Khi tỉnh dậy đã là gần trưa, nhìn qua bức tường kính kia là một mảnh trời xám xịt, u ám rõ rệt. Trời mưa rồi, chẳng trách cô lại ngủ lâu như vậy. Nhìn chằm chằm trên trần nhà, trong đầu liền xác định lại tình huống xảy ra tốiqua, không biết mẹ anh sau khi biết được cô không còn ở đó sẽ như thế nào?
Suy nghĩ miên man vẫn là không thắng nổi sự kêu gào của cái bụng này. Cuối cùng Băng Hi vẫn phải đứng dậy lạch bạch như một con vịt bơi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vừa bước ra phòng khách, đập vào mắt là một thân ảnh cao lớn đang ngồi trên sofa xem TV, đôi chân thon dài nhàn hạ duỗi thẳng. Nhìn xem người đẹp, dáng đẹp, tư thế gù cũng đẹp, đến cái khuôn mặt này cũng là hàng cao cấp, ưa nhìn thế này làm gì có quý cô nào chịu để anh thất nghiệp cơ chứ.
Cảm nhận được cô đã thức dậy, Tú Khang quay đầu liền bắt gặp ánh mắt sáng rực đang nhìn anh chằm chằm anh, rõ ràng trong cái đầu kia đang có những ý nghĩ không hề tốt đẹp. Khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, nhìn cô có chút kiêu ngạo nói.
"Tôi không khỏa thân, em ngắm kĩ một chút cũng không sao."
Câu nói của anh thu hút sự chú ý Băng Hi liền tiến lại gần anh cười hết sức sáng lạn, ngón tay mềm mại chạm vào cằm anh đẩy lên ngắm ngía. Mặt đối mặt, tay kia không để cho nhàn rỗi mà đưa lren chạm vào lồng ngực, nơi có thể cảm nhận được từng nhịp đập vững vàng ở lòng bàn tay.
"Vậy sao? Miễn phí hả? Em không có tiền đâu."
"Không sao... Lấy thân báo đáp là được."
Khi nói xong câu này, Băng Hi liền thấy rõ ý cười đùa cợt trong mắt anh. Bị trêu chọc như vậy trong lòng liền có chút buồn bực "hừ" một tiếng. Vốn định đứng dậy rời đi nhưng cánh tay vừa buông ra của cô lại bị nắm chặt dù dãy thế nào cũng không thể.
"Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi. Dương Băng Hi, em định dựt tiền cướp sắc?"
Đối với độ mặt dày còn hơn tường thành này cô vốn không đấu nổi anh còn ra vẻ đáng thương cái gì cơ chứ. Băng Hi trừng mắt nhìn cái móng heo đang bám lấy tay mình cũng lười không thèm dãy ra nữa, hơn nữa còn ra dáng bà chủ đáp lại lời anh.
"Nói, cưng muốn bao nhiêu? Chị trả cưng không thiếu một đồng".
"Muộn rồi, em nghĩ cướp sắc của tôi rồi thù giờ em có thể làm gì?"
"Làm... làm gì?"
"Đương nhiên cướp sắc thì phải lấy sắc giả lại. Hiểu không?"
Hai chữ "hiểu không" đầy ý vị vừa dứt cả khuôn mặt anh đã dán sát lạu gần, hơi thở nóng ẩm luẩn quẩn vờn bên môi cô. Tiếp theo, thật sự nói còn không nhanh bằng làm, cánh môi cô đã bị ngậm chặt. Cảm xúc mềm mại, ẩm ướt liên tục ập tới, cuồng nhiệt này khiến Băng Hi còn chưa thích ứng được chỉ có thể trợn mắt nhìn. Rồi đột nhiên lại tách ra, bờ môi gợi cảm mang theo một luồng nhiệt nóng khẽ mấp máy, thậm chí đến giọng nói còn mang theo cả ý cười.
"Nhắm mắt".
Rồi sự cuồng nhiệt này một lần nữa lại ập tới, tê liệt toàn bộ hệ thần kinh của cô lúc này. Hôn đến Băng Hi đầu hoa mắt choáng, đến mức đôi môi cũng trở nên tê liệt, cả người mềm nhũn thành vũng nước phải dựa vào anh để đứng vững.
Loại hoạt động buổi sáng này cũng quá tốn năng lượng đi, cô còn chưa có gì nhét vào bụng nữa mà làm sao đỡ được khẩu vị này.
