Y Đường cứ đi trong vô thức,từng mảnh thủy tinh sắc nhọn ghim sâu vào lòng bàn chân rỉ máu không ngừng,sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt. Bây giờ cũng đã là 10 giờ đêm, đường xá thưa thớt người, cô lại chẳng còn sức mà cầu cứu,chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mặt mình và rồi cả cơ thể như không còn trọng lượng ngã gục xuống....
Khi cô tỉnh lại,cổ họng khô rát,đang chới với tìm nước uống thì một cốc nước ấm đặt ngay cạnh bàn, Y Đường vội ngước mặt lên nhìn:
- Duật.
Cố Lâm Duật lạnh nhạt nhìn cô không nói lời nào, anh ngồi gọt táo chẳng buồn liếc cô lấy một cái. Y Đường uống nước mà nuốt không thể trôi,cô ho sặc sụa,thấy vậy anh vội vàng tiến lại vuốt lưng cho cô thoải mái. Y Đường khẽ cười nhìn anh:
- Anh lại bị em lừa rồi.
Cố Lâm Duật hừ lạnh một tiếng,anh nhìn cô đầy tức giận. Đương nhiên cô hiểu anh giận cô điều gì, nếu như cô không ngang ngược kiên quyết muốn tự về nhà thu dọn đồ của mình thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra,và nếu như anh không đến đón cô, không lo lắng cô xảy ra chuyện thì có lẽ giờ này cô có chêt ở chỗ nào anh cũng không hay biết. Vậy thì có đáng giận hay không?
- Em xin lỗi.
Y Đường lay nhẹ cánh tay anh,cô ngước mắt nhìn anh áy náy. Cố Lâm Duật bấy giờ mới chịu lên tiếng:
- Em cũng biết mình sai?
Cô vội gật đầu lia lịa,mỉm cười nhìn anh.
- Em muốn ăn táo.
Cố Lâm Duật nhẹ nhàng lấy gối kê lưng cho cô dựa vào thành giường,rồi anh lại tiếp tục ngồi gọt táo. Trong lòng cô bỗng dấy lên một câu hỏi: Nếu như năm xưa cô không mù quáng chọn sai người thì liệu cô có chọn anh không?Y Đường nhìn thật kĩ khuân mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Lâm Duật, cô suy nghĩ rất nhiều,nghĩ mãi cuối cùng vẫn là không có câu trả lời... Cố Lâm Duật là một người đàn ông tốt, anh về mọi mặt đều ưu tú,lại yêu cô như vậy thì còn cớ gì để cô phải đắn đo đây? Thế nhưng tình yêu mà,vốn lắm tủ nhiều ngăn,cô đã đi sai bước một lần ít nhiều cũng có sự cẩn trọng...hơn hết người đàn ông tốt như vậy liệu cô có xứng không?
" Yêu là bể khổ
Không yêu cũng khổ
Thà yêu rồi khổ vẫn hơn ngàn lần sống trên đời không biết thế nào là yêu "
Khi cô tỉnh lại,cổ họng khô rát,đang chới với tìm nước uống thì một cốc nước ấm đặt ngay cạnh bàn, Y Đường vội ngước mặt lên nhìn:
- Duật.
Cố Lâm Duật lạnh nhạt nhìn cô không nói lời nào, anh ngồi gọt táo chẳng buồn liếc cô lấy một cái. Y Đường uống nước mà nuốt không thể trôi,cô ho sặc sụa,thấy vậy anh vội vàng tiến lại vuốt lưng cho cô thoải mái. Y Đường khẽ cười nhìn anh:
- Anh lại bị em lừa rồi.
Cố Lâm Duật hừ lạnh một tiếng,anh nhìn cô đầy tức giận. Đương nhiên cô hiểu anh giận cô điều gì, nếu như cô không ngang ngược kiên quyết muốn tự về nhà thu dọn đồ của mình thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra,và nếu như anh không đến đón cô, không lo lắng cô xảy ra chuyện thì có lẽ giờ này cô có chêt ở chỗ nào anh cũng không hay biết. Vậy thì có đáng giận hay không?
- Em xin lỗi.
Y Đường lay nhẹ cánh tay anh,cô ngước mắt nhìn anh áy náy. Cố Lâm Duật bấy giờ mới chịu lên tiếng:
- Em cũng biết mình sai?
Cô vội gật đầu lia lịa,mỉm cười nhìn anh.
- Em muốn ăn táo.
Cố Lâm Duật nhẹ nhàng lấy gối kê lưng cho cô dựa vào thành giường,rồi anh lại tiếp tục ngồi gọt táo. Trong lòng cô bỗng dấy lên một câu hỏi: Nếu như năm xưa cô không mù quáng chọn sai người thì liệu cô có chọn anh không?Y Đường nhìn thật kĩ khuân mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Lâm Duật, cô suy nghĩ rất nhiều,nghĩ mãi cuối cùng vẫn là không có câu trả lời... Cố Lâm Duật là một người đàn ông tốt, anh về mọi mặt đều ưu tú,lại yêu cô như vậy thì còn cớ gì để cô phải đắn đo đây? Thế nhưng tình yêu mà,vốn lắm tủ nhiều ngăn,cô đã đi sai bước một lần ít nhiều cũng có sự cẩn trọng...hơn hết người đàn ông tốt như vậy liệu cô có xứng không?
" Yêu là bể khổ
Không yêu cũng khổ
Thà yêu rồi khổ vẫn hơn ngàn lần sống trên đời không biết thế nào là yêu "