Linh Uyển hốt hoảng nhìn căn phòng trống không, trong nhà vệ sinh cũng không thấy người, ngón tay linh hoạt gọi điện cho anh trai.
"Chuyện gì không?"
Giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vừa vang lên, Linh Uyển rốt cuộc không đợi được nói thẳng.
"Mất tích. Cô ấy mất tích rồi"
"Được rồi."
Linh Uyển biết chỉ có anh trai cô bây giờ mới có thể tìm được Băng Hi, cô ấy hiện tại đang bị thương còn có thể đi đâu được đây? Một lúc sau điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn:" Cô ấy đang bên cạnh anh." Nhận được tin nhắn này cô cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tại nghĩa trang, mặc kệ cho gió thổi lạnh buốt Băng Hi vẫn đứng nhìn ngôi mộ đã bị cỏ dại bao phủ. Ánh mắt chứa đựng sự đau thương khi nhìn vào người phụ nữ đang cười tươi trong ảnh.
Tú Khang từ đằng xa đứng nhìn,anh biết cô đã đứng ở đó rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không thể thờ ơ được nữa. Anh khẽ tiến lại gần, đem chiếc áo dạ đen của mình khoác lên người cô.
"Về thôi. Tôi không muốn sau này là người gián tiếp hại em trở nên tàn phế."
Bị câu nói cùng sức nặng bởi chiếc áo của anh làm cho giật mình, lúc này cô mới biết chân tay mình trở nên tê cứng, lạnh buốt. Cô khẽ mấp máy đôi môi tái nhợt.
"Là anh!"
"Về thôi." Anh gật đầu nói.
Nghe theo lời anh, Băng Hi nhìn lại ngôi mộ kia một lần nữa rồi xoay người bước đi. Nhưng đứng một thời gian gian dài trong gió lạnh, vết thương ở chân lại càng trở nên đau gấp đôi khiến cô mất thăng bằng suýt ngã. Tú Khang đỡ cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
"Bây giờ em muốn về bằng cách nào?"
Cô thoáng trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh đáp lại.
"Vậy anh cõng em đi!"
Khi được Tú Khang cõng cô mới phát hiện ra lưng của người con trai này rất rộng, cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Nhưng cô thấy con người này chỉ mặc áo sơ mi duy nhất màu đen.
Thấy người trên lưng vẫn một mực im lặng, anh bèn lên tiếng.
"Sao không nói?" Nghe anh nói vậy cô không ngần ngại nói ra điều mà mình thắc mắc.
"Áo anh mặc chẳng nhẽ chỉ có một màu?"
"Tâm trạng em không tốt nên muốn tôi mặc áo hồng cho em nhìn?"
Người trên lưng tựa hồ khẽ cười, tâm trạng vì câu nói của anh cũng tốt lên chút ít liền đáp.
"Có lẽ"
Linh Uyển suốt ruột đi qua đi lại nhìn thấy cảnh tượng anh đang cõng Băng Hi thì không khỏi ngẩn người. Cái người lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó đến gần hôm nay lại như vậy thật khiến cô bất ngờ. Nhưng cô có chuyện quan trọng hơn cần nói, sau đó Linh Uyển tiến lại gần vội vã nói.
"Băng Hi không hay rồi. Bệnh viện vừa thông báo Dương Phong bị tai nạn, đang rất nguy kịch.
Băng Hi khó khăn lắm mới đứng vững được vừa nghe thấy tin này cả người liền lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Linh Uyển hốt hoảng nhìn căn phòng trống không, trong nhà vệ sinh cũng không thấy người, ngón tay linh hoạt gọi điện cho anh trai.
"Chuyện gì không?"
Giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia vừa vang lên, Linh Uyển rốt cuộc không đợi được nói thẳng.
"Mất tích. Cô ấy mất tích rồi"
"Được rồi."
Linh Uyển biết chỉ có anh trai cô bây giờ mới có thể tìm được Băng Hi, cô ấy hiện tại đang bị thương còn có thể đi đâu được đây? Một lúc sau điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn:" Cô ấy đang bên cạnh anh." Nhận được tin nhắn này cô cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tại nghĩa trang, mặc kệ cho gió thổi lạnh buốt Băng Hi vẫn đứng nhìn ngôi mộ đã bị cỏ dại bao phủ. Ánh mắt chứa đựng sự đau thương khi nhìn vào người phụ nữ đang cười tươi trong ảnh.
Tú Khang từ đằng xa đứng nhìn,anh biết cô đã đứng ở đó rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không thể thờ ơ được nữa. Anh khẽ tiến lại gần, đem chiếc áo dạ đen của mình khoác lên người cô.
"Về thôi. Tôi không muốn sau này là người gián tiếp hại em trở nên tàn phế."
Bị câu nói cùng sức nặng bởi chiếc áo của anh làm cho giật mình, lúc này cô mới biết chân tay mình trở nên tê cứng, lạnh buốt. Cô khẽ mấp máy đôi môi tái nhợt.
"Là anh!"
"Về thôi." Anh gật đầu nói.
Nghe theo lời anh, Băng Hi nhìn lại ngôi mộ kia một lần nữa rồi xoay người bước đi. Nhưng đứng một thời gian gian dài trong gió lạnh, vết thương ở chân lại càng trở nên đau gấp đôi khiến cô mất thăng bằng suýt ngã. Tú Khang đỡ cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
"Bây giờ em muốn về bằng cách nào?"
Cô thoáng trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh đáp lại.
"Vậy anh cõng em đi!"
Khi được Tú Khang cõng cô mới phát hiện ra lưng của người con trai này rất rộng, cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Nhưng cô thấy con người này chỉ mặc áo sơ mi duy nhất màu đen.
Thấy người trên lưng vẫn một mực im lặng, anh bèn lên tiếng.
"Sao không nói?" Nghe anh nói vậy cô không ngần ngại nói ra điều mà mình thắc mắc.
"Áo anh mặc chẳng nhẽ chỉ có một màu?"
"Tâm trạng em không tốt nên muốn tôi mặc áo hồng cho em nhìn?"
Người trên lưng tựa hồ khẽ cười, tâm trạng vì câu nói của anh cũng tốt lên chút ít liền đáp.
"Có lẽ"
Linh Uyển suốt ruột đi qua đi lại nhìn thấy cảnh tượng anh đang cõng Băng Hi thì không khỏi ngẩn người. Cái người lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng khó đến gần hôm nay lại như vậy thật khiến cô bất ngờ. Nhưng cô có chuyện quan trọng hơn cần nói, sau đó Linh Uyển tiến lại gần vội vã nói.
"Băng Hi không hay rồi. Bệnh viện vừa thông báo Dương Phong bị tai nạn, đang rất nguy kịch.
Băng Hi khó khăn lắm mới đứng vững được vừa nghe thấy tin này cả người liền lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.