chính cô biết đó chỉ là lừa mình dối người mà thôi, nếu đúng là do rượu thì may mắn biết mấy. Cảm giác này đối với cô vừa quen lại vừa xa lạ, mỗi lần cô căng thẳng quá mức thì dạ dày đều khó chịu.
Tần Nam vào phòng bếp làm nước mật ong cho cô.
An Linh chán ghét nhìn thứ nước trên tay, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Tần Nam cô vẫn phải gắng gượng mỉm cười uống hết.
Đón lây cái ly trống không từ tay cô, Tần Nam cuối cùng mới tha cho An Linh trở lại bàn ăn.
“Ai đến lúc nãy vậy anh”.
“Người ta tìm nhầm nhà”. Tần Nam nhàn nhạt trả lời cô, anh với tay cầm lấy ly coffee trước mặt, thản nhiên uống như mọi ngày.
“Em ăn mau lên, ăn xong anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem”.
“Không cần đâu, chỉ là dạ dày hơi khó chịu một chút thôi, lát nữa em nghỉ một lát là khỏe ngay mà”.
Tần Nam vẫn từ tốn dùng bữa sáng. Điệu bộ rõ ràng là không thỏa hiệp.
An Linh lại không ngừng thuyết phục.
“Hôm nay anh không đi làm hả, không cần lo cho em đâu”.
“Đưa em đi kiểm tra xong chúng ta sẽ cùng đến một nơi”.
“Nơi nào?”. An Linh ngay lập tức hỏi lại, cảm giác bất an khi nãy lại bất chợt ùa về.
Nhìn gương mặt căng thẳng của cô, Tần Nam thấy buồn cười nhưng lại sợ cô xấu hổ nên cố gắng kiềm chế.
“Anh mau nói đi, đừng để em hồi hộp”. An Linh tức tối nhìn anh.
Đáp lại cô, người nào đó vẫn điềm nhiên ăn sáng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Đến rồi sẽ biết”.
***
Khi hai người vừa ra khỏi nhà, Tần Nam nhận được một cuộc điện thoại, nét mặt anh trở nên tối sầm lại, không nói hai lời lập tức cho xe quay về hướng ngược lại. Từ khi An Linh than phiền về tốc độ lái xe quá nhanh của anh thì mỗi khi đi cùng cô Tần Nam luôn duy trì tốc độ ổn định, nhưng hôm nay thì khác, An Linh nhìn từng dòng xe cộ lướt vù vù bên ngoài mà không ngừng lo lắng.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, hai người vội vàng xuống xe, An Linh nhìn kỹ nơi đến thì không khỏi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đây chẳng phải là biệt thự ngoại ô của An lão gia hay sao.
Tần Nam nắm chặt tay An Linh, dẫn cô đi vào bên trong.
Căn phòng khách rộng lớn nhưng cũng chật kín người, đủ mọi thành viên già trẻ lớn bé đều có mặt, thậm chí người gọi là “anh rể tương lai” của cô cũng đã có mặt ở đây rồi.
An Linh và Tần Nam vừa bước vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
Tần Nam kéo ghế để cô ngồi xuống trước, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh cô, một loạt thao tác lưu loát tự nhiên giống như ở nhà của mình.
An Linh đang định lên tiếng giới thiệu anh với mọi người một chút, thì An lão gia đã lên tiếng trước.
“Nếu mọi người đều có mặt đông đủ rồi thì A Tứ ông mau thông báo mọi chuyện cho họ biết đi”.
Người gọi là A Tứ kia chính là tâm phúc bên cạnh An lão gia bao năm nay, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn theo sát An lão gia để giúp đỡ những việc hằng ngày.
“Tuần trước văn phòng luật sư thành phố đã đến tìm lão gia, họ đưa ra một bản di chúc mà phu nhân Diệp Mục đã để lại, nhưng hôm nay mới được công bố theo yêu cầu của người lập di chúc”.