"Tôi bảo này hai người có cần phải thân mật đến mức vậy không?! Đây là phòng khách đấy, hai người không thân mật thì sợ em gái này không biết hai người yêu đương à?"
Giọng nói này vừa vang lên ở cửa đã tuôn ra một tràng bất mãn. Băng Hi giật mình quay lại nhìn vị khách không mời mà tới kia mà trong đầu vẫn còn mảng mờ mịt.
"Chỉ nói vậy thôi, đâu cần giật mình đến vậy. Nếu không... hai người chả nhẽ có gian tình?"
Giọng điệu trêu trọc vẫn tiếp tục vang lên, hình như là còn có vẻ càng nói càng phấn khích.
Tú Khang ngồi bên cạnh, bộ dáng bình tĩnh đến mức khiến người ta bực mình, ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn người đang đứng phía cửa kia. Tiếp đó là giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Đây là nhà ai?"
"Nhà thiếu gia ngài".
"Đến không báo trước, vào không gõ cửa, đây là nhà tôi cuối cùng chúng tôi có quyền riêng tư. Tiêu Linh Uyển, bốn lí do này đủ để tống cô ra khỏi đây chưa?"
Giọng anh không to nhưng cũng đủ để cái người tên Linh Uyển nghe thấy một cách rõ ràng. Băng Hi bên cành im lặng hoàn toàn, vẫn là tiếp tục im lặng. Câu nói của anh quá đả kích người ta rồi cô còn có thể nói được gì nữa hay sao!? Nhìn xem người đứng kia mặt đã chuyển từ xanh sang đen rồi kìa, bị đả kích cũng không hề nhỏ nha.
Không khí yên lặng tiếp tục kéo dài cho đến một lúc sau, Linh Uyển mới nhúc nhích được khóe miệng hừ một tiếng, không hề coi người ngồi kia là chủ nhà mà bước tới, ánh mắt hướng về phía Băng Hi lên tiếng.
"Em khônh tới tìm anh".
"Tìm người của tôi?"
Khuôn mặt của Tiêu Linh Uyển đen thêm mấy phần. Tại sao trước giờ lời nói của anh lại không thể giống như cái mặt đẹp kia được!?
Băng Hi ngồi bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã muốn cười đến nội thương. Bỗng dưng ánh mắt sắc lẹm kia liếc qua đây, Băng Hi liền ngoảnh đi. Nhìn cô làm gì cô đâu có làm đâu?!
Hậm hực hừ lạnh một tiếng, Tiêu Linh Uyển xoay người. Chân còn chưa kịp bước liền nghe thấy giọng nói không rõ nóng lạnh của anh vang lên.
"Không tiễn".
Bước chân phải sẽ là đi về phía phòng vệ sinh, bước chân trái chính là hướng cửa ra vào, Tiêu Linh Uyển còn chưa có xác định phương hướng đã bị câu nói này của Tú Khang làm cho nghẹn chết rồi.
"Anh trai yêu quý, em đi vệ sinh có cần anh tiễn sao?"
Sau đó là tiến đóng cửa mạnh vang lên biểu sự tức giận của chủ nhân vừa gây ra nó.
Linh Uyển đi hoàn toàn trả lại không gian cho hai người. Băng Hi vô cùng không nhân đạo cười khi nhìn người khác gặp họa nhưng nghĩ đến lí do mà Linh Uyển đến đây liền thay đổi thái độ nịnh nọt ngồi bên người anh.
"Linh Uyển chắc là muốn rủ em đi mua đồ. Anh chọc tức nó rồi nhỡ nó quay sang bắt nạt em thì sao?"
"Bây giờ à?"
Này, câu hỏi với thái độ này của anh là sao? Tất nhiên câu này vẫn là Băng Hi nghĩ trong đầu, chứ đâu có gan nói. Vì thế chân chó nịnh nọt gật đầu một cái.
"Đúng vậy".
"Người có ý đồ xấu tốt nhất không nên sỉ nhục họ, giết được thì trực tiếp thẳng tay. Nhớ chưa?"
Băng Hi quẫn, hoàn toàn quẫn. Tiêu Linh Uyển, chị đây rất thông cảm cho cậu. Có một người anh thế này đúng là cũng không dễ dàng nha...! Haizzz...
