Nhìn thấy người nào đó đang ngồi đọc sách ở sofa, Băng Hi kể từ sự việc tối qua lá gan đã to lên rất nhiều. Chính vì thế mà cô cũng cầm theo một quyển sách nhảy vào lòng anh ngồi. Anh không nói gì chỉ liếc cô một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
Ngồi được một lúc, Băng hi liền chuyển người tìm chỗ dựa thoải mái trong lòng anh, bàn tay vô thức mà làm rơi quyển sách, gáy sách vừa dày vừa cứng đạp ngay vào chân của anh. Anh cũng chỉ liếc cô cảnh cáo rồi lại làm việc của mình.
Ngồi một lúc sau, Băng Hi chán nản lôi điện thoại ra nghịch, trong lòng cảm thấy thắc mắc, anh rõ ràng hôm nay có chút kì lạ. Hay là cô lại làm gì nên anh mới lạnh nhạt như vậy? Mải mê suy nghĩ, cô không để ý đến con thú mà mình đang giết cuối cùng lại bị nó đánh cho thảm hại.
“Chết rồi!”
Băng Hi khẽ giật mình, cả nguoif liền ngồi thẳng lên, ngay lập tức đầu va phải thứ gì đó cưng cứng.
“Cộp.”
Băng Hi lần này cười trừ nhìn anh, ánh mắt rõ ràng vô tội, ngón tay đưa lên khẽ xoa cằm cho anh. Tú Khang nhíu mày nhìn cô, vẻ mạt không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn theo bàn tay dang chạm vào cằm anh. Anh bỗng nhổm người, thuận tiện đè cô xuống dưới, đôi môi nhanh chóng áp xuống, phủ lấy môi cô, hòn toàn không cho cô cơ hội phản kháng. Cho đến khi không thở nổi, anh mới buông cô ra, chỉ có điều vẫn giữ nguyên tư thế của hai người, đôi mắt đen lạnh nhìn cô, cất giọng đầy cảnh cáo.
“Nháo đủ chưa?”
“Em không nháo nữa.”
Sau đó anh mới kéo cô ngồi dậy để cô ngồi dựa vào người anh như lúc nãy. Băng Hi phải mất một lúc mới bình ổn được hơi thở, cô phát hiện anh khoonbg còn đọc sách nữa nhưng cô vẫn không dám động đậy.
“Lúc nãy ở trung tâm mua sắm anh có biết em đã gặp ai không?”
“Gặp ai?”
“Là đại minh tinh Lục Nghi.”
“Ừ.”
Tú Khang thản nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người trong lòng, rồi lên tiếng hỏi.
“Em và cô ta gây sự?”
“Sao anh biết?”
“Đoán vậy thôi.”
Nghe câu trả lời này, Băng Hi dùng khuỷu tay huých vào bụng anh. Sau đó chỉ vào chiếc lắc đeo ở chân nói.
“Lý do là nó đấy. Vì anh tặng nó cho em lại dúng là đồ cô ta thích.”
Anh trầm ngâm một lúc nhìn chiếc lắc rồi mới lên tiếng.
“Có một điều tôi nên đính chính lại. Chiếc lắc đó tôi không tặng em, mà là hối lộ.”
“Vũ Tú Khang, anh bị tố cáo vì tội hối lộ.”
“Xin chúc mừng, mai em sẽ phải theo tôi vào tù vì tội tham ô.”
“Tham ô và hối lộ, tội nào nặng hơn?”
“Là tội đầu tiên”
“Không đúng, nếu không có người hối lộ thì làm gì có người tham ô. Ai ra luật vô lí như vậy?”
Nghe cô biện minh cho mình, Tú Khang nhứn mày khẽ nhếch môi, ý cười còn lan ra tận đáy mắt khi nhìn cô, trong đầu liền nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc.
“Nếu người tham ô không nhận quà thì làm sao người hối lộ tồn tại. Chẳng phải đều do người tham ô sao?”
“Em hối hận được không?”
“Không cho phép em hối hận.”
“Vậy là do người hối lộ ép kẻ tham ô. Tòa tuyên bố, miễn tội người tham ô, kỉ luật người hối lộ.”
“Em dám?”
“Em không dám, nhưng quan tòa dám.”
Tú Khang chăm chú nhìn cô, qua ánh mắt đen sâu thẳm của anh, Băng Hi có thể nhìn thấy hình bóng của mình ở trong đó. Giây phút này, cô bỗng có cảm giác ánh mắt anh chứa đựng sự dịu dàng khó tả. Giây tiếp theo, khóe môi anh cong lên thành nụ cười hơn nữa nụ cười này còn có chút gian tà.