Cả người An Linh căng cứng khi nghe thấy tin này, mẹ cô đã để lại một bản di chúc sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
An Linh vô thức đưa tay sờ lên mặt anh, gương mặt cô đã từng thân thuộc đến thế, kể từ khi gặp anh, cô rất ít khi gặp ác mộng như lúc trước, nhưng giấc mơ đêm qua khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. An Linh cố xua đuổi những ý nghĩ không hay trong đầu mình, cô ép mình rời giường để chuẩn bị bữa sáng.
Công việc này cô làm rất thành thạo, những năm tháng tự lập bên Mỹ đã rèn luyện cho cô khả năng tự quản lý cuộc sống của mình rất tốt, bàn tay cô thoăn thoắt hoạt động, chỉ một lát sau trên bếp đã tỏa ra mùi thức ăn thơm phức. Một tay An Linh không ngừng khuấy cháo, tay còn lại thì sắp xếp lại mấy lọ gia vị cho gọn gàng, người không thân thiết tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng tiểu thư xinh đẹp như cô cũng có lúc nấu ăn chuyên tâm như vậy.
Tần Nam lặng nhìn theo từng hành động nhỏ của An Linh, ánh nắng buổi sáng chiếu lên người cô càng khiến khung cảnh trước mắt anh trở nên ấm áp động lòng người. Lục Chí Canh và Mike từng nhiều lần ghen tị với anh vì vẻ đẹp của An Linh, nhưng chỉ anh mới biết trong lòng mình cô còn hơn cả sự xinh đẹp. Nghe có vẻ mơ hồ nhưng ngay từ khi gặp cô lần đầu tiên thì mọi sự tưởng tượng về cuộc sống tương lai của anh đều gắn liền với bóng dáng đẹp đẽ này. Tình cảnh anh đối với cô không đơn giản là tình yêu, mà đúng hơn đó là một sự chấp niệm, anh không biết cô tốt như thế nào, nhưng không phải là cô thì không được.
“Anh đứng ở đây bao lâu rồi”. An Linh đã đi đến trước mặt anh từ lúc nào.
“Mới một lúc thôi”.
An Linh nheo mắt nhìn anh, trên mặt viết rõ hai chữ “không tin”. Anh đã làm việc đến khuya như vậy mà còn dậy sớm làm gì, lúc trước cô luôn phải nhắc anh nghỉ ngơi thật nhiều, dạo gần đây cô lơ là một chút là anh lại quay về thói quen cũ.
Cô đưa đĩa bánh trứng trên tay cho anh, miệng không ngừng lải nhải.
“Anh nhìn em làm gì, mau giúp em đặt nó lên bàn đi”.
Tần Nam ngoan ngoãn đón lấy chiếc đĩa từ tay cô, đặt nó lên bàn.
Hai người vừa ngồi vào bàn ăn thì chuông cửa đột ngột vang lên.
An Linh đưa mắt nhìn anh, rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, mới có hơn 8 giờ sáng, ai lại đến tìm họ vào lúc này chứ.
“Em cứ ăn đi, để anh ra mở cửa”. Tần Nam đứng dậy.
Bàn tay cầm nĩa của An Linh hơi run lên, giấc mơ đêm qua lại bất chợt ùa về. Cô đưa miếng bánh lên miệng ăn, nhưng chưa ăn được bao nhiêu thì đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Khi Tần Nam quay trở lại thì An Linh đã ói đến mặt cũng tái mét.
“Em làm sao vậy”. Anh vội vàng đỡ cô xuống ghế ngồi, lo lắng hỏi.
“Hôm qua em đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, chắc là do uống rượu”. An Linh tỏ vẻ bình thường nói ra lý do, mặc dù chính cô biết đó chỉ là lừa mình dối người mà thôi, nếu đúng là do rượu thì may mắn biết mấy. Cảm giác này đối với cô vừa quen lại vừa xa lạ, mỗi lần cô căng thẳng quá mức thì dạ dày đều khó chịu.