Khi tỉnh dậy đã là gần trưa, nhìn qua bức tường kính kia là một mảnh trời xám xịt, u ám rõ rệt. Trời mưa rồi, chẳng trách cô lại ngủ lâu như vậy. Nhìn chằm chằm trên trần nhà, trong đầu liền xác định lại tình huống xảy ra tốiqua, không biết mẹ anh sau khi biết được cô không còn ở đó sẽ như thế nào?
Suy nghĩ miên man vẫn là không thắng nổi sự kêu gào của cái bụng này. Cuối cùng Băng Hi vẫn phải đứng dậy lạch bạch như một con vịt bơi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Vừa bước ra phòng khách, đập vào mắt là một thân ảnh cao lớn đang ngồi trên sofa xem TV, đôi chân thon dài nhàn hạ duỗi thẳng. Nhìn xem người đẹp, dáng đẹp, tư thế gù cũng đẹp, đến cái khuôn mặt này cũng là hàng cao cấp, ưa nhìn thế này làm gì có quý cô nào chịu để anh thất nghiệp cơ chứ.
Cảm nhận được cô đã thức dậy, Tú Khang quay đầu liền bắt gặp ánh mắt sáng rực đang nhìn anh chằm chằm anh, rõ ràng trong cái đầu kia đang có những ý nghĩ không hề tốt đẹp. Khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, nhìn cô có chút kiêu ngạo nói.
"Tôi không khỏa thân, em ngắm kĩ một chút cũng không sao."
Câu nói của anh thu hút sự chú ý Băng Hi liền tiến lại gần anh cười hết sức sáng lạn, ngón tay mềm mại chạm vào cằm anh đẩy lên ngắm ngía. Mặt đối mặt, tay kia không để cho nhàn rỗi mà đưa lren chạm vào lồng ngực, nơi có thể cảm nhận được từng nhịp đập vững vàng ở lòng bàn tay.
"Vậy sao? Miễn phí hả? Em không có tiền đâu."
"Không sao... Lấy thân báo đáp là được."
Khi nói xong câu này, Băng Hi liền thấy rõ ý cười đùa cợt trong mắt anh. Bị trêu chọc như vậy trong lòng liền có chút buồn bực "hừ" một tiếng. Vốn định đứng dậy rời đi nhưng cánh tay vừa buông ra của cô lại bị nắm chặt dù dãy thế nào cũng không thể.
"Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi. Dương Băng Hi, em định dựt tiền cướp sắc?"
Đối với độ mặt dày còn hơn tường thành này cô vốn không đấu nổi anh còn ra vẻ đáng thương cái gì cơ chứ. Băng Hi trừng mắt nhìn cái móng heo đang bám lấy tay mình cũng lười không thèm dãy ra nữa, hơn nữa còn ra dáng bà chủ đáp lại lời anh.
"Nói, cưng muốn bao nhiêu? Chị trả cưng không thiếu một đồng".
"Muộn rồi, em nghĩ cướp sắc của tôi rồi thù giờ em có thể làm gì?"
"Làm... làm gì?"
"Đương nhiên cướp sắc thì phải lấy sắc giả lại. Hiểu không?"
Hai chữ "hiểu không" đầy ý vị vừa dứt cả khuôn mặt anh đã dán sát lạu gần, hơi thở nóng ẩm luẩn quẩn vờn bên môi cô. Tiếp theo, thật sự nói còn không nhanh bằng làm, cánh môi cô đã bị ngậm chặt. Cảm xúc mềm mại, ẩm ướt liên tục ập tới, cuồng nhiệt này khiến Băng Hi còn chưa thích ứng được chỉ có thể trợn mắt nhìn. Rồi đột nhiên lại tách ra, bờ môi gợi cảm mang theo một luồng nhiệt nóng khẽ mấp máy, thậm chí đến giọng nói còn mang theo cả ý cười.
"Nhắm mắt".
Rồi sự cuồng nhiệt này một lần nữa lại ập tới, tê liệt toàn bộ hệ thần kinh của cô lúc này. Hôn đến Băng Hi đầu hoa mắt choáng, đến mức đôi môi cũng trở nên tê liệt, cả người mềm nhũn thành vũng nước phải dựa vào anh để đứng vững.
Loại hoạt động buổi sáng này cũng quá tốn năng lượng đi, cô còn chưa có gì nhét vào bụng nữa mà làm sao đỡ được khẩu vị này.