“Quan tòa chẳng là gì cả. Cho dù ông ta có cấm, chỉ cần là thứ em muốn tôi sẵn sàng đi kiếm về để hối lộ em.”
“Trừ?” Băng Hi nheo mắt nhìn anh, chờ câu nói tiếp theo.
“Trừ bản thân tôi ra, tôi chưa có ý định dâng bản thân mình làm vật hối lộ.”
“Thật tự kiêu tự đại.”
“Em quá khen rồi.”
Băng hi không thể nói lí luận với người này liền chuyển sang chủ đề khác. Thực ra đây là vấn đề cô thắc mắc từ mấy hôm trước, nhân lúc hôm nay tâm trạng anh tốt cô mới lên tiếng hỏi.
“Vũ Tú Khang, vì sao mấy hôm trước anh lại tức giận với...với...”
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh, lời nói vừa định thốt ra không biết làm sao lại chui vào trong cổ họng, không thoát ra được. Tú Khang nhìn Băng Hi, đáy mắt dầng dâng lên cỗ tức giận, lạnh lùng nói.
“Tôi còn tưởng em biết được lí do rồi. Chất xám mấy hôm trước của em dùng để làm gì?”
“Không làm gì cả...à không...không...không..., em không biết thật mà.”
Tú Khang ghì chặt lấy tay cô, tay còn lại khẽ nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ ép cô phải đối diện với anh.
“Em ở bên tôi, cho dù có bạn trai thì cũng đừng mong nghĩ tới. Nếu không người gánh tát cả hậu quả sẽ là hắn ta. Em hiểu ý tôi không?”
Cô im lặng khẽ gật đầu, ngón tay mắt lạnh của anh dưa lên khẽ xoa. Sau đó, anh cúi xuống khẽ chạm vào khóe môi cô, rồi thì thầm vào tai cô, anh nói.
“Băng Hi, cho dù là gì tôi luôn cần sự tin tưởng của em, tin tôi một cách tuyệt đôi.”
Cô biết giây phút này đã làm cô thực sự rung động, sự rung động này sẽ khắc sâu đến tận xương tủy. Chỉ cần có anh bên cạnh yêu thương, tôn trọng cô, anh yêu càu sự tin tưởng, cô nhất định sẽ tin tưởng anh một cách tuyệt đối, tin tưởng anh vô điều kiện.
Nhìn thấy người nào đó đang ngồi đọc sách ở sofa, Băng Hi kể từ sự việc tối qua lá gan đã to lên rất nhiều. Chính vì thế mà cô cũng cầm theo một quyển sách nhảy vào lòng anh ngồi. Anh không nói gì chỉ liếc cô một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
Ngồi được một lúc, Băng hi liền chuyển người tìm chỗ dựa thoải mái trong lòng anh, bàn tay vô thức mà làm rơi quyển sách, gáy sách vừa dày vừa cứng đạp ngay vào chân của anh. Anh cũng chỉ liếc cô cảnh cáo rồi lại làm việc của mình.
Ngồi một lúc sau, Băng Hi chán nản lôi điện thoại ra nghịch, trong lòng cảm thấy thắc mắc, anh rõ ràng hôm nay có chút kì lạ. Hay là cô lại làm gì nên anh mới lạnh nhạt như vậy? Mải mê suy nghĩ, cô không để ý đến con thú mà mình đang giết cuối cùng lại bị nó đánh cho thảm hại.
“Chết rồi!”
Băng Hi khẽ giật mình, cả nguoif liền ngồi thẳng lên, ngay lập tức đầu va phải thứ gì đó cưng cứng.
“Cộp.”
Băng Hi lần này cười trừ nhìn anh, ánh mắt rõ ràng vô tội, ngón tay đưa lên khẽ xoa cằm cho anh. Tú Khang nhíu mày nhìn cô, vẻ mạt không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn theo bàn tay dang chạm vào cằm anh. Anh bỗng nhổm người, thuận tiện đè cô xuống dưới, đôi môi nhanh chóng áp xuống, phủ lấy môi cô, hòn toàn không cho cô cơ hội phản kháng. Cho đến khi không thở nổi, anh mới buông cô ra, chỉ có điều vẫn giữ nguyên tư thế của hai người, đôi mắt đen lạnh nhìn cô, cất giọng đầy cảnh cáo.
“Nháo đủ chưa?”
“Em không nháo nữa.”
Sau đó anh mới kéo cô ngồi dậy để cô ngồi dựa vào người anh như lúc nãy. Băng Hi phải mất một lúc mới bình ổn được hơi thở, cô phát hiện anh khoonbg còn đọc sách nữa nhưng cô vẫn không dám động đậy.