Tần Nam vào phòng bếp làm nước mật ong cho cô.
An Linh chán ghét nhìn thứ nước trên tay, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Tần Nam cô vẫn phải gắng gượng mỉm cười uống hết.
Đón lây cái ly trống không từ tay cô, Tần Nam cuối cùng mới tha cho An Linh trở lại bàn ăn.
“Ai đến lúc nãy vậy anh”.
“Người ta tìm nhầm nhà”. Tần Nam nhàn nhạt trả lời cô, anh với tay cầm lấy ly coffee trước mặt, thản nhiên uống như mọi ngày.
“Em ăn mau lên, ăn xong anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem”.
“Không cần đâu, chỉ là dạ dày hơi khó chịu một chút thôi, lát nữa em nghỉ một lát là khỏe ngay mà”.
Tần Nam vẫn từ tốn dùng bữa sáng. Điệu bộ rõ ràng là không thỏa hiệp.
An Linh lại không ngừng thuyết phục.
“Hôm nay anh không đi làm hả, không cần lo cho em đâu”.
“Đưa em đi kiểm tra xong chúng ta sẽ cùng đến một nơi”.
“Nơi nào?”. An Linh ngay lập tức hỏi lại, cảm giác bất an khi nãy lại bất chợt ùa về.
Nhìn gương mặt căng thẳng của cô, Tần Nam thấy buồn cười nhưng lại sợ cô xấu hổ nên cố gắng kiềm chế.
“Anh mau nói đi, đừng để em hồi hộp”. An Linh tức tối nhìn anh.
Đáp lại cô, người nào đó vẫn điềm nhiên ăn sáng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Đến rồi sẽ biết”.
***
Khi hai người vừa ra khỏi nhà, Tần Nam nhận được một cuộc điện thoại, nét mặt anh trở nên tối sầm lại, không nói hai lời lập tức cho xe quay về hướng ngược lại. Từ khi An Linh than phiền về tốc độ lái xe quá nhanh của anh thì mỗi khi đi cùng cô Tần Nam luôn duy trì tốc độ ổn định, nhưng hôm nay thì khác, An Linh nhìn từng dòng xe cộ lướt vù vù bên ngoài mà không ngừng lo lắng.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, hai người vội vàng xuống xe, An Linh nhìn kỹ nơi đến thì không khỏi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đây chẳng phải là biệt thự ngoại ô của An lão gia hay sao.
Tần Nam nắm chặt tay An Linh, dẫn cô đi vào bên trong.
Căn phòng khách rộng lớn nhưng cũng chật kín người, đủ mọi thành viên già trẻ lớn bé đều có mặt, thậm chí người gọi là “anh rể tương lai” của cô cũng đã có mặt ở đây rồi.
An Linh và Tần Nam vừa bước vào thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
Tần Nam kéo ghế để cô ngồi xuống trước, sau đó anh mới ngồi xuống bên cạnh cô, một loạt thao tác lưu loát tự nhiên giống như ở nhà của mình.
An Linh đang định lên tiếng giới thiệu anh với mọi người một chút, thì An lão gia đã lên tiếng trước.
“Nếu mọi người đều có mặt đông đủ rồi thì A Tứ ông mau thông báo mọi chuyện cho họ biết đi”.
Người gọi là A Tứ kia chính là tâm phúc bên cạnh An lão gia bao năm nay, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn theo sát An lão gia để giúp đỡ những việc hằng ngày.
“Tuần trước văn phòng luật sư thành phố đã đến tìm lão gia, họ đưa ra một bản di chúc mà phu nhân Diệp Mục đã để lại, nhưng hôm nay mới được công bố theo yêu cầu của người lập di chúc”.
Cả người An Linh căng cứng khi nghe thấy tin này, mẹ cô đã để lại một bản di chúc sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?