"Tôi bảo này hai người có cần phải thân mật đến mức vậy không?! Đây là phòng khách đấy, hai người không thân mật thì sợ em gái này không biết hai người yêu đương à?"
Giọng nói này vừa vang lên ở cửa đã tuôn ra một tràng bất mãn. Băng Hi giật mình quay lại nhìn vị khách không mời mà tới kia mà trong đầu vẫn còn mảng mờ mịt.
"Chỉ nói vậy thôi, đâu cần giật mình đến vậy. Nếu không... hai người chả nhẽ có gian tình?"
Giọng điệu trêu trọc vẫn tiếp tục vang lên, hình như là còn có vẻ càng nói càng phấn khích.
Tú Khang ngồi bên cạnh, bộ dáng bình tĩnh đến mức khiến người ta bực mình, ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn người đang đứng phía cửa kia. Tiếp đó là giọng nói nhàn nhạt vang lên.
"Đây là nhà ai?"
"Nhà thiếu gia ngài".
"Đến không báo trước, vào không gõ cửa, đây là nhà tôi cuối cùng chúng tôi có quyền riêng tư. Tiêu Linh Uyển, bốn lí do này đủ để tống cô ra khỏi đây chưa?"
Giọng anh không to nhưng cũng đủ để cái người tên Linh Uyển nghe thấy một cách rõ ràng. Băng Hi bên cành im lặng hoàn toàn, vẫn là tiếp tục im lặng. Câu nói của anh quá đả kích người ta rồi cô còn có thể nói được gì nữa hay sao!? Nhìn xem người đứng kia mặt đã chuyển từ xanh sang đen rồi kìa, bị đả kích cũng không hề nhỏ nha.
Không khí yên lặng tiếp tục kéo dài cho đến một lúc sau, Linh Uyển mới nhúc nhích được khóe miệng hừ một tiếng, không hề coi người ngồi kia là chủ nhà mà bước tới, ánh mắt hướng về phía Băng Hi lên tiếng.
"Em khônh tới tìm anh".
"Tìm người của tôi?"
Khuôn mặt của Tiêu Linh Uyển đen thêm mấy phần. Tại sao trước giờ lời nói của anh lại không thể giống như cái mặt đẹp kia được!?
Băng Hi ngồi bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã muốn cười đến nội thương. Bỗng dưng ánh mắt sắc lẹm kia liếc qua đây, Băng Hi liền ngoảnh đi. Nhìn cô làm gì cô đâu có làm đâu?!
Hậm hực hừ lạnh một tiếng, Tiêu Linh Uyển xoay người. Chân còn chưa kịp bước liền nghe thấy giọng nói không rõ nóng lạnh của anh vang lên.
"Không tiễn".
Bước chân phải sẽ là đi về phía phòng vệ sinh, bước chân trái chính là hướng cửa ra vào, Tiêu Linh Uyển còn chưa có xác định phương hướng đã bị câu nói này của Tú Khang làm cho nghẹn chết rồi.
"Anh trai yêu quý, em đi vệ sinh có cần anh tiễn sao?"
Sau đó là tiến đóng cửa mạnh vang lên biểu sự tức giận của chủ nhân vừa gây ra nó.
Linh Uyển đi hoàn toàn trả lại không gian cho hai người. Băng Hi vô cùng không nhân đạo cười khi nhìn người khác gặp họa nhưng nghĩ đến lí do mà Linh Uyển đến đây liền thay đổi thái độ nịnh nọt ngồi bên người anh.
"Linh Uyển chắc là muốn rủ em đi mua đồ. Anh chọc tức nó rồi nhỡ nó quay sang bắt nạt em thì sao?"
"Bây giờ à?"
Này, câu hỏi với thái độ này của anh là sao? Tất nhiên câu này vẫn là Băng Hi nghĩ trong đầu, chứ đâu có gan nói. Vì thế chân chó nịnh nọt gật đầu một cái.
"Đúng vậy".
"Người có ý đồ xấu tốt nhất không nên sỉ nhục họ, giết được thì trực tiếp thẳng tay. Nhớ chưa?"
Băng Hi quẫn, hoàn toàn quẫn. Tiêu Linh Uyển, chị đây rất thông cảm cho cậu. Có một người anh thế này đúng là cũng không dễ dàng nha...! Haizzz...