“Lúc nãy ở trung tâm mua sắm anh có biết em đã gặp ai không?”
“Gặp ai?”
“Là đại minh tinh Lục Nghi.”
“Ừ.”
Tú Khang thản nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người trong lòng, rồi lên tiếng hỏi.
“Em và cô ta gây sự?”
“Sao anh biết?”
“Đoán vậy thôi.”
Nghe câu trả lời này, Băng Hi dùng khuỷu tay huých vào bụng anh. Sau đó chỉ vào chiếc lắc đeo ở chân nói.
“Lý do là nó đấy. Vì anh tặng nó cho em lại dúng là đồ cô ta thích.”
Anh trầm ngâm một lúc nhìn chiếc lắc rồi mới lên tiếng.
“Có một điều tôi nên đính chính lại. Chiếc lắc đó tôi không tặng em, mà là hối lộ.”
“Vũ Tú Khang, anh bị tố cáo vì tội hối lộ.”
“Xin chúc mừng, mai em sẽ phải theo tôi vào tù vì tội tham ô.”
“Tham ô và hối lộ, tội nào nặng hơn?”
“Là tội đầu tiên”
“Không đúng, nếu không có người hối lộ thì làm gì có người tham ô. Ai ra luật vô lí như vậy?”
Nghe cô biện minh cho mình, Tú Khang nhứn mày khẽ nhếch môi, ý cười còn lan ra tận đáy mắt khi nhìn cô, trong đầu liền nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc.
“Nếu người tham ô không nhận quà thì làm sao người hối lộ tồn tại. Chẳng phải đều do người tham ô sao?”
“Em hối hận được không?”
“Không cho phép em hối hận.”
“Vậy là do người hối lộ ép kẻ tham ô. Tòa tuyên bố, miễn tội người tham ô, kỉ luật người hối lộ.”
“Em dám?”
“Em không dám, nhưng quan tòa dám.”
Tú Khang chăm chú nhìn cô, qua ánh mắt đen sâu thẳm của anh, Băng Hi có thể nhìn thấy hình bóng của mình ở trong đó. Giây phút này, cô bỗng có cảm giác ánh mắt anh chứa đựng sự dịu dàng khó tả. Giây tiếp theo, khóe môi anh cong lên thành nụ cười hơn nữa nụ cười này còn có chút gian tà.
“Quan tòa chẳng là gì cả. Cho dù ông ta có cấm, chỉ cần là thứ em muốn tôi sẵn sàng đi kiếm về để hối lộ em.”
“Trừ?” Băng Hi nheo mắt nhìn anh, chờ câu nói tiếp theo.
“Trừ bản thân tôi ra, tôi chưa có ý định dâng bản thân mình làm vật hối lộ.”
“Thật tự kiêu tự đại.”
“Em quá khen rồi.”
Băng hi không thể nói lí luận với người này liền chuyển sang chủ đề khác. Thực ra đây là vấn đề cô thắc mắc từ mấy hôm trước, nhân lúc hôm nay tâm trạng anh tốt cô mới lên tiếng hỏi.
“Vũ Tú Khang, vì sao mấy hôm trước anh lại tức giận với...với...”
Nhìn ánh mắt sắc bén của anh, lời nói vừa định thốt ra không biết làm sao lại chui vào trong cổ họng, không thoát ra được. Tú Khang nhìn Băng Hi, đáy mắt dầng dâng lên cỗ tức giận, lạnh lùng nói.
“Tôi còn tưởng em biết được lí do rồi. Chất xám mấy hôm trước của em dùng để làm gì?”
“Không làm gì cả...à không...không...không..., em không biết thật mà.”
Tú Khang ghì chặt lấy tay cô, tay còn lại khẽ nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ ép cô phải đối diện với anh.
“Em ở bên tôi, cho dù có bạn trai thì cũng đừng mong nghĩ tới. Nếu không người gánh tát cả hậu quả sẽ là hắn ta. Em hiểu ý tôi không?”
Cô im lặng khẽ gật đầu, ngón tay mắt lạnh của anh dưa lên khẽ xoa. Sau đó, anh cúi xuống khẽ chạm vào khóe môi cô, rồi thì thầm vào tai cô, anh nói.
“Băng Hi, cho dù là gì tôi luôn cần sự tin tưởng của em, tin tôi một cách tuyệt đôi.”
Cô biết giây phút này đã làm cô thực sự rung động, sự rung động này sẽ khắc sâu đến tận xương tủy. Chỉ cần có anh bên cạnh yêu thương, tôn trọng cô, anh yêu càu sự tin tưởng, cô nhất định sẽ tin tưởng anh một cách tuyệt đối, tin tưởng anh vô điều kiện.